Bất quá… đợi đến khi tra ra hồ sơ bệnh nhân thì người đã bị tiếp đi nơi khác… đôi mắt xám co rụt lại ông ảm đạm ra phía ngoài… xem ra phải đến Đinh gia hỏi thăm một chút… rốt cuộc vẫn là tới chậm một bước...
......
Hà gia đại trạch.
Đinh Mạc Vũ ôm lấy nữ nhân trong lồng ngực một cách cẩn thận chui vào chiếc xe dài màu đen của mình.. vài vị y tá cũng theo lên xe cầm lấy chia truyền dịch đưa lên cao rồi móc cẩn thận vào chiếc móc nhỏ trên cửa xe. Chiếc xe nổ máy chạy nhanh về phía trước… đi vào đường cao tốc Ruwait rồi quẹo vào con đường phủ đầy cây xanh phía tay phải.. hai con đường nhỏ giao nhau như hai thế giới hoàn toàn trái ngược…
Nếu như Bolus là một nơi tấp nập với những chiếc xe đầy đường thì đường Boluna lại yên tĩnh một cách bình dị… hai thái cực khác nhau hoàn toàn… đường Bolus có thể di chuyển giao thông một cách thoải mái nhưng đến khi giao nhau giữa đầu đường Boluna bắt buộc họ phải dừng lại để rẽ một hướng khác...
Con đường Boluna rợp bóng cây là một con đường cấm xe lưu thông qua lại… chỉ có những chiếc xe có giấy thông hành hay những xe có gắn cờ hiệu chính phủ mới có thể nhàn nhã chạy vào đây… từ phía xa nhìn vào con đường này là những dãy đại trạch to đùng mang nét cổ xưa quý phái...
Những người sống ở khu vực này thường là những vị đại tướng có công với đất nước… nơi này cũng giống như một quân khu thu nhỏ với những tầng cảnh vệ bao bọc xung quanh… cứ vài ba mét lại có lính canh đứng xung quanh với trang bị vũ trang đầy đủ...
Chiếc xe màu đen chạy nhanh đến trước cổng chắn to đùng bằng đá với hai hàng thủ vệ hai bên thì dừng lại… cả khung cảnh xinh đẹp cũng vì vậy mà có vài tia uy nghiêm của nó… tài xế quen thuộc nhanh chóng xuất ra tờ giấy thông hành rồi đợi xác nhận… những thanh kim loại to đùng chặn lại phía sau hai dãy lính canh được từ từ đẩy lên.. chiếc xe nhanh chóng chạy vào con đường Boluna này..
Trên con đường yên tĩnh chỉ có tiếng xe vang lên vượt qua vài căn đại trạch rồi nhanh chóng dừng xe ở một tòa đại trạch to đùng với mảnh sân trước phủ đầy những chùm hoa kim cương màu tím… những chùm hoa này là loại hoa đặc biệt chỉ có thể trồng ở nơi đây… như những viên pha lê trong suốt nhàn nhạt màu tím nhẹ nhàng tỏa ra hương thơm dìu dịu… loại hoa quý hiếm rất khó trồng… cũng là loài hoa tiểu cô Đinh Nguyệt của hắn yêu thích nhất…
Phía trong phòng khách đang nôn nóng bất an vài vị trưởng bối nghe tiếng xe quen thuộc thì đứng bật dậy vội vàng đi ra ngoài… phía cổng lớn tòa nhà là một chiếc xe màu đen đang được những người giúp việc trong gia đình phụ giúp mở cửa và cầm hành lý… nam tử cẩn thận ôm lấy thân thể thiếu nữ từ từ bước xuống xe… phía sau lưng vài vị giúp việc khác giơ lên cao bình truyền dịch một cách cẩn thận rồi từ từ theo sau…
Hà lão phu nhân nước mắt giọt ngắn giọt dài rơi xuống đôi gò má… bàn tay run run che lại khóe miệng đang thở dốc một cách khổ sở… từng bước chân nặng nề đi tới trước mặt ngoại tôn tử của mình cúi đầu tham lam ngắm nhìn gương mặt yếu ớt nữ hài qua đồ chụp oxi…
Thật giống… thật sự rất giống Đinh Nguyệt… cứ như là hai giọt nước trừ bỏ mái tóc bạch kim xinh đẹp là giống Hiên nhi của bà… Bàn tay run rẩy cẩn thận từng tí chạm nhẹ vào đôi gò má gầy gò lành lạnh của cô càng thêm đau lòng… giọng nói run run hỏi nhỏ như sợ làm giật mình bé..
“Vũ nhi. Con bé vẫn ổn phải không?” đôi mắt đỏ bừng ngẩng lên nhìn phía vẻ mặt bất đắc dĩ ngoại tôn tử của mình… rồi lại cúi đầu xoa nhẹ đầu nhỏ của cô một cách sủng nịch… mái toc mềm mại ngoan ngoãn nằm yên mặc cho bà vuốt nhẹ cưng chìu...
Đinh Mạc Vũ lần đầu tiên nhận thấy địa vị của bản thân đang giảm xuống một cách nghiêm trọng.. ngay cả nương thân của hắn cũng chỉ đau lòng tiểu biểu muội… trong khi hắn lại đang mỏi chân đợi chờ được vào nhà… thật sự là quá bất công…
Dường như nghe được oán giận của hắn giọng nói trầm ấm vang lên…
“Vào nhà nói chuyện… ở ngoài gió lớn…” giọng nói uy nghiêm cẩn thận dặn dò rồi dưới cái nhìn cảm động của Đinh đại thiếu Hà lão gia tử lại thêm vào vế sau…
“Con bé đang yếu. Đừng để nó lại bị cảm lạnh.” rồi ôm lấy bả vai đang run rẩy của thê tử đi trước vào nhà để lại ngoại tôn tử khóe mắt rút gân hỗn độn trong gió… đến cuối cùng vẫn là lo cho tiểu biểu muội… nam hài Hà gia thật đáng thương…
Bóng lưng quyết đoán quay vào trong của Hà Tịnh Vỹ đầy vẻ vô tình nếu như không cẩn thận quan sát bàn tay đang run lên của ông có lẽ không ai nghĩ đến vị đại tướng anh hùng năm xưa lại đang cố gắng kìm nén những cảm xúc của mình một cách… chật vật…
Con người năm xưa tay cầm súng không nháy mắt đoạt mệnh kẻ thù như thị huyết tu la … thiết huyết bong bong… lãnh huyết vô tình mỗi khi bị chạm vào nghịch lân đều vẻ mặt lạnh lẽo tự tay đưa kẻ thù xuống địa ngục… cũng như hai mươi năm về trước… một bàn tay đưa lên ra hiệu dễ dàng khiến cho những kẻ hại chết nhi tử cùng tức nhi tán gia bại sản… tử tử thương thương không thể ngóc đầu lên được… như chuột chạy qua đường người người kêu giết...
Ấy vậy mà cũng có ngày vị đại tướng ấy lại lo lắng bàn tay đầy vết chai làm đau bảo bối cháu gái phán hai mươi năm của mình… đôi tay run lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại xõa trên gối của cô rồi kiên quyết xoay người bước ra khỏi phòng….
Căn phòng màu tím nhạt tao nhã do chính tay ông cùng thê tử chuẩn bị hai mươi năm trước cho nữ nhi trong bụng của tức nhi…
......