Bà Thẩm giống như từ trong mộng chợt bừng tỉnh, đẩy mạnh Thẩm Hầu cùng ông Thẩm, run rẩy đi đến trước mặt bà Nhan, “bộp” một tiếng cũng quỳ xuống, mọi người đều kinh ngạc sững sốt.
Bà Thẩm nói: “Tôi đã đến cổng chính của sở giáo dục để nhìn qua ba của Hiểu Thần. Tôi nhớ rất rõ, ngày đó, thời tiết khắc nghiệt, nhiệt độ cao nhất là 41 độ, lãnh đạo sở giáo dục nói với ba của Hiểu Thần ‘Sự việc con gái của ông học đại học đã được giải quyết’, ông ấy không ngừng cảm ơn lãnh đạo. Lúc ba của Hiểu Thần rời khỏi, tôi đã làm bộ như nhân viên của sở giáo dục, mang đến cho ông ấy một chai nước trà xanh ướp lạnh, ông ấy nhìn vào mắt của tôi, khiến cho tôi cảm thấy ông ấy kỳ thật đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cho rằng ông ấy không nhận, nhưng không ngờ ông ấy lại nhận lấy chai nước đó. Tôi nói với ông ấy ‘Thật xin lỗi, bởi vì chúng tôi làm việc có sai sót, mấy ngày nay để cho ông chịu khổ’, ông ấy cười nói ‘Không sao cả, đều là cha mẹ, có thể hiểu được’.”
Bà Thẩm mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng, nói: “Mặc kệ bà có tin hay không, mấy năm nay, tôi chưa bao giờ quên hoàn cảnh lúc đó! Tôi vẫn cố gắng trốn tránh tất cả, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn tự gạt chính mình đó là tai nạn giao thông, không phải do tôi gây ra. Nhưng tôi rất hiểu đến cuối cùng tôi đã làm ra chuyện gì, lương tâm chưa bao giờ buông tha tôi! Sự việc đã đến nước này, tôi không có mặt mũi đâu mà cầu xin bà tha thứ, tôi chỉ nhất định phải nói cho bà biết tất cả, tôi thiếu bà 5 năm, thiếu bà một lời giải thích rõ ràng, một lời giải thích thật lòng!”
Bà Thẩm cúi người dập đầu, “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Thật sự xin lỗi bà…”
Ông Thẩm và Thẩm Hầu quỳ phía sau bà Thẩm, cũng làm theo bà dập đầu trước mặt bà Nhan.
Bà Nhan sững sờ nhìn bọn họ, thì thào hỏi: “Bà đã cho ba của Hiểu Thần một chai nước?”
Bà Thẩm không ngờ đến bà Nhan lại đi hỏi một chi tiết không quan trọng, sững sốt trả lời: “Vâng, một chai nước trà xanh ướp lạnh.”
“Ông ấy thích uống trà!” Bà Nhan khẳng định gật đầu, lại nhìn Trình Trí Viễn hỏi: “Ba của Hiểu Thần trước khi hôn mê đã nói gì?”
Trình Trí Viễn lập tức ngẩng đầu lên đáp: “Chú trông thấy con hoảng sợ đến mức hoang mang, ngược lại đã an ủi con đừng sợ, nói rằng hoàn toàn không phải lỗi của con, là do chú không tuân thủ luật giao thông, đi ngang qua đường, còn nói…” Trình Trí Viễn đổi thành tiếng địa phương mà nói, không tự chủ bắt chước giọng nói của ông Nhan, “Vợ của tôi tâm địa tốt, nhưng tính tình yếu đuối bốc đồng, bà ấy mà nhìn thấy tôi thế này, khẳng định sẽ nổi giận với cậu, nói không chừng còn có thể ra tay đánh cậu, tiểu tử cậu nên nhịn một chút, đừng bao giờ tính toán với bà ấy! Cậu nói cho bà ấy biết, đừng có giận lây sang Tiểu Tiểu… Con gái tôi tên là Nhan Hiểu Thần, rất hiểu chuyện, lúc nào nó khóc, cậu giúp tôi an ủi nó một chút, bảo nó hãy học cho tốt, đừng bao giờ vì chuyện của ba mà phân tâm. Chỉ cần nó vui vẻ, ba sẽ không sao, thế nào đi nữa cũng sẽ không sao…” Trình Trí Viễn ngậm nước mắt nói: “Sau đó… Chú liền hôn mê, những lời này…Chính là những lời cuối cùng của chú.”
Bà Nhan nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, vội vàng hỏi: “Ba của Hiểu Thần nói tiếng phổ thông không được tốt, con vẫn dùng tiếng địa phương nói chuyện với ông ấy? Vẫn ở cùng ông ấy?”
Trình Trí Viễn gật đầu.
Đột nhiên bà Nhan che mặt lại, cúi gập người, gào khóc.
5 năm! Đã 5 năm! Bà đã từng tưởng tượng vô số lần, ở cái thành phố xa lạ kia, tha hương đầu đường xó chợ, chồng của bà lẻ loi một mình, rốt cuộc đã trải qua thời khắc cuối cùng của cuộc đời như thế nào. Có phải rất cô độc? Có phải rất sợ hãi? Có phải rất khổ đau? Trong trí tưởng tượng vô số lần như vậy, nghĩ ra hình ảnh ngày càng đen tối, ngày càng tuyệt vọng, bà cũng ngày càng bi thương, ngày càng phẫn nộ.
Hiện tại, rốt cuộc bà đã biết được chồng bà trước khi chết đã trải qua chuyện gì! Lúc trải qua những giây phút cuối đời, tại cái thành phố xa lạ kia, ông không phải là một kẻ chết lạnh lẽo cô độc tại đầu đường. Có người đã cho ông một chai nước uống, nói với ông câu “Xin lỗi”; có người đã nắm tay ông, cùng ông đến bệnh viện…
Tuy rằng nỗi bi thương thống khổ trong lòng của bà Nhan không giảm bớt đi chút nào, bà vẫn như trước đau đớn khóc vì người thân của mình ra đi vĩnh viễn, nhưng bởi vì biết ông đi rất bình thản, biết chuyện cuối cùng ông làm, biết lời cuối cùng ông nói, sự không cam tâm phẫn nộ chất chứa trong lòng bà Nhan lại theo nước mắt chậm rãi chảy ra.
Nghe tiếng khóc thảm thiết của bà Nhan, bà Thẩm và Trình Trí Viễn cũng đều buồn khổ rơi nước mắt, tránh né 5 năm, mới biết được không tránh khỏi lương tâm của mình, cũng sẽ vĩnh viễn không tránh được đau khổ. Tuy rằng bây giờ bọn họ quỳ trước mặt bà Nhan, hèn mọn khẩn cầu sự tha thứ của bà, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, trong 5 năm đã qua, lương tâm của bọn họ mới được thanh thản một ngày.
Hàng ghế trước phòng cấp cứu ngồi đầy người, bà Nhan, ông Thẩm, bà Thẩm, Trình Trí Viễn, Thẩm Hầu. Bởi vì mỏi mệt không còn sức lực, bọn họ chẳng còn hơi sức nói chuyện, thậm chí không có dư sức lực để phản ứng, chỉ là ngây dại lo lắng nhìn lên bản điện phía trên phòng cấp cứu: Đang phẫu thuật.
Romain Rolland (20.2) có nói rằng: “Trên thế giới không có bất kỳ sinh vật nào được tự do, thậm chí thứ có thể khống chế vạn vật cũng không được tự do, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể giải thoát tất cả.” Kỳ thật ông ta phải nói rằng: Trên thế giới không có sinh vật nào bình đẳng, ngay cả thứ khống chế vạn vật cũng không được bình đẳng.
(20.2) Romain Rolland (29/01/1866 – 30/12/1944) là nhà văn, nhà viết kịch Pháp đoạt giải Nobel Văn học năm 1915.
Xã hội hiện đại tin tưởng rằng: Con người là bình đẳng. Nhưng trên thực tế, trong xã hội này, từ cổ chí kim, vẫn tồn tại giai cấp, con người có huyết thống, là sinh vật có bộ rễ chủng tộc, từ khi sinh ra đã không bình đẳng.
Một khắc lúc sinh ra, chúng ta liền mang theo địa vị trong gia tộc, giai cấp thuộc về chúng ta. Chỉ khi chết đi tất cả mới trở nên bình đẳng.
Tại cánh cửa tử thần, mặc kệ bọn họ có xuất thân bối cảnh, mặc kệ bọn họ có ân oán tình thù; bọn họ đều chỉ có thể bình đẳng ngồi trên ghế, im lặng chờ đợi, không ai có thể đi quan hệ giao tiếp, tránh né tử thần; cũng không ai có thể giấu đi bí mật, trì hoãn cái chết.
Tất cả đều trở về một vấn đề cực kỳ đơn giản, đó là sống hoặc chết.
Sống sẽ có được cái gì? Chết sẽ mất đi cái gì?
Có lẽ chỉ có ở trước cánh cửa của tử thần, nhân loại mới nhận ra cái chết gần đến như vậy, cái chết là thứ có thể mang lại bình đẳng thì nhân loại mới có thể bình tâm tĩnh khí mà tự hỏi, cái gì là quan trọng nhất, chúng ta sẽ nhớ mãi không quên thật sự có thứ quan trọng đến thế sao?
Nhan Hiểu Thần mơ mơ màng màng, mắt hé mở thì cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, cô theo bản năng nghiêng đầu một chút, mới mở mắt ra. Từ góc độ này, đập vào mắt là giá treo hai túi truyền dịch, không biết ánh sáng ở nơi nào phản chiếu vào, thế như ở trên một túi truyền dịch xuất hiện một đường cầu vòng nho nhỏ cong cong, đầy màu sắc, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, màu sắc rực rỡ động lòng người. Nhan Hiểu Thần có chút kinh ngạc, lại có chút cảm động, ngưng mắt nhìn thứ mĩ lệ mà thiên nhiên tùy ý ban tặng này, nhịn không được mỉm cười.
“Hiểu Thần.” Có người nhẹ giọng gọi cô.
Cô mang theo nụ cười nhìn về phía bên cạnh giường bệnh, mẹ, ba mẹ của Thẩm Hầu, Trình Trí Viễn, Thẩm Hầu đều ở đây.
Cô nghĩ đến việc xảy ra trước khi hôn mê, tươi cười dần biến mất, lo lắng nhìn mẹ.
Trong mắt của mẹ cô ngấn lệ, lại cố gắng nhìn cô mỉm cười, “Hiểu Thần, mày cảm thấy thế nào?”
Nhan Hiểu Thần không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm giác được cho đến bây giờ, trong mắt của mẹ đã vơi đi ít nhiều nước mắt, tuy rằng nụ cười của mẹ vẫn cứng ngắc đề phòng, nhưng mẹ đã không còn dùng ánh mắt lạnh lùng đối với mọi thứ xung quanh. Cô dễ chịu được vài phần, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không sao?”
Bà Thẩm đột nhiên xoay người, gục vào vai ông Thẩm vô thanh khóc sụt sùi, bà Nhan cũng cúi đầu, lau đi nước mắt không ngừng trào ra.
Nhan Hiểu Thần nhìn bọn họ trong chốc lát, dường như ý thức được cái gì, liền nói: “Con muốn cùng Thẩm Hầu nói chuyện một lát, có được không?”
Ông Thẩm đỡ bà Thẩm ra khỏi phòng bệnh. Trình Trí Viễn nhìn thật sâu vào mắt của Nhan Hiểu Thần, sau đó cùng bà Nhan cũng ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần, Thẩm Hầu ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần nâng tay không cắm truyền dịch, vuốt ve bụng của mình, đã từng có một sinh mệnh nhỏ bé lặng lẽ nằm tại đây, nhưng đã không còn. Nó im lặng như vậy, ngoan ngoãn như vậy, không để cô nôn nghén, cũng không quấy rầy cô, vậy mà cô vẫn để mất nó.
Nhan Hiểu Thần nói với Thẩm Hầu: “Em xin lỗi!”
Thẩm Hầu nước mắt tuôn rơi, hắn cúi đầu, cắn chặt răng muốn khống chế, nhưng nước mắt không thể nào kiềm chế được.
Nước mắt của Nhan Hiểu Thần cũng theo khóe mắt chảy xuống, cô muốn nói chút gì, nhưng lòng đau như cắt đang giằng xé, cả người đang run rẩy, căn bản không thể nói được lời nào, chỉ có thể vươn tay, đặt lên đỉnh đầu của Thẩm Hầu, muốn an ủi hắn một chút, bàn tay run rẩy, biểu hiện tất cả nỗi đau đớn của cô.
Thẩm Hầu nắm được tay cô, vùi mặt vào lòng bàn tay cô, “Tiểu Tiểu, không sao hết, không sao hết, không phải lỗi của em…” Mấy ngày trước, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, mặc dù chỉ là động tác nhỏ bé cách cái bụng, lại mang đến cho hắn kinh ngạc cùng khát khao khó diễn tả được bằng lời, từ lúc sinh ra cho đến nay, chưa từng trải qua cảm giác kỳ diệu như vậy, dường như trong khoảnh khắc cả thế giới đều trở nên khác lạ. Hắn tình nguyện hi sinh, tự mình đi bảo hộ cho đứa nhỏ hắn chưa từng được gặp, nhưng hắn đã mãi mãi mất nó.
Nhan Hiểu Thần cảm giác được nước mắt của Thẩm Hầu chậm rãi thấm ướt bàn tay, cô nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt lặng lẽ mãnh liệt trượt dài trên má.