Trong khe núi cách Thiên Cơ Điện một trăm dặm về hướng Đông Nam, Tiêu Vân cầm thanh đao gãy trong tay mà chém hết lần này đến lần khác, ánh đao liên miên không dứt, tiếng đao reo vang lên không ngừng.
Tiêu Vân không dùng đến bất kỳ sức mạnh nào mà chỉ vung đao đơn thuần, khi múa đao thì thân thể hắn cũng động theo thanh đao.
Tiêu Vân liên tục vung đao hơn ba canh giờ mới dừng lại, hai tay đã chết lặng, nhưng luyện vung đao lại giúp hắn cảm nhận đao càng sâu sắc hơn.
Mặc dù không thể trực tiếp tăng cường sức mạnh, nhưng cảm nhận đao càng sâu thì Tiêu Vân sẽ càng dung hợp với đao của mình hơn.
"Đao mạch và đao cốt đã thành hình làm ta có ưu thế rất mạnh khi tu luyện đao. Nếu là trước kia thì đừng nói vung đao ba canh giờ, dù vung đao cả ngày cũng chưa chắc có cảm xúc như thế." Tiêu Vân thầm nghĩ.
Đao mạch, đao cốt và đao hồn hợp nhất chính là căn cơ Đao Tu hoàn mỹ nhất mà Vân Thiên Tôn hao phí tâm huyết cả đời mới tạo ra được.
Mặc dù Tiêu Vân chỉ hoàn thành hai cái đầu, nhưng chỉ hai thứ này thôi đã giúp hắn có được thiên phú vượt xa những Đao Tu khác.
Đương nhiên, có thiên phú mạnh là một chuyện, nhưng không cố gắng cũng không thể hiện thiên phú ra được, vì thế Tiêu Vân đã quy định mỗi ngày mình ít nhất phải vung đao ba canh giờ.
Tiêu Vân cất thanh đao gãy đi rồi tiến vào bí cảnh Hoang Cổ.
Đột nhiên, Tiêu Vân phát giác trong bí cảnh Hoang Cổ có thêm ba món đồ.
Một con giáp thú giống như tê tê chỉ cao chừng hai thước, một con viêm xà khoảng tám thước toàn thân phủ đầy lửa.
Đây không phải Võ Linh Giáp Thú cấp 2 của Chu Vũ và Võ Linh Viêm Xà cấp 3 của Dư Vô Song sao?
Sao chúng lại nằm trong bí cảnh Hoang Cổ?
"Chẳng lẽ bí cảnh Hoang Cổ có thể lấy đi Võ Linh của người bị ta giết chết rồi đặt nó vào bí cảnh?" Tiêu Vân sờ cằm suy tư.
Hẳn là như vậy, không thì làm sao giải thích được sự tồn tại của hai con Võ Linh này?
Trong trí nhớ của Vân Thiên Tôn có nhắc đến bí cảnh Hoang Cổ là chí bảo vô thượng vượt qua Cửu Thiên Thần Vực, có được bí mật huyền bí nhất thế gian.
Nếu không phải Vân Thiên Tôn chỉ mới mở nó ra thì nói không chừng đã sớm tìm ra bí mật này.
"Xem ra trừ việc có thể bày ra võ kỹ thì bí cảnh Hoang Cổ này còn có năng lực khác là hấp thu Võ Linh của Võ Tu bị mình giết chết."
Tiêu Vân đưa mắt về phía món đồ thứ ba, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đó là một thanh đao đầy vết rách chi chít, toàn thân đều là vết nứt không có chỗ nào nguyên vẹn, giống như hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng thanh đao này rất đặc biệt, toàn thân trải rộng hoa văn kì lạ huyền ảo, những hoa văn này đều ẩn chứa sức mạnh thần bí, chỉ nhìn thôi đã cảm giác khiếp sợ.
"Thì ra là Huyễn Diệt..." Tiêu Vân hít vào một hơi.
Chuôi đao này tên là Huyễn Diệt, không phải là đao thật mà là Vân Thiên Tôn cô đọng Võ Linh của mình thành đao, nó là một trong sáu Võ Linh mạnh nhất ở Cửu Thiên Thần Vực.
Tiêu Vân vốn nghĩ rằng Huyễn Diệt đã biến mất khỏi thế gian cùng với Vân Thiên Tôn, không ngờ nó lại xuất hiện trong bí cảnh Hoang Cổ.
Nhưng vì sao trước đó không thấy Huyễn Diệt?
Chẳng lẽ nó nấp sâu trong bí cảnh Hoang Cổ?
Ngay khi Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc thì Huyễn Diệt đột nhiên biến thành mảnh vỡ rồi vây khốn Võ Linh Giáp Thú lại như lồng giam, nó còn chưa kịp giãy dụa thì đã bị Huyễn Diệt hấp thu.
Sau khi hấp thu Võ Linh Giáp Thú, một vết nứt nhỏ nhất trên Huyễn Diệt hơi khép lại.
Sau đó Huyễn Diệt lặng lẽ ẩn vào bóng tối, hoàn toàn biến mất trước mắt Tiêu Vân.
"Thì ra nó luôn nấp trong bí cảnh Hoang Cổ." Tiêu Vân lập tức hiểu ra vì sao lúc trước không phát hiện Huyễn Diệt.
Bởi vì nó biết tự động nấp đi.
Tiêu Vân nhìn chằm chằm bí cảnh Hoang Cổ rồi sờ cằm suy tư: “Nó có thể hấp thu Võ Linh khác trong bí cảnh Hoang Cổ để khôi phục, vậy nó có hi vọng hoàn toàn khôi phục, một khi khôi phục..."
Huyễn Diệt chính là một trong sáu Võ Linh mạnh nhất của Cửu Thiên Thần Vực, nếu nó lành lại thì sẽ trợ giúp được Tiêu Vân rất nhiều.
Dù sao Võ Tu có Võ Linh càng mạnh thì trợ lực càng lớn.
Khi Huyễn Diệt ở thời kỳ đỉnh cao ngày xưa cùng ra tay với Vân Thiên Tôn thì sức mạnh liên hợp đó có thể sánh ngang với hai Vân Thiên Tôn cùng tiến công.
"Bí cảnh Hoang Cổ có thể giúp ta tiếp tục thu được Võ Linh, những Võ Linh kia có thể giúp Huyễn Diệt khôi phục. Nhưng hiện tại nhất định phải thu phục nó, bởi vì khi nó khôi phục lại thì muốn thu phục sẽ rất khó."
Tiêu Vân nhìn chằm chằm Võ Linh Viêm Xà, trước đó đã bỏ lỡ cơ hội, lần này không được như vậy nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tiêu Vân chờ tận một canh giờ thì Huyễn Diệt mới xuất hiện đằng sau Võ Linh Viêm Xà.
Đến rồi!
Tiêu Vân vọt tới chụp vào Huyễn Diệt.
Phát giác Tiêu Vân vọt tới, Huyễn Diệt cấp tốc hút lấy viêm xà rồi muốn trốn vào sâu trong bí cảnh Hoang Cổ.
Nếu như là người thường thì nhất định khó mà bắt lấy Huyễn Diệt, nhưng Tiêu Vân có một chút ký ức của Vân Thiên Tôn nên biết tính nết của nó.
"Huyễn Diệt, ngươi trở về cho bản Thiên Tôn!" Tiêu Vân quát lên bằng giọng điệu của Vân Thiên Tôn.
Huyễn Diệt đang muốn trốn vào hư không bỗng hơi dừng lại, nó vẫn còn lưu lại chút ý thức với Vân Thiên Tôn, Tiêu Vân thừa cơ hội này bắt lấy nó.
Lúc này Huyễn Diệt phản ứng lại, lập tức điên cuồng tránh né.
Sức mạnh kinh khủng đánh thẳng vào Tiêu Vân, nhưng đây chỉ là ý thức của hắn mà không phải bản thể nên không sợ lực xung kích này.
Tiêu Vân nắm chặt không buông tay, nếu buông thì lần tiếp theo chưa chắc tóm được Huyễn Diệt.
Huyễn Diệt điên cuồng phóng thích sức mạnh muốn tránh thoát Tiêu Vân, khi thả ra sức mạnh, vết nứt của nó càng nghiêm trọng, có thể triệt để vỡ vụn bất cứ lúc nào.
"Nếu ngươi không làm việc cho ta thì dứt khoát tan vỡ luôn đi." Tiêu Vân bị dày vò đã nổi nóng nên lập tức quyết định, ngươi muốn làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành thì dứt khoát vỡ nát luôn đi.
Lúc này Huyễn Diệt ngừng lại.
Tiêu Vân thở phào một tiếng, cuối cùng nó cũng thức thời.
Đột nhiên, trên người Huyễn Diệt bộc phát ra dòng lũ mãnh liệt đánh về hướng Tiêu Vân, sức mạnh cổ quái này dâng lên quá đột ngột, còn có thể đánh vào ý thức.
Tiêu Vân chưa kịp phòng bị nên ý thức suýt tán loạn.
Sắc mặt Tiêu Vân trắng bệch, cũng may hắn cấp tốc ngưng tụ ý thức lại. Nếu ý thức hoàn toàn tán loạn, dù thân thể còn sống thì hắn cũng biến thành cái xác không hồn.
Thấy Huyễn Diệt lại muốn trốn vào chỗ tối, Tiêu Vân lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng trốn được nhất thời thì sẽ trốn luôn cả đời sao? Mặc dù tạm thời ta không thể hoàn toàn khống chế bí cảnh Hoang Cổ, nhưng về sau một khi triệt để khống chế, dù ngươi khôi phục lại thì đã sao, cả đời ngươi chỉ có thể ở chỗ này."
Huyễn Diệt ngừng lại, nó không tiếp tục trốn vào chỗ tối, lúc này thân đao khẽ run lên giống như đang tức giận buồn bực, vết rách quanh thân nó trở nên càng lớn.
Tiêu Vân không sợ nó vỡ nát, nếu tính tình nó bất khuất như vậy thì đã sớm triệt để tan nát rồi, cần gì chờ tới bây giờ?
"Ngươi chỉ có một lựa chọn là trở thành Võ Linh của ta. Ta giúp ngươi khôi phục, ngày sau dẫn ngươi quay về Cửu Thiên Thần Vực, đồng thời giúp ngươi trở thành thần binh đứng đầu. Ngươi biết sự tồn tại của bí cảnh Hoang Cổ, cũng biết ta đã hoàn thành đao mạch và đao cốt, chỉ còn lại đao hồn là có thể trúc cơ thành công."
Tiêu Vân nói với Huyễn Diệt: "Đao Đạo hoàn mỹ cộng thêm bí cảnh Hoang Cổ, hẳn ngươi cũng biết tương lai ta sẽ đạt tới trình độ nào. Ta biết ngươi không thể mở miệng, nhưng ngươi có thể lựa chọn. Ngươi tiếp tục nấp ở nơi này chờ ta khống chế được bí cảnh Hoang Cổ rồi đến trừng trị ngươi hay là đi theo ta chinh chiến khắp nơi, trở nên càng mạnh cùng với ta?"
Trời sinh Võ Linh đã có linh tính, chỉ là Võ Linh cấp bậc thấp thì linh tính tương đối ít, Võ Linh cao cấp mới có linh tính mạnh.
Mà Huyễn Diệt vốn là Võ Linh đứng đầu của Cửu Thiên Thần Vực, tất nhiên linh tính của nó vượt xa những Võ Linh cao cấp kia.
Huyễn Diệt không tiếp tục nấp vào chỗ tối nữa mà rung lên kịch liệt như sẽ vỡ nát vào bất cứ lúc nào, Tiêu Vân cảnh giác nhìn chằm chằm để tránh Huyễn Diệt phản công tiếp.
Lúc này Huyễn Diệt đã ngừng run rẩy, đột nhiên hóa thành một ánh điện rồi lao vào cơ thể Tiêu Vân...
Tiêu Vân run lên, một cảm giác đặc biệt đột nhiên sinh ra, cứ như có thứ gì đó trong cơ thể muốn xông ra ngoài.
Đây là quá trình Võ Linh ra đời, nhưng Huyễn Diệt rất khác biệt vì nó sớm đã thành hình, sở dĩ Tiêu Vân có cảm giác này là vì nó đang chuyển hóa thành Võ Linh của hắn...
Chương 17: Uy lực cực mạnh
Tiêu Vân rút tâm trí ra khỏi bí cảnh Hoang Cổ, tâm tình của hắn không tệ vì thu hoạch lần này rất lớn, chẳng những có được Võ Linh mà nó còn là Huyễn Diệt - Một trong sáu Võ Linh mạnh nhất của Cửu Thiên Thần Vực.
"Huyễn Diệt có thể hấp thu những Võ Linh kia để khôi phục thì Võ Linh tương lai của ta có thể cắn nuốt Võ Linh của người bị ta giết để tiến bộ."
Trong mắt Tiêu Vân lộ ra chờ mong, tương lai mình sẽ có được hai Võ Linh, hơn nữa còn là Võ Linh mạnh đến cùng cực.
Người khác không thể hấp thu Võ Linh để tiến bộ, chỉ có thể thông qua cướp đoạt hạt giống Võ Linh để tăng mạnh Võ Linh, nhưng hấp thu hạt giống Võ Linh cũng có nhiều hạn chế.
Bí cảnh Hoang Cổ thì khác, chỉ cần là đối thủ Tiêu Vân giết chết thì Võ Linh trên người họ sẽ bị thu nhập vào bí cảnh Hoang Cổ.
Trong lúc Tiêu Vân suy tư, một tiếng bước chân đột nhiên truyền đến.
"Ai?" Tiêu Vân quát.
"Thiếu chủ, là ta." Giọng nói già nua vang lên, một lão giả áo xám đi tới từ hướng khe núi khác.
"An bá." Tiêu Vân hô.
Lão giả áo xám này là lão bộc mà Tiêu gia Yến Quốc sắp xếp chiếu cố Tiêu Vân ở Thiên Cơ Điện, bởi vì Thiên Cơ Điện không cho phép dẫn người ngoài vào nên lão bộc Tiêu An đang ở thôn trang cách đó một trăm dặm.
Cứ cách một thời gian thì Tiêu An sẽ đến gặp Tiêu Vân để báo bình an, thuận tiện truyền lại tình hình gần đây của Tiêu gia Yến Quốc cho hắn nghe.
Lúc trước Tiêu Vân đã thông báo với Tiêu An, đồng thời sắp xếp địa điểm gặp mặt ở đây nên cũng không bất ngờ khi ông ta xuất hiện.
"An bá, bây giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi?" Tiêu Vân hỏi.
"Thiếu chủ, lần này ngươi đã gây ra đại họa, Thiên La Tông đang dán bố cáo khắp nơi và phái người đi bắt ngươi." Tiêu An bất đắc dĩ nói.
"Thiên La Tông bất công với ta thì thôi đi, còn phái người truy nã ta..." Tiêu Vân cũng không cảm thấy bất ngờ đối với kết quả này.
"An bá, Diệp Lăng sư muội thế nào rồi?" Tiêu Vân vội hỏi.
"Lúc nãy ta đã nghe ngóng bên ngoài Thiên Cơ Điện, Thiên Cơ Điện Chủ Dư Thiên Viễn đã bị mang đến nội tông tra hỏi, còn Diệp Lăng mà ngươi bảo ta hỏi thăm đã tự động đi về, vào một canh giờ trước đã đi theo Vân Chu trong tông rời đi, chắc là về nguyên quán."
Nghe thấy câu này, Tiêu Vân thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc trước người hắn lo lắng nhất chính là Diệp Lăng, hiện tại nàng đã trở về nguyên quán cũng không phải chuyện xấu.
"Thiếu chủ, lần này lão bộc thật xin lỗi." Tiêu An đột nhiên lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nói.
"An bá, ngươi nói vậy là có ý gì?" Tiêu Vân chau mày.
"Ba năm trước ta đi theo ngươi vào Thiên La Tông, nhìn ngươi bước từng bước một đi lên, ta vốn nghĩ có thể đi theo ngươi cùng gà chó lên trời. Về sau ngươi trở thành đệ tử nội tông thì lão bộc này trở về cũng sẽ có địa vị cao hơn. Kết quả thì sao? Sự xúc động của ngươi hủy hoại hết mọi thứ." Tiêu An lạnh giọng mà nói: "Ngươi đắc tội đệ tử thân truyền Linh Vũ Cơ của Tông Chủ rồi còn bị Thiên La Tông truy nã, ngươi đã tiêu rồi, đời này ngươi không còn hi vọng, Tiêu gia Yến Quốc cũng xong đời theo ngươi."
"Ta không muốn cùng chết với ngươi nên chỉ có thể xin lỗi. Thật có lỗi, người của Thiên La Tông cho ta không ít tiền, ta chỉ có thể khai ngươi ra." Tiêu An nói xong thì cấp tốc lui sang một bên.
Một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt thon gầy, mặc phục sức đệ tử nội tông đi tới rồi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân: “Hôm nay ta phải báo thù vì đệ đệ ta, chém ngươi thành muôn mảnh."
"Đệ đệ ngươi?" Tiêu Vân nhíu chặt mày lại.
"Đệ đệ ta Hoắc Liên chết trên tay ngươi, ngươi dám nói không biết?" Đôi mắt Hoắc Minh đỏ ngầu.
"Hóa ra là hắn." Tiêu Vân giật mình mà nói.
"Ngươi dám giết đệ đệ ruột thịt duy nhất của ta. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, lập tức bò đến trước mặt ta dập đầu một ngàn cái cho đệ đệ ta nơi chín suối, sau đó tự phế tu vi rồi đánh gãy tay chân, nếu ngươi làm ta hài lòng thì có thể cho ngươi chết dứt khoát." Hoắc Minh lạnh giọng mà nói.
"Nếu ta không làm thì sao?" Tiêu Vân trả lời.
"Không làm? Vậy ta sẽ tra tấn để ngươi sống không bằng chết, đến lúc đó ngươi có cầu khẩn ta cũng vô dụng." Hoắc Minh lạnh lùng nói.
Tiêu Vân lười đáp lại mà lập tức tháo thanh đao gãy xuống rồi bước ra một bước, tiếng đao ngân vang lên không dứt bên tai.
Mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí tầng chín, đồng thời Khí Hải còn sót lại ba phần, nhưng khí thế hắn phát ra lại không thua kém Luyện Khí tầng chín đỉnh phong bao nhiêu.
Cảm nhận được khí thế của Tiêu Vân, Hoắc Minh lộ ra vẻ mặt bất ngờ nhưng vẫn cười nhạo nói: "Chút năng lực này của ngươi chỉ có thể đối phó với thứ phế vật Dư Vô Song kia mà thôi, muốn đấu với ta? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, quỳ xuống cho ta!"
Khi nói chuyện, hắn ta lấy ra một chiếc búa lớn từ sau lưng rồi ném ra.
Cái búa nặng trịch đập ầm ầm lên thanh đao gãy, một âm thanh thanh thúy vang lên, thanh đao gãy suýt bị đập bay, Tiêu Vân bị chấn động đến khí huyết cuộn trào, khóe miệng ứa máu.
"Dung Nguyên Cảnh..." Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Luyện Khí Cảnh và Dung Nguyên Cảnh không những chênh lệch một cảnh giới mà sức mạnh cũng khác biệt cực lớn.
Nếu không phải Tiêu Vân đã sớm hình thành đao mạch và đao cốt nên thể phách vượt xa trước kia cộng thêm biến ra Đao Cương thì không cách nào cản được sức mạnh của búa này.
"Cũng có chút năng lực, khó trách lớn lối như thế, nhưng ngươi cản được một lần thì có thể đỡ nổi lần thứ hai sao?" Hoắc Minh lại vung búa đập tới.
Tiêu Vân cấp tốc lui lại, đồng thời tung ra Đao Cương rồi liên tục thi triển Phong Ảnh Trảm cấp bậc Đỉnh Cao.
Soạt!
Hoắc Minh bị Đao Cương chém rách áo, nhưng cùng lúc đó Tiêu Vân cũng bị cây búa đập đến khí huyết dao động, khóe miệng tràn ra một tia tươi.
"Chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng chín mà vọng tưởng chống lại Dung Nguyên Cảnh? Ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa ngươi và ta." Hoắc Minh cười nhạo, phía sau đột nhiên dâng lên một Võ Linh Cự Tê.
Đây là Võ Linh cấp 4 có thể giúp thân thể Hoắc Minh bộc phát ra sức mạnh càng lớn.
Cây búa bị ném ra làm dòng khí bị xé rách, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, có thể nhìn thấy xung quanh vặn vẹo.
Uy lực của búa này đủ để đạp nát tất cả.
Tiêu An đứng nhìn cách đó không xa lộ ra nụ cười lạnh, uy lực của đòn này mạnh đến đáng sợ, dù Tiêu Vân là Đao Tu cũng sẽ bị nện giết tại chỗ.
Đột nhiên, phía sau Tiêu Vân hiện ra một cái bóng mờ.
"Đó là cái gì?" Tiêu An sững sờ, đó hình như là Võ Linh, nhưng vì sao Võ Linh này lại là một thanh đao, hơn nữa là thanh đao đã vỡ thành mảnh vụn?
Võ Linh có hình dạng đao?
Nụ cười của Hoắc Minh lập tức cứng lại, trước nay hắn ta chưa từng nhìn thấy Võ Linh có hình dạng binh khí, nhưng từng nghe nói chỉ khi nào Võ Linh đạt tới cấp độ Huyễn Biến mới làm được.
Võ Linh chia làm những giai đoạn như sau: Lột xác từ hạt giống Võ Linh gọi là giai đoạn thoát thai, sau đó hình thể của Võ Linh triệt để ngưng tụ thành hình.
Võ Linh của đám người Hoắc Minh trên cơ bản đều nằm trong giai đoạn thoát thai, còn chuyện thành hình thì rất khó.
Mà sau khi thành hình chính là Huyễn Biến.
Trong giai đoạn Huyễn Biến này, Võ Linh có thể sửa đổi ngoại hình, thậm chí được Võ Tu biến thành binh khí. Nhưng muốn đạt tới giai đoạn Huyễn Biến thì Võ Linh phải có thiên phú và phẩm cấp cực cao.
Đặc biệt là phẩm cấp, nó quyết định tương lai của Võ Linh, phẩm cấp càng cao thì xác suất đạt tới Huyễn Biến càng lớn.
Tại sao Tiêu Vân có được Võ Linh cấp độ Huyễn Biến...
Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy khó tin.
Huyễn Diệt vừa xuất hiện thì trong người Tiêu Vân lập tức tràn ngập một sức mạnh khủng bố, đồng tử hắn bắn ra ánh sao rồi vung đao chém ra.
Đùng!
Thanh đao gãy không thể chịu được sức mạnh này nên lập tức sụp đổ.
Đao Cương chín trượng chém ra làm cây búa của Hoắc Minh bị chém sụp đổ trước, sau đó là thân thể Hoắc Minh rồi đến tảng đá phía sau hắn ta cũng bị chém nát.
Mặt đất bị chém ra một vệt lằn thật sâu.
Mảnh đao gãy bắn ra khắp nơi, có một mảnh đâm vào trái đùi của Tiêu An, ông ta ôm chân ngã xuống đất đau khổ gào lên.
Chương 18: Tinh Vẫn
Phốc!
Tiêu Vân phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Thần đao Huyễn Diệt sớm đã tàn tạ không chịu nổi nên uy lực không bằng được một phần vạn thời kỳ đỉnh phong, nhưng dù vậy Tiêu Vân vẫn suýt bị sức mạnh này dội ngược mà chết.
"Nếu có thể đúc thành đao hồn thì chắc sẽ khống chế được sức mạnh hiện tại của Huyễn Diệt." Tiêu Vân thầm nghĩ. Chỉ khi nào cả ba thể hợp nhất rồi hoàn mỹ trúc cơ thì hắn mới có thể khống chế sức mạnh của Huyễn Diệt mà không bị nó bắn ngược.
Sau khi thở mấy hơi, Tiêu Vân ổn định lại đã đi về hướng Tiêu An.
"Thiếu chủ, đừng giết ta, ta sai rồi..." Tiêu An rất hoảng sợ nên gian nan xê dịch về phía sau, dù ông ta cũng là Võ Tu, nhưng tu vi chỉ đến Luyện Khí tầng bảy.
Đừng nói hiện tại chân trái đã bị phế khó mà chạy trốn, dù thân thể lành lặn cũng không thoát được, bởi vì Tiêu Vân mới dùng một đao chém chết một Võ Tu tu vi Dung Nguyên Cảnh.
"Ngươi ở Tiêu gia nhiều năm, Tiêu gia cũng không tệ bạc với ngươi, nếu không phải lúc trước Tiêu gia cứu giúp thì ngươi đã sớm chết cóng ngoài đường." Tiêu Vân lạnh lùng nhìn Tiêu An mà nói.
Tiêu An ý thức được mình khó thoát khỏi cái chết nên không khỏi lộ ra vẻ mặt vặn vẹo mà nói: "Tiêu gia không tệ với ta thì đã sao, người không vì mình trời tru đất diệt. Ngươi xong đời, Tiêu gia cũng tiêu tan, các ngươi đều chết chắn rồi, chẳng lẽ còn muốn ta chết cùng các ngươi? Ta thừa nhận mình tham lam nên sẽ trả giá đắt vì sự tham lam này."
"Ta chết không sao cả, dù sao ta đã thu xếp xong cho dòng dõi rồi. Còn ngươi và Tiêu gia, các ngươi tiêu rồi. Ha ha..." Tiêu An cười to nói.
"Tiêu Vân, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát ra? Thiên La Tông đã tuyên bố lệnh truy nã, dù ngươi chạy tới đâu cũng khó thoát khỏi cái chết. Ngươi chờ xem, ta chết rồi thì ngươi cũng sống không được bao lâu, nhiều lắm là lâu hơn ta một thời gian thôi." Tiêu An ngửa đầu cười phá lên.
Tiêu Vân nhìn Tiêu An đang cười to mà vẻ mặt vẫn lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào.
Thấy Tiêu Vân không bị lay động, nụ cười của Tiêu An dần dần biến mất, ông ta nhìn Tiêu Vân mà cả giận nói: "Vì sao Ngươi không uể oải chút nào? Ngươi sẽ chết! Ngươi sống không lâu được, ngươi nên suy sụp mới đúng. Tiêu Vân, ngươi nhất định sẽ khó thoát khỏi cái chết, đã lúc này rồi ngươi còn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Ngươi sợ rồi, ngươi rất sợ đúng không? Ta biết ngươi rất sợ hãi."
Tiêu Vân nhìn Tiêu An điên khùng mà chậm rãi nói: "Hôm nay ta có thể chém giết Hoắc Minh tu vi Dung Nguyên Cảnh thì ngày sau ta cũng có thể chém Linh Vũ Cơ."
Nghe thấy câu này, Tiêu An cứng đờ, lập tức nhớ tới Hoắc Minh là Võ Tu Dung Nguyên Cảnh mà vẫn bị Tiêu Vân dùng một đao chém chết tại chỗ.
Trước kia Tiêu Vân có thể làm được không?
Không được!
Trước kia tuy Tiêu Vân mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức kinh khủng như vậy.
Chuyện chém giết đối thủ khi cách biệt một cảnh giới là không có khả năng, chỉ có những đệ tử đứng đầu các tông môn lớn mới chém giết được Võ Tu Dung Nguyên Cảnh khi tu vi mới đến Luyện Khí Cảnh tầng chín mà thôi.
Hiện tại Tiêu Vân lại có thể làm được điều này...
"Ngươi nên lên đường." Tiêu Vân nói.
"Đừng giết ta..." Tiêu An lại cảm thấy hoảng hốt.
Đao Cương chém qua cổ, Tiêu An bóp lấy cổ họng kêu vài tiếng rồi ngã xuống đất không còn thở nữa, đến chết trong mắt ông ta vẫn lộ ra không cam lòng.
Tiêu Vân tìm được cái túi Hoắc Minh mang theo bên người trên mặt đất, mở ra thì phát hiện bên trong có hơn sáu mươi kim tệ, một số ngân tệ và đồng tệ.
Trừ cái đó ra còn có ba bình thuốc chữa thương trung giai.
Đây là đồ tốt.
Nó do Thiên La Tông sản xuất và chỉ cung cấp cho các đệ tử nội tông và chấp sự sử dụng, đệ tử ngoại tông cũng có, nhưng một bình có giá trị hai mươi kim tệ, tương đương với giá cả của một thanh Bách Luyện Tinh Thiết đao.
Tiêu Vân uống xong một bình thuốc chữa thương trung giai, rất nhanh đã cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị thương được một dòng nước ấm bao trùm, đau đớn giảm đi một chút.
Sau đó Tiêu Vân thò vào sâu trong cái túi rồi bất ngờ moi ra được một bộ võ kỹ đc giấu trong đó.
Tiêu Vân lấy ra thì phát hiện đó là một bộ trọng chuỳ võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm.
Búa tạ là dạng binh khí ít người dùng, mà loại võ kỹ này cũng là binh võ kỹ ít dùng.
Bởi vì ít người dùng nên dù là Hoàng cấp thượng phẩm thì giá trị cũng chỉ tương đương với binh võ kỹ Hoàng cấp trung phẩm.
Dù sao không ai lại vì một bộ trọng chuỳ võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm mà đi sửa đổi binh khí mình am hiểu.
Hơn nữa tu luyện trọng chuỳ võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm thì sau này muốn tìm được loại Huyền cấp rất khó.
"Khó trách vũ khí của Hoắc Minh lại là búa tạ, hóa ra là muốn tu luyện trọng chuỳ võ kỹ này. Đáng tiếc nó không phải đao võ kỹ..." Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt tiếc hận.
Đang lúc Tiêu Vân chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Mặc dù là dùng búa tạ mới thi triển ra uy lực mạnh nhất của võ kỹ này, nhưng nó không chỉ giới hạn trong búa tạ mà còn có thể thi triển những binh khí hạng nặng như búa đồng và gậy răng sói, nhưng không thể phát huy ra uy lực lớn nhất mà nhiều lắm là bảy tám phần mà thôi.
Đương nhiên, đó là trước khi Đại Thành.
Nếu tu luyện được tới cấp độ Đỉnh Cao thì dù đổi thành búa đồng và gậy răng sói cũng có thể phát huy bộ võ kỹ này đến cực hạn.
Dù sao Đỉnh Cao đã vượt qua phạm trù võ kỹ ban đầu.
Đao trảm mã cũng là binh khí hạng nặng...
Đao khó tu luyện hơn những binh khí khác, chủ yếu là vì vung đao có thể nhẹ cũng có thể nặng nề, nhẹ thì như lá liễu cánh ve, nặng thì như đao trảm mã dài đến sáu thước tám.
Đao có thể nặng có thể nhẹ, bình thường Đao Tu sẽ lựa chọn một loại trong hai loại để tu luyện, một là dùng đao nhẹ, hai là đao nặng.
Nhưng Đao Tu muốn đến cực hạn thì nhất định phải tu luyện cả nhẹ và nặng, hơn nữa còn phải đến cực hạn có thể đạt tới trình độ biến nhẹ thành nặng, biến nặng thành nhẹ mới được.
Cho nên nhất định phải tu luyện đao nặng.
Tiêu Vân vốn còn nghĩ sau này mới tu luyện đao nặng, hiện tại xem ra không cần chờ mà có thể bắt đầu luyện luôn.
Bình thường Đao Tu sẽ không tu luyện võ kỹ khác đến Đỉnh Cao, bởi vì quá lãng phí thời gian, hơn nữa Đao Tu khác cũng không thiếu đao võ kỹ.
Hiện tại Tiêu Vân chẳng những thiếu đao võ kỹ mà còn rất thiếu những loại võ kỹ phẩm cấp cao.
Binh võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm là vật khó mà cầu mong đối với Tiêu Vân, kể cả trong tông môn cũng không thể tùy tiện lưu truyền loại võ kỹ phẩm cấp này ra ngoài.
Tiêu Vân cẩn thận quan sát bộ trọng chuỳ võ kỹ tên là Tinh Vẫn này, sau khi liên tục lật xem nhiều lần đã xác định có thể tu luyện nó, ngoài ra còn thích hợp thi triển ra bằng đao trảm mã.
Trước khi tu luyện đến Đỉnh Cao thì uy lực chỉ đến tám phần.
Nhưng dù sao nó cũng là võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, dù chỉ có tám phần uy lực cũng vượt qua bộ Phong Ảnh Trảm Hoàng cấp hạ phẩm lúc trước.
Chờ tu luyện đến Đỉnh Cao thì Tiêu Vân có thể dùng đao trảm mã phóng ra uy lực mạnh nhất của Tinh Vẫn.
Tinh Vẫn có hai chiêu: Một là Tinh Diệu, hai là Cửu Tinh Vẫn Lạc.
Uy lực mạnh nhất mà Tinh Diệu phóng thích ra được lên đến tầng chín, khi hoàn toàn bùng nổ sẽ sánh ngang với binh võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm. Còn uy lực của chiêu thứ hai Cửu Tinh Vẫn Lạc lại càng mạnh và lực trùng kích cũng lớn hơn, mấu chốt là rất khó tu luyện thành công, rất khó tìm được quỹ đạo của Cửu Tinh Vẫn Lạc.
Nhưng chuyện này không phải là vấn đề đối với Tiêu Vân.
Tiếp theo hắn đã tiến vào bí cảnh Hoang Cổ để tu luyện Tinh Vẫn.
Chương 19: Tiêu gia Yến Đô
Vương đô của Yến Quốc được gọi tắt là Yến Đô, là vùng đất phồn hoa nhất trong tất cả các quận quốc.
Vương tộc của Yến Quốc không phải cố định, từ khi Yến Quốc tồn tại đến nay thì Vương tộc đã thay đổi hơn tám lần, bây giờ đang do thế lực mạnh nhất của Yến Quốc là Hạ Hầu gia nắm giữ.
Một chiếc Vân Chu chậm rãi đậu vào bến cảng của Yến Đô, khi mọi người bước xuống thì trong đó xuất hiện một người mặc võ bào màu đen, đầu trùm áo choàng.
Người này hơi cúi đầu, có áo choàng che lấp nên không thấy rõ khuôn mặt, điểm duy nhất hấp dẫn người ta chú ý là chuôi đao trảm mã tinh thiết dài đến sáu thước tám trên lưng hắn.
Người qua đường chỉ liếc nhìn một chút rồi thôi, trên đời có rất nhiều binh khí kỳ quái, mặc dù hiếm thấy Võ Tu dùng đao trảm mã, nhưng cũng không phải không có.
Tiêu Vân chậm rãi vạch ra một góc áo choàng, ngắm nhìn bến cảng Yến Đô quen thuộc với tâm tình phức tạp.
Ba năm trước hắn đã rời khỏi Yến Đô từ nơi này để đến Thiên La Tông, ở lại Thiên La Tông ba năm, bây giờ rốt cục cũng quay về quê cũ.
Hoàn cảnh xung quanh vẫn giống với ba năm trước.
Trên đường trở về, Tiêu Vân lặn lội qua ba tòa thành nhỏ mới ngồi lên một chiếc Vân Chu trở về Yến Đô, nhưng hành trình này cũng tốn thời gian một tháng.
Tiêu Vân luôn tu luyện trong bí cảnh Hoang Cổ khi ngồi trên Vân Chu một tháng, không phải vung Đao Tu cũng là tu luyện võ kỹ Tinh Vẫn, mỗi ngày chỉ ngủ có hai canh giờ.
Chỉ có thiên phú thì chưa đủ, còn cần cố gắng nữa.
Lúc này ở nơi xa xuất hiện một đám quân sĩ mặc giáp, họ vừa giơ cao bố cáo truy nã vừa kiểm tra người qua đường.
"Nhìn xem, các ngươi có gặp cái tên này hay không." Quân sĩ cầm đầu cao giọng hô: "Hạ Hầu vương tộc phát bố cáo xuống, nếu gặp được người này hoặc là tìm ra tung tích của hắn thì được thưởng một ngàn kim tệ. Nếu bắt được người này thì trọng thưởng vạn kim. Người này tên là Tiêu Vân, là con trai trưởng của Tiêu gia."
"Đại nhân, Tiêu Vân này phạm vào tội gì?" Có người hiếu kì hỏi.
"Không biết, dù sao Hạ Hầu vương tộc có lệnh nếu gặp người này rồi báo lên thì được ban thưởng, nếu giấu diếm sẽ luận tội xử lý." Quân sĩ cầm đầu khàn giọng hô lên.
Tiêu Vân đang định quay người đi thì một tên quân sĩ đột nhiên quát lên: "Tên đội áo choàng kia, đúng, chính là ngươi, tháo áo choàng xuống."
Tiêu Vân ngừng lại.
"Ta bảo ngươi bỏ áo choàng xuống, ngươi có nghe không?" Quân sĩ lập tức cảnh giác.
Những quân sĩ còn lại cũng tập trung sự chú ý lên người Tiêu Vân, thấy hắn không nói tiếng nào thì họ đã bắt đầu tản ra bao vây lấy Tiêu Vân.
Tiêu Vân hít sâu một hơi.
Đột nhiên một nữ tử trẻ mặc chiến giáp đỏ lướt tới rồi nhào về phía Tiêu Vân, Tiêu Vân đang muốn tránh đi lại nhìn thấy khuôn mặt nàng nên không khỏi giật mình.
"Lam tỷ..."
"Ngươi câm miệng cho ta, đi theo ta!"
Tiêu Lam trừng Tiêu Vân một cái, không đợi hắn lên tiếng đã lôi kéo hắn xoay người rời đi, sau đó vung tướng lệnh trong tay về hướng tên quân sĩ kia.
Nhìn thấy tướng lệnh, bọn quân sĩ nhao nhao dừng lại rồi kính chào một cái.
Tiêu Lam là đại nữ nhi của Đại bá Tiêu Vân - Tiêu Nguyên Cảnh, cũng là đường tỷ của Tiêu Vân, lớn hơn hắn ba tuổi.
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Tiêu Lam coi Tiêu Vân như đệ đệ ruột thịt.
Thiên phú của Tiêu Lam không thể thi vào Võ Tông nên cuối cùng đã đi tòng quân, những năm qua luôn chém giết trên chiến trường, chẳng những lập nên rất nhiều quân công mà còn nhận chức Đô thống của Yến Quốc.
Tiêu Lam lôi kéo Tiêu Vân đi vào một nơi hẻo lánh rồi túm lấy cổ áo hắn mà phẫn nộ nói: "Đệ còn dám trở về, chẳng lẽ không biết chữ chết viết thế nào à?"
Mặc dù Tiêu Lam lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, nhưng Tiêu Vân lại nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng.
"Ta muốn trở lại xem mọi người có khỏe không." Tiêu Vân nói.
Tiêu Lam giật mình, vẻ phẫn nộ lập tức biến mất, sắc mặt cũng dịu lại, thậm chí trong lòng dâng lên sự xúc động khó hiểu.
"Tiểu tử thối, nói đi, rốt cuộc đệ đã làm gì ở Thiên La Tông? Vì sao Hạ Hầu vương tộc và Thiên La Tông lại phát lệnh truy nã đệ?" Tiêu Lam hừ lạnh mà nói.
"Ta không thể nói cụ thể với tỷ được, ta chỉ có thể nói mình bị bất công ở Thiên La Tông." Tiêu Vân không muốn nói nhiều, bởi vì sẽ càng khiến Tiêu Lam lo lắng.
Lần này hắn trở lại Yến Đô là muốn xem tình hình trong nhà như thế nào, nhìn thấy bọn người Tiêu Lam không sao thì Tiêu Vân cũng an tâm.
"Lam tỷ, chào hỏi một tiếng với Đại bá giúp ta, ta đi trước." Tiêu Vân nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Lam rồi quay người muốn rời đi.
Đột nhiên, nơi xa xuất hiện một đám quân sĩ mặc áo giáp đang chia đội ra xung quanh để điều tra toàn diện từng con hẽm nhỏ.
"Hạ Hầu vương tộc đang phái người truy bắt đệ khắp nơi, hiện tại đệ đi ra ngoài sẽ bị bắt. Đi, về nhà trước với ta rồi nói." Tiêu Lam không đợi Tiêu Vân từ chối đã kéo hắn chạy đi.
Tiêu Vân bất đắc dĩ cười khổ, lấy tính cách của Tiêu Lam thì sẽ không thả hắn rời đi, vì thế hắn đành đi theo nàng trở lại Tiêu gia rồi tính.
Hơn nữa, ba năm không gặp Đại bá Tiêu Nguyên Cảnh, Tiêu Vân cũng rất nhớ ông.
...
Trong Tiêu gia.
Nghe tin Tiêu Vân trở về, Tiêu Nguyên Cảnh thân là gia chủ của Tiêu gia lập tức chạy tới nội sảnh.
"Vân Nhi, con thế nào rồi, không sao chứ?" Trên mặt Tiêu Nguyên Cảnh tràn đầy lo lắng, lôi kéo Tiêu Vân nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ hắn thiếu mất cái tay cái chân.
"Đại bá, ta không sao." Trong lòng Tiêu Vân dâng lên cảm giác ấm áp.
Đi ra ngoài gặp phải thói đời ấm lạnh, chỉ khi về đến nhà và được thân nhân quan tâm mới làm Tiêu Vân cảm nhận được sự tốt đẹp của thế gian, chí ít còn có người nhà quan tâm hắn.
Lúc Tiêu Vân còn nhỏ thì phụ mẫu ra ngoài xông xáo rồi không trở về nữa, là Đại bá Tiêu Nguyên Cảnh ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn trưởng thành, thậm chí còn yêu thương Tiêu Vân hơn hai nữ nhi ruột của mình.
Trong lòng Tiêu Vân, tuy Tiêu Nguyên Cảnh là Đại bá, nhưng thực tế lại là phụ thân mình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thiên La Tông lại truy nã con?" Tiêu Nguyên Cảnh dò hỏi.
"Con bị người ta hãm hại, sau khi vào nội tông bị người ta gài bẫy, đối phương phá Khí Hải và đoạt hạt giống Võ Linh của con." Tiêu Vân nói.
"Là ai làm?" Tiêu Nguyên Cảnh lộ ra vẻ mặt tức giận.
"Đối phương quá ác độc, đệ nói cho ta biết đó là ai, ta nhất định phải làm người kia hối hận vì được sinh ra đời." Tiêu Lam phừng phừng lửa giận, trong đó còn dâng lên sát khí mãnh liệt, nàng đã chinh chiến sa trường nhiều năm, không biết từng giết bao nhiêu kẻ địch.
"Đại bá, Lam tỷ, hai người không cần để ý đến, thù này cứ để con tự báo." Tiêu Vân lắc đầu nói.
"Đệ báo thù? Khí Hải của đệ đã bị phá, đệ còn báo thù thế nào?" Tiêu Lam tức giận nói, nàng không phải đang giễu cợt Tiêu Vân mà do bản tính ngay thẳng, thấy hắn không chịu nói nên không nhịn được mà quát lên.
"Báo thù? Ngươi đã bị phế còn nói gì đến chuyện báo thù."
Một giọng nói khác truyền đến từ bên ngoài, chỉ thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp mặc võ bào mặc xanh thẳm đi vào, dáng vẻ của nàng lạnh lẽo đến cực điểm, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Nhìn thiếu nữ tuyệt đẹp này, Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Đây là tiểu nữ nhi của Đại bá - Tiêu Vũ, chỉ nhỏ hơn hắn có một tuổi, thiên phú của Tiêu Vũ là đứng đầu trong đám con cháu của Tiêu gia.
Nàng đã sớm gia nhập Băng Tâm Tông, một năm trước còn trở thành đệ tử nội tông.
Ba năm không gặp, nha đầu năm đó đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hơn nữa còn xinh đẹp hơn trước kia, thậm chí đã có dáng vẻ khuynh thành.
"Tiêu Vũ, sao muội lại trở về?" Tiêu Lam bất ngờ hỏi.
"Đi ngang qua, tiện đường trở lại thăm một chút." Tiêu Vũ lạnh lùng nói.
Đi ngang qua?
Tiêu Lam nhíu mày, Băng Tâm Tông ở phía Bắc, cách đây tận mấy ngàn dặm, nếu không phải cố ý trở lại thì không thể nào đi ngang qua Yến Đô được.
Hiển nhiên Tiêu Vũ đã cố ý trở về.
Rõ ràng nha đầu này đang quan tâm Tiêu Vân mà không chịu nói rõ, Tiêu Lam thầm lắc đầu, là tỷ muội với nhau nên nàng quá hiểu tính cách của Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ đã nhìn thẳng vào Tiêu Vân, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã bị phế thì ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng vọng tưởng báo thù nữa, nếu ngươi khăng khăng làm như thế thì chỉ gây thêm càng nhiều phiền phức cho Tiêu gia chúng ta."
"Vũ Nhi, Tiêu Vân là huynh trưởng của con, sao con lại ăn nói như vậy?" Tiêu Nguyên Cảnh khiển trách.
"Phụ thân, đã đến lúc này mà người còn che chở cho hắn. Nếu không phải những năm qua được người bảo bọc quá nhiều thì hắn đâu có gây ra đại họa như vậy. Người có biết rốt cuộc hắn trêu chọc phiền toái gì không?" Tiêu Vũ khẽ cắn răng mà nói.
Tiêu Nguyên Cảnh đang muốn mở miệng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau và hai tiếng kêu thảm thiết.
Chương 20: Tam thế tử Hạ Hầu Hằng
Đúng lúc này, một lão bộc lảo đảo chạy vào rồi vội nói với Tiêu Nguyên Cảnh: "Gia chủ, tam thế tử Hạ Hầu Hằng dẫn người xông vào, nói là muốn điều tra Tiêu gia chúng ta để bắt tội phạm truy nã."
"Hạ Hầu Hằng dẫn người đến bắt tội phạm truy nã..." Tiêu Lam hơi biến sắc.
"Đại bá, Lam tỷ, Tiêu Vũ, ta đi trước." Tiêu Vân quay người muốn đi đến cửa sau, nhưng lại bị Tiêu Vũ ngăn cản.
"Ngươi gây ra họa lớn như thế mà lại muốn đi à?" Tiêu Vũ căm tức nhìn Tiêu Vân.
"Vũ Nhi, con biết Tiêu Vân gặp chuyện gì sao?" Tiêu Nguyên Cảnh vội hỏi, ông cũng chỉ biết đại khái Tiêu Vân bị truy nã giống như Tiêu Lam, lúc nãy hắn nói mình bị hãm hại, nhưng lại không chịu nói là ai làm.
"Phụ thân, tỷ tỷ, hai người có biết Tiêu Vân gây ra tai hoạ gì không? Ta nói cho hai người biết, tên này chọc phải một người không nên dây vào ở Thiên La Tông. Năng lực của kẻ đó đủ để hủy diệt cả Tiêu gia chúng ta." Tiêu Vũ trừng Tiêu Vân, hận không thể tát cho hắn hai cái.
"Tiểu muội, lúc nãy Tiêu Vân nói mình bị người ta hãm hại, Khí Hải bị hủy. Mặc kệ người kia là ai thì kẻ đó cũng ra tay với Tiêu Vân trước." Tiêu Lam nói.
"Tỷ tỷ còn che chở cho hắn? Tỷ có biết hắn chọc phải đệ tử thân truyền của Tông Chủ Thiên La Tông không." Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Nguyên Cảnh và Tiêu Lam lập tức biến sắc, họ một người là gia chủ Tiêu gia, một người là nữ tướng của Yến Quốc nên tất nhiên biết gần đây Thiên La Tông mới thu một đệ tử thân truyền.
Chuyện này đã truyền khắp Yến Quốc, không biết bao nhiêu người hâm mộ đệ tử thân truyền tên là Linh Vũ Cơ này, ai nấy đều cảm thấy tương lai ả sẽ một bước lên trời.
"Tiêu Vân, Khí Hải của đệ bị Linh Vũ Cơ kia phế?" Tiêu Lam nhìn về phía Tiêu Vân.
Tiêu Vân thấy không giấu được nên đành gật đầu và nói: "Thù này ta sẽ tự báo. Lam tỷ, tỷ không cần lo lắng."
Không đợi Tiêu Lam mở miệng thì Tiêu Vũ đã cười lạnh: “Tự ngươi báo thù? Ngươi lấy gì báo thù? Với tình trạng bây giờ mà ngươi còn muốn báo thù? Đừng nói Khí Hải của ngươi hư hại còn lại ba phần, cho dù Khí Hải còn hoàn chỉnh thì mười người như ngươi cộng lại cũng không bằng một ngón tay của Linh Vũ Cơ."
"Tiêu Vân, ngươi có thiên phú không tệ trong Yến Quốc này, nhưng tính trong phạm vi Đông bộ Ly Châu thì ngươi chả là gì cả. Ngươi biết Thiên La Tông có bao nhiêu đệ tử nội tông không? Có tất cả 1,347 người, mà ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi."
"Có bao nhiêu đệ tử nồng cốt? Chỉ hơn một trăm người, những đệ tử nồng cốt đó đều là đứng đầu trong các đệ tử nội tông, giống như lúc ngươi đứng thứ năm ở ngoại tông."
"Còn đệ tử thân truyền của Tông Chủ lại là đứng đầu trong các đệ tử nồng cốt, đệ tử ưu tú nhất cao cấp nhất mới có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của Tông Chủ. Ngươi kém xa cả đệ tử nồng cốt chứ đừng nói là đệ tử thân truyền của Tông Chủ. Ngươi còn vọng tưởng báo thù?" Trên mặt Tiêu Vũ tràn đầy khinh thường.
"Tiêu Vân không phải chỉ có một mình, đệ ấy còn có Tiêu gia, một mình đệ ấy không thể báo thù thì Tiêu gia có thể giúp." Tiêu Lam cãi lại.
"Tỷ tỷ cứ che chở cho hắn..." Tiêu Vũ lộ ra vẻ mặt bất mãn, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội dạy dỗ Tiêu Vân một trận, kết quả lại bị Tiêu Lam phá hư.
"Tỷ tỷ con nói không sai, Tiêu Vân là thành viên của Tiêu gia, nếu nó gặp bất công thì Tiêu gia sẽ bảo vệ nó. Nếu có người muốn đối phó nó thì Tiêu gia càng không thể để người ta hà hiếp. Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, ta đi ra ngoài ngăn cản Hạ Hầu Hằng trước." Tiêu Nguyên Cảnh nói xong thì lao ra ngoài.
"Tiêu Vũ muội nhìn chằm chằm Tiêu Vân, đừng để đệ ấy chạy khắp nơi, ta và phụ thân đi ra xem tình hình." Tiêu Lam nói xong cũng đi theo ra ngoài.
Tiêu Vũ lạnh mặt, thậm chí không nhìn Tiêu Vân cái nào.
Tiêu Vân đã quen với thái độ của Tiêu Vũ, từ nhỏ đến lớn Tiêu Vũ luôn mặt lạnh, bởi vậy còn thu được danh xưng mỹ nhân băng giá.
"Tiêu Vân, ta cứ nghĩ ngươi gặp phải chuyện này sẽ hiểu lí lẽ một chút, nhưng không ngờ ngươi vẫn lỗ mãng vô tri như trước. Ta khuyên ngươi từ bỏ ý định báo thù đi, bởi vì ngươi không có cơ hội." Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Vân mà nói: "Ngươi và ả không phải người của một thế giới, ngươi không rõ chênh lệch giữa mình và ả lớn đến mức nào. Ta nói thẳng, dù ả không đến làm phiền ngươi, nhưng chỉ cần ả buông ra một câu cũng đủ làm ngươi chết trăm lần ngàn lần."
"Dù ả công bằng quyết đấu với ngươi thì ngươi có thể chống lại ả bằng thân thể tàn phế này sao? Đừng quên ả là đệ tử thân truyền của Tông Chủ Thiên La Tông, có thể đạt tới trình độ này thì thiên phú của ả đã vượt xa tưởng tượng của ngươi. Nói một câu không dễ nghe, đời này ngươi chỉ có thể ngước nhìn ả."
"Ngươi chưa tiếp xúc với đệ tử nồng cốt nên không biết họ mạnh đến cỡ nào, họ đã vượt xa đệ tử nội tông. Thậm chí hai bên không cùng một cấp bậc. Mà đệ tử thân truyền của Tông Chủ còn là đứng đầu trong các đệ tử nồng cốt."
Tiêu Vũ nói xong những lời này thì không để ý đến Tiêu Vân nữa mà trực tiếp lao ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Tiêu Vũ, Tiêu Vân lẩm bẩm nói: "Vậy ngươi có biết ta của hiện tại đã không phải ta của trước kia không?"
Tiêu Vân cũng đi theo ra ngoài nhưng không tiến vào phòng trước mà đứng ở bên ngoài quan sát, bởi vì ba năm không trở về nên dáng vẻ của hắn đã thay đổi rất nhiều, trừ người thân cận như Tiêu Lam ra mọi người rất khó nhận ra hắn.
Cộng thêm xung quanh rào chắn có quá nhiều người, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phòng trước nên họ đều coi Tiêu Vân là con cháu Tiêu gia bình thường.
Ở phòng trước, một nam tử trẻ tuổi mặc long phục màu vàng óng ngồi trên ghế bành, tay cầm quạt xếp, híp mắt nhìn bọn người Tiêu Nguyên Cảnh.
Phía sau gã có hai lão giả mặc võ bào đen trắng đứng đó, còn có một đám thân vệ mặc giáp đen toả ra khí thế mãnh liệt.
Phía trước có sáu con cháu của Tiêu gia đang nằm, những người này đều bị thương, thậm chí có người bị đánh gãy tay chân.
"Tam thế tử điện hạ, tại sao người của ngươi lại ra tay đánh con cháu của Tiêu gia bị thương? Hi vọng Tam thế tử điện hạ đưa ra một lý do." Tiêu Nguyên Cảnh mở miệng nói.
"Bản thế tử đã cảnh báo mà mấy con chó giữ nhà này lại không chịu để bản thế tử vào nên chỉ có thể ra tay dạy cho chúng một bài học." Hạ Hầu Hằng từ tốn nói.
Chó giữ nhà...
Tiêu Lam lập tức nổi giận, sáu người này là con cháu của Tiêu gia nên rõ ràng Hạ Hầu Hằng đang mắng luôn cả Tiêu gia, lúc này nàng bước một bước về phía trước, nhưng lại bị Tiêu Nguyên Cảnh đưa tay cản lại.
Tiêu Nguyên Cảnh biết tính tình của đại nữ nhi Tiêu Lam, xưa nay nha đầu này luôn thẳng thắn nên thích hợp ra chiến trường chém giết nhất, nhưng lại không giỏi giằng co với người khác.
"Không biết tam thế tử đến Tiêu gia có chuyện gì?" Tiêu Nguyên Cảnh trầm giọng mà nói.
"Tiêu gia chủ, ngươi lớn tuổi nên suy giảm trí nhớ hay mắt mờ rồi? Mấy ngày trước Hạ Hầu vương tộc đã phát thông cáo và phái người đến thông báo cho ngươi. Bảo ngươi mau giao Tiêu Vân ra, đã qua ba ngày rồi mà Tiêu gia còn không có chút động tĩnh nào, có phải không coi Hạ Hầu vương tộc ra gì không?" Hạ Hầu Hằng lộ ra vẻ mặt uy nghiêm, đột nhiên xếp cây quạt trong tay lại.
"Tam thế tử, rốt cuộc Tiêu Vân đã phạm lỗi gì mà Hạ Hầu vương tộc muốn truy nã nó?" Tiêu Nguyên Cảnh mở miệng nói.
"Tiêu Nguyên Cảnh, ta thấy vị trí gia chủ của ngươi cũng sắp đến lúc kết thúc rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi còn không biết." Hạ Hầu Hằng hừ lạnh mà nói.
"Hạ Hầu Hằng, ngươi dám gọi thẳng tên của phụ thân ta." Tiêu Lam giận tím mặt, lập tức tung một chưởng ra.
Phách Không Chưởng!
Tu vi Dung Nguyên Cảnh phối hợp với chưởng pháp Hoàng cấp trung phẩm Đại Thành vốn có uy lực không tầm thường, hơn nữa Tiêu Lam còn chinh chiến sa trường lâu năm nên sớm đã sinh ra sát khí trên người.
Phối hợp với sát khí thì uy lực của chưởng này tăng lên không ít.
Sức mạnh của nó có thể nhẹ nhàng đánh vỡ đá tảng.
Nhìn Tiêu Lam tung ra một chưởng, khóe miệng Hạ Hầu Hằng hiện ra chút khinh miệt, trên người đột nhiên trào ra một luồng huyết khí đặc biệt, gã chỉ một ngón tay lên giữa trời rồi quát: "Cút trở về cho ta!"
Đùng!
Tiêu Lam bị đẩy lùi và liên tục lui ba bước, nàng cấp tốc vận chuyển chân khí để đẩy những luồng huyết khí xâm nhập vào cơ thể ra ngoài.
Làm xong chuyện này, sắc mặt Tiêu Lam trắng bệch.
Vẻ mặt bọn người Tiêu Nguyên Cảnh lập tức nghiêm túc lên, họ đã nhìn ra tu vi của Hạ Hầu Hằng còn cao hơn Tiêu Lam, hơn nữa khí tức phun trào quanh người hắn hơi kì lạ, giống như từng luồng huyết khí cuồn cuộn.
"Hắn tu thành Huyết Sát Công rồi!" Một trưởng giả Tiêu gia hoảng sợ nói.
"Huyết Sát Công..."
Những người lớn tuổi như Tiêu Nguyên Cảnh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sở dĩ Hạ Hầu vương tộc áp đảo các Đại Tộc khác để trở thành Vương tộc nắm giữ Yến Quốc là vì họ có được tuyệt học Huyết Sát Công trấn tộc truyền thừa đã lâu.
Đây là một loại công pháp cực kì quái lạ, sau khi tu luyện sẽ có được sức mạnh ăn mòn đáng sợ có thể xâm nhập cơ thể Võ Tu, nhẹ thì áp chế chân khí, nặng thì ăn mòn kinh mạch, để lại vết thương ngầm trong cơ thể suốt đời khó khôi phục.
Huyết Sát này có sức công quá bá đạo, nhưng điều kiện tu luyện cũng cực kỳ hà khắc, mỗi một thời đại chỉ có một hai người tu thành, mà người thành công thường có thiên phú cực cao sánh ngang với cấp độ tông môn đệ tử nồng cốt trở lên.
Biểu hiện trước kia của Tam thế tử Hạ Hầu Hằng chỉ được coi là trung thượng thôi, bây giờ lại lộ ra thiên phú mạnh như thế.
Bọn người Tiêu Nguyên Cảnh lập tức ý thức được Hạ Hầu Hằng thâm sâu đến mức nào, gã cố ý yếu thế nhiều năm nay qua, giờ mới thể hiện ra ngoài.