“Đúng đó bác gái, anh ấy là bạn trai cháu!”
Trương Lâm Quỳnh vừa dứt lời, bốn cái đầu bên cạnh đồng thời quay lại nhìn cô, ánh mắt phát ra thứ ánh sáng xanh lè như đám sói...
Trương Đại Lực: “May quá, hôm nay bác Trần còn có ý định tác hợp cho con với con gái bác ấy đấy!”
Mỹ Liên: “Con gái, nhà ta cuối cùng cũng có một kẻ bình thường!”
Vũ Hiếu Minh: “Anh luôn muốn có một đứa cháu chồng!”
Trương Lâm Tú: “Anh còn đang định đi tìm pê đê cho em. Giờ thì không cần nữa rồi!”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
Cô khẽ liếc gia đình nhà Dương Phù Cẩn, ngoại trừ tên ngốc nào đó đang lấp lánh nhìn cô, thì bố mẹ anh ta đang cắm cúi uống trà. Kể cũng lạ, trên bàn ăn ai lại mang trà lên cho bọn họ nhấm nháp thế kia?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trương Lâm Quỳnh, mẹ Dương Phù Cẩn ngẩng đầu, cười hòa nhã với cô:
“Con gái!”
“...”
“Nếu con đã là bạn gái của Phù Cẩn, thì cứ gọi bác là mẹ như nó đi. Còn nữa, nếu có thời gian rảnh, thì cùng Phù Cẩn về nhà chơi với bà già này con nhé!”
“Dạ...vâng thưa bác!” Trương Lâm Quỳnh cười gượng.
“Con bé này, đã bảo gọi là mẹ rồi mà!” Mẹ Dương trách mắng.
“Vâng...thưa mẹ!”
“Haha...bác nhà cũng thật hòa nhã!” Nhận thấy sự lúng túng của con gái, bà Mỹ Liên vội lên tiếng.
“Haha...”
Mọi người: “...” Cuộc nói chuyện này còn có gì nhạt nhẽo hơn nữa không?
---
“Honey, để anh đưa em về!” Hết bữa cơm, Dương Phù Cẩn chạy đến trước mặt Trương Lâm Quỳnh, chu chu môi với cô.
Trương Lâm Quỳnh đang uống chai nước ngọt, nhìn cái môi đang chu ra của Dương Phù Cẩn, cô hừ lạnh, cầm miệng chai chụp lên môi của anh ta. Qua miệng chai trong suốt, đôi môi hồng hồng đang chu ra của Dương Phù Cẩn lộ rõ mồn một, lại nhìn bộ dáng vất vả lôi cái chai ra khỏi miệng của anh ta, Trương Lâm Quỳnh bật cười ha hả, đi về phía bãi đậu xe.
Dương Phù Cẩn vứt cái chai vào sọt rác, bất đắc dĩ cười cười chạy theo cô.
Ai biết, Trương Lâm Quỳnh mải cười quá, không chú ý đi về phía nắp cống. Hôm nay cô đi giày cao gót, nắp cống lại có từng cái lỗ nhỏ li ti. Thế là gót giày chui tọt vào trong cái lỗ nhỏ đó, làm Trương Lâm Quỳnh thọt bố nó xuống đấy! Cô nhấc chân mãi mà không được, nên dứt khoát tháo giày, đi chân đất ra bãi đậu xe.
Tuy nhiên, vừa đi được ba bước, Trương Lâm Quỳnh nghe thấy tiếng hét thấu trời từ phía sau lưng. Quay đầu lại, mới phát hiện ra Dương Phù Cẩn ngã đã ngã chổng vó ở phía sau. Chẳng là anh ta mải chạy theo Trương Lâm Quỳnh, không chú ý vấp phải chiếc giày bị kẹt trong nắp cống của cô. Thế là ngã sấp mặt...luôn =))))
“Có sao không?” Trương Lâm Quỳnh ngồi xổm xuống đất, rất chi là “quan tâm” hỏi Dương Phù Cẩn.
Anh ngẩng đầu, để lộ cái một bên mắt tím bầm, khóe môi toạc máu và hai dòng máu mũi như nham thạch đang phun trào, đối diện với ánh mắt hả hê của Trương Lâm Quỳnh.
“Haha haha haha...” Trương Lâm Quỳnh ngẩng đầu, cười như điên như dại, cười đến nỗi nước dãi cũng chảy ra....
Cuối cùng, Dương Phù Cẩn thương tích đầy người ngồi vào ghế lái phụ, cầm giấy lau xoa xoa cái mũi chảy máu ròng ròng của mình. Trương lâm Quỳnh bên cạnh vừa lái xe vừa cười như dở hơi, kết quả làm cho con xe Land Rover yêu quý của Dương Phù Cẩn lao đầu vào gốc cây ven đường. Mà cô, vì mải cười, quên không thắt dây an toàn, nên khi xe lao vào gốc cây, cái đầu cũng theo quán tính đập mạnh vào vô lăng, cái trán sưng lên một cục như quả táo ta.
Khi Dương Phù Cẩn nhìn thấy mặt cô, anh ta lại cười như điên như dại, kết quả làm cho khóe môi toạc ra, máu chảy càng lợi hại.
Trương Lâm Quỳnh lại cười Dương Phù Cẩn, theo phản xạ định gục đầu vào vô lăng để cười, nhưng cô quên mất đầu mình đang bị thương, thế là cái trán càng sưng to hơn, trông tức cười vô cùng.
Thế là hai kẻ điên nào đó, thương tích đầy mình, lái một con xe méo đầu vẹo đuôi, đưa nhau về nhà!