Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Đệ tử nồng cốt

"Tiêu Nguyên Cảnh, ngươi là gia chủ cao quý của Tiêu gia mà không quan tâm đến chuyện bên ngoài thì thôi đi, xảy ra chuyện lớn như vậy còn bày ra vẻ mặt ngây thơ không biết gì. Vậy được rồi, tạm thời ta coi như ngươi không biết thật. Hiện tại ngươi vểnh tai lên nghe cho rõ." Hạ Hầu Hằng chậm rãi nói: "Tiêu Vân của Tiêu gia phạm phải sai lầm động trời ở Thiên La Tông, hắn chém giết đệ tử đồng tông rồi còn chống đối trưởng bối, thậm chí chống lại lệnh truy bắt. Vậy thì thôi đi, Tiêu Vân còn không biết chết sống đắc tội Linh Vũ Cơ."

Nghe thấy câu này, đám người Tiêu gia ở đây choáng váng.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Cảnh căng cứng.

"Chắc các ngươi biết Linh Vũ Cơ là người phương nào đúng không? Đệ tử thân truyền của Tông Chủ Thiên La Tông, về sau Tiêu gia các ngươi chỉ có thể ngước nhìn người này." Hạ Hầu Hằng hơi nhếch khóe miệng lên: “Còn nữa, ta không sợ nói cho các ngươi biết. Vào ba ngày trước Thiên La Tông đã truyền ra tin tức, Thái Thượng trưởng lão của Thiên La Tông đã xuất quan và tuyên bố Linh Vũ Cơ trở thành đệ tử thủ toạ ngay trước mặt mọi người. Các ngươi có biết cái gì gọi là đệ tử thủ toạ không?"

Bọn người Tiêu Nguyên Cảnh lập tức biến sắc.

Đương nhiên bọn người Tiêu Nguyên Cảnh biết thân phận đệ tử thủ toạ Thiên La Tông, các đời Tông Chủ Thiên La Tông đều do đệ tử thủ toạ kế nhiệm, nếu không có đệ tử thủ toạ thì mới chọn lựa trong các đệ tử thân truyền và nồng cốt.

Nói một cách đơn giản thì đệ tử thủ toạ chính là Thiên La Tông Chủ tương lai.

Một khi trở thành đệ tử thủ toạ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì qua mười mấy hai mươi năm đến khi Tông Chủ đương nhiệm từ chức thì có thể trực tiếp kế nhiệm thành Tông Chủ mới.

"Đắc tội Tông Chủ tương lai của Thiên La Tông, Tiêu Vân của Tiêu gia bọn ngươi thật không biết sống chết. Linh Vũ Cơ đã truyền lời rằng nếu hiện tại Tiêu gia các ngươi chịu giao ra Tiêu Vân thì có thể bỏ qua cho các ngươi." Hạ Hầu Hằng nhẹ nhàng phẩy phẩy cây quạt mà nói.

"Nếu không giao thì sao?" Tiêu Lam cắn răng mà nói.

"Nếu không giao thì hôm nay Tiêu gia các ngươi đừng mơ được yên bình." Hạ Hầu Hằng phẩy tay, hai lão giả mặc võ bào trắng đen sau lưng lướt về phía trước, một đám thân vệ giáp đen mang theo sát ý vọt tới.

Cùng lúc đó, trên nơi cao bốn phương tám hướng có vô số thân vệ giáp đen xuất hiện, còn có rất nhiều xe nỏ sắc bén lóe lên ánh sắc lạnh được đẩy lên.

Tiêu Lam biến sắc, cung nỏ này là dùng để đối phó Võ Tu, cho dù là Võ Tu Dung Nguyên Cảnh cũng không thể ngăn cản sức công phá của nó.

Nếu cùng bắn ra một lúc thì chỉ sợ người của Tiêu gia trong sảnh đều chết hơn phân nửa.

"Thời gian của ta rất quý giá nên không muốn lãng phí ở nơi này, cho các ngươi cơ hội cuối cùng, ta đếm đến ba thì ngươi phải giao Tiêu Vân ra." Hạ Hầu Hằng gõ gõ giáp tay, sau đó híp mắt nói.

"Ba!"

"Hai!"

Bốn phía truyền đến tiếng kéo cung rõ ràng, mũi tên đã bắt đầu lên dây.

Sắc mặt bọn người Tiêu Nguyên Cảnh căng cứng, nhưng họ đã vận chuyển chân khí, chuẩn bị ra tay ngay lập tức.

"Một!" Hạ Hầu Hằng híp mắt nhìn bọn người Tiêu Nguyên Cảnh, tay phải nâng lên thật cao chuẩn bị đè xuống ra hiệu cho cung nỏ bắn.

Tiêu Vân chuẩn bị đứng ra.

Đột nhiên, một bóng dáng xinh đẹp lao ra ngoài, đó chính là Tiêu Vũ.

Dáng người Tiêu Vũ xinh đẹp đến cực điểm, sớm đã trổ mã trở nên động lòng người, trước kia Hạ Hầu Hằng đã từng gặp Tiêu Vũ, nhưng không ngờ mấy năm không thấy mà nàng đã đẹp đến vậy, đồng thời còn có một khí chất lạnh lẽo đặc biệt.

"Hạ Hầu Hằng, ngươi bảo chúng bắn cung nỏ thử đi. Nếu ta chết ở đây, ngươi cảm thấy Băng Tâm Tông có tới tìm ngươi không, đến lúc đó Hạ Hầu vương tộc có che chở cho ngươi không? Hay là ngươi muốn gây nên cuộc chiến giữa Hạ Hầu vương tộc và Băng Tâm Tông?"

Tiêu Vũ lấy ra một lệnh bài băng tinh rồi giơ lên cao cao, trên lệnh bài có viết hai chữ Băng Lạc.

"Lệnh bài của Đại Hộ Tông Băng Lạc..." Hạ Hầu Hằng bỗng xếp quạt lại, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Băng Tâm Tông có hai Đại Hộ Tông có địa vị gần với Tông Chủ.

Sau khi hai Đại Hộ Tông này thu đồ đệ thì sẽ ban cho đồ đệ một lệnh bài có khắc tên mình, mà người nắm giữ lệnh bài này sẽ tự động trở thành đệ tử nồng cốt.

Mấu chốt là người đó còn không phải đệ tử nồng cốt bình thường mà là đệ tử truyền thừa của Đại Hộ Tông, chỉ kém hơn đệ tử thân truyền của Tông Chủ một chút thôi.

Sắc mặt Hạ Hầu Hằng trầm xuống, không ngờ Tiêu Vũ lại trở về Tiêu gia vào lúc này, hơn nữa nàng đã không còn là đệ tử nội tông mà là đệ tử nồng cốt, phía sau còn có Đại Hộ Tông Băng Lạc.

Nếu Tiêu Vũ chỉ là đệ tử nội tông bình thường, Hạ Hầu Hằng có giết nàng thì Băng Tâm Tông nhiều lắm cũng chỉ đòi một chút bồi thường mà thôi.

Nhưng hiện tại Tiêu Vũ không phải đệ tử nội tông, mà là đệ tử thân truyền của Đại Hộ Tông, nếu giết thì Đại Hộ Tông Băng Lạc nổi tiếng bao che đệ tử nhất định sẽ đích thân đến tìm gã.

"Tiêu gia các ngươi đúng là may mắn, chúng ta đi!" Hạ Hầu Hằng nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Vũ rồi phất phất tay, đám thân vệ giáp đen đứng trên cao nhao nhao thu hồi xe nỏ rồi lui trở về.

Tâm tình căng thẳng của bọn người Tiêu Nguyên Cảnh mới chậm rãi buông lỏng.

Hạ Hầu Hằng chuẩn bị rời đi lại đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Tiêu Vũ và nói: “Ngươi thân là đệ tử thân truyền của Đại Hộ Tông Băng Lạc, một tháng sau ngươi sẽ tham gia cuộc chiến nhập điện của Võ Điện Nam Cung đúng không?"

"Đương nhiên!" Tiêu Vũ nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy ngươi nên tự giải quyết cho tốt, đừng chết trong trận chiến tranh đoạt, không thì Tiêu gia của ngươi thảm rồi." Hạ Hầu Hằng hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đám thân vệ rút lui.

Lúc này mọi người trong Tiêu gia mới thật sự thở phào dài một tiếng.

Ngay lúc đó đám người lập tức kích động, Tiêu Vũ trở thành đệ tử thân truyền của Đại Hộ Tông Băng Tâm Tông là chuyện tốt đối với Tiêu gia.

"Nha đầu này, con được Đại Hộ Tông Băng Lạc thu làm đệ tử thân truyền mà sao không nói với phụ thân?" Tiêu Nguyên Cảnh vừa cười vừa nói, trong mắt tràn ngập vui mừng.

"Trong mắt người chỉ có Tiêu Vân, đâu có con đâu." Tiêu Vũ hừ một tiếng rồi quay người bước vào trong sảnh.

Tiêu Nguyên Cảnh ngượng ngùng cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, ông biết từ nhỏ đến lớn tiểu nữ nhi luôn cho là ông quá thiên vị Tiêu Vân.

"Phụ thân, những năm qua tiểu muội luôn cảm thấy người thiên vị Tiêu Vân, hay cứ dứt khoát nói với nó biết sự thật đi." Tiêu Lam đi tới và nói, mặc dù tính cách nàng tuỳ tiện, nhưng thật ra tâm tư rất chu đáo.

"Còn sớm." Tiêu Nguyên Cảnh lắc đầu.

"Vậy Tiêu Vân thì sao? Người không nói thân thế cho đệ ấy biết sao? Bây giờ đệ ấy đã sắp trưởng thành. Lần này xảy ra chuyện như vậy, cũng may đệ ấy sống sót trở về, nếu xảy ra bất trắc gì thì chẳng phải đời này đệ ấy cũng không biết được lai lịch của phụ mẫu mình?" Tiêu Lam nhíu mày mà nói.

"Chờ có cơ hội ta sẽ nói cho nó." Tiêu Nguyên Cảnh thở dài một tiếng.

"Hiện tại nên sắp xếp Tiêu Vân thế nào?" Tiêu Lam hỏi.

"Để nó trong nhà hai ngày trước đi, đợi khi tình hình bớt căng thẳng thì lập tức đưa nó rời khỏi Tiêu gia." Tiêu Nguyên Cảnh nói.

"Rời khỏi Tiêu gia? Vì sao? Có tiểu muội ở đây thì nơi này là an toàn nhất. Nếu đưa Tiêu Vân ra ngoài nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm." Tiêu Lam nghi ngờ nói.

"Con sai rồi, hiện tại Tiêu gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, mặc dù được Vũ Nhi tạm thời bảo vệ, nhưng một tháng sau Vũ Nhi phải đến Huyền Thành của hoàng triều Đại Viêm. Nếu lúc đó Hạ Hầu vương tộc xông đến thì chúng ta có liều chết cũng không thể bảo vệ Tiêu Vân."

"Con yên tâm, hai ngày sau ta sẽ đưa nó đến nơi an toàn, chỉ cần nó an ổn ở lại đó thì cả đời áo cơm không lo." Tiêu Nguyên Cảnh nói.

...

Đông viện.

Nơi này là chỗ Tiêu Vân ở từ nhỏ đến lớn, bởi vì từ nhỏ thích yên tĩnh nên hắn đã chọn Đông viện tương đối xa xôi.

Trời còn chưa sáng mà Tiêu Vân đã luyện vung đao ở đình viện.

Xẹt xẹt...

Đao Cương khi thì vung nhẹ, khi thì chém mạnh.

Mỗi lần vung đao thì Đao Cương trong người Tiêu Vân sẽ phập phồng theo, nhưng nhìn hơi khó coi, giống như vung đao không có kết cấu gì vậy.

"Dạng như ngươi mà còn mưu toan báo thù? Ta khuyên ngươi đừng uổng phí sức lực nữa." giọng nói của Tiêu Vũ đột nhiên truyền đến, chỉ thấy nàng mặc váy lụa màu xanh đứng cách đó không xa, khí chất vẫn rất lạnh lùng.
Chương 22: Linh thạch trung phẩm

Mặt trời lên cao, ánh bình minh vàng ươm soi chiếu xuống.

Tiêu Vũ đúng lúc đứng dưới ánh mặt trời, ánh nắng buông xuống xuyên qua lá cây làm dáng vẻ tuyệt sắc của nàng càng đẹp không sao tả xiết, cứ như tinh linh đi ra từ trong rừng.

Nha đầu này đã lớn rồi.

Tiêu Vân hơi thất thần rồi lập tức tỉnh táo lại.

"Chỉ cần không từ bỏ thì sẽ có cơ hội báo thù." Tiêu Vân nói.

"Không từ bỏ?" Tiêu Vũ lạnh lùng nói: "Xem ra lời hôm qua ta nói đều là uổng phí sức lực. Ngươi cho rằng mình có khả năng báo thù? Ngươi chỉ đi chịu chết mà thôi. Sớm biết vậy thì hôm qua ta đã không đi ra, nên để Hạ Hầu Hằng mang ngươi đi."

"Sao ngươi biết ta không có khả năng báo thù?" Tiêu Vân nghiêm mặt mà nói.

"Tiêu Vân, người khác không rõ ngươi có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Đừng nói ngươi đã bị phế, dù Khí Hải còn nguyên vẹn không tổn hại, dù thiên phú của ngươi cao hơn một chút thì ngươi cũng không có cơ hội báo thù."

"Ta không sợ nói cho ngươi biết, Linh Vũ Cơ nhất định còn mạnh hơn cả tưởng tượng, ả có thể trực tiếp trở thành đệ tử thủ toạ của Thiên La Tông thì không phải nhân vật đơn giản."

Tiêu Vũ nói đến đây thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức thu lại sự lạnh lẽo trên mặt: “Bỏ đi, ta nói chuyện này với ngươi làm gì, ngươi mãi mãi không có cơ hội báo thù. Thậm chí ngươi còn khó đến gần ả. Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi."

Nói xong, Tiêu Vũ quay người rời đi.

Tiêu Vân đưa mắt nhìn Tiêu Vũ rời đi rồi khẽ lắc đầu, hắn lớn lên với Tiêu Vũ từ nhỏ nên cũng hiểu tính tình của nàng.

Trước kia lúc còn nhỏ tính tình Tiêu Vũ còn rất tốt, nhưng sau bảy tám tuổi nàng đã thay đổi, đặc biệt là khi gặp hắn thì luôn bày ra dáng vẻ lạnh như băng.

Tiêu Vân cũng đã quen với tính cách của Tiêu Vũ rồi.

Dù Tiêu Vũ nói gì thì Tiêu Vân cũng không quan tâm, hắn biết trong lòng mình muốn làm gì. Tiêu Vũ trở về phòng rồi nằm xuống và nhắm mắt lại, tâm trí tiến vào bí cảnh Hoang Cổ.

Hắn tu luyện Tinh Vẫn một tháng đã đến được Đại Thành, cách Đỉnh Cao còn một bước, cùng lúc đó tu vi của Tiêu Vân cũng đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.

Cố thêm chút nữa thì có lẽ sẽ có cơ hội bước vào Dung Nguyên Cảnh.

Lúc này Tiêu Vũ xuất hiện ngoài phòng, khi thấy Tiêu Vân nằm trên giường nhắm mắt lại thì gương mặt trở nên càng lạnh, trong mắt lộ ra thất vọng cùng cực.

"Luyện vung đao là cho chúng ta xem thôi sao? Tiêu Vân, ngươi thực biết diễn trò."

Ban đầu Tiêu Vũ thấy Tiêu Vân luyện đao còn cảm thấy không phải chuyện xấu, chí ít tên này không triệt để sa sút, mặc dù lúc nãy mỉa mai Tiêu Vân, nhưng ý của nàng là muốn thuyết phục hắn đừng nhớ đến chuyện báo thù.

Linh Vũ Cơ quá mạnh, Tiêu Vân không có khả năng thành công.

Kết quả nàng vừa đi chưa bao lâu, trở về xem xét thì Tiêu Vân đã nằm xuống giường ngủ, Tiêu Vũ cảm thấy thì Tiêu Vân đã triệt để sa sút rồi nên mới tức giận như vậy.

Tiêu Vân không biết Tiêu Vũ trở về, bởi vì hiện tại hắn đang tu luyện chiêu thứ nhất Tinh Diệu tới tầng tám, chỉ cách tầng chín một bước.

...

Trong nội sảnh, Tiêu Lam và Tiêu Nguyên Cảnh đang trò chuyện với nhau thì nhìn thấy Tiêu Vũ lạnh mặt đi tới, phụ tử họ không khỏi tạm ngừng.

"Vũ Nhi, là ai chọc con tức giận? Con nói với phụ thân xem, phụ thân nhất định sẽ giúp ngươi dạy dỗ người đó." Tiêu Nguyên Cảnh mỉm cười nói.

"Phụ thân, không cần hỏi, nó nhất định là đang giận lẫy Tiêu Vân." Tiêu Lam nói.

"Ai giận hắn chứ!" Tiêu Vũ cãi lại.

"Chờ lát nữa phụ thân mắng nó một trận cho con." Tiêu Nguyên Cảnh vội cười làm lành mà nói.

"Lần nào người cũng nói như vậy, có bao giờ thấy người mắng hắn đâu." Tiêu Vũ vừa tức vừa buồn bực, nhưng nàng không thể phát cáu với Tiêu Nguyên Cảnh nên chỉ có thể chịu đựng.

"Không nói chuyện này nữa, lần này bảo con qua đây là muốn thương lượng một số việc." Tiêu Nguyên Cảnh khụ một tiếng rồi thu lại dáng vẻ đùa giỡn: “Một tháng sau con phải đến Huyền Thành, đến lúc đó nhất định sẽ đại diện cho Băng Tâm Tông tham gia tranh đoạt tự cách vào Võ Điện Nam Cung, có khả năng con sẽ gặp được Linh Vũ Cơ..."

"Ý phụ thân là bảo con gặp được thì giết ả báo thù cho Tiêu Vân?" Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi.

"Ừm!" Tiêu Nguyên Cảnh nhẹ gật đầu: “Vũ Nhi, con cũng biết lúc trước ta đã hứa với thúc phụ của con là phải chăm sóc tốt cho Tiêu Vân. Vốn nghĩ rằng sau khi nó bước vào Thiên La Tông thì mọi chuyện sẽ ổn, kết quả không ngờ nó lại bị người ta hại. Nó là huynh trưởng của con, hai đứa cùng lớn lên từ nhỏ..."

"Không cần nói nữa!" Tiêu Vũ cắt ngang lời Tiêu Nguyên Cảnh nói.

"Vũ Nhi, phụ thân cũng biết chuyện này rất khó cho con. Nhưng người của Tiêu gia đâu thể bị người ta hà hiếp trắng trợn như vậy, nếu không phải ta và tỷ tỷ của con không có bản lĩnh này thì chúng ta nhất định sẽ không ngồi nhìn Tiêu Vân bị người ta khi dễ như vậy." Tiêu Nguyên Cảnh đanh mặt mà nói.

"Được rồi, không cần nói nữa, dựa vào cái gì muốn con giúp hắn phiền phức hắn tự gây ra?" Trên mặt Tiêu Vũ tràn đầy không kiên nhẫn, không đợi Tiêu Nguyên Cảnh mở miệng đã đi ra khỏi nội sảnh.

"Vũ Nhi..." Tiêu Nguyên Cảnh hô lên.

"Phụ thân, giờ nó không nghe người nói đâu, để con đi khuyên nó." Tiêu Lam nói xong thì đuổi theo.

Rất nhanh, Tiêu Lam đã đi đến cái hồ ở hậu viện, Tiêu Vũ đang đứng trong đình đài bên kia lẳng lặng nhìn về phía nơi xa, ngắm nhìn đám mây phía chân trời đang biến hóa.

"Tỷ tỷ không cần khuyên ta, ta chỉ không thích phụ thân luôn thiên vị Tiêu Vân mà thôi. Từ nhỏ đến lớn phụ thân luôn bất công, chúng ta là nhi nữ ruột mà đãi ngộ lại không bằng một nửa của Tiêu Vân..." Tiêu Vũ không quay đầu lại mà nói.

"Phụ thân của Tiêu Vân đã cứu người, muội cũng biết chuyện này mà, hơn nữa xưa nay phụ thân trọng tình trọng nghĩa. Huống chi Tiêu Vân không phải dạng phá của chẳng ra gì, những năm này đệ ấy rất hiểu chuyện. Mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, đệ ấy là người nhà của chúng ta."

Tiêu Lam chậm rãi nói: "Bây giờ đệ ấy bị người ta phế bỏ, chúng ta là người nhà thì chẳng lẽ không nên ra tay báo thù cho đệ ấy? Tỷ tỷ của muội không có năng lực này, nếu có thì ta đã sớm đánh tới Thiên La Tông tìm Linh Vũ Cơ báo thù rồi. Muội là người có thiên phú cao nhất trong nhà, cũng là người có hi vọng báo thù giúp Tiêu Vân nhất."

Tiêu Vũ trầm mặc một lát rồi đột nhiên nhảy lên một cái, đạp lên con sóng rồi rời đi: “Một tháng sau trong cuộc tranh đoạt ở Huyền Thành Võ Điện Nam Cung, nếu ta gặp được Linh Vũ Cơ thì nhất định sẽ giết ả!"

...

Đêm hôm đó, bốn phía Tiêu gia là một mảnh tĩnh mịch, Tiêu Vân tu luyện xong thì đi ra từ trong phòng, đột nhiên cảm thấy sau lưng rét lạnh, nguy cơ tử vong ập tới.

Vèo!

Tiếng xé gió khe khẽ truyền đến, một chủy thủ đâm rách phần lưng Tiêu Vân, một miếng thịt bị cắt xuống.

Đau rát truyền đến từ sau lưng, cũng may Tiêu Vân phản ứng rất nhanh mới kịp thời nghiêng người tránh né, không thì chủy thủ đó đã đâm xuyên trái tim hắn rồi.

Sức mạnh ẩn chứa trong chủy thủ kia xông vào cơ thể Tiêu Vân rồi lập tức bị chân khí ngăn chặn lại, cũng may đao mạch đã hình thành nên hắn có thể cấp tốc xóa đi sức mạnh đó.

Cho dù như thế thì Tiêu Vân vẫn bị chấn động đến khí huyết cuộn trào.

Võ Tu Dung Nguyên Cảnh...

Tiêu Vân nhìn chằm chằm người ở phía trước, đó là một thích khách gầy yếu mặc áo đen, từ đầu tới cuối người này luôn trầm mặc, thân thể như dần dần hoà vào trong bóng tối.

Lúc này thích khách áo đen gầy yếu kia dần dần biến mất trong bóng tối.

Mặc dù tên thích khách này có tu vi ngang với Hoắc Minh lúc trước, nhưng lại đáng sợ hơn gã nhiều, bởi vì Hoắc Minh ở ngoài sáng mà thích khách lại ở chỗ tối.

Để tránh Tiêu Vân bị người khác gặp được nên khu vực hai dặm xung quanh nơi này không có ai qua lại.

Cổ họng Tiêu Vân khẽ nhúc nhích rồi bỗng lao vút vào trong phòng.

Vèo!

Tiếng chủy thủ xé rách dòng khí truyền đến, Tiêu Vân cấp tốc tránh về phía sau, vai phải lập tức bị cắt xuống một miếng thịt, máu tươi chảy ào ra.

Sức mạnh Dung Nguyên Cảnh xung kích quanh thân đều bị đao mạch từ từ hóa giải.

Thích khách áo đen xuất hiện, lạnh lùng nhìn Tiêu Vân như đang nhìn một con mồi rồi lại nấp vào chỗ tối, chuẩn bị tiếp tục ra tay.

Tiêu Vân đưa tay bắt lấy đao trảm mã, vừa rồi hắn xông vào phòng là vì lấy vũ khí.

Tiếng chém gió lại truyền đến, lần này còn nhanh còn mạnh hơn trước đó, đây là một kích trí mạng và cũng là đáng sợ nhất.

Thức thứ nhất —— Tinh Diệu!

Tiêu Vân vung đao trảm mã ra, dòng khí bỗng bị phá tan, sức mạnh bá đạo mà nặng nề phóng thích ra, Đao Cương mạnh hơn hiện lên trên đao trảm mã.

Võ kỹ càng mạnh thì Đao Cương càng mạnh.

Chiêu thứ nhất của Tinh Vẫn - Tinh Diệu là võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, Tiêu Vân đã tu luyện nó đến cực hạn Đại Thành, chỉ còn cách Đỉnh Cao một bước thôi.

Tám viên Tinh Diệu nổ tung, sức mạnh mãnh liệt tàn phá xung quanh, thích khách áo đen bị đẩy văng ra ngoài, ánh mắt gã lộ ra tia chấn động.

Đao Cương đâm xuyên qua yếu điểm của thích khách, mà chủy thủ của gã cũng đâm vào vai phải Tiêu Vân, sức mạnh Dung Nguyên Cảnh lập tức tràn đến, xương cốt phát ra từng tiếng vang giòn vang.

Đùng!

Đao cốt vù vù, cả đao mạch cũng đánh tan sức mạnh của thích khách.

Lúc này tên thích khách đã ngã xuống.

Tiêu Vân cũng đổ ập xuống do sức cùng lực kiệt.

"Nếu không phải tu vi của ta đã bước vào Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, hơn nữa tu luyện Tinh Vẫn Hoàng cấp thượng phẩm, nếu là một tháng trước thì ta căn bản không thể giết được kẻ như vậy." Tiêu Vân thầm nói.

Lần này là đối phó với thích khách Dung Nguyên Cảnh, loại người này đã quen cách sống liếm máu trên lưỡi đao, dạng đệ tử chưa trải qua sinh tử giết chóc như Hoắc Minh không thể so được.

Tiêu Vân khom người tìm tòi trên người thích khách, rất nhanh đã chạm vào một vật tròn tròn trong túi gã, lấy ra xem mới biết là một viên linh thạch trung phẩm.

"Khó trách toàn thân hắn không có vật gì có giá trị, chắc là cầm tất cả mọi thứ đi đổi viên linh thạch trung phẩm này." Tiêu Vân suy đoán nói.

Phải biết rằng linh thạch trung phẩm có giá trị cực cao, một viên linh thạch trung phẩm phẩm chất cao nhất đủ để đổi lấy một trăm viên linh thạch hạ phẩm.

Tiêu Vân quan sát một chút, phẩm chất của viên linh thạch trung phẩm này không quá cao, chỉ có thể coi là linh thạch trung phẩm cấp thấp, đại khái chỉ đổi được ba mươi bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm.

"Sao ngươi lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ là một kẻ bị phế mà thôi, rốt cuộc ngươi đã giải quyết xong chưa?" Một giọng nói khàn khàn trầm thấp đột nhiên truyền đến từ chỗ tối.
Chương 23: Dung Nguyên Cảnh

Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Vân lập tức cất linh thạch hạ phẩm đi rồi lặng lẽ lần theo tiếng nói đó, rất nhanh đã phát hiện có một nam tử trung niên hơi béo đang nấp trong góc.

Trong mắt Tiêu Vân hiện ra tia sắc lạnh, nam tử trung niên này là quản gia của Tiêu gia.

"Hắn đã chết rồi." Tiêu Vân đi ra từ chỗ tối.

"Ngươi... Ngươi chỉ là một phế nhân, làm sao có thể..." Quản gia lập tức biến sắc, muốn chạy trốn nhưng Tiêu Vân lại nện một quyền vào bụng ông ta.

Quản gia quỳ rạp xuống đất, thất khiếu bị đánh cho ứa máu, tu vi của ông ta chỉ đến Luyện Khí Cảnh tầng tám thôi nên Tiêu Vân không dùng võ kỹ cũng có thể dễ dàng đánh ngã.

"Tiêu gia nuôi ngươi nhiều năm mà ngươi lại phản bội Tiêu gia, ngươi thật đáng chết. Nhưng trước khi chết, tốt nhất ngươi nên nói ra là ai bảo ngươi dẫn thích khách này tiến vào Tiêu phủ." Tiêu Vân giẫm một chân lên đầu quản gia, mặc cho quản gia giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi cái chân này.

"Ngươi giết ta đi." Quản gia cắn răng mà nói.

"Ta không muốn uy hiếp ngươi, nhưng hôm nay thích khách có thể đi vào giết ta thì ngày sau sẽ đến giết đại bá, giết Lam tỷ... Ta không muốn để thân nhân của mình sống cả đời trong nguy hiểm nên chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn quá đáng. Ngươi cũng có thân nhân ở Tiêu gia..." Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào quản gia.

Quản gia lập tức biến sắc, vội lắc đầu và nói: "Ngươi đừng động vào họ, họ không biết chuyện này, chuyện này chỉ do ta nhất thời tham lam thôi."

"Ta sẽ không động vào họ, nhưng nếu ta báo chuyện của ngươi cho Đại bá thì ngươi cảm thấy ông sẽ làm gì? Ngươi biết rõ tính cách của đại bá ta." Tiêu Vân từ tốn nói.

Vẻ mặt của quản gia cực kỳ khó coi, tất nhiên ông ta biết Tiêu Nguyên Cảnh là người như thế nào.

Thân là gia chủ Tiêu gia, Tiêu Nguyên Cảnh không phải người dễ bắt nạt, chưa bao giờ nương tay với kẻ uy hiếp đến Tiêu gia.

"Ngươi phải hứa bỏ qua cho thân nhân của ta..." Quản gia nói.

"Chỉ cần ngươi nói ra là ai phái ngươi và thích khách kia tới giết ta thì ta sẽ bỏ qua cho họ." Tiêu Vân nói.

"Là tam thế tử Hạ Hầu Hằng." Quản gia cắn răng mà nói.

Tam thế tử Hạ Hầu Hằng...

Tiêu Vân thầm ghi nhớ, sau đó thuận tay vung một đao giải quyết quản gia.

Sau đó Tiêu Vân uống một bình thuốc chữa thương rồi nhắm mắt lại, nhớ lại chi tiết trận chiến sinh tử hôm nay.

Quyết đấu sinh tử cực kỳ quý giá đối với Võ Tu, họ có thể tìm ra thiếu sót của mình từ mỗi lần quyết đấu rồi tiến hành bù đắp.

Sau khi yên lặng cảm ngộ, Tiêu Vân mở mắt ra để lộ vẻ vui mừng, vừa rồi trong quá trình hồi tưởng hắn đột nhiên giác ngộ.

Cửu Tinh Vẫn Lạc!

Tiêu Vân nhảy lên một cái rồi chém mạnh đao trảm mã xuống, Tinh Diệu tầng chín dâng lên như có chín ngôi sao rơi xuống từ trên không trung.

Đao Cương càn quét ra, đình viện to lớn lập tức bị san thành thành bình địa.

"Uy lực của chiêu thứ hai này mạnh hơn chiêu thứ nhất không chỉ một chút, tối thiểu có thể so với binh võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm cấp bậc Đại Thành."

Tiêu Vân cất đao trảm mã đi.

Hai chiêu Tinh Vẫn đều được tu luyện đến cấp độ Đỉnh Cao, sau khi võ kỹ tiến bộ thì uy lực của Đao Cương cũng hơn xa trước kia.

Nếu hiện tại gặp phải thích khách áo đen, Tiêu Vân có tự tin sẽ không bị thương mà chém giết được đối phương.

Mặc dù đã tiến bộ nhưng Tiêu Vân không quá hưng phấn, bởi vì hắn biết bây giờ năng lực của mình còn chưa đủ để báo thù rửa hận.

"Tiêu chuẩn của thích khách áo đen kia chỉ ngang với đệ tử nội tông cấp bậc trung thượng mà thôi, trong đệ tử nội tông còn có nhân vật càng mạnh hơn và đệ tử nồng cốt nữa, mà Linh Vũ Cơ lại là người đứng đầu đệ tử nồng cốt, thậm chí mạnh hơn."

Tiêu Vân không thôi nhìn thoáng qua đình viện, hắn vốn định ở thêm hai ngày, nhưng hiện tại xem ra không thể nán lại nữa.

"Dù sao đến Huyền Thành Đại Viêm cũng cần thời gian gần một tháng, đi sớm đến đó chuẩn bị trước cũng đỡ hơn là đến muộn." Tiêu Vân để lại một tờ giấy trong phòng rồi lợi dụng bóng đêm để rời khỏi Tiêu gia.

...

Một chiếc Vân Chu cỡ lớn dài đến vạn trượng lướt qua trên cao, dưới sự vận chuyển của tinh thạch, trận pháp vờn quanh Vân Chu không ngừng chuyển hóa sức gió thành động lực cực mạnh.

Tiêu Vân ngồi trong khoang thuyền riêng ở tầng thứ hai của Vân Chu, mặc dù khoang thuyền này chỉ có hai trượng, nhưng giá cả lại không rẻ, lên đến tám trăm kim tệ.

Trước khi đi Tiêu Vân đã lấy một ngàn kim tệ từ Tiêu gia, cứ nghĩ là đủ xài, kết quả không ngờ chỉ thuê một khoang thuyền đã tốn tám trăm kim tệ, tính thêm ăn uống trên đường cũng chỉ miễn cưỡng đến được Huyền Thành.

Sau khi vung đao ba canh giờ, Tiêu Vân nghỉ ngơi một lát rồi lấy linh thạch trung phẩm ra, bắt đầu hấp thu linh khí trong đó như trước kia.

Linh khí cuồn cuộn không ngừng được rót vào, Tiêu Vân dẫn dắt chúng vờn quanh mình rồi hấp thu chuyển hóa.

Viên linh thạch trung phẩm trên tay Tiêu Vân ẩn chứa lượng linh khí tương đương với bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm.

Nhưng linh khí của linh thạch trung phẩm hơn xa linh thạch hạ phẩm, dù là lượng linh khí hay là độ tinh khiết đều vượt trội hơn.

Hấp thu gần nửa tháng, linh thạch trung phẩm đã bị Tiêu Vân dùng hết tám phần.

Đột nhiên, thân thể Tiêu Vân khẽ run lên.

Đến rồi!

Tiêu Vân mở mắt, chân khí chạy khắp cơ thể bắt đầu ngưng tụ lại, chân khí vốn vô hình lại biến thành màu trắng nhạt giống như sương khói lan khắp trong cơ thể.

Nửa canh giờ trôi qua, trong cơ thể Tiêu Vân truyền ra tiếng vang như nước sông cuộn trào. Chỉ thấy chân khí nồng đậm vờn quanh tứ chi bách mạch, khí tức hùng hồn phun trào ra như ngọn lửa.

Chân khí như lửa, dòng khí như thủy triều.

Đây là đặc thù khi bước vào Dung Nguyên Cảnh mới có.

"Rốt cục cũng bước vào Dung Nguyên Cảnh."

Hiện tại Tiêu Vân tùy tiện phóng ra một luồng chân khí cũng mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, chân khí ở Luyện Khí Cảnh tán loạn, mà chân khí ở Dung Nguyên Cảnh thì ngưng tụ không tan.

Hắn nhanh chóng bước vào Dung Nguyên Cảnh như vậy chủ yếu là nhờ viên linh thạch trung phẩm kia.

Thứ này là bảo bối cực kỳ hiếm thấy đối với Võ Tu Dung Nguyên Cảnh, bởi vì linh thạch quá hiếm thấy, cho dù là Tiêu gia cũng chỉ có mấy viên linh thạch hạ phẩm đã trên trăm năm, đó là báu vật được giấu trong bảo khố của Tiêu gia, bởi vì Tiêu Vân thi vào Thiên La Tông nên Tiêu Nguyên Cảnh mới lấy ra.

Linh thạch hạ phẩm còn như thế chứ đừng nói là linh thạch trung phẩm.

Linh thạch trung phẩm trên tay còn lại hai phần linh khí, Tiêu Vân cất vào. Sau khi bước vào Dung Nguyên Cảnh, hắn cần củng cố một thời gian mới hấp thu tiếp được.

Hiện tại đã bước vào Dung Nguyên Cảnh, tâm tình Tiêu Vân cũng không tệ.

"Ở trong khoang thuyền này gần nửa tháng rồi, ta ra ngoài đi dạo một vòng đi." Tiêu Vân nhớ khi bước lên Vân Chu có nghe giới thiệu trên đường sẽ đi qua Vô Vọng Hải có phong cảnh cực đẹp.

Tiêu Vân mở cửa khoang thuyền ra rồi đi lên sàn tàu.

Nơi này đã có một số người đứng đó ngắm nhìn cảnh đẹp xa xa, có người đang tán gẫu, cũng có người khoanh chân tĩnh tọa.

Nơi xa có mây tím chồng chất, những tia sáng đủ màu lan toả, trong đó thỉnh thoảng nổi lên ánh sáng đặc biệt.

Tiêu Vân ngắm nhìn mà không khỏi cảm thán thiên địa thật đặc biệt, cảnh này chẳng những rực rỡ màu sắc mà còn đặc biệt đến cực điểm, chỉ có thể nhìn thấy nó ở Vô Vọng Hải.

Hắn ngóng nhìn đại dương mênh mông ngàn trượng phía dưới, các hòn đảo hiện lên trong tầm mắt.

Trời đất mênh mông, vô biên vô tận.

Tiêu Vân hoà mình vào thiên địa sinh ra một xúc động khó hiểu.

Nhìn thiên địa xa xa, cảm xúc đặc biệt trong lòng Tiêu Vân càng ngày càng mãnh liệt, trong lúc mơ hồ đao mạch và đao cốt trong cơ thể đã phát ra tiếng vù vù rất nhỏ.

"Đột nhiên giác ngộ, nhưng còn thiếu một chút. Đây không phải chuyện xấu, đúc thành đao hồn không phải chuyện một sớm một chiều, cần một cơ duyên đặc biệt." Tiêu Vân cũng không bất ngờ.

Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng khổ tu, không ngừng vung đao giúp liên kết giữa đao và hắn càng ngày càng mạnh, Tiêu Vân có dự cảm ngày đúc thành đao hồn không còn xa.

Rống!

Tiếng rống to động trời đột nhiên truyền đến, sóng âm kinh khủng đánh thẳng vào Vân Chu.
Chương 24: Không nói đạo lý

Vân Chu rung động kịch liệt, người trên sàn tàu lập tức hoảng hốt rồi vội nhìn quanh bốn phía.

Rất nhanh tiếng rống đã biến mất.

Lúc này Vân Chu mới khôi phục bình thường, mọi người không khỏi thở phào một tiếng.

"Vừa rồi là tiếng rống gì? Sao lại đáng sợ như thế, nếu không phải trận phòng ngự của Vân Chu ngăn cản thì sóng âm mạnh như vậy đã đánh chết chúng ta rồi." Có người kinh hãi nói.

"Chắc là âm thanh do Côn Ma Thú phát ra." Một lão giả áo bào màu vàng nói: "Vân Chu muốn đi đến Huyền Thành thì nhất định phải đi qua Vô Vọng Hải, trên đường sẽ gặp phải ma thú. Nhưng không cần lo lắng, Vân Chu có trận phòng ngự, ma thú bình thường sẽ không chủ động công kích Vân Chu."

Nghe thấy câu nói này, mọi người mới dần an lòng.

Ma thú là một trong những sinh linh mạnh nhất trên thế gian, không ai biết chúng tồn tại từ khi nào, nhưng từ khi lịch sử Nhân Tộc bắt đầu ghi chép thì ma thú đã tồn tại trên đời rồi.

Tiêu Vân từng xem một vài cổ tịch, trên đó nói rằng vào thời đại Hoang Cổ rất xa xưa trước kia thì ma thú đã thống trị thế gian, cho đến khi Nhân Tộc xuất hiện thì chúng mới trốn vào những nơi hoang tàn vắng vẻ.

Thế gian vẫn tồn tại rất nhiều ma thú, phần lớn đều sống ở chốn không người, chỉ có một số ít và dã thú bị ma thú đồng hóa mới sống gần Nhân Tộc.

Những dã thú ma hoá kia không phải là ma thú thật sự, mà là bị sức mạnh ma thú xâm nhập nên trở thành như vậy.

Ma thú thật sự có thực lực khủng bố đến cực điểm, cho dù là kém cỏi nhất cũng chỉ có cường giả võ đạo mới chống lại được.

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu màu xanh ngọc bích cắm đầu bước nhanh đi lên sàn tàu, một nam tử trẻ tuổi cằm nhọn ăn mặc sang trọng đuổi theo.

"Diệp Lăng muội muội, muội đi nhanh như vậy làm gì, chờ ta một chút. Muội xem mình kìa, trên đường đi cứ luôn rầu rĩ không vui là vì ngồi trên Vân Chu không thoải mái sao? Cái này rất bình thường, muội cố thêm một chút, sau năm ngày chúng ta có thể đến Huyền Thành rồi, đến lúc đó muội đi theo ta về nhà là được." Nam tử trẻ tuổi cằm nhọn kia vội nói.

"Đó là nhà ngươi, không phải nhà ta, hơn nữa ta chưa từng nói muốn về nhà với ngươi." Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy không vui mà nói.

"Đây là chuyện sớm hay muộn thôi, muội yên tâm, sau khi về nhà ta nhất định bảo phụ thân đến nhà muội cầu hôn. Từ gia ta cũng có quyền thế ở Huyền Thành, đến lúc đó nhất định muội sẽ được nở mặt nở mày mà gả vào Từ gia." Nam tử trẻ tuổi cười tủm tỉm mà nói.

"Ngươi đừng quá đáng, ta chưa nói muốn gả cho ngươi." Thiếu nữ xinh đẹp cãi lại.

Diệp Lăng?

Tiêu Vân vô thức quay đầu.

Lúc này Diệp Lăng đang đi về hướng bên này để tránh khỏi sự dây dưa của nam tử trẻ tuổi, kết quả đối phương lại cứ bám theo.

Trong mắt Diệp Lăng lộ ra một tia sợ hãi, vội bước nhanh bỏ chạy.

Đột nhiên, Diệp Lăng phát giác phía trước có người, đang muốn né tránh thì lại bị một cánh tay ngăn lại.

Diệp Lăng theo bản năng muốn ra tay, lại nghe được giọng nói quen thuộc truyền vào tai mình: “Diệp Lăng sư muội, là ta."

Diệp Lăng lập tức cứng đờ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tiêu Vân thì nước mắt nàng không ngừng chảy xuống, không chút do dự nhào vào lòng hắn.

"Tại sao muội lại ở chỗ này?" Tiêu Vân vỗ nhẹ vai Diệp Lăng và hỏi.

"Ta..."

Diệp Lăng đang muốn mở miệng thì nam tử họ Từ theo tới đột nhiên phẫn nộ quát: "Ta ở bên cạnh ngươi nửa tháng mà ngươi không cho ta chạm vào cả bàn tay, hiện tại gặp một tên nam nhân xa lạ mà ngươi đã bổ nhào vào trong ngực hắn? Ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt sao?"

"Muội quen hắn?" Tiêu Vân nhíu mày hỏi.

"Ta căn bản không biết hắn, là hắn luôn dây dưa ta." Diệp Lăng lau nước mắt rồi lắc đầu nói.

"Thứ đê tiện, hôm nay ngươi không nói rõ ràng cho ta thì chuyện này không yên đâu." Nam tử họ Từ tiếp tục giận dữ hét.

Chát!

Tiêu Vân tát thẳng một tay qua, nam tử họ Từ không kịp né tránh đã lập tức bị tát ngã xuống đất, má trái sưng vù lên, mấy cái răng và máu bắn ra.

"Ngươi dám đánh ta... Ngươi biết ta là ai không? Ta là người của Từ gia Huyền Thành. Ngươi dám đánh ta? Ngươi chờ đó cho ta." Nam tử họ Từ bò dậy từ dưới đất, nhìn chằm chặp hai người Tiêu Vân, trong mắt lộ ra tia ác độc.

Gã đột nhiên vung tay về hướng hai người Tiêu Vân, trong tay áo bắn ra vô số châm độc.

Đùng!

Tiêu Vân kéo Diệp Lăng ra phía sau rồi chém ngang đao trảm mã ra, đao khí tràn ra bốn phía, tất cả châm độc phóng tới đều bị đao khí làm cho vỡ nát.

Nam tử họ Từ biến sắc, không ngờ châm độc vẫn luôn đánh lén thuận lợi lại không đạt được hiệu quả.

"Ngươi tự tìm cái chết!" Trong mắt Tiêu Vân bắn ra sát ý, trực tiếp cất bước lướt tới rồi rút đao trảm mã ra làm bùng nổ đao khí, hắn chém mạnh một đao xuống.

Bành!

Sàn tàu rung động kịch liệt, nam tử họ Từ bị chém bay ra ngoài rồi ngã ập xuống nơi xa, run rẩy lên hai lần rồi tắt thở tại chỗ.

"Tiêu sư huynh..." Diệp Lăng lộ ra vẻ mặt lo lắng.

"Không có gì." Tiêu Vân nói với Diệp Lăng.

Diệp Lăng khẽ gật đầu, nam tử họ Từ này chết là do gã gieo gió gặt bão, nếu không phải gã bắn châm độc thì Tiêu Vân giết gã làm gì?

Lúc này phía bên kia sàn tàu truyền đến tiếng bước chân vội vàng, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú dẫn người chạy tới. Khi thấy nam tử họ Từ ngã trên mặt đất thì lập tức lạnh lùng nhìn về hướng hai người Tiêu Vân.

"Người này do các ngươi giết?" Ánh mắt của nam tử trẻ tuổi kia lạnh lùng đến cực điểm.

"Là ta giết." Tiêu Vân mở miệng nói.

"Động thủ giết người của Cuồng Lãng Cốc trên Vân Chu, là ai cho ngươi lá gan này?" Thần Mộ Long lạnh lùng nhìn Tiêu Vân.

Đám người trên sàn tàu nhìn Tiêu Vân với ánh mắt phức tạp, có người bày ra vẻ mặt thương hại, cái tên này trêu chọc ai không tốt mà lại đi chọc người của Cuồng Lãng Cốc.

Cuồng Lãng Cốc là một trong những tông môn mạnh nhất của Đông bộ Ly Châu, là tông môn đứng thứ hai gần với Bắc Huyền Tông.

Cuồng Lãng Cốc rất nổi danh trong năm tông mạnh nhất, bởi vì phong cách hành sự của họ cực kỳ tùy tiện mà còn thù dai, một khi trêu chọc sẽ rất khó thoát thân.

"Các ngươi không nói đạo lý, rõ ràng là hắn dây dưa ta trước, thấy ta không chịu để ý đến hắn thì ác độc bắn châm độc về hướng bọn ta, vì thế Tiêu sư huynh mới ra tay giết hắn. Nguyên do đều do hắn gieo gió gặt bão mà thôi." Diệp Lăng cắn răng mà nói.

"Phân rõ phải trái? Chúng ta không cần phải trái gì cả, mặc kệ hắn làm cái gì, dù sao người này cũng do các ngươi giết." Thần Mộ Long nhìn chằm chằm Diệp Lăng, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Lúc nãy không chú ý tới, không ngờ lại gặp được một mỹ nữ như thế ở đây.

Vẻ đẹp của Diệp Lăng cũng là dạng đứng đầu ở Cuồng Lãng Cốc, hơn nữa càng nhìn lại càng thấy đẹp mắt.

"Hay cho một câu không cần phân rõ phải trái, ý của ngươi là hắn giết chúng ta thì được, chúng ta phản kháng giết hắn là không được?" Tiêu Vân nhìn về phía Thần Mộ Long.

"Không sai, hắn có thể giết các ngươi, mà các ngươi không được giết hắn." Thần Mộ Long nói.

"Các ngươi..." Diệp Lăng tức giận đến mặt mày trắng bệch ra, thân thể run rẩy, thật sự chưa từng nhìn thấy ai không nói đạo lý như thế.

"Ta cũng lười nói nhảm với các ngươi, người đâu, bắt chúng lại cho ta, nam thì đánh gãy tứ chi, phế bỏ tu vi, treo trước Vân Chu cho ma thú ăn. Còn nữ thì để ta mang về trước, ta muốn đích thân xử lý ả." Thần Mộ Long ngạo nghễ chỉ về hướng hai người Tiêu Vân.

Ba tên đệ tử nội tông Cuồng Lãng Cốc bao vây lấy Tiêu Vân rồi đánh thẳng vào yếu điểm của hắn.

Đùng!

Đao trảm mã chém mạnh xuống với tốc độ cực nhanh, sức mạnh hùng hồn thúc đẩy ra Đao Cương mạnh hơn, đánh cho ba tên đệ tử nội tông Cuồng Lãng Cốc bay ra ngoài.

Đao Cương...

Hắn là Đao Tu!

Những người đứng xem lộ ra vẻ mặt chấn động.
Chương 25: Đao hồn sinh

Đao Tu hiếm thấy đến cực điểm, trong trăm vạn Võ Tu mới có một người đã là không tệ, mà người có thể tu ra Đao Cương còn hiếm hoi hơn.

Thông thường phía sau Đao Tu sẽ có thế lực lớn làm chỗ dựa.

Dù sao Đao Tu có thể tu luyện ra Đao Cương là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm trong các thế lực lớn, chí ít đều là đệ tử nồng cốt.

Thần Mộ Long vốn mang vẻ ngạo nghễ lập tức sầm mặt xuống, lộ ra chút phức tạp, không ngờ sẽ gặp được một Đao Tu đã luyện ra Đao Cương ở đây.

Lần này thật khó giải quyết.

Mặc dù đệ tử của Cuồng Lãng Cốc ngông cuồng, nhưng lại không phải kẻ ngu ngốc.

Tiêu Vân dùng một tay nắm lấy chuôi đao trảm mã, phần lưỡi kéo lê trên mặt đất tạo ra khí thế như một mình trấn giữ quan ải, vạn người không thể xông qua, mà khi đao trảm mã dâng lên Đao Cương thì càng làm mọi người run sợ.

Vẻ mặt Thần Mộ Long liên tục thay đổi, gã có thể cảm giác được khí tức của Tiêu Vân không mạnh, chỉ đến tu vi Dung Nguyên Cảnh, nhưng đối phương lại là Đao Tu.

Ngay lập tức, hai bên rơi vào giằng co.

Diệp Lăng khẩn trương siết chặt góc áo.

"Ngươi là đệ tử của tông nào? Sư phụ là ai?" Một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc võ bào của Cuồng Lãng Cốc bay tới, sau đó chậm rãi đáp xuống đất rồi hờ hững nhìn chằm chằm Tiêu Vân.

"Liễu sư thúc." Thần Mộ Long và những tên đệ tử còn lại của Cuồng Lãng Cốc vội hành lễ.

Bay trên không trung, đạp khí mà đi!

Là cao thủ Tiên Thiên cảnh!

Người đứng xem lộ ra vẻ mặt chấn động.

"Ta không tông không phái, cũng không có sư phụ." Tiêu Vân nhẹ nhàng trả lời.

"Tức là tán tu?" Liễu Diệu đảo mắt dò xét Tiêu Vân rồi lạnh lùng nói: "Tán tu không môn không phái, còn không có sư phụ, thậm chí còn là kẻ tàn phế Khí Hải chỉ còn ba phần. Cho dù là Đao Tu và luyện ra Đao Cương thì có ích lợi gì? Chỉ dựa vào năng lực của ngươi cũng dám sát thương đệ tử Cuồng Lãng Cốc?"

"Các ngươi không nói đạo lý! Rõ ràng là người của Cuồng Lãng Cốc các ngươi muốn giết chúng ta trước nên Tiêu sư huynh mới ra tay giết hắn..." Diệp Lăng cắn răng mà nói.

"Mặc kệ là nguyên do gì, các ngươi giết đệ tử Cuồng Lãng Cốc thì đáng chết!" Liễu Diệu nói xong thì muốn tung một chưởng về phía Tiêu Vân.

Rống!

Tiếng rống to động trời đột nhiên truyền đến, sau đó không trung dâng lên sóng lớn kinh khủng, Vân Chu bị hất văng lên cao, một vài người không kịp phản ứng đã bị hất bay ra ngoài.

Liễu Diệu lập tức thu tay lại, vận chuyển sức mạnh dưới chân mới ổn định lại được.

Mà Tiêu Vân thì cấp tốc bắt lấy cột buồm rồi giữ chặt Diệp Lăng suýt bị hất ra ngoài.

Lúc này Vân Chu dần hạ xuống, vài người còn lại trên sàn tàu đã mặt mày trắng bệch, bởi vì vừa rồi có một số người bị hất bay ra khỏi Vân Chu và rơi xuống Vô Vọng Hải.

Những người rơi vào Vô Vọng Hải căn bản không có khả năng sống sót trở về.

"Các ngươi mau nhìn!" Có người hoảng sợ chỉ về hướng nơi xa.

Đám người nhao nhao nhìn theo hướng người đó chỉ, chỉ thấy nơi xa xuất hiện hai con Côn Ma Thú hình thể to lớn đến cực điểm, thân thể chúng che kín cả chân trời, chúng đang chậm rãi tách ra.

"Đó là Côn Ma Thú..." Không ít người kinh hãi thốt lên, mặc dù từng nghe nói đến Côn Ma Thú nhưng họ lại chưa từng nhìn thấy.

Hiện tại tận mắt chứng kiến, họ lập tức cảm thấy vô cùng chấn động.

Tiêu Vân đỡ Diệp Lăng dậy.

"Tiêu sư huynh, huynh không sao chứ..." Diệp Lăng vừa nói được phân nửa thì lập tức biến sắc: “Cẩn thận, Tiêu sư huynh."

Nàng vội lao về phía trước một bước, ngăn chặn trước mặt Tiêu Vân.

Xẹt...

Tiêu Vân nghe có tiếng xé gió truyền đến thì lập tức biến sắc, muốn ngăn cản cũng đã muộn.

Thần Mộ Long đã đâm một kiếm vào sau lưng Diệp Lăng.

"Thứ đê tiện, cút qua một bên cho ta."

Đánh lén không thành công, Thần Mộ Long vô cùng tức giận nên đá một cái lên lưng Diệp Lăng, hất nàng qua một bên, Diệp Lăng ngã xuống đất lăn lộn hai vòng rồi ngã xuống trước mặt Tiêu Vân.

Nhìn Diệp Lăng đã không còn động tĩnh, Tiêu Vân cứng đờ, dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ người nàng nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.

Lúc này tất cả âm thanh như biến mất, thế giới triệt để yên tĩnh lại.

Tiêu Vân nhìn thấy Diệp Lăng ngã trên mặt đất, thấy màu đỏ tươi chói mắt kia, thấy nàng đang mất đi sự sống, trong đầu hắn không ngừng hiện ra những hình ảnh lúc trước với nàng.

"Tiêu sư huynh, để ta giúp huynh đi."

"Tiêu sư huynh, huynh cẩn thận một chút."

"Tiêu sư huynh, chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ Ngân cấp rồi, đến lúc đó huynh muốn đổi thứ gì?"

"Tiêu sư huynh..."

Từng đoạn hình ảnh không ngừng hiện ra, đôi mắt Tiêu Vân dần dần đỏ rực lên, thân thể run rẩy kịch liệt, hai tay nổi lên gân xanh.

Thời khắc này, trong lòng Tiêu Vân dâng lên sát ý mãnh liệt đến cực điểm.

Cho dù là lúc bị phế, bị đoạt đi hạt giống Võ Linh thì Tiêu Vân cũng chưa từng có xúc động muốn giết người mãnh liệt như thế, thời khắc này hắn chỉ muốn giết Thần Mộ Long.

Đột nhiên, trong mắt Tiêu Vân hiện ra một mảnh thiên địa đỏ rực như máu ẩn chứa vận luật đặc biệt, chỉ thấy thiên địa chậm rãi chồng lên nhau rồi biến thành một thanh đao.

Cái gì là đao?

Mạch là đao, xương là đao, hồn là đao.

Cái gì là đao hồn?

Lấy thiên địa hóa thành linh, hóa hồn người làm hồn đao...

Tiêu Vân nhắm mắt lại đắm chìm vào một cảnh giới cực kì kỳ diệu, thời khắc này hắn đã cảm nhận được sự huyền bí trước nay chưa từng có.

Một thanh hồn đao tuyệt thế bắt đầu sinh sôi trong cơ thể Tiêu Vân...

Giết!

Tiêu Vân đột nhiên mở mắt ra, trên thân bộc phát sức mạnh cùng cực.

Tinh Diệu!

Đao phá hư không như ánh sáng rơi xuống đất, mang theo thanh thế khủng khiếp chém về phía Thần Mộ Long.

Thần Mộ Long thấy thế thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, gã là đệ tử nồng cốt của Cuồng Lãng Cốc có tu vi Dung Nguyên Cảnh đỉnh phong, lần này đại diện cho Cuồng Lãng Cốc đến tham gia tranh đoạt tư cách gia nhập Võ Điện Nam Cung.

Trong Cuồng Lãng Cốc, Thần Mộ Long cũng là nhân vật đứng đầu trong các đệ tử nồng cốt, Võ Tu bình thường cùng tu vi chưa hẳn là đối thủ của gã.

Một Đao Tu bị phế một nửa mà dám vọng tưởng giết gã?

Thần Mộ Long cười lạnh rồi vung thanh kiếm trong tay ra, một kiếm võng dày đặt hiện ra trước người, đao trảm mã của Tiêu Vân chém lên kiếm võng mà nó lõm vào một chút rồi hóa giải được sức mạnh của đao trảm mã.

"Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đánh một trận với ta? Ngươi thật không biết tự lượng sức mình." Thần Mộ Long mỉa mai nói.

Cửu Tinh Vẫn Lạc!

Tiêu Vân mặt không đổi sắc mà tiếp tục thi triển ra chiêu thứ hai của Tinh Vẫn, uy lực mạnh hơn chiêu thứ nhất không biết bao nhiêu lần, đao trảm mã như hóa thành chín thanh đao chém lên kiếm võng.

Oanh!

Kiếm võng bị chém hơi vỡ ra, nụ cười của Thần Mộ Long biến mất, thay vào đó là vẻ giận dữ cùng cực, thân là đệ tử nồng cốt hàng đầu của Cuồng Lãng Cốc mà kiếm võng của gã lại suýt bị tên Đao Tu tàn phế phá vỡ.

Nếu tin này truyền ra ngoài thì Thần Mộ Long gã còn mặt mũi gì nữa chứ?

"Đao Tu quả nhiên không tầm thường, nhưng ngươi chỉ là Đao Tu đã bị phế một nửa mà thôi, làm sao chống lại được ta? Hiện tại nên tiễn ngươi lên đường, được chết trên tay ta đủ để ngươi kiêu ngạo."

Kiếm của Thần Mộ Long biến mất, ánh kiếm mạnh đến cùng cực dâng lên, chỉ thấy nó tản ra rồi biến thành mưa kiếm dày đặc càn quét về hướng Tiêu Vân.

Mưa kiếm như rồng mang theo dòng khí cuồn cuộn lao đến, uy lực cực kì kinh người.

Trong chớp mắt, Tiêu Vân bị cuốn vào mưa kiếm.

Thần Mộ Long cười lạnh, mưa kiếm này là võ kỹ đắc ý của gã, đã từng đánh giết một vài tên có mắt không tròng, Tiêu Vân không phải người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng.

Đột nhiên, bóng dáng của Tiêu Vân hiện ra trong mưa kiếm, mưa kiếm dày đặc chẳng những không xé nát hắn mà nó còn bị hắn không ngừng hấp thu sức mạnh.

Cái gì...

Nụ cười của Thần Mộ Long cứng lại, trong mơ hồ đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Tiêu Vân đã hấp thu tất cả mưa kiếm ra tay.

Một đao!

Chỉ một đao vô cùng đơn giản, không chút xinh đẹp, cũng không có kỹ xảo gì, một đao tầm thường không nổi bật lại làm hư không xuất hiện vặn vẹo dị thường.

Đây là một đao khủng bố đến cực điểm.

Thần Mộ Long lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì chuôi đao đó trở nên vô cùng to lớn trong mắt gã, gã không tránh được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chém xuống.

Đao thế xuyên thủng qua, Thần Mộ Long cứng đờ, trên trán hiện ra một vệt trắng kéo dài đến dưới bụng.

Đao Ý...

Thần Mộ Long ngơ ngác nhìn Tiêu Vân, ý thức còn lại tràn ngập khó tin, bởi vì đao kia ẩn chứa Đao Ý đáng sợ mà chỉ có Đao Tu tông sư mới có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK