“Để ta giải thích...” Mặc Thiếu Hàn đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng rồi mới nói...
Thì ra là do lần trước khi đi ăn ở quán lẩu mà Bối Ngọc Nhi dẫn đi.. ngày đó sau khi chia tay hắn cùng Đinh Mạc Vũ nán lại ngồi thêm một chút nữa... trùng hợp là khi đó mẫu thân đại nhân của cả hai lại đang tụ hội bằng hữu đối diện căn phòng của bọn họ... Đinh mẫu cùng Mặc mẫu nhìn phía hai nam hai nữ thì mừng rơn... cứ tưởng đó là con dâu tương lai nên đã mượn nguyên căn phòng trống để... vươn ma trảo ra dò hỏi... sau đó đương nhiên là một màn chối một màn truy thảm thiết... khụ.. tạm thời bỏ qua vụ đó..
Kết quả là hai vị mẫu thân giành giật nhau để làm chứng minh thư cho cô... đương nhiên là phần thắng thuộc về Đinh mẫu... bất quá Đinh mẫu nói họ Đinh quá khó nghe nên lấy họ của bà để làm... như vậy có vẻ mềm mại hơn một chút... có thể nghĩ Đinh mẫu nghĩ nữ nhi đã nghĩ điên rồi.. còn không biết người ta có hay không đồng ý đã tới tấp gọi cả chục cuộc điện thoại đi khắp nơi thông báo vừa nhận dưỡng nữ... sẵn tiện còn thuận tay đả thông hàng chục hệ nhân mạch chỉ để lo vụ giấy tờ...
Ngay cả giấy tờ nhận nuôi cũng đã hoàn thành...
Mộng Điệp cùng Bối Ngọc Nhi vẻ mặt hắc tuyến nghe cuộc tường thuật sau đó dở khóc dở cười nhìn phía xấp giấy dày cộm trên tay... nào là chứng minh thư... nào là hợp đồng công việc.. nào là giấy nhận nuôi.. nào là... ách... ngay cả quyền thừa kế cũng có.. này... này cũng quá khoa trương rồi... cô vẫn còn không biết mặt của tiện nghi dưỡng mẫu đâu..
Đôi mắt màu tím phía sau gọng kính chữ nhật khẽ chớp chớp rồi chớp chớp nhìn phía đống hồ sơ trước mặt cảm thấy hoang mang quá... cô có thể từ chối hay không nha? Nó.. nó quá nặng.. nặng đến nỗi cô không biết phải làm sao để trả hết ân tình này... rốt cuộc phải làm sao cho phải...
“Tổng giám Đinh... ta... ta có thể hay không...không...”không cần a? Câu hỏi chưa dứt lời đã bị cắt ngang một cách thẳng thừng...
“Không thể... ngươi không biết chúng ta nương đã chuẩn bị để tổ chức tiệc rượu cho ngươi... vào nửa tháng tới... cho nên... Hà Mộng Điệp... đã muộn rồi..” Đinh Mạc Vũ hài lòng nhìn phía ủ rủ cúi đầu bắt đầu xoắn xuýt tiểu muội của mình càng cảm thấy cô thật đáng yêu... nếu là kẻ khác sẽ nhảy cỡn lên vui mừng.. vì dù sao Đinh gia cùng Hà gia cũng là... à... mà thôi... dù sao hắn cũng đã có tiểu muội.. như thế không có gì tốt hơn...
Như vậy mẫu thân đại nhân sẽ lo lắng cho nữ nhi mà bỏ qua chuyện hôn nhân của hắn... như vậy thật tốt.. nhất công đôi việc a~ bất quá... về phần con dâu thì... Bối Ngọc Nhi nha đầu này ra vẻ cũng không tệ... lại có quan hệ với tên họ Mặc này.. hơn nữa lại rất quan tâm tiểu muội nhà hắn...
Tên nam nhân nào đó đã chắc chắn nhận tiểu muội một cách bá đạo sau đó nhanh chóng đánh lên người dấu ấn sở hữu của Đinh gia rồi đưa vào dưới cánh chim bảo vệ...
Hà Mộng Điệp tròn mắt ngỡ ngàng nhìn phía bá đạo nam nhân cũng ngượng ngùng lại mở miệng từ chối.. ngay cả nhà hàng cũng đã đính.. tiệc mời cũng đã chuẩn bị chỉ cần đợi ngày ra mắt... cô còn có thể nói gì nữa a
~
“Ca... ca ca” Mộng Điệp khó khăn phun ra tiếng kêu rồi nở nụ cười ngọt ngào.. ca ca... hóa ra cũng không khó gọi lắm..
Mặc Thiếu Hàn nhìn phía đang nhận thân hai người cảm thấy khóe mắt chợt co rút lại... hắn đưa tay lên miệng ho khan vài cái rồi nói...
“Khụ.. Mộng Điệp muội sẽ làm thư ký cho tổng giám đốc Smith tầng 28. Nơi đó công ty đã chuẩn bị một văn phòng nhỏ dành cho các thư ký... Nhạc Hương là thư ký riêng của tổng tài nên sẽ hướng dẫn cho ngươi mọi việc...giờ bắt đầu làm việc là 7h30.” Sau đó đưa tay chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường như đang muốn nói đã tới giờ làm..
Bối Ngọc Nhi nhanh chóng kéo tay Mộng Điệp ra ngoài để lại hai nam nhân mắt to nhìn đôi mắt nhỏ...
“Nói đi... vì sao muốn ta nói dối?...Hà a di sẽ không vô duyên vô cớ nhận dưỡng nữ.” Mặc Thiếu Hàn đẩy lại gọng kính rồi nghiêm túc nhìn phía nhàn nhã uống trà bạn tốt nói... khi nhận lấy giấy tờ thân phận hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy dòng họ của cô.. Hà gia là một dòng dõi lâu đời... sao có thể đùng một cái lại nhận dưỡng nữ... đã vậy còn là một thiếu nữ chỉ gặp một lần mặt.. này rất không khoa học...
“Ân~ Nương nói tiểu muội rất giống một người......” Đinh Mạc Vũ cầm trong tay vài sợi tóc bạch kim cẩn thận bỏ vào trong bóp da của mình.. Hắn cần phải kiểm tra lại DNA mới biết chính xác hay không là người đó... nếu đúng thì tốt nhất... còn không lại phải lần nữa tiếp tục đi tìm....