"Vâng chuyện thật là như vậy!" – Trầm trắc phi cười cười nói. nàng ta vốn hiện đang nắm quyền chủ mẫu trong tay, mọi chuyện lớn bé gì trong Vương phủ cũng do nàng quản lý, đó giờ nàng nổi tiếng cư xử vô cùng lễ độ và hiền lành. Như với Triệu Hàm Ninh luôn cố gắng gây sự hay tìm chuyện với nàng nhưng chưa bao giờ nàng dùng quyền hành mà áp chế, cho nên rất được lòng của Hữu Đình. Là bạn thanh mai trúc mã cho nên nàng biết Uông Hữu Đình thích phụ nữ hiểu chuyện, ôn nhu cho nên với tính cách của Hàm Ninh y đặc biệt chán ghét.
Mắt Uông Hữu Đĩnh có khẽ mở to hơn ngạc nhiên nhưng chỉ là một khắc thoáng qua không ai nhận thấy rồi lại quay trở lại với cái vẻ nhàn nhạt lạnh lùng thường ngày.
"Vương gia người đói rồi đúng không, thiếp có cho người chuẩn bị những món người thích ăn! Bây giờ sẽ cho người dọn lên ngay!" – Trầm trắc phi cười cười dịu dàng đứng lên nói, Uông Hữu Đình gật đầu đồng ý.
Tại Kim An Viện
"Một trăm nữ giới! Ta lấy những cái đó về làm gì nhỉ?" – Triệu Hàm Ninh nghe a Hồng báo lại án phạt dành cho hai vị di nương thì chép miệng nói.
"Sao nương nương lại biết Trầm trắc phi sẽ xử phạt hai di nương một cách thỏa đáng!" – A Hồng chậm rãi lên tiếng.
"Đơn giãn thôi vì nàng ta đang nắm chủ mẫu trong tay, nếu cư xử qua loa thì sẽ bị người khác nói làm quyền che chở không tôn trọng vương phi, mặc khác còn khiến vương gia mang tiếng bao che thiếp diệt thê! Còn nếu nàng ta xử phạt quá khắc khe sẽ khiến nàng ấy mất đi hình tượng hiền hậu, hiểu chuyện!" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nói.
"Vương phi, người thật sự quá thông minh!" – A Hồng nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, không cần phải tốn công tỏ uy lực trừng phạt hai người họ nhưng vẫn đạt được mục đích, nàng ta dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hàm Ninh.
"Ta đói rồi, cho dọn thức ăn lên đi!" – Hàm Ninh cười cười chậm rãi nói. Nếu chỉ có như vậy đã là thông minh thì nàng trong kiếp trước phải được gọi là đại đại thông minh.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, nhìn một bàn thức ăn trước mặt Triệu Hàm Ninh nhíu mày. Những ngày qua nàng bị bệnh cho nên nàng nghĩ những thức ăn mang lên cho nàng nhiều như vậy là vì bồi bổ thân thể của nàng, nhưng đến hiện tại thì nàng mới thấy thật sự là quá nhiều một mình nàng ăn nhưng có đến những tám món ăn thì làm sao nàng có thể dùng hết.
"A Hồng ngươi gọi bà tử quản lý bếp lên đây!" - Ăn no căng bụng, Triệu Hàm Ninh vô cùng thoải mái đặt đũa trên bàn, tao nhã lấy khăn lau miệng chậm rãi nói.
"Vâng ạ!" – Nghe Hàm Ninh nói a Hồng nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng đầy nỗi nghi hoặc. Bà tử quản lý bếp nhỏ cũng cảm thấy lo lắng khi bị gọi lên, bà phụ trách khu vực bếp nhỏ cũng đã gần hai năm nhưng chưa bao giờ Vương phi có ý kiến sao tự nhiên hôm nay lại bị gọi lên nên cảm thấy thấp thỏm. Ai trong Vương phủ cũng biết Vương phi tính tình ngang ngược, không hiểu lý lẽ lại còn quá quắc ai cũng cảm thấy thật sự quá thiệt thòi khi phải hầu hạ một người chủ nhân như vậy!
"Tham kiến Vương phi!" – Bà tử phụ trách bếp nhỏ cúi người hành lễ.
"Đứng lên!"
"Vương phi có gì căn dặn nô tỳ ạ! Thức ăn có chỗ nào không vừa miệng hay sao ạ!?" – Bà tử nhanh miệng hỏi.
"Bổn vương phi muốn hỏi mỗi ngày thức ăn dư thừa sẽ được làm gì?" – Triệu Hàm Ninh thấp giọng nói. Cả a Hồng cùng bà tử đều ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng nên đồng loạt ngước lên nhìn quên cả phép tắc cư xử chủ tớ. nhìn thấy ánh mắt thúc giục trả lời của nàng bà ta mới chợt nhớ cúi đầu nói.
"Vâng thưa Vương phi, thức ăn thừa thường được đem đổ đi!"
"Như vậy quả thật quá mức phí phạm! Bên ngoài có bao nhiêu người không có cái để ăn! Tại sao lại phí phạm như vậy!" – Triệu Hàm Ninh nhíu chặt cung mày nói.
"Thưa Vương phi, cái này là lúc ban đầu Vương phi căn dặn muốn được mỗi buổi phải đầy đủ thức ăn như vậy! Vì như Vương gia có ghé sang thì người không bị thiếu thức ăn!" – Bà tử thấy Hàm Ninh giận dữ vội cúi người thấp hơn một chút nói. Nghe bà ta nói Triệu Hàm Ninh giãn cung mày ra lục trong trí nhớ thì chợt nhớ ra có từng dặn dò như vậy, trong lòng thầm ca thán quả thật không ra trò trống gì cả.
"Dạo này trí nhớ ta có chút mơ hồ! Đó là chuyện trước đây, bắt đầu từ ngày mai hãy giảm số món ăn xuống mỗi buổi chỉ cần 3 món là được một canh, một xào và một món mặn! Theo như ta nhớ mỗi tháng phòng thu chi đưa cho Viện chúng ta 50 lượng để mà chi tiêu, nếu giảm lượng thức ăn xuống như vậy thì chi phí cho phòng bếp nhỏ cũng sẽ giảm xuống đáng kể. Số ngân lượng dư ra đó sẽ được quy đổi thành tiền thưởng cho tất cả mọi người trong viện mỗi tháng nếu có sanh thần của ai, như một món quà ta tặng cho mọi người!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, nàng tuy mới chỉ trong thân phận này chưa quá 1 tháng nhưng nàng đương nhiên biết được những lời ai oán của những a hoàn, bà tử sau lưng mình, làm việc cho những chủ nhân được ân sủng bổng lộc quà thưởng cũng đến đều đặn riêng làm cho Vương phi thì là vô cùng xiu xẻo ngân lượng phòng thu chi đưa cho không đủ chi tiêu thì làm gì có đến thưởng bạc. Thức ăn phí phạm đổ bỏ không bằng đổi ngân lượng đem mua lòng người là điều đầu tiên Triệu Hàm Ninh cần phải làm để biến cái Kim An Viện này thật sự thành nơi nàng thoải mái khi phải ở đây.
"Các ngươi hiểu ý ta chưa? Nếu đã hiểu rồi thì lui ra đi!" – Triệu Hàm Ninh nhìn ánh mắt ngạc nhiên đến mức muốn lọt ra bên ngoài của a Hồng và bà tử chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Chuyện chắt chiu giảm thức ăn trong bữa ăn xuống của Kim An viện khiến cho mọi người xôn xao có người đồn đãi, Vương phi sau khi bị té đập đầu thì bắt đầu trở nên kỳ lạ có lẽ do bị bắt mất một phần hồn nên tâm tính cũng thay đổi lạ lùng. Nhiều câu chuyện thiêu dệt xoay quanh mọi người xầm xì bàn tán.
"Có thật Vương phi muốn như vậy!" – Trầm trắc phi đang ngồi thiêu một tấm áo choàng chậm rãi nói.
"Vâng nô tỳ nghe nói như vậy! Mọi người đang bàn tán khá nhiều về việc này!" – Tú Ngọc đại nô tỳ bên cạnh Trầm trắc phi cung kính nói.
"Như vậy cũng tốt không lãng phí!" – Trầm trắc phi ngưng thiêu thùa một chút nói.
"Có khi nào đây là một âm mưu khiến Vương gia chú ý hay không Trắc phi?" - Tú Ngọc thấp giọng nói, nàng ta lo sợ Triệu Hàm Ninh đang dùng phương thức lạc mềm buộc chặt với Uông Hữu Đình.
"Ta không nghĩ như vậy! Có thể Vương phi nghĩ thông biết được hai năm qua nàng ta chờ đợi vô ích nên bỏ cuộc không chừng!" – Trầm trắc phi nghe Tú Ngọc nói có thoáng chững lại nhưng nhanh chóng lại tiếp tục làm, nàng ta có một niềm tin vô cùng mãnh liệt Vương gia sẽ không vì những chuyện này mà chú ý đến Triệu Hàm Ninh đôi khi còn cảm thấy nàng làm như vậy chỉ làm y chán ghét mà thôi.
"Vâng nô tỳ đã nghĩ nhiều!" – Tú Ngọc cúi người nói.
"Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi giúp ta tắm rửa, Vương gia sắp đến rồi!" – Trầm trắc phi đặt chiếc áo choàng thiêu dở xuống nhìn sắc trời cười nói. Tú Ngọc nghe vậy nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị mọi thứ cho nàng.
....
"A Hồng hiện tại trong những cửa hàng của hồi môn của ta, mỗi tháng doanh thu như thế nào?" – Triệu Hàm Ninh ngồi suy nghĩ nàng không thể cả đời này sống mãi như thế này trong Vương phủ, sống mà lại sợ sệt phải nhìn sắc mặt người khác thì lại càng không muốn. Nhưng thật sự hiện nàng đang mang chức vị là Nam dương Vương phi nhưng quả thực chỉ là cái vỏ bên ngoài, kỳ thực quyền lực nàng không có mà tiền bạc cũng không có. Nếu muốn rời khỏi nơi này ít nhất nàng cần phải có kinh tế tài chính ổn thì cho dù nàng không còn là Nam Dương Vương phi đi chăng nữa thì cũng vẫn sống thoải mái được.
"Bẩm Vương phi ban đầu số lượng cửa hàng hồi môn của người là mười, nhưng năm đầu có những năm cửa hàng bán thua lỗ phải bán lại cho người khác thì hiện tại chúng ta chỉ còn năm cửa hàng mà thôi!" – A Hồng chậm rãi nói, quả thật tình trạng kinh doanh của những cửa hàng không được tốt lắm mặc khác do Triệu tể tướng mang tiếng tặng mười cửa hàng hồi môn nhưng không phải tất cả những cửa hàng đều tốt vẫn có những cửa hàng không thể kinh doanh thành thử chỉ trong vòng một năm đầu phải bán đi một nửa là như vậy.
"Ngươi mang các sổ sách của những cửa hàng còn lại cho ta xem!" – Triệu Hàm Ninh nghe báo cáo có phần khúc mắc đau đầu, trong tiềm thức của nàng không có quá nhiều ấn tượng với những cửa hàng của hồi môn này vì ngày trước, Triệu hàm Ninh chỉ một lòng nghĩ đến cách tiếp cận lấy lòng Uông Hữu Đình cho nên không quan tâm đến các cửa hàng, mặt khác nàng ta còn nghĩ cả đời đều sống ở Vương phủ nàng ta không cần quan tâm đến ngân lượng.
"Vâng Vương phi!" – Nghe nói như vậy A Hồng nhanh chóng đi lấy sổ sách, trong lòng nàng ta đầy nghi hoặc Vương phi đó giờ không hề quan tâm đến những cửa hàng, tại sao nay lại đột nhiên muốn quản đến đã vậy, những sổ sách này những người xem không quen chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian huống hồ gì Vương phi từ đó đến nay làm gì biết được những cách tính toán sổ sách này.
"Thưa vương phi!" – A Hồng đặt xuống bàn năm quyển sổ.
"Có bàn tính không?" – Triệu hàm Ninh ngước lên nhìn hỏi.
"Bàn tính là gì ạ?" – A Hồng nhíu mày thắc mắc, lần đầu tiên nàng nghe nhắc đến cái gọi là như vậy.
"Ừ, a Hồng ngươi cho đi mời người làm mộc đến đây gặp ta, ta có thứ muốn nhờ làm!" – Triệu hàm Ninh có chút ngoài ý nếu tính nhẩm đương nhiên nàng vẫn làm được nhưng tính toán sổ sách nhiều thì thật sự bàn tính là một điều vô cùng cần thiết.
<Dr. Mèo Hoang>
Note: Mọi người ơi ủng hộ mèo mãnh liệt lên nhé!