“Đã làm kiểm tra toàn thân, cả não cũng đã chụp CT, không cần lo cho anh, chỉ là giãn cơ thôi, vật lý trị liệu vài lần, có thể đi lại bình thường, trong thời gian ngắn không được vận động nhiều, không được làm việc nặng, một tháng sau có thể hoàn toàn bình phục.”
Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào màn hình, cười lạnh một tiếng, “Ai lo cho anh? Em chỉ sợ phải trả tiền thuốc cho anh thôi!” Điện thoại vừa ném đi, âm thanh tin nhắn lại vang lên.
“Anh biết em sẽ không hồi âm cho anh, có lẽ em đã sớm cho địa chỉ của anh vào danh sách đen rồi, căn bản không nhìn thấy mấy lời này, cho dù em không hồi âm, hay thậm chí không nhìn thấy, cũng chẳng sao, bởi vì anh quá nhớ em, muốn nói chuyện với em, nên xem như em cũng nghe được mấy lời anh muốn nói này.” Nhan Hiểu Thần đối với blog chỉ là biết một số tính năng cơ bản, nói chuyện với người khác cũng rất đơn giản, chưa từng có nhu cầu không muốn nói chuyện với ai, nên căn bản không biết blog có tính năng danh sách đen, hơn nữa lúc ấy Thẩm Hầu đã vứt bỏ cô như vứt bỏ đôi giày cũ, là hắn chủ động cắt đứt tất cả liên hệ với cô, Nhan Hiểu Thần không thể nhận được tin nhắn của hắn, so với cho vào danh sách đen chẳng có gì khác biệt, chỉ là bọn họ không nghĩ đến, hai tháng sau, Thẩm Hầu lại chủ động nhắn tin cho cô.
Nhờ lời nhắc nhở của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần lên máy tính tra cứu cách sử dụng tính năng danh sách đen, cô muốn xóa địa chỉ của Thẩm Hầu, đang làm thì lại nhận được một tin nhắn khác: “Trong tiểu thuyết viễn tưởng trên mạng có viết về một không gian khác, có lẽ ở không gian khác đó, anh chỉ là một con khỉ yêu em, em sẽ chỉ là Tiểu Tiểu người yêu của anh, chúng ta có thể giống như điều đơn giản mà chúng ta đã từng mơ ước, đó là được ở bên nhau.”
Nhan Hiểu Thần đau xót trong lòng, sống mũi hơi cay, kiềm chế nước mắt, bỏ di động xuống.
Buổi tối, Trình Trí Viễn gọi điện thoại cho cô, Nhan Hiểu Thần hỏi: “Khi nào anh về?”
Đây là chuyến công tác nhiều ngày của Trình Trí Viễn, lần đầu tiên nghe cô hỏi ngày về, anh ta nhịn không được cười hỏi: “Em muốn gặp anh sao?”
“Em…” Nhan Hiểu Thần không biết nếu bây giờ nói cho Trình Trí Viễn chuyện này, anh ta có thể làm được gì.
Trình Trí Viễn không làm khó Nhan Hiểu Thần, lập tức nói: “Anh về đến nhà ngay bây giờ đây, anh đang ở sân bay, ở trên xe của Lý tài xế rồi.”
“A? Anh đã ăn tối chưa? Có muốn em nấu cho anh ăn một chút không?
“Anh ăn ở sân bay rồi, em nói với mẹ một tiếng. Lát nữa gặp.”
“Được, lát nữa gặp.”
Nhan Hiểu Thần muốn bỏ di động xuống, nhưng lại nhìn chắm chằm vào nó đến ngẩn người, là chiếc điện thoại Samsung, không để ý đến, đã dùng hơn một năm rồi, nút bấm và góc cạnh đã có chút mòn.
Từ lúc chia tay với Thẩm Hầu, rất nhiều thứ, cô đã muốn quyết định bỏ đi, nhưng luôn có đủ loại nguyên nhân để giữ lại: Mua điện thoại mới phải tốn tiền, chỉ là một cái điện thoại thôi mà; mấy ngày nay quá bận rộn, khi nào mua di động mới thì bỏ; đợi đến tháng sau có lương…Cô cứ lần này đến lần khác quyết định vứt đi, nhưng lại lần này đến lần khác có nguyên nhân để tạm thời giữ lại, vậy là vẫn dùng nó đến bây giờ.
Nhan Hiểu Thần nghe được tiếng nói chuyện của Trình Trí Viễn và mẹ, vội vàng mở cửa ra, đi đến đầu cầu thang, thì nhìn thấy Trình Trí Viễn vừa nói xong mấy tiếng chào hỏi mẹ, đúng lúc anh ta ngẩng đầu nhìn lên lầu, trông thấy cô đứng tại cầu thang, ý cười trên gương mặt lập tức gia tăng.
Trình Trí Viễn mang hành lý lên lầu. Hai người đi vào phòng ngủ, anh ta vừa mở hành lý, vừa hỏi: “Mấy ngày nay sức khỏe của em thế nào?”
“Tốt lắm.”
“Sau khi hết giờ làm em làm gì?”
“Sau bữa cơm chiều thì ngồi ở dưới lầu một chút, sau đó thì đi tản bộ ở công viên với mẹ vài vòng…” Nhan Hiểu Thần chần chừ, không biết nên làm thế nào để trình bày mấy việc làm vụng về của mình.
Trình Trí Viễn xoay người, đưa cho cô một món quà.
“Cho em à?” Nhan Hiểu Thần một tay nhận quà, một tay đặt trên mặt mình, ngạc nhiên hỏi. Trình Trí Viễn cười gật đầu.
Nhan Hiểu Thần mở giấy gói quà, là điện thoại di động nhãn hiệu Samsung kiểu mới nhất, so với cái cũ của cô đẹp và thời trang hơn, cô kinh ngạc nói: “Sao phải đến Bắc Kinh mua điện thoại cho em? Ở Thượng Hải không mua được sao?”
Trình Trí Viễn không để ý nói: “Gần khách sạn có một cửa hàng kinh doanh điện thoại di động, cái Iphone đã dùng lâu rồi, đột nhiên anh muốn đổi một cái khác tương tự như vậy, anh mua một cái cho mình, tiện thể mua cho em một cái.” Nói xong, anh ta xoay người đi dọn dẹp hành lý.
Nhan Hiểu Thần cầm di động, ngẩn ngơ đứng trong chốc lát, nói: “Cám ơn anh! Anh muốn tắm không? Em giúp anh pha nước ấm.”
“Ừ!”
Nhan Hiểu Thần tiện tay để di động lên tủ chứa đồ, sau đó đi vào phòng tắm.
Trình Trí Viễn nghe được tiếng nước chảy, ngẩng đầu lên, thông qua cửa phòng tắm đang khép hờ, anh ta nhìn thấy Hiểu Thần đang nghiêng người ngồi trên bồn tắm, đưa tay thử độ ấm của nước, cô cúi đầu, tóc đang kẹp có chút bung ra, lõa xõa xuống hai bên tai, rũ xuống mặt. Anh ta mỉm cười nhìn cô trong chốc lát, sau đó lấy quần áo bẩn, chuẩn bị ném vào chậu đồ trong phòng giặt, khi đứng lên liếc mắt, liền nhìn thấy điện thoại mới của Nhan Hiểu Thần đang ở trên tủ chứa đồ, cách đó không xa là ví tiền và điện thoại mà anh ta lúc mới vào phòng đã tùy tay bỏ lên đó. Anh ta nhịn không được ý cười gia tăng, theo bản năng sắp xếp gọn gàng lại một chút, đem ví tiền bỏ qua một bên, sau đó đem điện thoại của mình và điện thoại của Nhan Hiểu Thần song song đặt gần nhau, giống như hai người yêu nhau đang ngồi gần bên nhau. Anh ta cười cười, ôm quần áo bẩn xoay người rời khỏi, đã đi ra khỏi phòng ngủ, lại lập tức quay trở về, nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng mọi vật ở trên tủ chứa đồ, thậm chí còn cố ý ném điện thoại của mình càng xa càng tốt. Anh ta nhìn vào phòng tắm, thấy Hiểu Thần vẫn đang ngồi bên trong, mới yên tâm rời đi.
Sáng sớm thứ hai, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn cùng nhau đi làm, tâm trạng của Nhan Hiểu Thần có chút không yên, lên xe liền nhìn ngó xung quanh, Trình Trí Viễn hỏi: “Em sao thế?”
Nhan Hiểu Thần cười cười, “Không có gì.” Nói xong liền lên xe.
Trình Trí Viễn có ý nghĩ khác ở trong lòng, không chú ý đến cử chỉ hơi khác thường của Nhan Hiểu Thần, anh ta nhìn đến túi xách của Nhan Hiểu Thần đang đặt tại chỗ ngồi phía trước mặt, khóa kéo của túi xách đã đóng chặt, không thể nhìn thấy bên trong.
Sau khi đến công ty, như thường ngày, hai người cố ý tách ra, ai đi đường nấy, tuy rằng người của công ty đều biết quan hệ của bọn họ, nhưng công việc vẫn phải làm, nên mọi người vẫn tỏ thái độ bình thường.
Có việc làm luôn bận rộn, Nhan Hiểu Thần tạm thời quên đi tâm sự, nói chung trên có mẹ già, dưới có con thơ, chuyện khó khăn gì cũng không bằng phải chăm sóc tốt cho gia đình, cho nên nhất định phải cố gắng làm việc.
Mở xong cuộc họp thường kỳ, Trình Trí Viễn theo Lý Chủy vào văn phòng của anh ta, bàn bạc một số hạn mục, tầm mắt của Trình Trí Viễn lại nhìn xuyên qua cửa sổ bằng kính, nhìn về phía bàn làm việc cùa Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần thì đang nhìn chằm chằm vào máy tính làm việc, trên bàn chỉ có tài liệu giấy tờ.
Bàn bạc xong, Trình Trí Viễn đi ra hỏi văn phòng, sắp bước ra đến cửa, đột nhiên nghe được tiếng chuông di động quen thuộc, anh ta lập tức quay đầu lại nhìn, thì trông thấy một đồng nghiệp khác đang vội vàng lấy điện thoại ra nghe, Nhan Hiểu Thần vẫn nhìn không chớp mắt lên máy tính, đang chăm chỉ làm việc.
Trình Trí Viễn cười tự giễu, xoay người bước vào thang máy.
Bình thường bận rộn nguyên một ngày, đến tối hết giờ làm thì hai người hẹn thời gian, tự mình đến, lên xe như đã hẹn. Trình Trí Viễn hỏi: “Em có mệt không?”
“Em không mệt.” Nhan Hiểu Thần nói không mệt, nhưng tinh thần hiển nhiên là không được tốt cho lắm, nên có chút ngẩn người. Trình Trí Viễn nói: “Em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, nhìn thấy kẹt xe lại mệt thêm.”
Nhan Hiểu Thần cười cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế.
Chuông điện thoại vang lên, Nhan Hiểu Thần cầm túi, kéo khóa ra, lấy di động lên nghe, “A lô?”
Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm vào cái điện thoại Samsung cũ ở trong tay của Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần nghĩ anh ta muốn biết ai gọi đến, nhỏ giọng nói: “Là Ngụy Đồng.”
Trình Trí Viễn cười cười, vội vàng rời tầm mắt.
“Cậu thật là…Ừ…Anh ấy đang ở bên cạnh mình, được…” Cô cười nói với Trình Trí Viễn: “Ngụy Đồng muốn em hỏi thăm anh.”
Nhan Hiểu Thần thì thầm tâm sự gần hai mươi phút, vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy Trình Trí Viễn đang nhắm mắt chợp mắt một lúc, dường như rất ít khi nhìn thấy anh ta như vậy, Trình Trí Viễn là loại người ham mê làm việc điển hình, chưa đến đêm, thì chưa thể ngừng việc, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh mệt lắm sao?”
Trình Trí Viễn mở mắt, thản nhiên nói: “Có một chút. Ngụy Đồng nói gì với em vậy?”
Nhan Hiểu Thần cười rộ lên, “Ngụy Đồng viết một bài luận văn, nhờ em tìm giúp một số tài liệu, phân tích và góp chút ý kiến cho cậu ấy. Cậu ấy còn nói muốn làm mẹ nuôi của cục cưng.”
Lúc về đến nhà, dì Vương đã làm cơm tối xong, đang chuẩn bị ra về. Bà đưa cho Nhan Hiểu Thần một bức thư, “Buổi chiều có nhân viên chuyển phát nhanh mang đến, dì giúp cháu nhận đó.”
Trên phong bì không có ghi địa chỉ, cũng không có tên người gửi, nhưng vừa nhìn thấy nét chữ gọn gàng tinh tế kia, Nhan Hiểu Thần liền biết rõ là của ai. Tim cô đập thình thịch, liếc mắt nhìn mẹ, mẹ cô vừa đang bê thức ăn, vừa nói chuyện với Trình Trí Viễn, căn bản không để ý đến cô. Cô vội vàng cầm bức thư, kiếm cớ đi thay đồ, vội vàng lên lầu, đem bức thư nhét vào ngăn tủ.
Ăn cơm xong, giúp mẹ dọn dẹp chén bát, ở lại phòng khách xem TV một chút, cô mới lên lầu như thường ngày.
Nhan Hiểu Thần đi vào phòng ngủ của mình, cầm phong thư ra, không biết là nên mở ra hay ném vào thùng rác. Do dự một lúc lâu, cô xé mở nó, nín thở tĩnh khí rút ra thứ gì đó, đang muốn nhìn kỹ, thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Nhan Hiểu Thần hoảng sợ, tay chân luống cuống, đem mấy thứ đang cầm trên tay nhét vào ngăn tủ, “Vào đi.”
Trình Trí Viễn đẩy cửa ra, cười nói: “Đột nhiên nhớ tới, điện thoại mới trước khi sử dụng, tốt nhất nên nạp điện liên tục trong 24 giờ, em đã nạp chưa?”
“À…Được, em biết rồi.”
“Có muốn ra ngoài một lát không?”
“Không cần đâu, hôm nay có chút mệt, em đã nghỉ ngơi rồi, hôm nay ở công ty có vận động một lát.”
Nét mặt của cô rõ ràng không muốn tiếp tục trò chuyện, Trình Trí Viễn nói: “Ừ…Em bận gì thì làm đi, anh đi tắm.”
Sau khi Trình Trí Viễn đóng cửa lại, Nhan Hiểu Thần thở ra một hơi, kéo ngăn kéo ra, lấy ra bức thư.
Một phong bì màu trắng bên trong có chứa hai tấm ảnh chụp, tấm ảnh đầu tiên là hình một bức tượng Tôn Ngộ Không bằng gỗ, trên tường, phía bên trên cây trượng của Tôn Ngộ Không, gần cái laptop, có treo một tờ giấy được xé ra từ một quyển sổ, trên đó viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Em yêu anh. Mặt sau của tấm ảnh, cũng viết ba chữ đẹp tinh tế như mây bay nước chảy, nét chữ ấn mạnh hằn lên mặt trước của tấm ảnh: Anh yêu em. Nhan Hiểu Thần trấn tĩnh nhìn qua một thoáng, liền rút ra tấm ảnh thứ hai, là một bức ảnh thập phần mỹ lệ, cô mặc áo cưới trắng tinh, Thẩm Hầu mặc Âu Phục màu đen, hai người sánh vai đứng dưới giàn tử đằng rũ hạ, hướng về phía máy chụp ảnh mỉm cười, trời xanh trong vắt, hoa tươi dạt dào, ánh nắng tháng 5 chiếu sáng lên đầu và vai của bọn họ lấp lánh.
Nhan Hiểu Thần nhớ rõ tấm ảnh chụp này, sau hôn lễ, cô đã cố ý tìm nó trong những tấm ảnh mà thợ chụp ảnh gửi cho bọn họ, nhưng không tìm được, cô cho là có thể chụp đã bị hư, nên thợ chụp ảnh đã xóa nó đi, không ngờ lại bị Thẩm Hầu lấy được.
Nhan Hiểu Thần lật ra mặt sau của tấm ảnh, đập vào mắt là mấy hàng chữ ngay ngắn nắn nót, không rối không lệch, đồng dạng đồng cỡ nhỏ nhắn. Không thể nghi ngờ, người viết mấy chữ này đang có tâm trạng rất thanh tĩnh kiên định — Anh sẽ chờ, chờ đến khi băng tuyết tan rã, chờ đến khi xuân về hoa nở, chờ bình minh ló dạng, chờ đợi đến ngày có được hạnh phúc. Nếu như không có ngày đó, cũng sẽ không sao, ít nhất anh có thể yêu em cả đời, không ai có thể ngăn trở.
“Ăn nói lung tung!” Nhan Hiểu Thần hung hăng cầm mấy tấm ảnh cùng phong bì ném vào thùng rác.
Nhưng một lát sau, cô lại nhịn không được quay đầu nhìn về phía thùng rác.
Lỡ như lúc mang thùng rác đi đổ, dì Vương và mẹ nhìn thấy thì sao? Nhan Hiểu Thần lấy mấy tấm ảnh và phong bì từ trong thùng rác ra, hai tay xiết chặt muốn xé nát tất cả, nhưng khi nhìn thấy hai người đang đứng sóng vai dưới giàn tử đằng trong tấm ảnh chụp, lại không hạ được quyết tâm. Cô ngẩn người một lát, đem mấy tấm ảnh chụp nhét trở lại phong bì màu trắng.
Nhan Hiểu Thần quan sát qua phòng ngủ một chút, cô đi đến giá sách bên cạnh, đem phong bì kẹp vào một quyển sách tiếng Anh bình thường không được chú ý tới, sau đó nhét nó vào giữa một đống sách trên giá sách. Dì Vương và mẹ đều không biết tiếng Anh, cho dù có quét dọn vệ sinh, cũng không thể lấy mấy quyển sách tiếng Anh này ra xem.
Nhan Hiểu Thần quay trở lại giường, ngồi xuống thì nhìn thấy chiếc điện thoại cũ đang ở trên đầu tủ, cô cắn môi, lấy ra di động mới và dây sạc, cắm lên ổ cắm điện, bắt đầu nạp pin cho điện thoại mới.