• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu thua đều nói không phục như người thì cần gì phải thi đấu làm gì?" – Uông Hữu Đại chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt y thể hiện rất rõ sự châm chọc nhìn cô quận chúa Sally.

"Thi đấu lại đi!" – Sally quả quyết nói.

"Ta may mắn thắng được quận chúa nhưng không thể cứ may mắn hoài được, nên ta từ chối điều này!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói.

"Ngươi...." - Sally nghe vậy càng tức giận đùng đùng hơn, nàng thật sự không biết vì sao con chiến mã của mình lại dở chứng bất thình lình như vậy.

"Im lặng đi! Ta là chủ Đông Hoa, thi đâu đã nói rõ ràng luật, kết quả đã rõ ràng không thể nói không phục là thi đấu lại như vậy! Chuyện này chấm dứt tại đây, Nam Dương Vương phi chiến thắng!" – Hoàng Thượng nhanh chóng lên tiếng,Ông cũng biết có chuyện gì đó không đúng nhưng nghĩ mãi cũng không biết Triệu Hàm Ninh giở trò gì và vào lúc nào vì đúng như ông quan sát nàng hoàn toàn không hề tiếp cận với con ngựa.

"Nhưng..." – Sally toan cải lại nhưng nhanh chóng sứ giả phía sau cản lại ngăn không cho nàng tự tung tự tác nữa.

"Bẩm Hoàng thượng nói sao là vậy! Lần này Cao Ly chúng tôi thua hoàn toàn!" – Sứ giả nhanh chóng tiếp lời.

Vừa dứt câu tiếng hò reo của đám đông cũng nhanh chóng nổ ra, họ cũng hoàn toàn không đoán biết được chuyện gì đang diễn ra vì theo đúng thực tế với sức ngựa của Triệu Hàm Ninh chắc chắn không thể chiến thắng, nhưng sự thật thì đất nước họ đang thắng cho nên dù có khúc mắc mấy vẫn vui vẻ hò reo.

"Thật lợi hại!" – Trầm quý phi ngồi trên trướng cao chép miệng gật gù tán thưởng, bà không nghĩ Triệu Hàm Ninh lại có thể thoát được kiếp nạn này như vậy, không những thế còn mang theo vinh dự cho nước nhà, thật sự nhìn vô hại nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nếu nói chính xác thì là một đối thủ đáng gờm của Trầm Băng.

"Nàng ta quỷ kế đa đoan!" – Trầm trắc phi ngồi trên cao nhìn hai người bên dưới trong lòng vô cùng khó chịu không thôi, nàng không màng đến chuyện gì đang diễn ra chỉ nhìn thấy hai người bên dưới chàng chàng thiếp thiếp khiến lòng nàng như lửa đốt mà thôi.

"Lâu lắm rồi ta mới tìm thấy một đối thủ đáng gờm như vậy! Nếu đơn giản quá lại thấy không thú vị nữa!" – Trầm quý phi tắc lưỡi vẫn nụ cười quỷ quyệt trên mặt nhìn Trầm trắc phi.

"Muội nên bình tĩnh, nghiêm chỉnh mà đối phó! Không nên xem thường nàng ta!" – Trầm quý phi lại khẽ giọng nhắc nhở.

"Vâng tỉ tỉ!" - Trầm trắc phi cúi đầu đáp.

"Sắp có kịch hay để xem rồi! Ta có bao giờ làm muội muội phải thất vọng chứ!" - Trầm quý phi lấy khăn che miệng cười ẩn ý nhìn Trầm trắc phi.

.....

Khi mặt trời đã lên cao chiếu rọi những tia nắng chói chang xuống mặt đất thì đồng thời tiếng tù và cũng vang lên không ngớt báo hiệu đến thời điểm tập trung săn bắn trong rừng, mọi người nhanh chóng bị không khí xôm tụ kéo theo háo hức.

"Vương gia! Thiếp không đi có được không?" – Triệu Hàm Ninh thấp giọng nói sau lưng Uông Hữu Đình.

"Nàng sợ sao?" – Uông Hữu Đình có chút ngoài ý, quay lại khẽ nhíu mày nói.

"Thiếp có gì mà sợ... Chỉ là không thấy thoải mái mà thôi!" – Triệu Hàm Ninh nhíu nhíu mày đáp, nàng không sợ trời không sợ đất làm sao lại sợ săn bắn, chỉ là nàng sợ cái gió thét lạnh trong rừng mà thôi. Với lại nàng nghĩ những vương tôn công tử đi săn thú như thế này chắc chắn làm sao lại để những con thú dữ trong rừng thật sự được cơ chứ cùng lắm thì chỉ có heo rừng mà thôi.

"Ta tưởng nàng sợ!" – Uông Hữu Đình nhếch môi cười nhẹ đáp, không thèm đáp lại ý của nàng hướng phía trước. Tổ chức lần săn bắn này là do thuộc hạ của y coi sóc, nên y rất yên tâm vì sự an toàn của nó, chắc chắn Triệu Hàm Ninh có đi vào rừng thì cũng sẽ không có mệnh hệ gì cho nên y phớt lờ sự rầu rỉ của nàng. Mặc khác cũng có chút ác ý muốn nghe nàng cầu xin y một chút.

Để lại Triệu Hàm Ninh đứng đó trong lòng thống khổ lại tức canh cánh không thôi. Chỉ hận không thể chạy đến đánh cho y một trận hả dạ.

Luật săn bắn cũng rất đơn giãn, mỗi người đều tự ý đi vào rừng, nam nữ có khu vực riêng, sau hai canh giờ ai săn được nhiều thú quý hiếm nhất thì người đó chiến thắng. Các tiểu thư phu nhân các nhà nhanh chóng tiến đến bên những chủ ngựa có người dẫn của mình, cởi áo choàng phô diễn những bộ trang phục săn bắn vô cùng bắt mắt khiến Triệu Hàm Ninh ngao ngán chép miệng nể phục sự hy sinh vì cái đẹp của mọi người.

"Nam Dương Vương phi ta thật sự mong chờ coi kết quả của ngươi!" – Sally nói lớn dõng dạc rồi thúc ngựa trước tiên đi vào rừng.

"Còn ta thì chẳng mong chờ điều gì!" – Triệu Hàm Ninh ngao ngán lắc đầu. Nàng thật sự cảm thấy bất đắc dĩ bị lôi vào chuyện này đáng nhẽ người nàng ta nên chọn làm đối thủ thi thố là Trầm trắc phi chứ không phải nàng.

Chần chừ mãi Triệu Hàm Ninh là người cuối cùng vẫn chưa chịu lên ngựa tiến vào trong rừng.

"Nam Dương Vương phi mời!" – Tên lính dẫn ngựa sốt ruột lên tiếng giục.

"Ừ!" – Đến lúc này Triệu Hàm Ninh biết không thoái thác được nữa đành rầu rĩ bước lên ngựa, nàng toan tính trong đầu nếu bất quá như vậy thì vào rừng đi dạo cài dòng may mắn được vài con thú nhỏ thì sẽ trở ra bên ngoài.

Tên lính canh dẫn Triệu Hàm Ninh vào rừng càng dẫn càng sâu, càng dẫn nàng có cảm giác không đúng vì đi không gặp bất kỳ ai khác.

"Sao không thấy ai vậy?" – Triệu Hàm Ninh thấy không đúng nhanh chóng lên tiếng hỏi.

"bẩm Vương phi chắc do người xuất phát muộn nên bị mọi người bỏ xa quá!" – tên lính dẫn ngựa nhanh chóng đáp.

Triệu Hàm Ninh vẫn nhận thấy có điều gì đó không ổn, không khí trong rừng trở nên ảm đạm hơn ánh sáng mặt trời cũng có cảm giác nhã nhặng hơn khá nhiều. Kiếp trước lẫn kiếp này chưa bao giờ đi vào rừng cho dù kiếp trước có là phóng viên thực địa cũng chưa từng thử sống trong rừng hoang sơ là như thế nào liền có chút chột dạ lo lắng.

"Vương phi... Tôi đột nhiên đau bụng quá! Xin phép người!" – Nói đoạn tên lính dắt ngựa nhanh chóng quay lưng bỏ chạy, Triệu Hàm Ninh vẫn chưa kịp nhìn cho rõ hắn đi đường nào thì đã mất hút bóng dáng.

Xung quanh nàng hiền tại bốn bề đều là cây cói um tùm, trong lòng liền biết mình đã bị rơi vào bẫy những thật sự cái bẫy này quá hiểm độc rồi, chết người như chơi chứ không phải chuyện đùa được.

Mỗi một động thái nhỏ xung quanh cũng truyền đến âm thanh thật sự rất sống động.

"Ai?" – Nghe tiếng động sau lưng Triệu Hàm Ninh nhanh chóng lên tiếng, quay ngựa lại nhìn nhưng chung quy chỉ một con thú nhỏ nhảy ra, thời điểm này nàng không nhìn thấy được mặt trời cũng không biết được hướng nào là hướng đi chính xác. Hiện tại đang mùa săn bắn nếu đi loạn thật sự có thể bị tưởng nhầm là thú dữ mà bị trúng tên.

<dr.meohoang>

Note: hi cả nhà, thất hẹn lâu quá mới lên chương mới, cả nhà đừng giận mèo nha. Bữa giờ trong người không khỏe cho nên không làm ăn được gì ráo! hix! Xin lỗi cả nhà nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK