Nếu không phải do sự ghen tuông của nữ nhân này hắn cũng sẽ không biết đứa bé năm xưa vẫn còn sống.
Hà gia… Đây chỉ là bắt đầu.
Ta sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận. Từng người, từng người của Hà gia…
Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh vô xoay người.
“Boss~~ Nhanh chút~~”
Nữ nhân khó chịu vặn vẹo vòng eo như rắn nước của mình khiến đang thất thần nam nhân chợt bừng tỉnh, hắn đâm sâu vào trong rồi lại lần nữa luật động mông ra sức thỏa mãn đang bất mãn dưới thân nữ tử.
Chứng kiến nam nhân vừa bắn tinh lại lần nữa hưng phấn to ra trong cơ thể cô càng thêm đắc ý dùng hai chân ôm lấy bờ mông rắn chắc của hắn, trong đôi mắt lóe ra tia quỷ dị như ánh mắt độc xà.
“Thật tốt ~~ Mạnh thêm nữa a
” Bàn tay nắm chặt ra giường dưới thân vò nát khiến nó càng thêm nhăn nhúm… Vũ Mộng Điệp, nếu ngươi đã biến mất thì không nên lại xuất hiện trên đời này… Cho dù bây giờ ta cùng Thần đã kết thúc nhưng ta quyết không để cho ngươi có được hắn.
Vũ Mộng Điệp …. Ngươi đi chết đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp lúc này chỉ còn lại thù hận, Hải Nhiên Vi kiều mị hưởng thụ vẻ khoái cảm mà nam nhân đang đong đưa phía trên người ban đến cho mình, căn phòng lại lần nữa vang lên tiếng rên rỉ ái muội.
Bên phía Serbin, Hiên Viên Thần thất thần nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp đang say ngủ, đôi mi dài cong vuốt lẳng lặng không nhúc nhích, cánh mũi cao cao môi nhỏ khép lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô vì mất máu khiến hắn càng thêm đau lòng.
*Bệnh nhân mấy năm trước vừa trải qua cuộc phẫu thuật não nên sẽ rất nguy hiểm nếu lại va chạm mạnh. Nếu lại va chạm thêm lần nữa có lẽ sẽ bị ảnh hưởng đến thị giác dẫn đến mù lòa.*
Bàn tay to chai sạm xoa lấy khuôn mặt bé bỏng của cô rồi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ đặt lên trên đó một cái hôn nhẹ, đôi mắt màu trà hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng đau xót. Hắn cứ nghĩ rời xa cô là cách để bảo vệ cô được an toàn khỏi đám người đó, hóa ra chỉ là càng thêm khiến cô bị thương tổn. Mộng Điệp a~ Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
……..
Dưới gốc cây Selysa trĩu đầy những chùm hoa màu tím xinh đẹp tiểu cô nương mặc chiếc đầm voan màu tím đang ngồi trên chiếc xích đu được bệch bằng những chùm dây leo to đùng. Hương hoa nhẹ nhàng thổi qua khiến mái tóc bạch kim tung bay trong gió, những cánh hoa tím rơi xuống mái tóc xinh đẹp khiến cô khanh khách bật cười.
Phía sau lưng đang đưa tay đẩy xích đu cậu trai với đôi màu trà ánh mắt sủng nịch nhìn cái đầu đang đong đưa trước mặt hắn hài lòng nở nụ cười thỏa mãn. Xem ra nha đầu của hắn rất thích cái xích đu mà hắn vừa làm này… Thật tốt.
“Thần ca ca~ Ngươi xem.” Bàn tay bé nhỏ chỉa phía đang dần dần khuất núi ánh chiều tà đỏ rực sau đó đầu nhỏ xoay lại nhìn đang thẩn thần Thần ca ca của cô.
Nghe giọng nói mềm mại trong trẻo của bảo bối, hắn định thần lại rồi ngửa đầu nhìn phía bàn tay bé nhỏ đang chỉ. Trước mắt hắn là khung cảnh hùng vĩ với những rặng núi nhấp nhô đang dần dần đen lại, những tia nắng đang dần buông xuống đỏ rực như màu đỏ của đóa bỉ ngạn hoa… yêu mị, thê lương lại diễm lệ.
“Thật đẹp.”
“Bảo bối thích hay không?” Thiếu niên cúi đầu nhìn bé con rồi đưa tay ôm lấy con bé vào lòng ôn nhu hỏi.
“Thật thích. Thần ca ca, mai mốt Điệp Nhi lớn lên sẽ cưới Thần ca ca a~” Bé con đôi mắt long lanh xoay đầu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên nghiêm túc nói sau đó ôm cổ hắn dụi dụi đầu nhỏ của cô vào cổ hắn để làm nũng.
“Bảo bối. Không phải cưới mà là gả, Điệp Nhi khi lớn lên phải gả cho Thần ca ca làm vợ.”
Thiếu niên sủng nịch sửa đúng lại lời nói của bé con rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực lời hứa được lập nên với trời đất làm chứng.
Năm đó cô tám tuổi, Thần ca ca của cô mười tám tuổi.
Thần ca ca?
Là Thần ca ca của cô.
Hà Mộng Điệp sững sờ nhìn khung cảnh ấm áp đang diễn ra trước mắt. Đôi bàn tay nắm chặt lại nhìn mọi thứ xung quanh đang dần dần vặn vẹo rồi chuyển sang khung cảnh khác.
Hình ảnh cậu thiếu lại lần nữa hiện ra trước mắt, bất quá đây lại là hình ảnh trước cổng của một trường học. Bóng dáng anh tuấn đứng dựa vào chiếc xe màu đen dừng lại nơi đối diện cổng trường. Đôi màu trà ánh mắt chăm chú nhìn đang từ trong đi ra từng đám học sinh rồi khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười, đôi mắt ôn nhu nhìn đang từ từ bước ra khỏi cổng trường bé.