“Anh là pê đê à?”
“...” Người đàn ông đó nhìn cô một cái, Trương Lâm Quỳnh ngượng ngùng, chẳng lẽ không phải sao? Cô còn đang định xin lỗi thì anh ta đã lên tiếng:
“Sao cô biết?” Ngữ khí vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến quái dị! Khóe môi Trương Lâm Quỳnh giật giật.
Cô há miệng, còn đang định nói gì nó thì người đàn ông đã kéo tay cô, bước chân vội vã:
“Mượn cô một chút!”
Trương Lâm Quỳnh vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của anh ta, cô kêu lên:
“Anh làm cái gì vậy?”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông kia đã quay đầu lại, một tay giữ chặt lấy cổ cô, một tay ôm eo cô. Trương Lâm Quỳnh chỉ cảm thấy trên môi có thứ gì đó ấm áp, cô trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn đôi mắt màu đồng đối diện mình. Cô há miệng, muốn hỏi anh ta sao lại hôn co, nhưng môi vừa hé ra, người đàn ông kia đã đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô...Trương Lâm Quỳnh muốn động đậy, nhưng cánh tay kia như gọng kìm quấn chặt lấy cô, không tài nào nhúc nhích nổi.
Đúng lúc này...
“Phù Cẩn?” Một giọng nói kinh ngạc vang lên, người đàn ông lập tức buông cô ra, nhưng tay anh ta vẫn ôm chặt eo cô. Trương Lâm Quỳnh ngẩng đầu, thấy trước mặt là một đôi vợ chồng trung niên, ánh mắt của họ giao động giữa hai người các cô, có tia kinh ngạc xen lẫn...vui vẻ! Trương Lâm Quỳnh khó hiểu.
Cô lại đảo mắt, thấy bên cạnh đôi vợ chồng là một cô nàng béo núc ních đang trợn tròn mắt, lại nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn về bên này. Trương Lâm Quỳnh cúi đầu, đối với kẻ mặt dày đến nỗi kim cương chọc không thủng như cô thì đương nhiên không biết hai chữ ngượng ngùng là cái gì! Chỉ là vừa rồi, cô thấy anh trai nhìn mình, đôi mắt ấy...sao nhìn em gái lại đang giống nhìn một kẻ điên đến thế? Khóe môi Trương Lâm Quỳnh co rúm.
“Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện!” Người đàn ông bên cạnh cô lên tiếng.
“Được, được, được, ra ngoài nói chuyện!” Trương Lâm Quỳnh ngẩng đầu, thấy người phụ nữ trung niên kia tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, đôi mắt bà như phát sáng, nhìn Trương Lâm Quỳnh như nhìn con mồi. Cô rùng mình!
---
Trong một nhà hàng cao cấp.
Một chiếc bàn rộng hình chữ nhật, chứa bao nhiêu là thức ăn, đa dạng vô cùng. Trương Lâm Quỳnh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt long lanh của Dương Phù Cẩn - người đàn ông vừa rồi cưỡng hôn cô. Ánh mắt anh ta như có nước, giống như trực khóc, nhìn qua như một cậu bé sắp vỡ òa. Trương lâm Quỳnh khinh bỉ hừ một tiếng, tên ngốc, đừng tưởng tôi không biết trên đường đến đây anh lén đeo kính áp tròng!
“Phù Cẩn, nói cho mẹ biết, quan hệ của hai đứa là gì?”
Đối diện với cô là người phụ nữ trung niên lúc nãy, từ đầu đến cuối, bà vẫn nhìn Trương Lâm Quỳnh khiến cô mất tự nhiên không thôi. Trương Lâm Quỳnh đảo mắt, ngồi bên kia bàn là Dương Phù Cẩn và đôi vợ chồng trung niên kia, cũng là bố mẹ của anh ta. Bên cạnh cô là Trương Lâm Tú đang híp mắt, tiếp có là Vũ Hiếu Minh đang bình thản uống trà, cuối cùng là bố mẹ cô, ôngTrương Đại Lực và bà Mỹ Liên.
Dương Phù Cẩn bình tĩnh ngồi thẳng, đưa tay tháo đôi kính áp tròng, trả lời mẹ:
“Cô ấy là bạn gái của con!”
Trương Lâm Quỳnh trợn mắt, Dương Phù Cẩn mỉm cười với cô. Trên đường tới đây anh ta cũng đã nói với cô: Anh ta vốn là người của thế giới thứ ba, nhưng bố mẹ anh ta lại không chấp nhận anh ta mang một người đàn ông về làm vợ, nên đã bắt anh ta đi xem mắt. Dù đã dùng thử mọi cách, đem bao cô gái với những kiểu dáng khác nhau, nhưng anh ta vẫn chẳng có chút động tình. Vì vậy hôm nay, họ lại chuyển sang một mẫu con gái mới - kiểu béo phì. Cô gái béo núc ních lúc nãy chính là đối tượng xem mắt của anh ta. Dương Phù Cẩn không muốn nói chuyện với cô ta nên mới bỏ chạy, lại đụng Trương Lâm Quỳnh đang ăn như lợn ở dãy thực phẩm, nên mới có cái cảnh cưỡng hôn xảy ra. Nói tóm lại, anh ta muốn cô giả làm bạn gái anh ta.
Trương Lâm Quỳnh ngẫm nghĩ, dù cô không chấp nhận làm bạn gái Dương Phù Cẩn thì Trương Lâm Tú cũng lôi cổ cô đi tìm bạn gái hoặc bạn trai pê đê. Đừng tưởng Trương Lâm Tú chỉ nói như vậy, anh ta là một người nói được làm được. Nghĩ đến tương lai về sau, Trương Lâm Quỳnh không khỏi rùng mình một cái. Cô nghĩ, dù sao thì Dương Cẩn Minh cũng là một người đàn ông “như hoa như ngọc”, làm bạn gái anh ta chắc sẽ không thiệt thòi gì!