Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Sư muội quái vật

Đúng lúc này, một tiếng rống to động thời truyền đến.

Ngay sau đó phía dưới Vô Vọng Hải dâng lên một cái vòi rồng kinh khủng đập mạnh vào Vân Chu, hất cả Vân Chu văng lên thật cao.

Oanh!

Phần đuôi của Vân Chu bị đập đến vỡ nát.

Mọi người kêu thảm rồi bị quăng ra ngoài rơi vào Vô Vọng Hải.

Đao trảm mã trong tay Tiêu Vân đâm xuyên qua ván thuyền, sau khi đứng vững thì vội bắt lấy Diệp Lăng bị hất văng rồi kéo nàng về hướng mình.

Vân Chu xóc nảy dữ dội, từng khoang thuyền đóng kín xông ra vô số người.

Rống!

Tiếng rống to động trời truyền ra từ Vô Vọng Hải phía dưới.

Chỉ thấy Vô Vọng Hải vốn yên bình đang dâng trào lên, sóng lớn bị hất lên cao ngàn trượng, trong Vô Vọng Hải đen nhánh hiện ra hai cái bóng to lớn đến cực điểm.

Họ nhìn lướt qua mà không thể thấy rõ hai cái bóng kia lớn đến mức nào.

"Côn Ma Thú... Còn là hai con..."

"Sao lại xuất hiện hai con Côn Ma Thú?"

Sắc mặt của những người trên thuyền đã trắng bệch, đứng trước mặt Côn Ma Thú to đến vạn trượng thì con người nhỏ bé giống như hạt cát.

Lúc này hai con Côn Ma Thú cuốn theo cơn sóng động trời lao về hướng đối phương, tốc độ của chúng cực nhanh.

Trong phạm vi trăm dặm đều bị sóng lớn ngàn trượng bao trùm, dòng khí bốc lên làm Vân Chu không ngừng lay động.

Oanh!

Hai con Côn Ma Thú đụng vào nhau.

Dòng khí kinh khủng càn quét ra, Vân Chu vốn đang xóc nảy lập tức bị dòng khí kinh khủng này quất cho hiện đầy vết rách.

Không ít người đứng ở phần đuôi của Vân Chu lập tức bị dòng khí đánh chết.

"Chạy mau, Vân Chu chịu không được rồi."

"Mau lấy Vân Chu dự phòng ra để chạy trốn." Có người hô to.

Trong lúc hỗn loạn, một vài chiếc Vân Chu cỡ nhỏ được thả ra, rất nhiều người tranh nhau chen lấn xông tới rồi lần lượt bỏ trốn tứ tán.

Trong lúc hỗn loạn, Tiêu Vân nhìn thấy Liễu Diệu vừa rồi dẫn theo người của Cuồng Lãng Cốc xông lên một chiếc Vân Chu cỡ nhỏ, sau đó chạy về hướng Bắc.

Tiêu Vân nhìn thấy bên cạnh có một chiếc Vân Chu bỏ trống nên ôm lấy Diệp Lăng lao lên đó, sau đó hắn phóng chân khí vào trận pháp khống chế để kích hoạt Vân Chu chạy về phía Tây Bắc.

Sau khi rời đi khoảng ba dặm, chiếc Vân Chu lớn đã không chống đỡ nổi nữa mà triệt để nứt toạc, nó tan vỡ rồi bị dòng khí xoắn thành mảnh vụn, một vài chiếc Vân Chu nhỏ chưa kịp chạy trốn cũng bị cuốn vào trong đó rồi cùng tan nát.

Tiêu Vân không ngừng phóng chân khí vào trong trận, Vân Chu nhỏ xông ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, mãi đến khi đi được trăm dặm, xác định đã rời xa khu vực của Côn Ma Thú thì Tiêu Vân mới giảm dần tốc độ đưa chân khí vào.

"Ma thú thật đáng sợ, cũng may gặp phải Côn Ma Thú, lỡ là ma thú khác thì..." Tiêu Vân thầm nói.

Côn Ma Thú là loại ma thú lãnh địa, chỉ cần không xâm nhập lãnh địa, không tạo thành uy hiếp cho nó thì nó rất lười công kích sinh linh khác.

Nếu là loại ma thú thích giết chóc thì không ai trên Vân Chu có thể sống sót được.

"Tiêu sư huynh, đây là nơi nào?" Giọng của Diệp Lăng đột nhiên truyền đến từ phía sau.

"Muội tỉnh rồi?" Tiêu Vân bất ngờ nhìn qua Diệp Lăng, trên đường chạy trốn hắn có tranh thủ cho nàng uống bình thuốc chữa thương trung giai cuối cùng, nhưng chỉ cầm máu được một chút mà thôi.

Lúc ấy hơi thở của Diệp Lăng rất yếu ớt, Tiêu Vân lo nàng không chịu đựng được.

Nhưng hiện tại Diệp Lăng đã miễn cưỡng ngồi dậy được, mặc dù vẫn mặt không có chút máu nhưng tinh thần đã tốt lên nhiều.

Mấu chốt là lúc nãy Tiêu Vân đã kiểm tra thấy Diệp Lăng bị đâm trúng yếu điểm, nhưng nàng lại khôi phục nhanh như vậy, hắn cảm thấy không thích hợp.

"Diệp Lăng sư muội, sao thương tích của muội lành nhanh như vậy?" Tiêu Vân kỳ quái hỏi.

Lúc trước Tiêu Vân từng dùng qua thuốc chữa thương trung giai, mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng không đạt tới trình độ có thể nhanh chóng khôi phục vết thương nặng.

"Ta..." Diệp Lăng chợt nhận ra, lập tức không dám đối mặt với Tiêu Vân.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Lăng, Tiêu Vân lập tức ý thức được Diệp Lăng có thể khôi phục nhanh như vậy là do có bí mật riêng.

"Nếu muội không muốn nói thì không cần nói đâu." Tiêu Vân nói.

"Tiêu sư huynh..." Diệp Lăng nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Vân rồi khẽ cắn môi, dường như đang do dự cái gì, cuối cùng vẫn dứt khoát nhìn hắn và nói: "Huynh có ghét bỏ ta là quái vật không?"

"Quái vật?" Tiêu Vân nhíu mày.

"Sau khi ta bị thương thì có thể khôi phục rất nhanh." Diệp Lăng thấp giọng mà nói.

"Loại năng lực này là quái vật cái gì? Đây là thiên phú của muội." Tiêu Vân nói, năng lực khôi phục mạnh một chút rất bình thường, có một số người trời sinh đã có thiên phú đặc biệt.

"Dù bị đâm xuyên yếu điểm thì ta cũng có thể khôi phục lại trong vòng một ngày." Diệp Lăng khẽ cắn môi mà nói.

Tiêu Vân nao nao.

Phát giác phản ứng của Tiêu Vân, Diệp Lăng cúi đầu xuống, nàng biết mình nói chuyện này ra nhất định sẽ bị nhận định là quái vật.

"Năng lực này của muội là trời sinh đã có à?" Tiêu Vân mở miệng hỏi.

"Huynh không sợ sao?" Diệp Lăng lại kinh ngạc nhìn Tiêu Vân, bởi vì trước kia ai biết nàng có năng lực đáng sợ này đều lựa chọn rời xa nàng.

Thậm chí vừa nghe nàng nói xong đã cấp tốc giữ một khoảng cách với nàng.

Ban đầu Diệp Lăng muốn giấu kín bí mật này trong lòng, kết quả lại gặp phải chuyện hôm nay, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn nói cho Tiêu Vân vì không muốn lừa hắn.

"Có gì mà sợ, muội có thể ăn ta hay sao? Thế gian này không thiếu cái lạ, năng lực đặc biệt này là thiên phú của muội. Mà muội là con người, không phải quái vật." Tiêu Vân nói.

"Tiêu sư huynh..." Diệp Lăng rưng rưng nước mắt, nàng nhìn ra được Tiêu Vân không phải đang cố ý an ủi mình mà thật sự coi nàng là người, không phải quái vật.

Lúc ở Thiên Cơ Điện, Diệp Lăng rất ít kết giao bằng hữu, không phải nàng không muốn mà là không dám, mỗi lần làm quen với người khác nàng chỉ quen sơ rồi ngừng lại, không quá thâm nhập.

Bởi vì nếu tiếp xúc quá nhiều, một khi người ta biết được bí mật thì nàng sẽ bị xem như quái vật.

Diệp Lăng không chỉ một lần bị bằng hữu ngày xưa xa lánh, hơn nữa còn có người trở mặt coi nàng thành kẻ thù, nguyên nhân là vì nàng là quái vật.

"Từ nhỏ muội đã có năng lực này rồi à?" Tiêu Vân hiếu kỳ hỏi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người bị thương ở yếu điểm mà có thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Trong trí nhớ Vân Thiên Tôn cũng có một vài người có thiên phú đặc biệt, nhưng không ai bị đâm trúng yếu điểm mà có thể khôi phục nhanh như Diệp Lăng.

"Từ lúc có nhận thức đến nay, ta phát hiện sau khi mình bị thương sẽ khôi phục đặc biệt nhanh. Hơn nữa mỗi lần bị thương thì vết thương sẽ lành lại hoàn toàn không để lại vết sẹo nào. Ban đầu ta nghĩ chỉ là thân thể mình khôi phục nhanh hơn người khác thôi. Cho đến năm tám tuổi lúc ta ngoài ý muốn rơi xuống thâm cốc."

Diệp Lăng chậm rãi nói: "Lần đó ta bị thương rất nặng, trái tim bị đá nhọn đâm thủng, xương cốt cả người vỡ vụn hơn phân nửa, lúc ấy ta đau không chịu nổi, cho rằng mình sẽ chết. Kết quả chờ ta ngủ một giấc thức dậy thì mảnh đá trong trái tim đã rớt ra ngoài, xương cốt vỡ vụn cũng khôi phục."

"Chờ ta trở về mới biết ta đã ngủ trong thâm cốc một đêm, chỉ một đêm mà thương thế đã khôi phục, bao gồm cả trái tim bị đâm thủng kia."

"Sau đó thì sao?" Tiêu Vân hỏi.

"Sau đó ta kể chuyện này cho những người bạn trước kia, sau đó họ dùng đá ném vào ta, bảo ta cút, nói ta là quái vật..." Diệp Lăng cắn môi ứa nước mắt.

"Đó đã là chuyện quá khứ, đừng nghĩ quá nhiều." Tiêu Vân an ủi.

"Ừm." Diệp Lăng khẽ gật đầu.

"Đúng rồi, không phải muội đã tự động thoát ly Thiên La Tông, sau đó bị trục xuất trở về sao? Tại sao lại đến Huyền Thành?" Tiêu Vân nhìn về phía Diệp Lăng.

"Từ nhỏ ta đã không biết lai lịch của phụ mẫu mình, lần này trở về có nhận được tin tức liên quan tới phụ thân, nói phụ thân ta đến từ Huyền Thành. Cho nên ta muốn đến đó xem thử có thật không." Diệp Lăng nói.

"Vậy muội có thông tin về phụ thân chưa?" Tiêu Vân hỏi.

"Có, phụ thân ta đến từ Diệp gia Huyền Thành, tên là Diệp Tầm Phong." Diệp Lăng vội nói.

"Có tin tức thì dễ tìm, ta cùng tìm giúp muội." Tiêu Vân gật đầu và nói.

"Tiêu sư huynh, cám ơn huynh." Diệp Lăng cảm kích nói.

"Không cần khách sáo như thế." Tiêu Vân nói.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, vì mất máu quá nhiều nên Diệp Lăng hơi mỏi mệt, rất nhanh đã ngủ mất, mà Tiêu Vân thì chìm vào bí cảnh Hoang Cổ để tu luyện.
Chương 27: Huyền Thành Đại Viêm

Huyền Thành là một trong sáu chủ thành của hoàng triều Đại Viêm nằm ở Đông Bộ Ly Châu, mang danh là thành trì đứng đầu trấn giữ và là nơi hưng thịnh nhất Đông Bộ.

Tiêu Vân và Diệp Lăng đứng trên cao nhìn Huyền Thành ở phía chân trời.

Diệp Lăng bị chấn động mạnh, bởi vì Huyền Thành thực sự quá lớn, hoàn toàn không nhìn thấy bến bờ.

Vô số Vân Chu đáp xuống từ bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu Võ Tu đi qua cổng thành, hơn nữa có người mặc quần áo rất kỳ dị.

Tiêu Vân dẫn Diệp Lăng tiến vào cổng Đông Huyền Thành, tìm một tửu lâu rồi gọi không ít đồ ăn.

Cũng may lúc ấy Vân Chu bị hủy diệt ở biên giới Vô Vọng Hải nên Tiêu Vân và Diệp Lăng mới có thể sống sót lên được bờ.

Trên đường đi hai người Tiêu Vân đều ăn lương khô, hiện tại rốt cục cũng có thể ăn đồ nóng.

Khi chờ món ăn, Tiêu Vân nghe mọi người chung quanh nói chuyện phiếm, hiện tại chủ đề thu hút nhất chính là cuộc tranh đoạt vị tư cách gia nhập Võ Điện Nam Cung.

Nếu được Võ Điện Nam Cung thu nhận thì chính là một bước lên trời, chẳng những có thể tu luyện trong Võ Điện Nam Cung mà nếu may mắn còn có cơ hội trở thành một thành viên trong đó.

"Các ngươi mau nhìn kia, người của Mặc Hải Lâu đến rồi." Có người hô to.

Lúc này người trong tửu lâu nhao nhao chạy đến bên cửa sổ, Tiêu Vân cũng dẫn Diệp Lăng đi tới chỗ mọi người rồi cùng nhìn ra, chỉ thấy một đám nam nữ trẻ mặc võ bào màu đen cưỡi mây đi qua, những người này phát ra khí tức rất mạnh rất hùng hồn.

Mặc Hải Lâu là một trong năm tông môn lớn nhất của Đông Bộ Ly Châu, mặc dù đứng hàng cuối cùng, nhưng trừ Bắc Huyền Tông mạnh nhất ra thì cũng không chênh lệch với bốn tông còn lại quá lớn.

"Sao không thấy người đứng đầu thế hệ trẻ của Mặc Hải Lâu - Mặc Võ?" Có người nói.

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, sao Mặc Võ lại xuất hiện ở đây, những đệ tử này đều là đệ tử nồng cốt của Mặc Hải Lâu thôi, mục tiêu của họ chỉ là tranh thủ tiến vào Võ Điện Nam Cung. Mặc Võ thì khác, hắn đã sớm có tư cách gia nhập rồi." Một Võ Tu áo đỏ nói.

"Cuộc chiến gia nhập Võ Điện Nam Cung còn chưa bắt đầu mà Mặc Võ đã lấy được tư cách rồi sao? Ngươi không nói đùa đó chứ?" Có người phản bác.

"Ta không nói đùa, tự ngươi đi hỏi thăm đi, không chỉ Mặc Võ lấy được tư cách mà theo ta được biết thì những đệ tử đứng đầu bốn tông còn lại cũng có nữa." Võ Tu áo đỏ kia tiếp tục nói.

"Sao quy tắc lại thay đổi rồi? Trước kia không phải cùng nhau tranh đoạt sao?" Có người nhíu mày mà hỏi.

"Võ Điện Nam Cung vừa đổi quy tắc, kỳ thật tranh hay không cũng như thế, đệ tử đứng đầu năm tông môn lớn đương nhiên có thể lấy được tư cách tiến vào Võ Điện Nam Cung. Cho nên Võ Điện Nam Cung quyết định trực tiếp cho đệ tử đứng năm tông môn này gia nhập." Hồng Bào Võ Tu nói.

"Nếu vậy thì chẳng phải chúng ta không nhìn thấy trận chiến của những đệ tử đứng đầu năm tông môn lớn nhất sao?" Có người lộ vẻ tiếc nuối mà nói, mỗi lần diễn ra trận chiến nhập điện của Võ Điện Nam Cung thì điểm đáng chú ý nhất chính là cuộc chiến của đệ tử đứng đầu năm tông.

"Không, chúng ta còn được xem, hơn nữa sẽ tranh đoạt càng kịch liệt..." Võ Tu áo đỏ nói đến đây thì ngừng lại, làm đám người càng thêm tỏ mò.

"Ngươi mau nói đi."

"Mau nói, đừng thừa nước đục thả câu." Có Võ Tu nóng vội thúc giục.

Võ Tu áo đỏ thấy đã câu giờ đủ rồi nên mỉm cười và nói: "Năm nay Võ Điện Nam Cung đặc biệt mở võ cung ra và đặt vào đó một ít bảo vật hiếm thấy, nghe nói giá trị cao nhất là một món Linh khí. Bọn người Mặc Võ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này nên nhất định sẽ đi vào võ cung để tranh đoạt."

"Võ Điện Nam Cung lấy Linh khí ra làm ban thưởng sao..."

"Nếu ban thưởng là Linh khí thì cuộc tranh đoạt lần này sẽ càng kịch liệt, thậm chí còn đáng xem hơn trước kia." Có người nói như vậy.

Trên mặt đám người tràn đầy hâm mộ.

Linh khí là bảo vật mà Võ Tu tha thiết ước mơ, nếu có được một món thì chẳng những có thể tăng cường chiến lực mà còn giúp Võ Linh dung nhập vào Linh khí, phát huy ra uy lực mạnh hơn.

Nhưng Linh khí quá hiếm thấy, cho dù là năm tông môn mạnh nhất cũng không có bao nhiêu, cũng chỉ có thế lực đỉnh cao như Võ Điện Nam Cung mới lấy Linh khí ra làm ban thưởng.

"Thật hâm mộ họ có thể vào Võ Điện Nam Cung." Diệp Lăng hâm mộ nói.

"Về sau muội cũng có thể vào Võ Điện Nam Cung." Tiêu Vân cười nhạt và nói.

"Đừng nói đùa, năng lực của ta thế nào sao ta không rõ, thiên phú của ta vốn không cao, hiện tại chỉ mới đến Luyện Khí Cảnh cấp tám... Vào Võ Điện Nam Cung hoàn toàn là điều không thể." Diệp Lăng khẽ lắc đầu và nói.

Trước kia ở Thiên Cơ Điện, Diệp Lăng có cơ duyên tốt hơn người khác, nhưng tu vi của nàng kém hơn người cùng thế hệ rất nhiều.

"Thiên phú không thể hoàn toàn quyết định thành bại, chỉ cần muội cố gắng không từ bỏ thì sẽ có cơ hội." Tiêu Vân nghiêm mặt mà nói.

"Ừm, ta sẽ cố gắng." Diệp Lăng khẽ gật đầu, chợt nhìn về phía Tiêu Vân nói: "Tiêu sư huynh, năng lực của huynh mạnh như vậy thì nhất định có thể vào Võ Điện Nam Cung, nói không chừng huynh còn có cơ hội trở thành thành viên của Võ Điện Nam Cung."

Tiêu Vân là Đao Tu mà còn rất mạnh, dù Khí Hải chỉ còn ba phần, nhưng theo Diệp Lăng thấy thì hắn không yếu hơn đệ tử nồng cốt của năm tông môn lớn ở Đông Bộ bao nhiêu.

"Người của Băng Tâm Tông đến rồi." Có người hô lên.

Đám người đang trò chuyện bên cạnh quay đầu rồi đồng loạt nhìn về phía con đường, một con tuyết thú to lớn đang kéo một chiếc xe băng tinh đi qua.

Trên xe băng tinh có một đám nữ tử mặc võ bào màu lam đang đứng, những nữ tử này đều cực kì xinh đẹp, trong đó có không ít mỹ nhân tuyệt sắc.

"Nữ tử kia thật xinh đẹp."

"Nghe nói là đệ tử do Đại Hộ Tông Băng Lạc mới thu, hình như tên là Tiêu Vũ."

"Chẳng những tuyệt sắc mà khí chất lạnh lẽo kia cũng rất đặc biệt." Không ít người nhìn chằm chằm Tiêu Vũ trước ở đầu xe, có người xem đến ngơ ra.

Tiêu Vân cũng nhìn thấy Tiêu Vũ, một tháng không gặp mà khí tức của nàng đã mạnh hơn trước kia nhiều.

"Nàng tiến bộ khá nhanh, trong một tháng ngắn ngủi mà như biến thành người khác." Tiêu Vân thầm nghĩ.

Mặc dù trước nay hai người không ưa nhau, nhưng dù sao Tiêu Vũ cũng là đường muội của hắn, nhìn thấy nàng có tiến bộ như thế Tiêu Vân cũng cảm thấy vui thay cho nàng.

"Nếu Đại bá và Lam tỷ có ở đây, nhìn thấy Tiêu Vũ có thành tựu như thế thì nhất định sẽ càng vui vẻ." Trong lòng Tiêu Vân có chút áy náy.

Đại bá và Lam tỷ vốn có thể đến Huyền Thành, nhưng vì chuyện của Tiêu Vân mà tạm thời không thể rời khỏi Yến Đô, chỉ có thể ở lại Tiêu gia.

"Rất nhanh sẽ giải quyết triệt để được chuyện này." Trong mắt Tiêu Vân bắn ra tia sắc lạnh, trong cơ thể truyền ra từng tiếng vù vù, Đao Ý mạnh đến cực điểm lan tràn trong người hắn.

Sau khi hai tông môn lớn đi qua, Tiêu Vân và Diệp Lăng trở về chỗ ngồi.

"Tiêu sư huynh, hay lát nữa huynh cứ đến Võ Điện Nam Cung đi, không cần theo ta đi Diệp gia..." Diệp Lăng chần chờ rồi nói, nàng lo sẽ làm chậm trễ chuyện của Tiêu Vân.

"Cuộc cạnh tranh còn một ngày nữa mới bắt đầu, cơm nước xong xuôi ta dẫn muội đến Diệp gia trước, chờ gặp được phụ thân muội thì ta lại đến Võ Điện Nam Cung cũng không muộn." Tiêu Vân nói.

"Tiêu sư huynh, cám ơn huynh." Diệp Lăng nhìn về phía Tiêu Vân, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Sau khi thức ăn được đưa lên, Tiêu Vân và Diệp Lăng cấp tốc ăn uống no đủ, tính tiền xong thì hỏi vị trí của Diệp gia, sau đó hắn dẫn Diệp Lăng đi đến đó.
Chương 28: Con đường sinh tử của Võ Điện

Diệp gia là một trong ba thế gia truyền thừa của Huyền Thành.

Cái gì là thế gia truyền thừa?

Giống như năm tông môn lớn nhất, nhưng Diệp gia khác với tông môn ở chỗ truyền thừa chỉ được truyền cho hậu nhân có quan hệ huyết mạch.

Càng đến gần Diệp gia thì Diệp Lăng càng cảm thấy khẩn trương và thấp thỏm.

Tiêu Vân có thể hiểu được tâm tình lúc này của nàng.

Bởi vì phụ mẫu Tiêu Vân đi xa từ khi hắn còn nhỏ rồi không trở về nữa.

Trước kia Tiêu Vân nghĩ phụ mẫu chỉ tạm thời rời đi, chờ sau khi lớn lên mới ý thức được có lẽ họ đã xảy ra bất trắc, không thì tại sao nhiều năm qua chưa bao giờ trở về Tiêu gia Yến Đô?

Nếu như họ còn sống...

Tiêu Vân đoán mình cũng sẽ có chút lo lắng bất an khi nhìn thấy họ giống như Diệp Lăng.

"Sớm muộn gì cũng phải gặp, đừng khẩn trương." Tiêu Vân an ủi.

"Ừm." Diệp Lăng khẽ gật đầu, sau đó hơi trấn định lại.

"Kẻ không phận sự không được đến gần trọng địa Diệp gia, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Hộ vệ trước cổng chính Diệp gia quát lớn.

"Chúng ta muốn gặp Diệp Tầm Phong, xin vị đại ca này thông báo." Tiêu Vân nói.

"Diệp Tầm Phong?" Hộ vệ cầm đầu Diệp gia dò xét hai người Tiêu Vân rồi mới lên tiếng: "Các ngươi chờ ở chỗ này một lát, ta đi vào thông báo."

Nói xong, hắn ta quay người tiến vào Diệp gia.

Một lát sau, một lão giả mặc võ bào màu vàng dẫn đầu đi ra.

"Các ngươi muốn gặp Diệp Tầm Phong?" Lão giả nọ nhìn hai người Tiêu Vân, trầm giọng hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao muốn gặp Diệp Tầm Phong?"

"Người trong nhà ta nói phụ thân ta là Diệp Tầm Phong của Diệp gia Huyền Thành..." Diệp Lăng mở miệng nói.

"Phụ thân ngươi?" Lão giả mặc võ bào vàng lập tức biến sắc, dò xét Diệp Lăng một hồi rồi chần chờ lấy ra một hạt châu óng ánh long lanh, đưa cho nàng và nói: "Nắm chặt nó, phóng thích chân khí của ngươi vào."

Mặc dù Diệp Lăng không rõ nhưng vẫn làm theo, nàng cầm hạt châu kia rồi rót chân khí vào.

Chỉ thấy khi chân khí được rót vào thì hạt châu lập tức hiện lên một làn khí trắng nhàn nhạt.

Nhìn thấy làn khí trắng kia, lão giả cau chặt mày lại rồi cất hạt châu đi, sau đó phất phất tay nói với hai người Tiêu Vân: "Các ngươi đi đi."

"Tiền bối, Diệp Tầm Phong không có ở đây sao?" Tiêu Vân nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, Diệp Tầm Phong đã sớm không ở Diệp gia, các ngươi không cần đến nữa." Lão giả mặc võ bào vàng không kiên nhẫn phất phất tay.

"Tiền bối có biết Diệp Tầm Phong ở đâu không?" Tiêu Vân vội hỏi.

"Ta không biết, đừng đến làm phiền ta!" Lão giả hừ một tiếng, không để ý tới hai người Tiêu Vân nữa mà quay người đi vào Diệp gia.

Tiêu Vân muốn đi lên hỏi thăm lại bị Diệp Lăng giữ chặt.

"Tiêu sư huynh, được rồi, chúng ta đi thôi, dù sao lần này ta đến Huyền Thành chỉ để thử một lần thôi, cũng không ôm hi vọng quá lớn."

Diệp Lăng lắc đầu, sau đó lại cười đắng chát với Tiêu Vân và nói: "Hơn nữa dù tìm được thì thế nào, nhiều năm qua ông ta không trở lại tìm ta và mẹ, nhất định đã quên mất chúng ta rồi. Cũng có lẽ ông ta không biết đến sự tồn tại của ta. Lần này ta đến Huyền Thành chỉ để thực hiện tâm nguyện thôi. Không gặp được cũng không sao cả."

"Muội đã đến rồi cũng phải gặp ông ta một lần. Chẳng lẽ muội không muốn hỏi thử vì sao ông ta không quay về tìm muội và mẹ sao?" Tiêu Vân nói.

Diệp Lăng khẽ cắn môi, tất nhiên nàng muốn biết, nhưng hiện tại Diệp gia không để nàng vào, hơn nữa Diệp Tầm Phong có ở đây hay không cũng không thể xác định.

"Diệp sư muội đừng có gấp, chờ ta gia nhập Võ Điện Nam Cung thì sẽ nghĩ cách giúp muội nghe ngóng tin tức của phụ thân." Tiêu Vân nói.

"Vậy được rồi." Diệp Lăng nhẹ gật đầu.

Sau đó Tiêu Vân dẫn Diệp Lăng rời khỏi Diệp gia.

Trong cổng lớn của Diệp gia, hai ánh mắt vẫn luôn nhìn theo họ rời đi.

"Thiếu nữ kia là đứa con gái duy nhất Thất thúc sinh ở bên ngoài à?" Một nam tử trẻ tuổi đầu đội kim quan, ánh mắt như đao hờ hững nói.

"Nàng ta nói như vậy, ta đã dùng trắc châu khảo nghiệm rồi, nàng thật sự có huyết mạch của Diệp gia." Lão giả mặc võ bào vàng nói.

"Thiên phú của nàng thế nào? Có kế thừa năng lực của Thất thúc không?" Diệp Cố Thành nhíu mày hỏi.

"Tự ngài xem đi." Lão giả kia lấy trắc châu ra.

Nhìn thấy sương khói màu trắng lan tràn trong trắc châu, Diệp Cố Thành không khỏi hừ một tiếng: “Thất thúc là thiên tài trăm năm khó gặp của Diệp gia, vốn nghĩ là hậu nhân do ông ta sinh ra sẽ kế thừa một chút năng lực. Kết quả lại thịnh cực tất suy, đã phế thành như vậy rồi."

"Cho nên ta bảo chúng cút, Diệp gia chúng ta không nuôi phế nhân." Lão giả kia nói.

"Thiếu niên kia thì sao?" Diệp Cố Thành thuận miệng hỏi.

"Cũng là kẻ tàn phế, tu vi tuy đã bước vào Dung Nguyên Cảnh, nhưng Khí Hải chỉ còn ba phần mà thôi." Lão giả mặc võ bào vàng kia từ tốn nói.

"Một phế nhân và một tàn phế, thật là trời sinh một đôi." Diệp Cố Thành lộ ra vẻ khinh thường, sau đó phất phất tay: “Mặc kệ chúng, ngươi nói một tiếng với phụ thân ta, ta về Võ Điện Nam Cung trước."

"Nhị thiếu chủ, nhanh như vậy mà ngài đã phải về Võ Điện Nam Cung rồi sao? Không ở nhà thêm mấy ngày à?" Lão giả kia bất ngờ hỏi.

"Không được, ta còn có nhiệm vụ giám sát nữa. Ta phải chịu trách nhiệm giúp chấp sự cùng giám sát đợt kiểm tra nhập điện lần này mà còn phải giúp hai người thông qua tuyển chọn. Hai người kia đều có huynh trưởng trong Võ Điện Nam Cung, cũng khá thân cận với ta, nếu việc này thành công thì có thể lôi kéo bọn họ." Diệp Cố Thành nói.

"Nếu vậy thì Nhị thiếu chủ mau về trước đi." Lão giả võ bào vàng vội nói.

...

Tiêu Vân tìm một khách điếm sắp xếp cho Diệp Lăng vào ở rồi một mình đi đến Võ Điện Nam Cung.

Võ Điện Nam Cung là một trong những thế lực đỉnh cao của Huyền Thành, tiền thân là học phủ Nam Cung, về sau trở thành Võ Điện, mà tác dụng chủ yếu của nó là bồi dưỡng ra thiên tài Võ Tu ưu tú.

"Ngươi có lệnh bài tư cách không?" Người canh giữ ở cửa vào ngăn Võ Điện ngăn cản Tiêu Vân muốn đi vào Võ Điện Nam Cung.

"Lệnh bài tư cách?" Tiêu Vân nhíu mày.

"Cả lệnh bài tư cách mà ngươi cũng không biết, còn muốn tham gia cạnh tranh nhập điện? Thứ như ngươi cũng muốn vào Võ Điện Nam Cung? Thật là mơ mộng hão huyền." Người canh giữ ở cửa vào Võ Điện cười nhạo.

Những Võ Tu xung quanh không khỏi cười vang.

"Xin hỏi ta phải làm sao để lấy được lệnh bài tư cách?" Tiêu Vân không để bụng mà mở miệng hỏi.

"Ta đã nói ngươi đừng nằm mơ mà ngươi vẫn ngoan cố như vậy à?" Người giữ cửa hơi tức giận, nhưng rất nhanh đã cố nén lửa giận mà nói tiếp: "Ngươi muốn lấy được lệnh bài tư cách đúng không? Vậy được thôi, ta cho ngươi biết một phương pháp. Ngươi thấy cánh cửa đồng cổ kia không, đi vào từ nơi đó thì sẽ có người nói cho ngươi biết nên làm thế nào."

Tiêu Vân khẽ gật đầu rồi quay người đi đến cánh cửa kia.

"Hắn đi thật à?"

"Tên này bị ngu sao? Đó là con đường sinh tử của Võ Điện, hắn không biết thật hay giả vờ không biết vậy?" Người đứng xem bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Tiêu Vân đang tự tìm đường chết.

Võ Điện Nam Cung có hai cửa vào, một là đường thẳng và cũng là cửa chính của Võ Điện, đây là con đường ra vào của mọi người trong Võ Điện.

Còn có một con đường tên là con đường sinh tử.

Con đường này là Điện Chủ đời thứ nhất của Võ Điện Nam Cung sáng tạo ra, trong đó bố trí rất nhiều cơ quan, tiến vào sẽ cửu tử nhất sinh.

Nhưng chỉ cần có người thông qua con đường này thì sẽ được Võ Điện Nam Cung phá lệ thu làm thành viên.

Trước kia khi xây dựng nên con đường sinh tử không biết đã có bao nhiêu Võ Tu tiến vào trong đó, kết quả cửu tử nhất sinh, dù sống sót cũng tứ chi tàn tạ, đã bị phế bỏ.

Con đường sinh tử đã tồn tại hơn năm trăm năm, nhưng bao năm nay chỉ có hai người sống sót đi qua mà thôi.
Chương 29: Hư Cảnh Thiên Chung

Tiêu Vân đi vào cánh cửa đồng cổ thì nhìn thấy một lão giả tóc trắng ngồi khoanh chân phía sau cánh cửa, lão giả này đã rất già, làn da nhăn nheo, đôi mắt đóng chặt, cả người như cây khô.

"Tiền bối." Tiêu Vân chắp tay hành lễ.

Lão giả tóc trắng từ từ mở mắt, đôi mắt lờ mờ liếc nhìn Tiêu Vân một cái rồi lười biếng chỉ chỉ con đường phía sau: “Sống sót đi qua con đường này là được, cuối đường có cái chuông cổ, dùng hết sức gõ vang nó là xong." Nói xong, lão giả tóc trắng lại nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Tiêu Vân không quấy rầy nữa mà chắp tay hành lễ rồi đi về hướng con đường phía sau lão giả tóc trắng.

Răng rắc!

Vào thời khắc Tiêu Vân đi qua lão giả tóc trắng thì bức tường phía sau đã bắt đầu chuyển động, chúng là vách tường cơ quan được luyện chế thành từ Bách Luyện Tinh Thiết dày đặc.

Trong nháy mắt, bức tường cơ quan đã ngăn chặn đường lui của Tiêu Vân.

Lão giả tóc trắng không ngủ mà hơi mở mắt ra, nhìn bức tường dóng lại mà khẽ thở dài một tiếng: “Tiểu tử này thật hiểu lễ nghĩa, mấy ngày nay cũng có không ít tiểu tử xuất hiện, nhưng không ai giống hắn. Đáng tiếc, Khí Hải của tiểu tử này chỉ còn ba phần, chỉ sợ càng khó đi qua con đường này..."

Thấy Tiêu Vân lễ phép như vậy, lão giả tóc trắng cũng sinh ra chút thiện cảm bởi vì trong nhiều người như vậy chỉ có Tiêu Vân hành lễ với ông.

Nếu không phải Khí Hải của Tiêu Vân chỉ còn ba phần, không chứa được nhiều chân khí, tỉ lệ thông qua thấp hơn Võ Tu khác rất nhiều thì lão giả tóc trắng cũng muốn chỉ điểm cho hắn một chút.

Nhưng lấy tình trạng của Tiêu Vân thì chỉ điểm hay không cũng thế thôi.

Bên trong vách tường cơ quan, sau khi tiến lên thì trong tầm mắt của Tiêu Vân xuất hiện vô số bức tượng thanh đồng, những bức tượng kia có ngoại hình đặc biệt chân thật, nếu không phải làn da của chúng phát ra ánh sáng bóng loáng đặc thù thì đã bị nhầm là người thật.

Những bức tượng đứng đầu đột nhiên động đậy, chúng cùng phát lực mang theo khí thế mãnh liệt xông thẳng về hướng Tiêu Vân.

Thiên Quân Quyền!

Tiêu Vân nện một quyền lên người tượng thanh đồng cầm đầu, hắn lập tức bị chấn động đến lắc lư một cái, tượng thanh đồng thì chỉ tạm ngừng một chút mà thôi.

"Tượng thanh đồng sánh ngang với Dung Nguyên Cảnh..." Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Khó trách lúc nãy lão giả tóc trắng lại nói sống sót đi qua con đường này là được, những bức tượng đó quá mạnh, một cái thôi đã khó đối phó, một đám đánh tới thì ai mà chống đỡ được?

"Chỉ là một lệnh bài tư cách nhập điện thôi, cần độ khó cao như vậy sao?" Tiêu Vân cảm thấy chẳng lành, nhưng hắn không kịp suy tư thì tượng thanh đồng đã lao đến.

Tiêu Vân không dám chậm trễ mà lập tức rút đao trảm mã tinh thiết từ sau lưng ra.

Tinh Diệu!

Đao Cương mạnh đến cực điểm phóng ra, thể hiện hết sự hùng mạnh của Đao Tu, một rồi lại một bức tượng lần lượt bị chém ngã xuống đất.

Tượng thanh đồng cứng cỏi đến cực điểm lại như cây khô dưới Đao Cương không gì không phá nổi.

"Một trăm lẻ tám tượng thanh đồng..."

Chỉ tốn một khắc thì Tiêu Vân đã chém đổ tượng thanh đồng cuối cùng, cả con đường lập tức bị quét sạch.

Nhìn tượng thanh đồng ngã xuống đất, đao trảm mã trong tay Tiêu Vân chậm rãi rũ xuống đất, nếu hắn không phải là Đao Tu thì không cách nào đi qua con đường này.

Số lượng thanh đồng nhân quá nhiều, thân thể của chúng lại cứng cỏi đến cực điểm. Võ Tu bình thường khó mà chém giết được chúng, chỉ có Đao Tu mới có thể dùng Đao Cương chặt đứt cơ quan trong cơ thể chúng.

Điểm đáng sợ của tượng thanh đồng nằm ở chỗ tu vi và số lượng của chúng, con nào cũng sánh ngang với Võ Tu Dung Nguyên Cảnh, hơn nữa còn lên đến một trăm lẻ tám con.

Nếu bị những bức tượng thanh đồng này vây quanh thì không bao lâu sau sẽ bị giết chết.

Tiêu Vân dời mắt đi, tiếp tục tiến lên phía trước.

Kỳ thật Tiêu Vân không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của lão giả tóc bạc, bảo hắn sống sót đi qua không phải là kêu hắn chém tất cả tượng thanh đồng rồi đi qua.

Rất nhiều Võ Tu tiến vào nơi đây đều chọn cách trực tiếp đi qua, không ai có thể đối phó với quá nhiều tượng thanh đồng như vậy.

Khi xông qua thì xác suất Võ Tu sống sót vẫn có, nhưng không cao mà thôi.

Tiêu Vân đi đến cuối đường, nhìn thấy ở đây có treo một cái chuông cổ thanh đồng to lớn nằm bên trái con đường, phía bên phải tương đối rộng nên có thể đi qua.

Lão giả tóc trắng nói rằng phải gõ vang cái chuông cổ này.

Tiêu Vân đi đến trước cái chuông, khi muốn đi lên phía trước thì hoàn cảnh xung quanh đột nhiên xảy ra thay đổi quỷ dị, lập tức trở nên đen tối, Tiêu Vân có cảm giác như rơi vào một không gian quái dị.

Chín hư ảnh vờn quanh Tiêu Vân, khuôn mặt chúng rất mơ hồ, nhưng hình thể lại vô cùng hoàn chỉnh, chúng lần lượt nắm các loại đao khác nhau.

Có đoản đao ngắn nhỏ, cũng có trường đao dài đến gần một trượng.

"Nơi này còn có một linh khí Hư Cảnh..." Tiêu Vân bất ngờ nhìn cái chuông treo lơ lửng kia.

Linh khí có rất nhiều chủng loại, dạng thường nhìn thấy đều Linh khí binh khí, đương nhiên cũng có Linh khí mang công hiệu đặc thù như Linh khí Hư Cảnh này.

Loại Linh khí này sẽ sáng tạo ra một ảo ảnh đặc biệt, sau đó dùng sức mạnh tạo ra Võ Tu hư ảo, Võ Tu tiến vào là loại gì thì sẽ tạo ra Võ Tu hư hóa loại đó.

Tiêu Vân là Đao Tu nên nó đã tạo ra Đao Tu hư hóa.

Tác dụng của linh khí Hư Cảnh là để giúp Võ Tu tu luyện và tiến bộ, nhưng Tiêu Vân không ngờ nó lại được đặt ở nơi này làm vật khảo nghiệm.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cái chuông cổ này thì phẩm cấp của nó là dạng rất cao trong các Linh khí Hư Cảnh, không thì không thể một lần phóng ra chín Đao Tu hư hóa như vậy được.

"Nếu muốn gõ vang nó thì nhất định phải giải quyết chín Đao Tu này trước." Tiêu Vân thầm nghĩ.

Vèo!

Đao Tu hư hóa đầu tiên rút đao chém về phía Tiêu Vân, tốc độ của đao Liễu Diệp nhanh đến kinh người, hơn nữa Đao Cương ẩn chứa trong đó như có thể chém nát tất cả.

Đùng!

Tiêu Vân dùng đao trảm mã trong tay ngăn cản công kích của Đao Tu hư hóa.

Mặc dù cùng là Đao Tu, nhưng ưu thế của Tiêu Vân mạnh hơn Võ Tu hư hóa nhiều. Đao mạch, đao cốt và đao hồn hắn vừa đúc thành đều ẩn chứa căn cơ mà Đao Tu hư hóa không thể sánh bằng.

Tinh Diệu!

Đao trảm mã liên tục chém ra, Đao Tu hư hóa bị chém lui.

Lúc này Đao Tu hư hóa thứ hai gia nhập cuộc chiến, Tiêu Vân vốn có thể nhẹ nhàng đối phó một người, nhưng hiện giờ lại cảm nhận được một chút áp lực.

Tiêu Vân chẳng những không lo lắng mà còn lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Căn cơ của hắn quá nhỏ bé, quyết đấu với Đao Tu hư hóa có thể tăng cường lý giải của bản thân đối với đao để tăng mạnh căn cơ của mình.

Mặc dù đao mạch, đao cốt và đao hồn đã được đúc thành, nhưng chúng vẫn không thể hợp nhất, chủ yếu là vì nền tảng của Tiêu Vân không đủ.

Sau một lát giao thủ, Đao Tu hư hóa thứ ba cũng tham dự vào cuộc chiến.

Tiêu Vân lập tức cảm nhận được áp lực mạnh hơn, mà dưới áp lực này, hắn đã phát huy ra tiềm lực cao hơn. Đao mạch, đao cốt và đao hồn vừa đúc thành toả ra uy năng càng mạnh.

Đợi đến khi Đao Tu hư hóa thứ tư đánh đến thì Tiêu Vân chỉ có thể phóng ra Đao Ý, hắn vốn chỉ có một luồng Đao Ý, nhưng áp lực quá lớn làm Đao Ý cũng tăng đến ba luồng.

Giết!

Tiêu Vân cầm đao trảm mã trong tay thoả thích đánh nhau với bốn Đao Tu hư hóa, hắn dần dần rơi vào trạng thái vong ngã, quên đi mục đích mình tới đây, quên đi tư cách nhập điện mà chỉ còn lại ý chí chiến đấu!

Trong trạng thái vong ngã, Tiêu Vân càng đánh càng mạnh, Đao Ý không ngừng hiện lên...
Chương 30: Thiên La Vạn Pháp

Võ Điện Nam Cung.

Tiền điện được chia thành hơn một trăm chiến khu, các thế hệ trẻ đỉnh cao của năm tông môn mạnh nhất, thế lực bản thổ của Huyền Thành và các quận quốc lớn của Đông Bộ Ly Châu đều đang tập trung ở khu hỗn chiến.

Mỗi một chiến khu chỉ có một tự cách gia nhập, người tham dự đều dùng hết toàn lực.

Chiến khu thứ 6.

Vèo!

Một nam tử trẻ tuổi áo bào xanh thân hình thon dài tay cầm trường thương xuyên thẳng qua như rồng, những người cùng thế hệ trong chiến khu này đều bị đâm xuyên hoặc đánh bay đi.

Mãi đến khi người cuối cùng ngã xuống thì nam tử áo bào xanh mới chậm rãi giơ trường thương trong tay lên.

"Lữ Bộ của Cuồng Lãng Cốc thu được tư cách nhập điện của chiến khu thứ 6." Chấp sự trông coi nơi đây cao giọng mà nói.

Đại chấp sự dẫn đội của Cuồng Lãng Cốc - Liễu Diệu không khỏi lộ ra nụ cười, ông ta không cảm thấy bất ngờ vì Lữ Bộ giành được vị trí này, bởi vì hắn ta là đệ tử nồng cốt đứng đầu.

Lúc này, trong chiến khu thứ 43 truyền đến tiếng xôn xao.

Một nam tử to con đầu trọc tay cầm chùy đồng đang đập bay từng đối thủ.

"Man Chuy của Thiên La Tông nhận được tư cách nhập điện của chiến khu thứ 43." Chấp sự của Võ Điện Nam Cung cao giọng mà nói.

Trưởng lão dẫn đội của Thiên La Tông - Hoàng Nhất Hoành nhếch miệng cười ha hả, tuy Man Chuy là đệ tử nội tông đỉnh cao có xác suất lấy được tư cách nhập điện không nhỏ, nhưng lỡ xui xẻo bị người dẫn đầu nhằm vào vây công thì vẫn sẽ thua.

"Hoàng trưởng lão, chúc mừng." Liễu Diệu chắp tay và nói.

"Cùng vui cùng vui." Hoàng Nhất Hoành cũng cười chắp tay, mặc dù Liễu Diệu chỉ là Đại chấp sự, nhưng người này còn trẻ, tương lai có hi vọng rất lớn trở thành trưởng lão của Cuồng Lãng Cốc.

Quan hệ giữa Thiên La Tông và Cuồng Lãng Cốc luôn không tệ nên kết giao được thì đương nhiên phải làm thân.

Lúc này chiến khu thứ 3 truyền đến âm thanh càng lớn, chỉ thấy một thiếu nữ tuyệt sắc tay cầm Băng Tinh Kiếm đánh vào trùng vây, nàng ra tay không những nhanh mà còn mang theo sự lạnh giá kinh khủng...

Từng đối thủ đều bị đông cứng lại.

Một lát sau, tất cả Võ Tu trong chiến khu thứ 3 đều bị thiếu nữ tuyệt sắc đánh bại.

Nhìn thấy cảnh này, nụ cười của Hoàng Nhất Hoành và Liễu Diệu vụt tắt, vẻ mặt trở nên rất căng thẳng, lấy ánh mắt của họ thì sao lại nhìn không ra thiếu nữ này không thua kém gì Lữ Bộ và Man Chuy, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Mấu chốt là nàng còn nhỏ hơn Lữ Bộ và Man Chuy hai tuổi.

Đừng xem thường hai tuổi này, hai tuổi đủ chứng minh thành tựu tương lai của nàng sẽ cao hơn Lữ Bộ và Man Chuy rất nhiều, chí ít có thể đạt tới trình độ đệ tử thân truyền của Tông Chủ.

Trong một Võ Tông, số lượng đệ tử thân truyền của Tông Chủ không nhiều lắm, thậm chí có khả năng chỉ có một người, bởi vì đệ tử có thể đạt tới cấp bậc đó nhất định phải vượt qua đệ tử nồng cốt mới được.

"Tiêu Vũ của Băng Tâm Tông nhận được tư cách nhập điện của chiến khu thứ 3." Chấp sự Võ Điện Nam Cung nói đến đây thì đột nhiên nhìn về phía trưởng lão Băng Ngữ của Băng Tâm Tông rồi cười nhạt và nói: "Lần này Băng Tâm Tông các ngươi cũng xuất hiện một tiểu thiên tài không tệ."

"Chấp sự quá khen." Băng Ngữ vội trả lời, nhưng trong lòng lại rất mừng rỡ.

Phải biết rằng dù là ánh mắt hay năng lực thì chấp sự của Võ Điện Nam Cung đều cao hơn những trưởng lão tông môn bọn họ nhiều, bởi vì Võ Điện Nam Cung là thế lực có được căn cơ ngàn năm.

Được chấp sự Võ Điện Nam Cung tán dương như vậy rất hiếm hoi.

Bọn người Hoàng Nhất Hoành và Liễu Diệu rất ghen ghét, thậm chí còn có chút đố kị.

Chấp sự Võ Điện Nam Cung nói như vậy thì chuyện Tiêu Vũ trở thành thành viên của Võ Điện Nam Cung đã không phải vấn đề, bởi vì rất ít người được chấp sự Võ Điện đánh giá, trước mắt chỉ có Tiêu Vũ có vinh hạnh đặc biệt này mà thôi.

Nhận được tư cách không có nghĩa đã là thành viên của Võ Điện Nam Cung.

Người có được tư cách sẽ trở thành thành viên dự bị trong Võ Điện Nam Cung, sau đó tiến hành tu hành trong vòng ba tháng, đến lúc đó Võ Điện Nam Cung sẽ tiếp tục đào thải một nhóm người.

Cuối cùng người được ở lại mới trở thành thành viên chính thức của Võ Điện Nam Cung.

Đột nhiên, Tiêu Vũ giơ Băng Tinh Kiếm trong tay lên rồi chỉ về hướng Thiên La Tông ở chính giữa khán đài, cao giọng mà nói: "Linh Vũ Cơ, ngươi có gan tiếp nhận khiêu chiến sinh tử với ta không?"

Một câu nói làm dấy lên ngàn cơn sóng, người trên khán đài đều xôn xao.

Tiêu Vũ của Băng Tâm Tông muốn khiêu chiến Linh Vũ Cơ của Thiên La Tông?

Hơn nữa còn là khiêu chiến sinh tử?

"Ngươi xác định muốn tiến hành sinh tử chiến với ta?" Linh Vũ Cơ đứng lên, ngạo nghễ mà nhìn Tiêu Vũ.

Hai đại mỹ nữ giằng co có thể coi là một phong cảnh tuyệt đẹp.

Tiêu Vũ mặc võ bào xanh lam trên người làm tôn lên vóc dáng thon dài thướt tha, nàng vốn đã là mỹ nhân tuyệt sắc, cộng thêm khí chất lạnh lẽo càng mang đến cảm giác mỹ nhân băng giá.

Lại nhìn Linh Vũ Cơ, ả là mỹ nữ đứng đầu của Thiên La Tông nên cũng không kém cạnh, không chỉ dung mạo mà ả còn rất đáng sợ.

Vào thời khắc Linh Vũ Cơ đứng lên thì các Võ Tu xung quanh lập tức biến sắc, bởi vì khí tức mà ả phóng ra làm họ cảm thấy rất áp lực.

Cả bọn người Lữ Bộ đứng xa xa cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì họ cảm nhận được sự hùng mạnh của Linh Vũ Cơ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng ả thật sự mạnh hơn họ.

"Tiêu Vũ! Đừng làm càn!" Băng Ngữ vội quát bảo.

"Trưởng lão, huynh trưởng của ta bị ả phế, ta nhất định phải quyết trận tử chiến với ả." Tiêu Vũ hít sâu một hơi rồi cao giọng nói.

"Huynh trưởng của ngươi bị ta phế? Có phải ngươi lầm rồi không?" Linh Vũ Cơ nhíu mày.

"Hắn tên là Tiêu Vân, ta nghĩ không xa lạ gì với ngươi đúng không?" Tiêu Vũ lạnh lùng nói.

Tiêu Vân...

Phía Thiên La Tông xuất hiện chút dị thường, đặc biệt là các đệ tử nồng cốt, vẻ mặt họ trở nên hơi quái lạ vì ai cũng có nghe nói đến Tiêu Vân.

Kỳ thật chuyện liên quan tới Tiêu Vân đã sớm truyền khắp trên dưới Thiên La Tông.

Một đệ tử ngoại tông đi vào nội tông, nghe nói bị Linh Vũ Cơ phế rồi bị đoạt đi hạt giống Võ Linh, nhưng Thiên La Tông lại nói đây là tin đồn giả dối.

Hiện giờ Tiêu Vân còn đang bị Thiên La Tông truy nã, người của Thiên La Tông đều nhìn thấy bố cáo truy nã, các đệ tử nồng cốt cũng không ngoại lệ.

Thực sự quá bất ngờ, Tiêu Vũ lại là muội muội của Tiêu Vân.

"Tiêu Vân? Kẻ nói xấu ta à? Nếu ngươi là muội muội của hắn thì ngươi cứ trả giá thay hắn cũng được." Linh Vũ Cơ hờ hững nhìn Tiêu Vũ rồi ngạo nghễ nói: "Ta sẽ tiễn ngươi lên đường trước, sau đó chờ bắt được tên huynh trưởng ma quỷ của ngươi thì ta để hắn đi cùng ngươi luôn."

Nói xong, Linh Vũ Cơ hóa thân thành lôi điện rồi đáp xuống chiến khu.

Băng Ngữ trưởng lão muốn bước vào chiến khu lại bị chấp sự Võ Điện Nam Cung ngăn cản.

"Băng Ngữ trưởng lão, trừ những đệ tử tham dự ra thì những người còn lại không được tùy ý bước vào chiến khu. Không được phá hư quy tắc, nếu không ta khó xử mà ngươi cũng khó xử theo đấy." Chấp sự Võ Điện Nam Cung cảnh cáo.

Băng Ngữ biến sắc, tu vi của chấp sự Võ Điện Nam Cung cao hơn bà, chỉ cần bà bước vào chiến khu thì đối phương nhất định sẽ xử lý theo quy tắc.

Đừng nói ngăn cản Tiêu Vũ, cả bà còn khó giữ được an toàn.

Tiêu Vũ ra tay trước, băng tinh giao thoa đầy trời hóa thành kiếm võng băng hàn rồi càn quét về hướng Linh Vũ Cơ.

Linh Vũ Cơ vẫn mang vẻ mặt hờ hững mà điểm nhẹ ngón tay ngọc ra.

Đùng!

Kiếm võng băng hàn vỡ vụn.

Tiêu Vũ bị đẩy lùi, dung nhan tuyệt sắc lập tức trở nên trắng bệch.

"Chỉ dựa vào chút năng lực ấy mà ngươi còn vọng tưởng giết ta?" Linh Vũ Cơ bày ra vẻ mặt mỉa mai mà nhìn xuống Tiêu Vũ từ trên cao, dáng vẻ tràn ngập ngạo nghễ.

Lúc này Băng Tinh Kiếm phóng ra sức mạnh cùng cực, trên người Tiêu Vũ hiện ra băng tinh, khí tức còn mạnh hơn trước đó.

Thời khắc này Tiêu Vũ như nữ thần được băng tinh bao trùm, đẹp không sao tả xiết.

Cảm nhận được sức mạnh của Tiêu Vũ, Linh Vũ Cơ hơi thu lại vẻ coi thường: “Ngươi có năng lực uy hiếp đến ta, nhưng cũng chỉ có mà thôi. Muốn chống lại ta thì ngươi còn quá non. Dù không cần Võ Linh thì ta cũng có thể nhẹ nhàng đánh giết ngươi."

Trên mi tâm của Linh Vũ Cơ hiện ra một ấn ký như sao trời, chỉ thấy khi ấn ký hiện ra thì khí tức của ả cũng không ngừng dâng cao.

Dòng khí tuôn trào cao đến mười trượng.

"Ấn ký Thiên La, nàng ta đã tu thành Thiên La Vạn Pháp..." Băng Ngữ trưởng lão lập tức biến sắc, cả trưởng lão ba tông còn lại cũng kinh hãi.

Chỉ có Hoàng Nhất Hoành vẫn bình thản như trước, bởi vì ông ta biết rõ năng lực của Linh Vũ Cơ.

Vì sao Thái Thượng trưởng lão lại bị kinh động và phong Linh Vũ Cơ làm đệ tử thủ tịch?

Đó là vì Linh Vũ Cơ vừa tiếp xúc với Thiên La Vạn Pháp không đến một tháng đã tu luyện thành công.

Từ khi Thiên La Tông lập tông đến nay đã có lịch sử hơn bốn trăm năm, bao gồm cả Linh Vũ Cơ cũng chỉ có ba người tu thành Thiên La Vạn Pháp mà thôi.

Hai người trước đó đã trở thành Võ Tu mạnh nhất từ trước tới nay của Thiên La Tông.

Mà Linh Vũ Cơ cũng không ngoại lệ, ả nhất định sẽ trở thành một trong những Võ Tu mạnh nhất Thiên La Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang