"Có làm lại sợ ngươi khác biết!" – Triệu Hàm Ninh đứng phía sau lẩm bẩm nói một mình.
Hai người, kẻ trước người sau đi ra cửa viện, mọi người đang tập trung tại đó để tiễn Vương gia, Vương phi rời phủ. Mọi người đều bịn rịn không nỡ nhất là Trầm trắc phi và hai vị di nương, nước mắt lưng trồng nhìn Uông Hữu Đình.
"Mấy người này làm quá thật đi có ba ngày thôi mà!" – Triệu Hàm Ninh nghĩ trong đâu không khỏi kể khổ.
"Mọi chuyện trong phủ đều do Trầm trắc phi quản mọi người tốt nhất nên làm tốt bổn phận của mình khi không có ta trong phủ!" – Uông Hữu Đình thấp giọng nói.
"Vâng thưa Vương gia, người cùng vương phi nhớ giữ gìn sức khỏe!" – Mọi người đồng loạt hành lễ.
Uông Hữu Đình gật đầu rồi bước lên xe ngựa trước, a Hồng dìu Triệu Hàm Ninh nối bước lên sau.
Vẫn như những lần trước đây khi ngồi chung xe ngựa, Uông Hữu Đình luôn nhắm chặt mắt, hoàn toàn như không có Triệu Hàm Ninh bên cạnh. Xe ngựa cứ lắc lư tầm 1 canh giờ thì cũng đến được phủ Tể Tưởng. Triệu Hàm Ninh khi thấy xe ngựa ngừng lại thì trong lòng thầm mừng, vẻ mặt không giấu được nét thoải mái. Uông Hữu Đình nhìn thấy điều đó y lại nghĩ nàng cảm thấy vui vẻ khi được về nhà mẹ đẻ.
"Vương gia, Vương phi kim an!" – Mọi người trong tể tướng phủ đều tập trung trước phủ đồng loạt cúi người hành lễ quân thần.
"Mọi người không cần đa lễ!" – Hữu Đình gật nhẹ đầu nói.
Mọi người vui vẻ đứng lên.
"Vương phi dạo này có vẻ sống rất tốt, gương mặt hồng hào tràn đầy sức sống!" – Tể tướng gia cười vui vẻ đưa mắt nhìn qua đứa con gái của mình chậm rãi nói.
"Đa tạ phụ thân quan tâm! Ninh nhi quả thật dạo này sống rất vui vẻ!" – Triệu Hàm Ninh vẫn duy trì vẻ mặt ảm đạm với nụ cười mỉm như có như không đáp.
"Ôi nhìn thấy Vương phi tràn đầy tinh thần như ánh nắng mùa xuân như vậy! Làm kế mẫu như ta cũng cảm thấy an ủi lắm!" – Lâm thị cười tươi tiến lên nói. Ánh mắt Triệu Hàm Ninh nhìn lướt qua gương mặt của bà, tuy đã ngoài 40 nhưng nét mặt vẫn thật sự còn rõ nét đẹp, theo trí nhớ của nàng Lâm thị là một người rất đẹp đã khiến Triệu tể tướng say mê đến mức muốn mang bà ta phong làm đích mẫu.
"Đa tạ kế mẫu người quan tâm! Bổn vương phi vẫn sống rất tốt!" – Triệu Hàm Ninh biết bà ta cũng chẳng có tốt lành gì, có chăng trước mặt Uông Hữu Đình nên mới tỏ ra tốt bụng như vậy mà thôi.
"Mời Vương gia và Vương phi vào trong, đứng bên ngoài nói chuyện như vậy thật quá thất lễ!" – Triệu tể tướng nhanh chóng nói, mọi người bên trong đứng dạt ra hai bên nhường đường.
"Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi!" – Sau khi hai người yên vị ngồi ghế, trà nhanh chóng được dâng lên, bên ngoài 2 dáng người thướt tha nhẹ nhàng đến trước mặt hành lễ.
Uông Hữu Đình ngước nhìn nhanh chóng chuyển tầm mắt đi nơi khác, Triệu Hàm Ninh thấy y không có y mở miệng nói nên đành cho họ đứng lên.
"Đây là Triệu Hàm Ngọc và Triệu Hàm Nam tam muội và tứ muội của con, con có nhớ không? Hai năm không gặp mặt bây giờ thay đổi nhiều rồi!" – Triệu tể tướng nhanh chóng giải thích, khi Triệu Hàm Ninh xuất giá khi 16 tuổi, thì hai tiểu muội này của nàng chỉ mới 14 với 13 tuổi mà thôi bây giờ đã thành thiếu nữ thướt tha như vậy rồi.
"À ra là tam muội và tứ muội! Càng lớn càng có nét đẹp của kế mẫu ngày trước!" – Triệu Hàm Ninh gật gù nói, ngày trước nàng cũng hai người này không hề thân thiết như cách Triệu tể tướng nói mà ngược lại còn nói như nước với lửa.
"Tỉ tỉ quá khen! Dù thế nào cũng không xinh đẹp bằng người được." – Triệu Hàm Ngọc nhanh chóng nói. Nàng ta chỉ nhỏ hơn Hiểu Đình 2 tuổi, từ nhỏ đã vô cùng căm ghét nàng, nàng ta cho rằng vì có nàng cho nên nàng ta dù là con của kế mẫu được phụ thân sủng ái, nắm quyền hành nhưng trong gia phả vẫn không phải con dòng chính, mọi đặt ân bên ngoài điều không phải ưu tiên dành cho nàng ta.
"Ta nghĩ có lẽ nhất thời muội muội không quen dù tỉ muội ta trước đây tình cảm có thâm trầm như thế nào đi chăng nữa thì hôm nay ta đã là Nam Dương Vương phi, cấp bậc không còn giống như xưa, đúng theo lễ nghi muội nên gọi ta một tiếng Vương phi! Đừng nên để người bên ngoài biết được mà chê cười!" – Triệu Hàm Ninh nhàn nhạt cười nói, ánh mắt sắc bén như có như không lướt nhìn Lâm thị.
"Vương phi xin thứ tội, có thể do lâu ngày mới được gặp người nên Ngọc nhi có chút không hợp lễ nghi, xin người thứ lỗi! Xin vương gia đừng trách tội Ngọc nhi!" – Triệu Hàm Ngọc nghe nói như vậy vội vàng quỳ xuống đất nước mắt lưng trồng nhìn Uông Hữu Đình cầu xin.
Triệu Hàm Ninh nhếch mép cười nhạt, người nàng ta cần xin lỗi là nàng, người đang dạy bảo nàng ta là nàng, nhưng nàng ta chỉ cầu xin Uông Hữu Đình hoàn toàn không để ý đến nàng. Ý định quá lộ liễu như vậy quả thật là do lâm thị dạy mà ra thôi, dù sao Uông Hữu Đình cũng danh nghĩa là anh rể cơ mà, thật sự khiến lòng Triệu Hàm Ninh vô cùng không thoải mái.
"Dù là tỉ muội cũng nên biết rõ tôn ti trật tự!" - Uông Hữu Đình nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt y có lướt qua gương mặt như tạc tượng của Triệu Hàm Ngọc nói. Ý cười trên khóe miệng Triệu Hàm Ninh càng rõ ràng hơn, y cũng biết thương hoa tiếc ngọc đó chứ.
"Được rồi Triệu tể tướng ta có việc cần bàn bạc riêng với ông một chút!" – Không muốn dây dưa thêm Uông Hữu Đình nhìn Triệu tể tướng nói.
"Vâng mời Vương gia cùng lão thần vào thư phòng!" – Triệu tể tướng thấy tình huống trước mắt cũng không biết nên hành động như thế nào thì thấy Hữu Đình có nhã ý muốn rời đi liền nắm bắt thời cơ chuyển biến mọi việc.
"Ngọc nhi còn nhỏ nên có chút thiếu hiểu biết Vương phi đừng trách! Ta đã cho người dọn dẹp sắp xếp lại phòng của Vương phi! Mời người đến đó nghỉ ngơi!" – Lâm thị thấy 2 người đàn ông đã bước đi, vội vàng đừng lên dìu Triệu Hàm Ngọc dậy, nhanh giọng nói.
"Được!" – Triệu Hàm Ninh làm sao không nhận ra được dụng ý của lâm thị, rõ ràng viện trước kia của nàng cạnh bên viện của Triệu Hàm Ngọc, nếu đúng ra nên sắp xếp nàng cùng Vương gia lưu trú khu vực khách mới phải, nhưng lại sắp xếp như vậy như thể sợ người khác không nhìn ra dụng ý muốn đưa Triệu Hàm Ngọc lên giường của Hữu Đình của bà ta.
Triệu Hàm Ninh biết trong vòng 2 năm gã đi, tin tức Triệu Hàm Ninh không được sủng ái chắc chắn đã lan về phía Tể Tướng phủ cho nên mọi người mới có ý đưa Triệu Hàm Ngọc vào để thay thế nàng. Phụ nữ thời này thật khổ, sinh ra giống như con cờ cho gia đình trong hiệp ước quyền lực.
"Vương phi, mẫu thân có nhìn thấy ả ta phách lối hay không? Dù sao cũng chỉ là Vương phi không được sủng ái mà còn bày đặt phách lối! Thật nhìn ngứa cả mắt!" – Triệu Hàm Ngọc ngồi xuống bàn tức tối nói.
"Suỵt! Nữ nhi ngoan của ta! Đừng tức giận tổn hại sức khỏe lắm! Nó muốn ra oai cứ để nó ra oai, không bao lâu nữa muốn phách lối cung không có cơ hội!" – Lâm thị cười tươi, dùng tay vuốt tóc đen dài mượt mà của Hàm Ngọc.
"Nhưng con vẫn tức lắm! Trước mặt Vương gia còn cố gắng chỉnh đốn con!" – Triệu Hàm Ngọc uất ức nói.
"Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra ngài ấy có liếc mắt nhìn con một chút, đã vậy còn cho ngài ấy thấy được sự ngang ngược của nó không phải sao!" – Lâm thị cười tươi nói.
"Đúng vậy tỉ tỉ! Muội thấy tin đồn nói nàng ta thay đổi nhưng chung quy vẫn giống ngày trước, nông cạn như vậy!" – Triệu Hàm Nam lặng lẽ im lặng nãy giờ lên tiếng, nàng ta im lặng quan sát Triệu Hàm Ninh, cũng gương mặt đó cũng tính cách ngang ngược đó chắc chắn lời đồn đãi nàng nghe được là hoàn toàn sai rồi.
"Con thấy trong 3 ngày tới, phải làm cho nàng ta nổi điên lên để Vương gia càng thêm chán ghét nàng ta khi đó tỉ tỉ càng có nhiều cơ hội được lọt vào mắt người!" – Triệu Hàm Nam nói, Triệu Hàm Ngọc nghe thấy như vậy mặt liền đỏ ửng lên.
<dr.meohoang>