“Cạch” một tiếng, Trương Lâm Quỳnh vớ lấy điện thoại, ấn mạnh vào nút mở nguồn, hét lên:
“Có chuyện gì?”
“...” Đầu bên kia im lặng một lúc lâu...
“Khốn kiếp...” Không nghe thấy tiếng trả lời, Trương Lâm Quỳnh hung bạo lau khóe môi, chửi thề một tiếng.
“Honey...” Từ đầu bên kia vang lên âm thanh dè dặt của Dương Phù Cẩn, anh ta còn chưa dứt lời, Lâm Quỳnh đã gào lên:
“Khốn nạn! Anh có biết tôi chờ anh bao lâu rồi không? Anh trai bảo anh cho tôi ở nhờ, tôi còn nghĩ sẽ cảm ơn anh. Nhưng hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, xe tôi cũng bị cảnh sát tới lấy đi rồi, tiền cũng bị họ thu nốt, chỉ vứt lại cho cái điện thoại, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Hay anh không muốn tôi ở nhờ nhà anh? Nếu vậy thì xin anh nói ngay từ đầu được không? Tôi đã làm gì anh khiến anh đày đọa tôi thế này?”
Dương Phù Cẩn im lặng nghe cô mắng, đợi đến lúc cô mệt đến nỗi chả buồn nói nữa, anh mới nhỏ giọng:
“Tôi xin lỗi...Tại xe bị tắc đường...”
“Dường Phù Cẩn!” Trương lâm Quỳnh ngắt giọng anh, cô nài nỉ:
“Tôi xin anh, tha cho tôi được không? Tôi không biết đã làm gì đắc tội anh, nhưng xin anh cho tôi vay ít tiền, đợi sau khi nhà tôi được thả, tôi sẽ trả lại cho anh.”
Phương Phù Cẩn im lặng.
Trương Lâm Quỳnh không nghe thấy anh trả lời, nhếch môi cười mỉa một tiếng:
“Thôi, tôi tự...”
“Đứng đó chờ tôi!” Cô còn chưa dứt lời, Dương Phù Cẩn đã ngắt giọng.
Trương Lâm Quỳnh còn chưa kịp trả lời, bên tai đã nghe thấy tiếng anh đạp phanh, tiếng gió vun vút tràn vào điện thoại, truyền vào tai cô, xen lẫn là tiếng còi xe ầm ĩ và tiếng chửi rủa của người đi đường.
Cô im lặng. Nghe âm thanh giống như anh đang đi trên vỉa hè. Thì ra đúng là anh bị tắc đường.
Chừng mười phút sau...
“Kít” một tiếng, bánh xe ô tô ma sát với mặt đường, lưu lại những vệt đen kéo dài trên mặt đường nhựa. Dương Phù Cẩn từ chiếc Land Rover bước xuống, đóng sầm cửa lại. Phía sau anh, mấy chiếc xe cảnh sát cũng phanh lại, một người mặc đồng phục cảnh sát màu vàng xuống xe, giơ dùi cùi điện về phía Dương Phù Cẩn:
“Anh kia, anh đã vi phạm luật giao thông...”
Anh ta còn chưa dứt lời, Dương Phù Cẩn đã rút từ trong túi quần một chiếc ví da, đập vào mặt anh ta:
“Tiền phạt!” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, rồi không để ý đến cảnh sát, rảo bước vào trong quán cà phê.
Một màn này rơi vào mắt Trương Lâm Quỳnh, cô cảm thán: Anh ta ném cả cái ví đi thì rồi nữa lấy tiền đâu ra trả tiền cà phê cho cô bây giờ?
Dường Phù Cẩn hai tay đút túi quần, vừa vào quán đã đi thẳng đến chỗ Trương Lâm Quỳnh đang ngồi một xó xỉnh chẳng đáng chú ý.
“Một Cappuccino, cảm ơn!” Anh vừa giơ tay với người phục vụ, vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện với Trương Lâm Quỳnh.
“Tôi còn không biết anh có sở thích uống Cappuccino đấy!” Trương Lâm Quỳnh mỉa mai.
Dương Phù Cẩn chống hai tay lên má, phồng má, chớp chớp mắt nhìn cô:
“Có vấn đề gì sao?”
Nhìn thấy điệu bộ của anh ta, Lâm Quỳnh chỉ muốn đè ngửa anh ra cắn cho thỏa mãn. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, tên khốn kiếp này mà đáng yêu như vẻ bề ngoài thì tên cô sẽ viết ngược lại.
Thế là, Trương Lâm Quỳnh cũng chống hai tay lên má, phồng má, chớp chớp mắt nhìn Dương phù cẩn. Hai người cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh như đôi tình nhân đắm đuối khiến người phục vụ cảm thấy lúng túng không thôi.
“Đồ của anh đây!” Một cốc Cappuccino được đặt trước mặt Dương Phù Cẩn.
“Nói đi, anh đến đây làm gì? Chế nhạo tôi sao?” Trương Lâm Quỳnh thu lại dáng vẻ đùa cợt, dựa người vào thành ghế, lạnh lùng hỏi.
Dương Phù Cẩn quấy nhẹ ly cà phê, nhếch miệng:
“Tôi không rảnh!”
Dừng lại một chút, anh bổ sung:
“Tôi đến đón em!”
“Đón tôi?” Trương Lâm Quỳnh bật cười, cô xua tay:
“Thôi thôi, tôi không dám để giám đốc Cẩn phải hạ mình đi đón một kẻ tầm thường như tôi đâu!”
Dương Phù Cẩn không để ý đến lời chế giễu của cô, thong thả nhấp một chút cà phê:
“Uống nhanh lên, tôi đưa em về!”
“Không cần!” Trương Lâm Quỳnh hừ lạnh một tiếng, trả lời.
“Xe bị thu, nhà bị thu, tiền bị thu, bạn bè không có, người thân bị giam tạm thời. Tôi hỏi em, em muốn đi đâu?” Dương Phù cẩn cười nhẹ một tiếng, hỏi lại.
Lâm Quỳnh á khẩu.
Dương Phù Cẩn đặt ly Cappuccino vào tay cô:
“Uống nhanh lên, tôi đưa em đi mua đồ, rồi chúng ta cùng về nhà!”
Chẳng hiểu sao, khi nghe anh nói “chúng ta cùng về nhà”, Trương Lâm Quỳnh lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó bị rung mạnh, cô cúi đầu uống cà phê để che dấu sự lúng túng của mình mà không phát hiện ra, ly cà phê trong tay cô chính là ly Dương Phù Cẩn vừa uống, và đối diện cô, một ánh mắt dịu dàng đang mang theo ý cười đã thu hết những cử động của cô vào trong đáy mắt.