“Dương Phù Cẩn, anh cút xuống cho tôi!!!” Trương Lâm Quỳnh há miệng, gào lên.
Dương Phù Cẩn đang bám chặt vào người cô, khẽ cựa quậy nhưng không hề có ý tỉnh lại. Anh ta nhúc nhích thân mình, hai tay ôm chặt eo Lâm Quỳnh, đầu vùi vào hõm cổ cô, khẽ cọ cọ. Động tác này làm cả người Trương Lâm Quỳnh cứng đờ, nhưng sức nặng trên cơ thể đã giúp cô nhanh chóng phục hồi tinh thần. Thở hắt một hơi, khống chế xúc động muốn đạp anh ta xuống giường, Lâm Quỳnh lấy tay lay lay Dương Phù Cẩn:
“Dậy! Mau dậy đi!”
Không có động tĩnh.
“Dương Phù Cẩn! Tối rồi! Dậy ăn cơm!”
Vẫn không nhúc nhích.
Lâm Quỳnh thở dài, cô cố hết sức đem Dương Phù Cẩn ném sang một bên, còn mình thì ngồi dậy, buộc lại tóc, mặc một chiếc áo T-shirt và quần đùi đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Căn bếp của Dương Phù Cẩn rất rộng, dụng cụ nấu ăn chẳng thiếu thứ gì. Trương Lâm Quỳnh thoáng nghĩ đến những tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết sướt mướt cô từng đọc được. Nữ chính sau khi nhìn thấy căn bếp choáng ngợp nhà nam chính giàu có và thức ăn đầy đủ trong tủ lạnh thường hết sức kinh ngạc, nhất là khi biết nam chính nấu ăn. Cô cười nhạt, thực chất trong bất cứ một ngôi biệt thự của gia đình nào, dù họ có biết nấu ăn hay không, mỗi tuần đều có người đến đổi nguyên liệu nấu ăn. Còn việc mấy anh nhà giàu đó có biết nấu ăn hay không cũng không có gì lạ. Cô dám chắc Dương Phù Cẩn nấu ăn cũng không tệ, bởi những người sống trong thương trường luôn đấu đá nhau vì đồng tiền, sao có thể thiếu mấy trò hãm hại các kiểu? Vì không biết điều gì sẽ xảy ra với mình nên những người như cô hay Dương Phù Cẩn đều phải học những kĩ năng sống cơ bản nhất, nấu ăn chính là một trong những kĩ năng đó.
Lâm Quỳnh lấy hộp đậu Hà Lan, một ít thịt bò, một gói nui cùng bơ và sữa đặt lên kệ bếp. Cô định nấu nui lên một mình ăn là đủ, nhưng nhớ đến kẻ đang nằm lăn lóc trên lầu, cô lại ngậm ngùi nhét vào tủ lạnh, lấy gạo ra vo. Một gói nui hai kẻ chết đói bọn cô ăn bao nhiêu cho đủ kia chứ?
Lúc Dương Phù Cẩn tỉnh dậy, thực chất là do đói quá mà tỉnh, thì Lâm Quỳnh đã bắt đầu sắp đồ ăn ra đĩa. Anh ta nhìn những món ăn đặc sắc trên bàn, tiện tay lấy một miếng sườn xào chua ngọt đút vào miệng, chậc chậc hai tiếng:
“Honey, em nấu ăn ngon thật đấy. Anh lãi to rồi!”
Trương Lâm Quỳnh miễn cưỡng cười một tiếng, lập tức đưa ra điều kiện:
“Sau này anh nấu cơm.”
Dương Phù Cẩn đang bê nồi cơm đặt lên bàn, nghe thấy lời cô nói, không do dự mà gật đầu:
“Được!”
Hai người nhanh chóng giải quyết bữa tối, sau khi Dương Phù Cẩn rửa bát xong liền đề nghị hai người cùng đi dạo cho tiêu cơm, Lâm Quỳnh không phản đối.
Trên đường, Dương Phù Cẩn luôn nhõng nhẽo đòi cầm tay Lâm Quỳnh, cô không chịu, thế là có cảnh như thế này:
Dương Phù Cẩn: “Vợ ơi, anh biết lỗi rồi, anh xin em, đừng giận anh nữa mà!”
Trương Lâm Quỳnh: “Dương Phù Cẩn! Ai là vợ anh?”
Dương Phù Cẩn: “Vợ ơi, anh xin lỗi em mà. Xin em đừng phủ nhận quan hệ của chúng ta! Theo anh về nhà được không?”
Trương Lâm Quỳnh: “Dương Phù Cẩn anh thôi ngay đi. Tôi không phải vợ anh!”
Bác gái đi đường: “Cô gái, vợ chồng son đừng nên cãi nhau những chuyện nhỏ nhặt làm gì, cháu cũng đừng giận chồng cháu. Hai đứa chắc là mới cưới đúng không? Mới cưới hay cãi nhau vậy đấy, nhưng tí là hết giận luôn ấy mà. Cháu mau theo chồng cháu về nhà đi!”
Trương Lâm Quỳnh: “...” Bác gái này ở đâu ra vậy?
Dương Phù Cẩn: “Đúng đó vợ, em mau theo anh về nhà đi!”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
Đợi cho bác gái kia đi xa, Trương Lâm Quỳnh hét lên một tiếng, đuổi theo Dương Phù Cẩn:
“Tên chết bầm, ai là vợ anh hả?”
“Chúng ta sắp đính hôn rồi, không bao lâu sau sẽ kết hôn thôi. Anh gọi trước thì sao chứ?”
“Tôi giết anh!!!”
Hai người như hai đứa trẻ, đuổi nhau xung quanh quảng trường. Cho đến khi Dương Phù Cẩn đau bụng quá không chạy nổi nữa, Lâm Quỳnh mới hốt hoảng đưa anh về nhà.