Trình Trí Viễn suy nghĩ một lúc, liền gọi điện thoại cho Lý tài xế: “Ông Lý, đột nhiên tôi có chuyện gấp cần phải xử lý, vốn có thể đi taxi, nhưng lúc này gọi xe không biết phải đợi đến bao giờ, chỉ có thể làm phiền ông.”
Trình Trí Viễn quyết định đi một chuyến đến ký túc xá gặp Ngụy Đồng, cô cùng Nhan Hiểu Thần có quan hệ không tệ, nếu ở Thượng Hải còn có người biết được Nhan Hiểu Thần ở đâu thì chỉ một mình Ngụy Đồng là có thể. Nếu Ngụy Đồng vẫn không biết Nhan Hiểu Thần ở đâu, anh ta quyết định sẽ đi suốt đêm về quê của Nhan Hiểu Thần, đi tìm mẹ của cô.
Dì gác cổng ký túc xá vừa mới ngủ yên được không lâu, lại nghe tiếng rầm rầm đập cửa, bà ta tức giận đứng lên, lớn tiếng hỏi: “Lại chuyện gì nữa?”
Thẩm Hầu nói chuyện cẩn thận: “Cháu muốn tìm Ngụy Đồng, có chuyện gấp.”
Bà ta tức giận mắng: “Lại tìm Ngụy Đồng? Lại chuyện gấp?”
Thẩm Hầu không muốn suy nghĩ gì, lần này đến lần khác nói nhẹ nhàng năn nỉ dì gác cổng, bà ta vừa bực bội, vừa lên lầu gọi Ngụy Đồng.
Chốc lát sau, Ngụy Đồng liền chạy xuống. Thẩm Hầu lo lắng hỏi: “Cậu có biết Hiểu Thần ở nơi nào không?” Ngụy Đồng bực bội nói: “Cậu không phải bạn trai của Hiểu Thần hay sao? Cậu không biết cậu ấy ở nơi nào, làm sao mình biết được? Cậu mà cũng xứng làm bạn trai hay sao!”
Thẩm Hầu nghe được giọng nói của Ngụy Đồng đầy khiêu khích mỉa mai, ngược lại yên lòng, “Ngụy Đồng, cậu nhất định biết Hiểu Thần ở đâu, nói cho mình biết đi.”
Ngụy Đồng mặc dù đang bực bội, nhưng lại biết là có “giận chó đánh mèo” Thẩm Hầu cũng thật không đúng, cô trừng mắt nhìn hắn một cái, lấy điện thoại di động ra, gửi địa chỉ của Nhan Hiểu Thần qua cho hắn.
Thẩm Hầu hỏi: “Cậu có biết tại sao Nhan Hiểu Thần lại muốn xin nghỉ việc rồi dọn đi hay không?”
Ngụy Đồng tức giận nói: “Cậu tự mà đi hỏi Hiểu Thần! Dù sao mình cũng nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng rằng Hiểu Thần không có ai thèm, cậu mà không biết quý trọng, tự nhiên sẽ có người khác quý trọng. Trên đời này không phải chỉ có một mình cậu là đàn ông tốt!”
Nghĩ lại lời nói của dì gác cổng lúc nãy, Thẩm Hầu phản ứng kịp, “Trình Trí Viễn cũng có ghé qua rồi phải không?”
Ngụy Đồng thị uy nói: “Đúng vậy, mình cũng đã cho anh ta địa chỉ của Hiểu Thần rồi.”
Thẩm Hầu không nói một tiếng, xoay người bỏ đi.
Thẩm Hầu vội vàng chạy đến địa chỉ của Nhan Hiểu Thần mà Ngụy Đồng đã đưa.
Là một khu chung cư nhỏ, có hơn 15 căn phòng đã cũ, quản lý khu chung cư cũng không khó lắm, hắn đi vào không có ai hỏi tới.
Đèn trong hành lang đều đã bị hư, Thẩm Hầu sờ soạng đi lên lầu, nhờ vào đèn trên di động mà tìm số phòng, sau đó gõ cửa. Lát sau, có một cô gái trẻ trang điểm đậm đi ra mở cửa, “Anh tìm ai?”
“Nhan Hiểu Thần.”
“Lại tìm cô ta?”
Thẩm Hầu đã rõ ràng nói như vậy là có ý gì, khách khí hỏi: “Cô ấy có ở đây không?”
Cô gái nghiêng người nhường đường, “Cô ta còn đi làm chưa về, anh đi quán Bar mà tìm.”
Thẩm Hầu vốn định đi rồi, nhưng lại muốn nhìn qua chỗ ở của Nhan Hiểu Thần một chút, hắn đi vào phòng, lập tức ngây người.
Trong căn phòng khách không lớn lắm có kê hai cái giường tầng, trên đầu căng chằng chịt dây thừng treo đầy quần áo, dưới đất đặt lung tung nhiều thứ như tủ đồ, kệ giày, thùng giấy…Nơi nào có người ở là sẽ để ra vài thứ, nhìn toàn bộ căn phòng, giống như một cái nhà kho nhếch nhác, quả thật không có một chỗ để đặt chân.
Thẩm Hầu nhìn qua đã phát hiện ngay chỗ ở của Nhan Hiểu Thần, không phải cô để cái gì đặc biệt bắt mắt ở đó, mà là quá sạch sẽ gọn gàng, giống như đang vào một tiệm cơm dơ bẩn nhếch nhác, khắp nơi đều lung tung lộn xộn, lại có một cái bàn ăn được trải khăn trắng tinh không dính hạt bụi nào, làm cho người ta liếc qua là đã thấy.
Nhan Hiểu Thần ngủ ở giường tầng trên, tầng dưới chính là cô gái đã ra mở cửa lúc nãy, cô ta chắc chắn là sống về đêm, nhìn qua hoàn toàn không có ý định đi ngủ, đang dán mắt vào cái máy tính cũ xem phim Hàn.
Thẩm Hầu đè nén trong lòng hàng trăm cảm xúc, lễ phép nói: “Tiểu thư, xin hỏi Nhan Hiểu Thần đi làm ở đâu?”
Cô ta nhìn hắn một chút, cười hì hì nói: “Quán Bar lớn nhất ở giao lộ.” Nói xong cô ta còn đùa dai bồi thêm một câu, “Lúc nãy có một anh đẹp trai cũng đến tìm cô ta, nếu cô ta còn chưa nói chuyện với người đó xong, anh mới có thể gặp được.”
Thẩm Hầu biết đối phương chỉ là nói đùa, căn bản không để ý tới, lại khắc chế tâm trạng nói: “Nhan Hiểu Thần là bà xã của tôi, đã đồng ý lấy tôi, không thể cùng người khác bỏ đi được.”
Trình Trí Viễn đến quán Bar đã là hai giờ đêm, khách trong quán không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Liếc mắt nhìn qua, vẫn không thấy Nhan Hiểu Thần. Trình Trí Viễn tìm một nhân viên phục vụ lớn tuổi, cho hắn 100 đồng, hỏi Nhan Hiểu Thần đang ở đâu. Gã phục vụ đoán chừng biết anh ta đang nói tới ai, “Hơn 11 giờ có một nhóm khách hàng đến, cố ý kêu em ấy phục vụ, ngài có thể đến đó xem qua một chút, nếu đúng là người ngài muốn tìm, tôi có thể cho em ấy nghỉ, thay người khác.”
Trình Trí Viễn theo gã phục vụ đến đó, một cái ghế dài ở góc khuất, chen lấn bảy tám người, ngoại trừ Nhan Hiểu Thần, còn có hai người anh ta quen mặt — là đồng nghiệp trước đây của Nhan Hiểu Thần, làm việc tại quán Bar Lam Nguyệt, tên là Yoyo và Apple.
Apple vẫn không thay đổi gì, còn Yoyo có vẻ chững chạc khác trước một chút, trang điểm vô cùng gọn gàng xinh đẹp. Cô ta giống như nữ hoàng cao cao tại thượng ngồi trên ghế sô pha, Nhan Hiểu Thần giống như người hầu bình thường đứng đối diện cô ta, trên bàn để một loạt nhiều ly rượu đã được rót sẵn. Nhan Hiểu Thần đang uống rượu, mặt của Yoyo mang nét cười lạnh nhạt, còn những người khác thì vui vẻ hý hửng xem trò vui.
Trình Trí Viễn thường nghe thấy chuyện đấu đá ở công sở, biết lòng người khó lường, tuy không chính mắt nhìn thấy, nhưng lập tức hiểu được nguyên nhân và hậu quả. Tin tức Nhan Hiểu Thần trở lại làm việc tại quán Bar, chắc là có ai đó nói cho Yoyo hoặc Apple biết, hai cô ả liền hẹn bạn bè đến quán Bar này uống rượu, cố ý yêu cầu Nhan Hiểu Thần phục vụ, đương nhiên không phải là vì muốn cho tiền Nhan Hiểu Thần, mà chính là muốn nhục mạ cô.
Gã phục vụ nhìn thấy nhiều người như vậy, nhỏ giọng nói: “Ngài chờ một chút đi!”
Trình Trí Viễn không để ý hắn, trực tiếp đi qua chào hỏi Yoyo, “Đã lâu không gặp.” Đến gần mới phát hiện rượu mà Nhan Hiểu Thần đang uống là Vermouth (11.3), một loại rượu mạnh. Yoyo châm chọc nói: “Ây da, Heidsieck lại chạy qua đây uống rượu!”
(11.3) Vermouth (hay Vermuth): Rượu vang trắng mạnh, pha hương liệu từ cây cỏ, uống như rượu khai vị, thường pha làm cocktail nặng.
Nhan Hiểu Thần nhìn thoáng qua Trình Trí Viễn, không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, cô bưng ly lên uống, vừa ngửa đầu đã dốc khô cạn ly rượu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Trí Viễn kéo cổ tay của Nhan Hiểu Thần lại, ngăn cản cô lấy thêm ly khác.
Apple lanh mồm lanh miệng nói: “Yoyo mời chúng tôi đến đây uống rượu, xem chỗ làm mới của Olivia mà chúng tôi quen biết là như thế nào, cố ý yêu cầu cô ấy phục vụ, chúng tôi đã gọi hơn 10 ngàn đồng tiền rượu, chỉ là hỗ trợ chút tiền cho cô ấy, nhưng tay chân của Olivia lại vụng về, làm rơi vỡ một chai rượu, cũng không mắc lắm, khoảng 4000 đồng, cô ấy đền không nổi, nên Yoyo tốt bụng nói rằng, chỉ cần cô ấy uống hết một chai Absinthe (11.4), sẽ không cần đền tiền.”
(11.4) Absinthe: được làm từ các loại thảo mộc, trong đó thành phần chính là cây khổ ngải (tên khác Ngải Chi, cùng họ với ngải cứu). Mang màu xanh ngọc của cây lá, thứ đồ uống này còn có tên gọi khác là Nàng Tiên Xanh.
Loại Absinthe này là loại rất mạnh, độ cồn không nhỏ hơn 50 độ, so với các loại rượu của Trung Quốc cao hơn rất nhiều, đàn ông có tửu lượng cao cũng rất ít khi uống được hết một chai. Trình Trí Viễn khẽ cười nói: “Là do em ấy tay chân vụng về làm vỡ?”
Vẻ mặt của Trình Trí Viễn không nổi giận, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh ta, Apple lại cảm thấy chột dạ, không dám nói thêm tiếng nào, quay ra thì thầm với người bên cạnh: “Các cậu nói xem, có đúng là cô ta đã làm vỡ hay không?”
Mấy đứa bạn lao nhao nói: “Chúng tôi đều có thể làm chứng!”. “Là cô ta làm vỡ!”
Mặc dù biết các ả đang giả dối, nhưng chuyện này căn bản có truy cứu cũng không rõ ràng, Trình Trí Viễn lấy ví tiền ra, nói với Yoyo: “Bao nhiêu tiền? Tôi đền cho các em.”
Nhan Hiểu Thần đặt ly rượu xuống bàn “cách” một tiếng: “Anh đền, tôi cũng phải trả tiền cho anh, tôi đã uống gần xong rồi, anh mặc kệ tôi đi!” Cô đẩy tay của Trình Trí Viễn ra, bưng một ly rượu khác, ngửa đầu lên uống.
Ly này đến ly khác, sắc mặt của cô càng ngày càng khó coi, nhưng không muốn nhận giúp đỡ của anh ta, Trình Trí Viễn chỉ có thể đứng một bên, khó chịu nhìn cô chịu tội.
Uống xong ly cuối cùng, Nhan Hiểu Thần quẹt miệng một cái, nói với Yoyo: “Tôi đã uống xong.”
Yoyo cười cười, “Tôi nói sẽ giữ lời, không cần cô đền tiền. Nhưng mà lần sau cô cẩn thận một chút, tôi còn có thể tới đây uống rượu nữa! Cô mà còn làm vỡ gì nữa, chỉ có thể dùng tiền lương mà đền!”
Nhan Hiểu Thần thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến!”
Yoyo mặt lạnh như tiền, “Thái độ của cô như vậy là sao? Đối với khách như vậy à? Đừng quên, tôi vẫn là khách hàng VIP ở đây, gọi quản lý đến đây đi!”
Nhan Hiểu Thần cúi thấp đầu, “Thật xin lỗi, là tôi sai rồi…” Còn chưa nói xong, trong dạ dày đã quặn lên cồn cào, cô vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước thùng rác, nửa quỳ nửa đứng, bắt đầu nôn.
Yoyo nhìn thấy bộ dáng khó coi của cô, rốt cuộc cũng vừa lòng, bĩu môi tỏ ý chán ghét, nói với mấy đứa bạn: “Đi thôi, lần sau lại mời các cậu đến đây uống rượu!”
Một đám người hừ hừ mũi, vênh vênh tự đắc kéo ra khỏi quán.
Một lúc sau, hoàn cảnh chen lấn ồn ào huyên náo lúc đầu trở lại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Trình Trí Viễn.
Anh ta đứng ngay phía sau Nhan Hiểu Thần, nhìn cô chật vật khống chế thân thể khó chịu khổ sở, nhưng lại không giúp được gì.
Chờ cho cô nôn xem chừng như đã xong, anh ta lấy một cái ly sạch, rót một ít nước, đưa cho Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần súc miệng xong, chống tường đứng lên, thất tha thất thiểu toan đi. Trình Trí Viễn muốn đỡ, cô khoát tay ý bảo không cần, anh ta chỉ có thể im lặng đi bên cạnh cô.
Sắc mặt của Nhan Hiểu Thần vừa hồng hào vừa tái xanh, thần trí nhìn như mơ hồ, nhưng lại thanh tĩnh, cô vào phòng chứa đồ cầm lấy túi xách, nói với người quản lý: “Tôi về đây.” Đi ra được tới quán Bar, một cơn gió thốc tới, cô lảo đảo đi xuống bậc thang thì bị ngã nhào tới trước, Trình Trí Viễn vội vàng ôm lấy cô.
Nhan Hiểu Thần nheo mắt nhìn anh ta một thoáng, kinh ngạc hỏi: “Trình Trí Viễn, sao anh lại ở đây?”
“Tôi đã đến được một lúc rồi.”
Nhan Hiểu Thần nhe răng cười, “Ừ! Anh đến thật tốt! Tôi say rồi, đầu óc mơ hồ lắm, phiền anh đưa tôi về.” Nói xong cô liền nghiêng đầu, ngất đi.
Chờ đến lúc Lý tài xế cho xe dừng ngay ven đường, Trình Trí Viễn cẩn thận ôm Nhan Hiểu Thần để cô ngồi lên băng ghế sau, tự mình từ một bên khác lên xe. Anh ta giúp cô cài dây an toàn, nói với Lý tài xế: “Về nhà, cẩn thận đừng làm ồn.”
Xe chậm rãi khởi động, Trình Trí Viễn ngưng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, nhìn đến mấy sợi tóc lõa xõa dính một bên mặt của cô, anh ta theo bản năng đưa tay ra, nhưng sắp chạm đến cô thì chần chừ, đến lúc cô khó chịu hơi cử động, anh ta mới nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.