"Tú Ngọc! Ta đau quá Tú Ngọc!" – Vừa nghe tiếng động từ xa, Trầm trắc phi liền biết Uông Hữu Đình đến nên bắt đầu rên rỉ, gương mặt thể hiện sự đau đớn vô cùng.
"Nàng không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy!" – Uông Hữu Đình nhẹ nhàng ngồi xuống giường dịu dàng nói.
"Vương gia, người đây rồi! Thiếp... Thiếp nằm mơ thấy ác mộng, thức dậy không thấy Vương gia liền hoảng sợ, bước xuống giường liền choàng!" – Trầm trắc phi mở mắt dậy thấy Uông Hữu Đình liền chồm qua sa vào lòng y, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt kiều diễm nói. Uông Hữu Đình cũng bị bất ngờ trước hành động của Trầm trắc phi, đưa mắt nhìn thoáng qua Triệu Hàm Ninh đang yên lặng đứng nhìn hai người, y nhận thấy trên mặt nàng hoàn toàn không biến sắc, vẫn ôn nhu như vậy không hề tỏ ra tức giận. Tự nhiên trong lòng Uông Hữu Đình dâng lên một sự khó chịu vô cùng.
Triệu Hàm Ninh nhìn tận mắt một màn chàng chàng thiếp thiếp sướt mướt như trên tivi hay xem thì cảm giác nó còn ớn lạnh hơn nhiều, đột nhiên Uông Hữu Đình nhìn nàng ánh mắt như đang mong chờ điều gì khiến Triệu Hàm Ninh không hiểu, không lẽ y thấy nàng đứng đây quá cản trở nên vội mỉm cười như kiểu "Vương gia người không cần để ý đến ta! Chuyện này ta không quan tâm!".
"Nàng đừng suy nghĩ nhiều! Ta vẫn ở đây, không sao!" – Uông Hữu Đình chậm rãi đưa tay đỡ lưng Trầm trắc phi.
"Trầm trắc phi chắc hoảng loạn quá! Nên nghỉ ngơi nhiều vô! Vương gia thiếp nghĩ người nên ở bên cạnh Trầm trắc phi an ủi nàng ấy! Như vậy sức khỏe nàng ấy mới mau hồi phục được!" – Triệu Hàm Ninh cũng gật gù nói theo Uông Hữu Đình, gương mặt vô cùng khẩn thiết, Uông Hữu Đình không ngoài ý đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
"Đa tạ tỉ tỉ!" – Trầm trắc phi yếu ớt nói. Trong lòng thầm mắng chửi Triệu Hàm Ninh giả nhân giả nghĩa, trước mặt Vương gia tỏ ra rộng rãi tốt bụng như vậy, chắc chắn đang dùng cách lạc mềm buộc chặt đây mà.
"Ta không quấy rầy muội nghỉ ngơi nữa! Vương gia người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút! Thần thiếp xin cáo lui!" – Vừa nói xong Triệu Hàm Ninh liền cúi người chuồn đi ngay, chỉ có nàng mới biết trong lòng cảm thấy vui vẻ biết bao nhiêu, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái khi đá bỏ đi được gánh nặng ngàn cân mang tên Uông Hữu Đình.
Uông Hữu Đình cũng không muốn dây dưa thêm nên để mặt nàng xoay người rời đi, ngoài mặt y cũng không thể hiện gì chỉ ân cần chăm sóc Trầm trắc phi nhưng không ai biết được bên trong y lại đang hậm hực vô cùng. Y tức giận vì thái độ dững dưng của Triệu Hàm Ninh, tức giận vì sự vô tâm của nàng đối với y.
Kim An viện
"Ha ha ha! Ta không nghĩ một Vương phi lại rộng rãi như vậy! Nhường hẳn phu quân mình cho thê tử khác như vậy!" – Uông Hữu Đại ngồi chễm chệ trên bàn đá ngay sân viện cười lớn nói với Triệu hàm Ninh.
"Đông dương vương gia, ta không nghĩ nơi này thích hợp cho ngài ngồi!" – Triệu Hàm Ninh hoàn toàn ngoài ý, vừa bước vào thấy bóng dáng nam nhân ngồi nàng còn giật mình nghĩ không lẽ Uông Hữu Đình chạy về đây ngồi chờ nàng tính sổ.
"Trên đời này ta nghĩ chắc Vương phi là nữ nhân duy nhất như vậy!" – Uông Hữu Đại lại khẳng khái cười, y không quan tâm những gì Triệu Hàm Ninh nói.
Triệu hàm Ninh cười nhạt rồi đi vào trong không quan tâm đến sự châm chọc của y, cũng không tỏ ra quan tâm xem Uông Hữu Đại như vô hình.
"Này này, Vương phi người không được thất lễ với ta như vậy! Này này!" – Thấy Triệu Hàm Ninh đi vào trong không đếm xỉa gì đến mình nên Uông Hữu Đại vội vàng lên tiếng can ngăn.
"Người có biết ta là Nam Dương Vương phi còn người là Đông Dương Vương gia! Sao ta với người nói chuyện cùng nhau ở Kim An viện của ta được! Đó mới là thất lễ!" – Triệu Hàm Ninh quay lại dùng ánh mắt lạnh băng nói với y, câu nói của nàng tuy nghe giọng điệu mềm mỏng nhưng vô cùng cương quyết, khiến Uông Hữu Đại có chút chững lại. Mục đích của y ban đầu chỉ là đến để hỏi vài vấn đề, nhưng không nghĩ thấy được chuyện nhà người khác, liền cảm thấy có hứng thú chọc ghẹo một chút.
"Chỉ là cái tên thôi mà! Nếu như Vương phi muốn khi người trút được cái biệt hiệu Nam dương vương phi, ta cũng bỏ Đông dương vương gia! Khi đó ta đi với người!" – Uông Hữu Đại thấp giọng nói, nếu không nhìn thấy môi y mấp máy Triệu Hàm Ninh hoàn toàn không tin là chính miệng y đang nói với nàng. Triệu Hàm Ninh không nghĩ được mình luân qua một kiếp trở thành thê của một Vương gia, và cũng trong lúc đó lại nhận được lời tỏ tình của một Vương gia khác như vậy.
Không suy nghĩ nhiều Triệu Hàm Ninh nhếch môi cười rồi đóng sầm cửa lại trước mặt Uông Hữu Đại, để lại Đông dương vương gia Uông Hữu Đại đứng bên ngoài. Thay cho câu trả lời của nàng.
Uông Hữu Đại một người nổi tiếng phong lưu, không quan trọng vương quyền, thích bay nhảy, y chưa từng nghĩ sẽ muốn gò bó bản thân mình, chưa từng phải lòng bất kỳ người nào vậy mà lại phải lòng Triệu Hàm Ninh, y đứng cười trừ trước cửa. Số phận thật trớ trêu cho dù Triệu Hàm Ninh là Nam Dương vương phi hữu danh vô thực thì trên thực tế nàng vẫn là chị dâu của y. Nếu như ngày trước người ban hôn là y không phải Hoàng huynh, có lẽ nàng sẽ được trân trọng nhiều hơn thế.
Câu nói của Uông Hữu Đại có khiến triệu hàm Ninh suy nghĩ - "Có lẽ sau này nên ít tiếp xúc với hắn thì tốt hơn!"
.....
Trầm trắc phi bệnh khá nặng Uông Hữu Đình cứ vậy ngày nào cũng bận bịu chuyện trong triều rồi về phủ là dành hầu hết thời gian rảnh ở Thiền Tâm viện. Mọi chuyện trong phủ cũng vì vị nữ chủ nhân bị ốm nên mọi công vụ trong phủ đều đình trệ.
"A Hồng tại sao đã vào đông nhưng Kim An viện của chúng ta lại lạnh như vậy!" – Triệu Hàm Ninh đặc biệt là con sâu mùa đông nàng khá sợ lạnh.
"Bẩm Vương phi! Hiện lò than trong viện chúng ta vừa mới bị vỡ cách đây ít hôm, nhưng vẫn chưa được cấp lại! Nô tỳ cử bà tử sang phòng thu chi lấy lò nhưng vì Trầm trắc phi đang bệnh nên..." – a Hồng thấp giọng nói, tuy Triệu Hàm Ninh có một cửa hàng bán than độc nhất nhưng mọi sinh hoạt phí trong viện đều phụ thuộc vào phòng thu chi của Nam Dương Vương phủ, vì Triệu Hàm Ninh muốn tích góp thật nhanh tiền bạc, nên tiết kiệm được gì thì tiết kiệm náy.
"Nếu như nàng ta bệnh lâu hơn vậy chúng ta phải chịu lạnh lâu hơn nữa sao?" – Triệu Hàm Ninh có chút khó chịu, nhíu chặt mày nhìn a Hồng – "Đi chúng ta sang Thiền Tâm viện một chuyến vậy!"
Triệu Hàm Ninh hùng hồn đi sang Thiền Tâm viện, vừa bước vào bên trong đã thấy không khí ấm áp bao phủ càng khiến cho tâm tình Triệu Hàm Ninh khó chịu, nàng thì phải cắn răng chịu lạnh còn những người ở đây lại vô cùng ấm áp như vậy.
"Gặp qua Vương gia!" – Uông Hữu Đình giờ này như thường lệ sẽ cũng Trầm trắc phi dùng điểm tâm nhẹ, uống trà đàm đạo về thơ ca.
"Trầm trắc phi chắc đã khỏe hơn nhiều rồi vì được Vương gia chăm sóc chu đáo như vậy cơ mà!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng nói không đợi Uông Hữu Đình nói gì, hai gò má nàng hồng hồng trên nước da trắng có thể vì vừa đi từ bên ngoài lạnh vào hay do tức giận. Uông Hữu Đình nhìn thấy thái độ của nàng, y cho rằng nàng đang tức giận vì trong thời gian vừa qua y dành toàn tâm toàn ý cho Trầm trắc phi nên trong lòng Uông Hữu Đình chợt thất có chút vui vẻ.
"Tham kiến Vương phi!" – Tú Ngọc đang đứng bên cạnh Trầm trắc phi vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Ấy trắc phi chưa khỏe nên không cần hành lễ!" – Triệu hàm Ninh vẫn còn choàng áo choàng lông trên người chưa cởi ra đưa cặp mắt có chút ảm đạm nhìn lướt qua Uông Hữu Đình, y đang cầm tách trà khoan thai ung dung nhấm nháp – "nhìn sắc mặt Trầm trắc phi ta thấy muội chắc chắn đã khỏe hơn nhiều!"
"Đa tạ tỉ tỉ đã quan tâm nhiều! Muội cảm thấy khỏe hơn khá nhiều, tất cả cũng nhờ có Vương gia luôn chăm sóc muội!" – Nàng ta cười bẽn lẽn nhìn Uông Hữu Đình đầy tình ý, ánh mắt nàng ta lấp lánh như vì sao. Triệu Hàm Ninh thầm tắc lưỡi, nếu là nam nhân chắc chắn nàng cũng không thể thoát khỏi được ánh mắt đó.
"Đúng vậy hai người thì ở đây vui vẻ, trong khi ta đây lạnh gần như bị đóng cả băng!" - Triệu Hàm Ninh thầm nghĩ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện sự ôn hòa.
"Viện này thật ấm áp!" – Triệu Hàm Ninh nhìn quanh bâng quơ nói - "Trời đã vào đông rồi không lâu nữa chắc sẽ có tuyết rơi!"
"Vậy là sắp qua hết một năm nữa rồi!" – Trầm trắc phi vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường dịu dàng nói.
"Trong lúc Trầm trắc phi bị bệnh mọi chuyện trong nhà rối ren quá!" – Triệu Hàm Ninh nâng tách trà lên cười nhạt nói, miệng nụ cười như có như không.
"Vương phi có chuyện gì trong phủ sao?" – Trầm trắc phi nghe nói như vậy trong lòng liền động, nhưng ngoài mặt liền tỏ ra có chút bất đắc dĩ, có chút lo lắng phiền lòng.
"Cũng không phải việc gì to lớn, chỉ là phòng thu chi không thể cấp cho ta một cái lò than, chỉ vì chưa có nhận được sự đồng ý của Trầm trắc phi! Chuyện này Vương gia đã ban lệnh như vậy không thể trách được phòng thu chi!" – Triệu Hàm Ninh vừa nói nhìn Trầm trắc phi sau đó liếc mắt trách móc Uông Hữu Đình, bao nhiêu tức giận Triệu Hàm Ninh để hết vào ánh mắt nhìn Uông Hữu Đình. Y có chút ngớ người khi nhìn thấy ánh mắt đó của nàng, có lẽ đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Ninh dùng ánh mắt chứa nhiều cảm xúc như vậy nhìn y, đó giờ vẫn luôn là ánh mắt lãnh đạm, y nghĩ lý do lò than chỉ là cái cớ, chắc chắn nàng đang cảm thấy khó chịu vì y dành quá nhiều thời gian ở Thiền Tâm viện.
"Đúng là vương gia có ban lệnh như vậy cho phòng thu chi! Việc này là lỗi của muội!" – Trầm trắc phi chậm chạp trã lời, nàng ta làm ra điệu bộ vô cùng khó xử nhìn Triệu Hàm Ninh. Trong lòng thầm mắng "chỉ vì cái lò than mà mò đến đây làm loạn mọi chuyện thật đáng chết!"
"Không sao cũng vì Trầm trắc phi bệnh thôi, đâu ai muốn điều đó! Muội bệnh chuyện trong phủ không ai quản nổi!" – Triệu Hàm Ninh lắc đầu cười nhạt như thể không chấp dứt nói. Ánh mắt không còn muốn liếc về phía Uông Hữu Đình thêm một cái nào nữa, khiến y có cảm giác nàng chán hận y đến mức như hạt cát trong mắt nhìn đến liền đau.
"Dạo này sức khỏe Trầm trắc phi không tốt! Hồi phục cũng cần tịnh dưỡng thêm nhiều, chuyện trong phủ không thể cứ như vậy! Truyền lệnh xuống cho ta từ hôm nay mọi chuyện trong phủ này Vương phi cùng Trầm trắc phi cùng nhau quản sự!" – Uông Hữu Đình chậm rãi đứng lên nhìn xoáy vào Triệu hàm Ninh nói, do y đứng lên khuất tầm mắt Trầm trắc phi nên không nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên đến mức không tin vào tai mình của nàng ta.
"Vương gia như vậy cũng tốt thiếp sẽ có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi hơn!" – Trầm trắc phi sau khi lấy lại được bình tĩnh cúi mặt nói. Mọi động thái thay đổi của nàng ta đều bị Triệu Hàm Ninh bắt trọn, nàng nhếch môi cười.
"Nếu Vương gia đã nói vậy thiếp sẵn sàng giúp sức!" - Tuy có chút bất ngờ nhưng Triệu Hàm Ninh cũng không thể hiện bất kỳ thái độ nào, muốn nàng quản thì nàng quản thôi, đối với nàng những chuyện này không có gì đáng lo lắng cả! Uông Hữu Đình muốn nàng chơi đùa cùng Trầm trắc phi thì nàng nào ngại.
"Được!"
"Trời cũng không còn sớm, thiếp xin phép không làm phiền Vương gia cùng muội muội nghỉ ngơi!" – Triệu Hàm Ninh chỉ nghĩ hôm nay đến đây đòi công đạo không nghĩ lại mang một nửa quyền lực về như vậy.
"Có chuyện gì không hiểu nàng nên tham khảo ý kiến Trầm trắc phi!" – Uông Hữu Đình quan sát thái độ của Triệu Hàm Ninh, y thực không nhìn ra được nàng ta đang vui mừng hay không. Không biết từ bao giờ việc dò xét thái độ của Triệu Hàm Ninh lại khiến Uông Hữu Đình nhọc lòng đến như vậy, chỉ cần một ánh mắt của nàng cũng khiến y có thể suy nghĩ rất nhiều.
Kim An viện
"Chúc mừng Vương phi, bây giờ người dần dần được vương gia sủng ái rồi! Chúc mừng Vương phi!" – Tin nàng được nắm quyền hành trong phủ nhanh chóng lan đi, nàng vừa về đến Kim An viện toàn thể người hầu liền ra cửa hành lễ với nàng.
"Không có gì! Đứng lên đi!" – Triệu Hàm Ninh gật gật cười cười đi qua đám đông vào phòng.
"Vương phi đang e thẹn thì phải!" – Mọi người xầm xì với nhau rồi cười, ai cũng tin rằng sau này đời sống của mình sẽ tốt hơn nhờ vào phúc khí ngày một lên của chủ nhân.
"Tại sao hắn ta lại làm như vậy! Phải chăng hắn đánh hơi được chuyện gì!" – Triệu Hàm Ninh sau khi vào phòng còn lại mỗi mình mình liền tự nói với mình, Trên đường về viện nàng đã suy nghĩ rất nhiều liền thấy trong lòng có cảm giác bất an, không lẽ y biết được ý định của nàng nên mới cho nàng nắm quyền. Nhưng biết được bằng cách nào? Hay do Uông Hữu Đại nói, như vậy cũng không đúng vì hắn không có lý do nói với y.
"Hay hắn đặt theo dõi mình!" – Triệu Hàm Ninh nhìn quanh quất phòng – "Không đúng bây giờ làm gì có mấy cái gọi là camera!"
"Tham kiến Vương gia!" – Tiếng mọi người bên ngoài hành lễ khiến Triệu Hàm Ninh giật mình - "Hắn đến đây làm gì?"
"Gặp qua gia!" – Triệu Hàm Ninh đứng lên ra cửa cùng lúc cánh cửa mở ra.
"Sao lại lạnh như vậy?" – Uông Hữu Đình nhíu mày khi nhìn thấy Triệu Hàm Ninh vẫn còn quấn mình trong áo choàng.
"Bây giờ tối rồi sáng mai thiếp mới đến phòng thu chi lấy lò được!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói - "Y cũng biết quan tâm đến người khác ngoài Trầm trắc phi hay sao!" - suy nghĩ đó vừa xẹt qua đầu nàng khiến nàng có chút ngỡ ngàng, vì sao nàng lại có thể có suy nghĩ như vậy được chứ.
"Lạnh như vậy làm sao ngủ được!" – Uông Hữu Đình lại chậm rãi nói, y đưa mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn dửng dưng như không quan tâm những gì y đang nói – "Người đâu! Đến thư phòng lấy lò than đến đây!"
<Dr. Mèo Hoang>
Note: mọi người vote, cmt tăng tương tác cho mèo đi cả nhà ơi!