• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Bởi vì em là con gái của mẹ, nên mẹ mới đau khổ. Nếu em không phải con gái của mẹ, mẹ có thể đối xử với em giống như với Trịnh Kiến Quốc, hết sức bi thương, nghiến răng nghiến lợi mà thù hận. Mẹ em nhìn bề ngoài như mạnh mẽ quyết liệt, thực tế là dây tơ hồng nhỏ bé, ba em nhìn chất phác thành thật, thật ra là cây to để mẹ leo lên sinh trưởng. Cây chết đi, tơ hồng không còn chỗ dựa, làm sao có thể sống sót. Lúc học đại học năm thứ nhất, mẹ em uống thuốc trừ sâu tự sát một lần.”
“Cái gì?” Thẩm Hầu kêu lên thất thanh sợ hãi.
“Mẹ được cứu, phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một tuần, vì trả tiền thuốc, không thể không bán nhà ở trên thành phố, chuyển về nhà cũ ở dưới quê mà sống.”
Thẩm Hầu hỏi: “Khi đó, em giúp anh làm bài tập, nói cần tiền dùng gấp, muốn anh trả 3500 đồng, có phải là bởi vì…”
Nhan Hiểu Thần gật đầu, “Sau khi bán nhà và thanh toán tiền thuốc men xong, còn dư cũng không ít, nhưng mẹ em lại không chịu thanh toán bất kỳ chi phí nào liên quan đến học tập, em chỉ có thể tự tìm cách. Cũng chính là lần đó sau khi xuất viện, mẹ em bắt đầu bài bạc rượu chè, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, mới không nghĩ đến chuyện tự sát một lần nữa.”
Nhan Hiểu Thần chua xót cười nói: “Mẹ em sau khi được cấp cứu trở về, vẫn không từ bỏ ý định tự sát, luôn muốn tự sát thêm lần nữa, em đã quỳ trước giường bệnh của mẹ, nói cho mẹ biết, nếu mẹ chết, em cũng không muốn sống! Mẹ dùng cách gì giết chết bản thân, thì em cũng dùng cách đó để tự hủy cuộc đời!”
“Tiểu Tiểu!” Thẩm Hầu lập tức dùng sức nắm lấy vai cô.
Nhan Hiểu Thần cười thảm, “Em đã hại chết ba, nếu lại hại chết mẹ, em không chết đi, chẳng lẽ còn vô cùng vui mừng mà sống tiếp hay sao?”
Thẩm Hầu gắt gao nắm chặt vai cô, “Tiểu Tiểu, em không thể nghĩ như vậy!”
Mắt của Nhan Hiểu Thần ngấn lệ, cười gật đầu, “Được rồi, không phải là muốn như vậy. Em không sao! Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, tất cả đều sẽ tốt đẹp, đều sẽ tốt đẹp lên thôi!” Cô lầm bầm nói đi nói lại nhiều lần, muốn cho chính mình có thêm can đảm, đầy đủ dũng khí để bước về phía trước.
“Anh thật vô liêm sỉ!” Thẩm Hầu nắm tay lại thành quyền đấm mạnh vào đầu mình một cái, trong ánh mắt đều là tự trách.
“Anh làm gì vậy?” Nhan Hiểu Thần nắm lấy tay của hắn.
Thẩm Hầu khó chịu nói: “Đối với em mà nói, đại học không chỉ là đại học, học vị cũng không phải đơn giản là học vị, anh lại hại em… Anh là người vô liêm sỉ nhất trên đời!”
“Anh không phải cố ý, đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa, em cho anh biết chuyện của nhà em, không phải muốn anh khó chịu tự trách bản thân, em chỉ hy vọng anh có thể hiểu và chấp nhận mẹ, cố gắng đối xử với mẹ tốt một chút.”
Thẩm Hầu cũng biết nếu còn áy náy chuyện cũ cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào, tâm trạng hồi phục lại một chút, nói “Chúng ta về nhà đi! Giải thích rõ chuyện mượn tiền cho mẹ em nghe, để dì đỡ phải khó chịu, em cũng không phải buồn chán nữa.”
Sau khi bọn họ về đến nhà, Thẩm Hầu sợ bà Nhan nhìn thấy Nhan Hiểu Thần lại muốn đánh, nên để cô ngồi ở phòng khách, một mình hắn đi lên lầu giải thích cho bà nghe.
Chốc lát sau, bà Nhan theo Thẩm Hầu đi xuống lầu, Nhan Hiểu Thần đứng lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Bà Nhan nhìn cô một cái, mặt đanh lại, không nói tiếng nào, đi ra ngoài.
Thẩm Hầu kéo Nhan Hiểu Thần ngồi vào ghế sô pha, nhẹ giọng nói với cô: “Không sao rồi. Anh đã giải thích cho dì nghe, em có một ông chủ vô cùng giàu có, cực kỳ dễ chịu, lại là đồng hương, anh ta rất vui vẻ sẵn lòng giúp đỡ người đồng hương cùng sống ở Thượng Hải này, đối với anh ta mà nói, 160 ngàn cũng giống như 16 đồng thôi, không đáng để áy náy.” Thẩm Hầu nói ra những lời trái với lương tâm ca ngợi Trình Trí Viễn, khiến cho hắn buồn bực, nói xong tự mình bĩu môi mấy cái.
Bà Nhan đi tới, Nhan Hiểu Thần ngồi thẳng lưng, khẩn trương nhìn bà. Bà ta đem một tuýp thuốc bôi erythromycin khử trùng (13.3), cùng với băng gạc dán vết thương đưa cho Thẩm Hầu, không nói lời nào, xoay người đi lên lầu.
(13.3) Erythromycin là một loại kháng sinh, dùng để khử trùng.
Thẩm Hầu chuẩn bị khăn nóng, vắt khô, giúp Nhan Hiểu Thần làm sạch vết thương, sau đó bôi thuốc.
Nhan Hiểu Thần nói cho hắn biết, cô muốn đưa mẹ đi Thượng Hải. Thẩm Hầu tỏ ý tán đồng, nhưng có thể nhìn ra, hắn đối với chuyện Nhan Hiểu Thần cùng ở với mẹ lâu dài, thật hết sức lo lắng.
11 giờ trưa, Trình Trí Viễn cùng Lý tài xế mang theo hai thùng sơn và một túi trái cây đến nhà của Nhan Hiểu Thần. Nhìn thấy trên mặt và tay của cô đều bị thương, Trình Trí Viễn tỏ ra giật mình, “Em…bị sao vậy?”
Nhan Hiểu Thần làm như không có chuyện gì nói: “Do không cẩn thận bị ngã.”
Rõ ràng Trình Trí Viễn không tin, nhưng Nhan Hiểu Thần đã cho anh ta một đáp án vô cùng có lý, anh ta khó hiểu nhìn Thẩm Hầu, Thẩm Hầu cười nói, “Là ngã!” Hiển nhiên là muốn tức chết Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn nhìn đến cây sào trúc đang dựng ở trong sân, tầm mắt dừng lại một chút, Nhan Hiểu Thần cảm giác anh ta đã đoán được đáp án, nhưng thật may mắn anh ta lại không hỏi nhiều, đã lảng tránh sang đề tài khác.
Trình Trí Viễn bảo Lý tài xế đem hai thùng sơn đặt trong sân, còn anh ta đem trái cây đưa cho Nhan Hiểu Thần, “Đến tay không thì thật ngại quá, hai thùng sơn đã dùng một nửa không thể tính là quà, nên có mua chút trái cây.” “Cám ơn anh.” Trái cây là quà tặng bình thường nhất của bạn bè người thân đến thăm hỏi chúc mừng trong dịp tết âm lịch, Nhan Hiểu Thần không thể từ chối. Cô đem trái cây vô bếp, mang hai cái ghế đi ra, mời anh ta ngồi.
Trình Trí Viễn hỏi Thẩm Hầu: “Cùng sơn tường lại nhé?”
Thẩm Hầu nhìn qua tình trạng nhà của Nhan Hiểu Thần, biết không phải là lúc đấu với Trình Trí Viễn, “Chưa sơn tường bao giờ, chắc cũng không khó lắm?”
“Thử xem sẽ biết.”
Trình Trí Viễn và Thẩm Hầu cầm thùng sơn lên, nghiên cứu, nói chuyện trong chốc lát, thương lượng với nhau làm như thế nào. Hai người cùng nhau dùng mấy tờ báo cũ, làm hai cái mũ bằng giấy đội lên đầu, Trình Trí Viễn cởi áo bành tô, Thẩm Hầu cũng cởi áo khoác, chuẩn bị bắt đầu sơn lại tường.
Nhan Hiểu Thần thật sự lo lắng đến áo lót lông cừu xa xỉ của Trình Trí Viễn, cô đi vào trong bếp tìm kiếm khắp nơi, lấy ra cái tạp dề hay làm bếp của mình đưa cho anh ta, “Anh dùng cái này đi!”
Thẩm Hầu lập tức hỏi: “Của anh đâu?”
Nhan Hiểu Thần đem một cái tạp dề khác, cũ hơn, đưa cho hắn, Thẩm Hầu nhìn cái tạp dề mà cô đã đưa cho Trình Trí Viễn, lập tức cầm lấy, cái của hắn có màu vàng, in hình hai con gấu nhỏ màu nâu, tuy rằng có chút trẻ con, nhưng không đến nỗi quá nữ tính.
Cái tạp dề Nhan Hiểu Thần đưa cho Trình Trí Viễn ngược lại thì mới hơn, lại là màu hồng, còn có viền hình lá sen, lúc nãy khi chọn để đưa cho anh ta, cô chỉ muốn nó mới một chút, nhìn đẹp một chút. Nhan Hiểu Thần lúng túng nói: “Chỉ là mặc một lát thôi, quần áo sẽ không bị bẩn.”
Trình Trí Viễn cười, “Cảm ơn em.” Anh ta cầm lấy tạp dề, vẻ mặt tự nhiên mặc vào.
Thẩm Hầu giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Rất hợp!”
Nhan Hiểu Thần giật giật tay áo của Thẩm Hầu, ý bảo hắn đừng có làm quá.
Thẩm Hầu đuổi cô đi nghỉ ngơi, “Ở đây không có việc của em, ra mái hiên phơi nắng đi.”
Bà Nhan đi ra xem có chuyện gì, Thẩm Hầu chỉ vào Trình Trí Viễn nói với bà: “Dì à, người này chính là ông chủ của Tiểu Tiểu, tên Trình Trí Viễn.”
Có vẻ như ở trước mặt của bà Nhan, Thẩm Hầu đã thật sự thổi phồng hơi quá về Trình Trí Viễn, bà Nhan không thể không cười một chút, “Thật xin lỗi, khiến anh phí tâm sức rồi.”
Trình Trí Viễn cầm cây cọ sơn, hướng bà Nhan lễ phép gật đầu, “Dì quá lời rồi, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Thẩm Hầu lấy cái cọ, ngoáy ngoáy thùng sơn, nhỏ giọng nói thầm, “Bày đặt ‘Trâu cưa sừng làm nghé’ (13.4), tôi thấy anh gọi tiếng ‘chị’ còn được.”
(13.4) Nguyên văn “Lão Hoàng qua xoát lục tất trang nộn.”, tạm dịch là “Lão dưa leo đã chín rồi bày đặt giả bộ còn xanh”
Trình Trí Viễn coi như không nghe thấy gì, khẽ cười tiếp tục cùng bà Nhan nói chuyện. Nhan Hiểu Thần lấy mấy tờ báo vo lại thành một bó lớn, ném vào người Thẩm Hầu, cảnh cáo hắn không được nói lung tung.
Sau khi bà Nhan nói chuyện với Trình Trí Viễn xong, thế nhưng lại đi vào nhà bếp, xắn tay áo, chuẩn bị rửa tay nấu cơm, Nhan Hiểu Thần hoảng sợ, vội vàng đi bê nước, định giúp bà rửa rau. Bà Nhan nhìn Nhan Hiểu Thần, giật lấy đồ ăn, tức giận nói: “Hai người khách đều ở ngoài sân, mày bỏ đó, chạy vô bếp làm cái gì? Đi ra ngoài!”
Nhan Hiểu Thần chỉ có thể trở lại sân nhà, tiếp tục ngồi trên ghế, nhìn hai vị khách.
Thẩm Hầu trông thấy sắc mặt của cô có vẻ kỳ lạ, không yên tâm, đến gần hỏi: “Sao vậy? Mẹ lại mắng em à?”
“Không phải, mẹ đang nấu cơm! Đã mấy năm rồi em không thấy mẹ nấu cơm, Trình Trí Viễn thật sự khiến người ta nể mặt, mẹ em hình như rất thích anh ta.”
Nghĩ đến hắn không được đối đãi như vậy, Thẩm Hầu vô lực đập vào trán mình một cái, “Tự mình làm sai, đúng là đáng đời!” Nghĩ xong, còn nói: “Có lẽ không phải do nể mặt hắn, mà là mẹ không tin em có thể làm được việc nhà.”
Nhìn thấy Trình Trí Viễn đang nhìn bọn họ, Nhan Hiểu Thần đẩy Thẩm Hầu một cái, ý bảo hắn nhanh chóng đi giúp Trình Trí Viễn làm việc.
Bà Nhan dùng mấy thứ còn lại trong nhà, vậy mà làm ra được bốn món ăn, tuy không được phong phú cho lắm, nhưng có thêm cơm trắng, ăn no bụng cũng không phải là vấn đề.
Bà Nhan đón tiếp Trình Trí Viễn và Thẩm Hầu ăn cơm, có lẽ do trong nhà đang có khách, bà không nói được nhiều, chỉ cảm thấy hứng thú nghe Trình Trí Viễn và Thẩm Hầu nói chuyện tán gẫu.
Nhan Hiểu Thần đang rất khó nghĩ, không biết làm sao để thuyết phục mẹ đi Thượng Hải, không ngờ Thẩm Hầu nhân lúc tâm trạng của bà Nhan đang rất tốt, chủ động mở miệng, nói sự thật, giảng đạo lý, vừa năn nỉ vừa nói dối, tỏ ra bản lĩnh ăn nói, thuyết phục bà. Trình Trí Viễn ở một bên chêm vô vài câu, anh ta cười như gió xuân, im lặng lắng nghe, nhưng mỗi câu nói ra đều có sức thuyết phục.
Hai kẻ không thể chung một đội, đối với chuyện này lại đồng tâm hiệp lực. Thẩm Hầu và Trình Trí Viễn tuy phong cách bất đồng, một bên là mưa dầm thấm lâu, nghiêm túc rèn luyện, còn một bên là công thành danh toại, kinh nghiệm phong phú, nhưng đều là cao thủ ăn nói trong kinh doanh buôn bán, lúc này hai vị cao thủ cùng ra tay, tiến lùi chừng mực, phối hợp ăn ý, bà Nhan tuy cố chấp nhưng đã đồng ý ngay, “Đi Thượng Hải ở vài ngày cũng rất tốt.”
Trình Trí Viễn và Thẩm Hầu nhìn nhau, cùng nhìn về phía Nhan Hiểu Thần mỉm cười. Nhan Hiểu Thần nhân lúc mẹ không chú ý, lặng lẽ mỉm cười với bọn họ, lấy cho bọn họ mỗi người một viên cá viên, ra ý cảm ơn.
Thẩm Hầu ở dưới bàn đá vào chân của Nhan Hiểu Thần, cô vội vàng lấy cho hắn thêm một viên cá, hắn mới vừa lòng.
Thẩm Hầu ăn cá viên, đắc ý liếc nhìn Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần nhìn Trình Trí Viễn ra ý xin lỗi, Trình Trí Viễn mỉm cười, giống như trấn an cô rằng anh ta ko để ý đến.
Mùng 6, Nhan Hiểu Thần và mẹ đi nhờ xe của Trình Trí Viễn trở lại Thượng Hải.
Thẩm Hầu trước đó một ngày đã về, nguyên nhân nói ra rất buồn cười, hắn muốn chạy về Thượng Hải trước bà Nhan, để tiêu hủy hết chứng cứ hắn và Nhan Hiểu Thần ở chung, tạm thời đem đống hành lý qua ở nhờ mấy đứa bạn thân.
Sau khi về đến chỗ trọ, Nhan Hiểu Thần trước hết dẫn mẹ cùng Trình Trí Viễn tham quan qua chỗ ở của cô một chút, nghĩ đến được ở cùng mẹ dưới một mái nhà, cô vô cùng khẩn trương, may mắn sao Trình Trí Viễn dường như biết ý tứ của cô, anh ta nán lại uống trà, nói chuyện tán gẫu với bà Nhan, cho đến khi Thẩm Hầu vác bộ dáng vờ vịt từ nơi khác chạy đến, thì anh ta mới cáo từ.
Nhan Hiểu Thần bảo Thẩm Hầu ở lại với mẹ, cô đưa Trình Trí Viễn xuống lầu.
Trình Trí Viễn nhìn thấy nét mặt của cô có chút âu lo, cười an ủi: “Không nếm trải những thứ mới, chỉ có thể mãi mãi bị giam trong những chuyện cũ.”
“Tôi biết, tôi sẽ cố gắng.”
“Ngày nghỉ sẽ mau kết thúc, mỗi ngày em đều phải đi làm, sống qua một ngày sẽ rất nhanh.”
“Nếu mẹ có người ở bên cạnh thì sẽ không sao, tôi sợ ban ngày mẹ sẽ cảm thấy buồn chán.”
“Dì có thể đi chợ mua thức ăn, nấu cơm, quét dọn, đúng rồi, nhà tôi cũng có một dì giúp việc, cũng rảnh rỗi làm mấy chuyện như vậy, có thể bảo dì ấy mỗi ngày đến tìm mẹ em nói chuyện phiếm, đi chợ chung, còn có thể đi công viên tập thể dục.”
Người kia chính là người dì đã làm cho cô ăn hoành thánh rau ăn lót dạ thật ngon, nhìn qua dì ấy có vẻ là người cẩn thận dễ tính, Nhan Hiểu Thần mừng rỡ, ‘Thật tốt quá! Nhưng có được hay không?”
“Sao lại không được? Dù sao mỗi ngày dì ấy đều đến nhà tôi, nhà của hai chúng ta cũng rất gần, dì ấy đến đây không phiền gì cả. Tôi đoán dì ấy cũng rất thích có một người đồng hương, có thể cùng dì ấy nói chuyện trên trời dưới đất bằng tiếng địa phương; cùng nhau đi dạo phố, mua thức ăn.”
“Tốt quá, khi nào về đến nhà anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho dì ấy biết.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Được rồi! Đừng quá khẩn trương, cứ thử trước vài ngày, nếu mẹ em không thích ở đây, chúng ta sẽ đưa dì trở về, qua một thời gian, lại đón dì lên đây, từ từ, vài ngày sẽ biến thành mười ngày, mười ngày sẽ trở thành mấy tháng.”
Đúng vậy, có thể từ từ mà đến! Nhan Hiểu Thần lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Trình Trí Viễn chỉ lên lầu, nói: “Em lên đi, tôi về đây.”
Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Hầu đứng ở ban công nhìn xuống, cô cười lắc đầu, Cái tên này!
Trở lại phòng, Thẩm Hầu cầm Ipad dạy cho bà Nhan mấy trò chơi bài tây và mạt chược.
Bà Nhan lần đầu tiên sử dụng Ipad, cảm thấy vô cùng mới mẻ, chơi rất thích. Động tác của Thẩm Hầu nhanh nhẹn, cài đặt cho bà một tài khoản blog, dặn bà có vấn đề gì thì đăng blog hỏi hắn.
Nhan Hiểu Thần đứng xem một lúc, đi vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Lát sau, Thẩm Hầu cũng thong thả đi vào bếp, lặng lẽ nói với Nhan Hiểu Thần: “Lẽ ra chúng ta phải ở bên cạnh dì nhiều hơn, để dì không có thời gian nhớ đến bài bạc, nhưng đây giống như là cai thuốc vậy, không thể lập tức bỏ được, cứ để dì chơi Ipad, thua gì cũng là thua với máy tính, không có vấn đề gì cả.”
Nhan Hiểu Thần lấy một quả nho vừa rửa xong bỏ vào miệng của hắn, “Cảm ơn anh!”
“Em lại nói cảm ơn anh, có đáng đánh không đây?” Thẩm Hầu liếc mắt nhìn ra phòng khách, thấy bà Nhan vẫn đang rất chăm chú nhìn chằm chằm cái Ipad, hắn thật nhanh hôn trộm Nhan Hiểu Thần một cái.
Thẩm Hầu ở lại cùng Nhan Hiểu Thần và bà Nhan mãi cho đến khuya mới ra về, sau khi hắn đi, Nhan Hiểu Thần và mẹ sắp xếp chỗ ngủ, cô muốn nhường phòng ngủ cho mẹ, nhưng bà nói buổi tối còn muốn xem TV, nên kiên trì muốn ngủ ở phòng khách, cô đành phải đồng ý.
Cách một cánh cửa, Nhan Hiểu Thần và mẹ cùng tồn tại trong hoàn cảnh mới, tuy rằng bọn họ vẫn như trước không nói với nhau lời nào, thậm chí hai người còn cố ý lảng tránh nhau, nhưng ít ra là một cái mới bắt đầu.
Mấy ngày nghỉ tết âm lịch kết thúc, Nhan Hiểu Thần bắt đầu đi làm.
Mỗi ngày, dì giúp việc ở nhà Trình Trí Viễn, dì Vương, đều đến tìm bà Nhan, có khi dẫn bà đi chợ, có khi dẫn bà đi công viên. Bởi vì Thẩm Hầu đang tìm việc làm, nên nếu có thời gian hắn cũng sẽ ghé qua thăm bà một chút, cả ngày của bà Nhan coi như cũng không nhàm chán.
Buổi tối, Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần và bà Nhan sẽ cùng ăn cơm tối với nhau. Có đôi khi, Trình Trí Viễn cũng tới. Có lẽ bởi vì mỗi ngày đều có người muốn ăn cơm, nên giống như có sẵn đồng hồ báo thức, luôn luôn nhắc nhở bà Nhan từ sáng đến tối phải nấu cơm, cuộc sống của bà không giống như trước đây, lúc thấy đói mới ăn, không thấy đói thì không ăn, vô cùng tùy tiện như vậy nữa, mà trở nên có quy luật từ lúc nào không hay.
Ngoại trừ lúc đi ngủ, Nhan Hiểu Thần và mẹ dường như không có ở chung với nhau, bình thường nếu không có Thẩm Hầu thì cũng có Trình Trí Viễn, cho nên cô và mẹ sinh hoạt cùng nhau cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bà Nhan tuy rằng vẫn không quan tâm cô, nhưng cùng với Thẩm Hầu và Trình Trí Viễn càng ngày càng thân, đặc biệt là Trình Trí Viễn, cả hai thường xuyên dùng tiếng địa phương tán gẫu với nhau, có khi còn nói hết nửa ngày.
Nhan Hiểu Thần cho rằng Thẩm Hầu sẽ ghen tức, không ngờ hắn chẳng để ý gì, cô lặng lẽ hỏi, “Anh không hâm mộ à?”
Thẩm Hầu cười híp mắt nói: “Em thật sự không hiểu!”
“Anh nói vậy là sao?”
“Trong mắt của mẹ em, anh là con rể tương lai, dì vẫn còn lên mặt, đang từ từ quan sát anh! Còn Trình Trí Viễn? Hắn là khách, là ông chủ của em, đặc biệt là ông chủ mà em đang thiếu tiền, mẹ em đương nhiên muốn nhiệt tình đối tốt một chút rồi!”
Tuy rằng bởi vì chuyện của mẹ, Thẩm Hầu mới không để ý gì đến chuyện mượn tiền Trình Trí Viễn, nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn không thoải mái, Nhan Hiểu Thần chỉ có thể cố gắng tránh né chuyện này.
Bất tri bất giác, mẹ của Nhan Hiểu Thần ở Thượng Hải đã hơn một tháng.
Bởi vì không còn thức đêm nhiều, mỗi ngày đều ăn cơm đúng giờ, thường xuyên được dì Vương dẫn đi công viên rèn luyện thân thể, bà so với trước kia mập hơn một chút, tinh thần tốt lên rất nhiều.
Nhưng Nhan Hiểu Thần biết, trong lòng bà, đau khổ vẫn ngày đêm giằng xé, bà không thể cam tâm mà không phẫn nộ, có đôi khi, nửa đêm Nhan Hiểu Thần đi vệ sinh, nhìn thấy bà ngồi trong bóng tối, trầm mặc hút thuốc.
Nhan Hiểu Thần cũng biết, bọn họ đều đang rất nỗ lực tiến lên phía trước. Thế giới này do ban ngày và đêm tối cấu tạo thành, cộng đồng cũng có người tốt và kẻ xấu tụ chung lại, trong lòng của mỗi người ngoài thiên thần tất yếu có dã thú, ích kỷ keo kiệt, táo bạo phẫn nộ, tự cho rằng vươn ra móng vuốt xé nát người khác để thỏa mãn cơn giận dữ, nhưng không biết rằng khi tấn công kẻ khác, vuốt bén nhọn kia trước tiên đã xuyên nát chính mình. Mẹ cô đang cố gắng chiến đấu với con dã thú tồn tại bấy lâu trong tâm hồn đã sớm tối đen của bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK