Họ đến Pháp để tiêu diệt chứ không phải chôn cất cho bọn Đức.
Cuối cùng, Lisette cũng đứng dậy. Nỗi đau khổ đang thiêu đốt trong lòng nàng chẳng thể dịu đi khi hàng ngàn người bị thương còn la liệt trên bãi biển. Trong cơn tuyệt vọng rã rời nàng mệt mỏi gạt nước mắt quay về Valmy. Sẽ có nhiều việc để làm, nếu lâu đài đã trở thành trạm cấp cứu tạm thời. Nàng sẽ chẳng còn thì giờ để buồn phiền nữa, nhất là lúc này.
Một làn khói dày đặc, cay xè áp tới quanh nàng. Nàng bắt đầu chạy. Phải kéo nước giếng lên đun sôi, rồi xé vải lanh làm băng cứu thương và lau sạch các vết thương trong khi chờ đoàn cứu thương Mỹ mang dụng cụ và thuốc men tới, nhưng giờ nàng chỉ còn muối và colrin để rửa thôi.
- Chuyện gì đã xảy ra trên Omaha đó? – Luke oang oang hỏi Greg khi anh mang súng lết lại gần cửa sổ.
- Sóng cao quá. – Greg tức tối trả lời từ khung cửa kế bên, chàng đang canh chừng một nhóm lính Đức nhốn nháo rút lui từ bãi biển về phía họ – Tụi tôi buộc phải đổ bộ cách vị trí ấn định hàng ngàn mét, thế là lọt ngay vào tầm súng của tụi Đức. Một phần ba lính của tôi bị giết trước khi vào tới bờ.
Luke dùng lưng bàn tay quệt mồ hôi trán. Những đội quân được điều tới Omaha lần này đều là những tay thiện chiến, đầy kinh nghiệm ở chiến trường Bắc Phi và Sicile thế mà còn lãnh một đòn phản công nhừ tử như thế thì anh chẳng còn hy vọng gì ở đội quân Anh và Canada đang đổ bộ trên bờ biển phía Đông. Luke hỏi tiếp:
- Liệu chúng ta có thắng không?
- Chúng ta phải thắng. – Greg chỉnh lại họng súng chuẩn bị bắn – Nếu thua trận này chúng ta sẽ bị thất bại luôn cả cuộc chiến.
Tên lính Đức đầu tiên lọt vào tầm bắn và cả hai cùng nổ súng một lúc.
Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, Lisette vẫn không tài nào ra sân kéo nước mà họ thì đang cần nước kinh khủng. Bọn Đức nhất định chiếm Valmy làm vị trí phòng thủ. Trận chiến ngày càng gay go khốc liệt.
- Nằm xuống. – Viên trung tá quát Lisette. Nàng vội vàng làm theo. Đạn bay như mưa qua các khung cửa sổ bể nát và ghim lỗ chỗ như đinh lên các bức tường phía trong lâu đài. Miếng đạn trái pháo bắn tung toé trên không. Nàng không còn thấy hoặc nghe gì được nữa. Bụi khói thuốc súng, làm nàng cay mắt và nghẹt thở, còn lựu đạn thì nổ ù cả tai. Một người lính đứng ở cửa sổ bên kia bỗng rú lên, anh ta bị trúng đạn vào bụng. Lisette vội chạy lại, nàng xé váy và chặn ngay dòng máu đang vọt ra.
- Nằm xuống. – Viên trung tá lại hét lên giận dữ nhưng nàng lờ đi và kéo người lính ra khỏi cửa sổ. Đạn rít lên bên tai nàng.
Trận đánh đã kéo dài bảy mươi lâm phút và dường như không bao giờ chấm dứt.
- Hạ đươc tên cuối cùng rồi! – Greg reo lên chiến thắng khi họng súng cuối cùng của quân Đức im bặt. Chàng rời cửa sổ chạy đến bên nàng.
- Anh ta còn sống không? – Nàng hoảng hốt hỏi khi Greg quỳ một chân xuống cạnh nàng.
- Còn sống. – Chàng cuống quít tìm hộp Sulpha – Chúa ơi! Đội cứu thương đâu? – Họ muốn chiếm giữ toà lâu đài này, thế thì chàng đã làm tròn nhiệm vụ, còn bây giờ họ phải lo thuốc men chứ.
Một người lính la lên:
- Xe tải và thiết giáp đang rời khỏi bãi biển. Thưa trung tá, họ đang đến phía này.
Greg thở phào. Một khi thiết giáp đã lên được bờ thì khó mà đẩy chúng xuống nữa. Trận chiến coi như thắng một nửa. Anh trút cả gói Sulpha vào vết thương toang hoác. Có lẽ anh lính trẻ này sẽ chết nếu đội cứu thương không tới kịp. Anh hướng sự chú ý sang cô gái mảnh khảnh bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ quan tâm
- Cô không sao chứ cô bé? – Chàng vội vàng hỏi.
Lisette gật đầu. Bàn tay và váy nàng ướt đẫm máu của người lính Mỹ bị thương.
- Vâng! – Nàng trả lời với giọng lo âu – Nhưng người này sẽ chết nếu bác sĩ đến trễ.
- Đội cấp cứu sắp đến rồi. – Chàng tự hỏi bao nhiêu ngàn người đã chết trong trận chiến này. Lạy Chúa, thật đúng là một lò sát sinh. Gần nửa lực lượng đổ bộ được bố trí yểm trợ những đội quân tấn công đã bị loại khỏi vòng chiến.
Biển động mạnh. Hết bửng đổ bộ này đến bửng đổ bộ khác chìm dần rồi bị nuốt chửng dưới những đợt sóng nhồi, cuốn theo hàng trăm người. Một sự rối loạn khủng khiếp, biển đặc nghẹt xác chết và người hấp hối. Chính Greg đã phải vùng vẫy cố thoát ra những ngọn sóng hung bạo để cùng đồng đội lên bãi biển đẫm máu và leo lên tận dốc đá phía trên. Tạ ơn Chúa, bây giờ thì tới lượt những người khác. Chàng lắng nghe tiếng gầm của thiết giáp và xe tải đang tiến gần lại. Tiếng động cơ xe Jeep hầu như bị át bởi những âm thanh ì ầm không ngớt của đại bác 88S của bọn Đức. Và trong khung cảnh tàn sát khủng khiếp này, ngay cạnh chàng lại là một cô gái dịu dàng.
Gương mặt nàng nhợt nhạt, đôi mắt vẫn còn bị những biến cố vừa qua ám ảnh. Greg nhớ đến những xác lính Đức trong lâu đài khi chàng mới bước vào và thấy lòng xúc động. Đất nước này đã bị xâm lăng suốt ba năm nay, hẳn nàng đã phải chịu đựng rất nhiều. Nước Pháp đã kề cận với chiến tranh nhiều hơn Anh và Mỹ, dân chúng phải sống chung với tụi Đức, kẻ đã diễu gót giày trên khắp đường phố nước Pháp, giày xéo lên nhà của họ.
Một chiếc xe tải thắng két lại trước lâu đài.
- Thưa ngài có cứu thương tới. – Một người ở ngoài la lên.
- Nói họ ở đây có một người bị thương nặng. – Greg hét to đáp lại, rồi khẽ chạm vào vai nàng – Trận đánh sắp kết thúc. – Chàng nói mà không biết nàng có nhận thức được điều đó không – Cô được tự do. Cô đã được giải phóng.
Nàng ngước nhìn chàng, nhìn vào bộ quân phục Mỹ thay vì bộ quân phục của Đức, nhìn vào khuôn mặt mạnh mẽ, ân cần, cởi mở và đầy thiện ý. Anh đang an ủi nàng với tất cả khả năng của mình.
- Cám ơn anh. – Nàng khẽ đáp, nhưng đôi mắt vẫn xa vắng. Ôi tự do! Nó chỉ còn có ý nghĩa trong tương đối nào thôi. Nàng đã mất tự do từ khi trao trái tim mình cho Dieter, và hiểu rằng sẽ không bao giờ thực sự tự do nữa.
Đội cứu thương chạy vào cấp cứu người lính Mỹ đang hôn mê. Lisette đứng lên. Chỉ vài phút sau, những chiếc xe tải khác lần lượt kéo đến chở đầy người bị thương nặng và dụng cụ thuốc men. Valmy nhanh chóng biến thành một bệnh viện dã chiến.
Lisette chỉ chỗ lấy nước cho các y tá và giúp họ dọn một phòng mổ tạm thời trong phòng ăn lớn. Nàng băng lại chân cho Luke sau khi đã gắp viên đạn ra và cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tính mạng anh không còn nguy hiểm nữa.
Thời gian tuần tự trôi qua, ngày rồi lại đêm, nàng mê mải với công việc, hết cắt những áo trận lấm bùn và giầy ống bê bết máu, lại lau chùi vết thương, đôi khi còn tiêm thuốc nữa. Các loại súng đạn, đại bác, mìn và bom cháy đã gây nên đủ loại vết thương gớm ghiếc. Nàng cũng không biết mình lấy đâu can đảm để không chùn tay lại và ngoảnh mặt đi.
- Cô khá lắm! – Ông bác sỹ lên tiếng khi nàng đang giữ chặt ống lưu để ông khâu lại mẩu chân cụt đã cắt rời – Cô là một cô ý tá giỏi rồi đấy, cô gái ạ.
Khi Greg Dering trở về sau đợt xung kích đẫm máu thì Lisette đã đứng suốt 24 tiếng đồng hồ.
- Thế là đủ rồi. – Anh nghiêm nghị nói và nắm cánh tay nàng – Cô phải nghỉ ngơi một chút. Suốt từ lúc nào đến giờ cô chưa ăn gì cả. Chắc cũng chưa được uống một ly cà phê?
Lisette gạt những lọn tóc mướt mồ hôi ra khỏi mặt. Đôi mắt sâu thẳm của nàng ánh lên vẻ tinh nghịch, nàng gượng nói.
- Thưa trung tá, tôi đã uống một ly cà phê cuối cùng cách đây ba năm.
Greg đăm đăm nhìn nàng, khuôn mặt sạm nắng cau lại. Trông nhìn như người mất hồn, đôi mắt thâm quầng lộ rõ trên làn da nhợt nhạt.
- Thế thì cô sẽ có một ly ngay bây giờ. – Chàng nói một cách kiên quyết rồi kéo nàng ra khỏi phòng giải phẫu tanh nồng.
Họ bước vào căn phòng khác tạm thời dùng làm tổng hành dinh. Có mùi bom cháy khét lẹt trên cả cánh tay Greg, nhưng nó sẽ nhanh chóng lành thôi. Đó chỉ là một ca xoàng xĩnh so với những người khác đang nằm đầy rẫy ngoài hành lang và khắp các phòng trong lâu đài. Cả một ngày trời với bao nhiêu sinh mạng để thành lập một cầu đổ bộ. Thật là tàn nhẫn và khủng khiếp. Một tổn thất như vậy thì chưa hẳn là thành công.
Greg nhẹ nhàng ấn nàng xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng và đốt bếp lò. Nhiệm vụ của chàng là bắt liên lạc với đội quân càn quét bờ biển phía Tây. Carentan là thành phố được chỉ định là nơi kết hợp giữa các lực lượng, tuy nhỏ nhưng nó có tầm chiến lược quan trọng đặc biệt. Không những nó là một trung tâm đường sắt mà còn là quốc lộ số 13, con đường chính xuyên qua Carentan nối giữa Paris và hải cảng ở Cherbourg.
Greg múc cà phê trong hộp khẩu phần vào một chiếc tách trang nhã có huy hiệu de Valmy. Vẻ đẹp của nó bây giờ trở nên lố bịch. Đã là ngày thứ hai sau cuộc đổ bộ, có thể Carentan đã bị chiếm. Nếu chưa thì cuộc tiến công đến Cherbourg không thể thực hiện được. Chàng lau dòng mồ hôi đầy bụi đất đang chảy xuống trán. Tụi Đức đã tràn ngập hết những vùng đầm lầy rộng lớn dẫn đến thành phố. Chỉ còn con đường đê hẹp là lối duy nhất để đến đó. Giờ mà chúng mở cuộc tấn công thì ta sẽ phải chịu đựng những tổn thất nặng nề.
- Đây cô cầm đi. – Chàng quay lại Lisette, trong tay là ly cà phê bốc khói.
Nàng đang ngủ, đôi chân xếp lại như một đứa trẻ dưới chiếc ghế bành sâu. Có những vệt khói đen trên má và trán nàng, còn áo len và chiếc váy nhàu nát thì dính đầy bụi bẩn và những vệt máu khô. Trông nàng còn rất trẻ và hơi yếu đuối. Ngay cả trong giấc ngủ, trông nàng vẫn quí phái và duyên dáng. Chàng lặng lẽ lấy chiếc áo khoác nhà binh và nhẹ nhàng đắp lên vai nàng.
Ở nàng, người ta thấy một phong cách đặc trưng của dân châu Âu, cách nàng hơi nghiêng đầu khi cất tiếng nói trầm ấm, và cả mái tóc dài óng mượt. Với vẻ dịu dàng và kiêu hãnh, nàng không giống những người con gái ở quê hương chàng. Chàng không thể tưởng tượng được chính nàng đã cứu Luke Brandon từ khu rừng sồi về đây dưới làn mưa đạn càn quét dữ dội của máy bay. Làm sao nàng có thể đỡ nổi một sức nặng dường ấy với dáng mảnh mai của mình. Chàng nhìn nàng một lúc lâu, rồi thận trọng quấn chiếc áo quanh đầu gối nàng và rời khỏi phòng, mặt thoáng vẻ tư lự.
Khi thức dậy, Lisette bối rối nhìn chiếc áo trận phủ lên người. Nàng nhớ lại viên trung tá đã dẫn nàng vào phòng và pha cho nàng một tách cà phê. Nó đang nằm lạnh lẽo bên bếp lò. Vẫn còn tiếng súng nổ, nhưng đã ngớt và không nhắm thẳng vào lâu đài. Có lẽ ở phía cánh đồng và khu rừng ngăn cách Valmy với Saint – Marie – des – Ponts. Nàng ném áo qua một bên, hoảng hốt về sự vô ý của mình để đến nỗi ngủ quên và chạy vội về phòng giải phẫu.
- Trong làng đang đánh nhau phải không? – Lisette lên tiếng hỏi khi nàng giúp người lính bộ binh cắt bộ quân phục đẫm máu ra.
Anh chàng y tá gục gặc đầu giận dữ, mặt anh ta hốc hác và mệt mỏi.
- Không còn sự kháng cự nào trên bãi biển nữa, binh lính và quân cụ đã chuyển hết lên bờ, nhưng chúng tôi chưa đánh bật tụi Đức ra xa lắm. Chưa có gì bảo đảm cả.
Những người bị thương được chuyển ra các tàu khu trực ngoài khơi và đưa lên boong mỗi lúc một nhiều. Một số người đã chết trước khi cuộc hành trình bắt đầu. Chỉ buổi sáng hôm đó, đã có 30 người chết. Lisette lặng người đi vì kinh hoàng. Những bệnh viện dã chiến được dựng lên sau bãi biển, có y tá túc trực chăm sóc vết thương ngay tại chỗ nhưng vẫn còn thiếu người. Trong khi đó mìn nổ tung ngay dưới chân họ, đạn bắn tỉa không ngớt và súng máy phụt lửa liên hồi trên các chiến hào và hàng giậu. Đi sâu vào một mét là có thêm một người lính Mỹ ngã gục.
Lisette lau rửa các vết thương, cầm máu và nắm bàn tay của những người hấp hối. Đôi lúc, không chịu đựng được nữa, nàng nghĩ đến sự hy sinh của những người lính Mỹ với sức vóc mạnh mẽ và ánh mắt thân thiện để tìm lại chút nghị lực.
Luke Brandon đang hút thuốc. Anh cáu kỉnh trước sự bất lực của mình. Anh muốn tiếp ứng đội quân Anh ở phía Đông nhưng cái chân dập nát của anh đã cản trở anh. Giá mà có một chiếc xe tải, xe hơi hay bất cứ thứ gì có thể đi được. Nhưng mọi phương tiện di chuyển của người Mỹ đều tiến về phía Tây và Cherbourg. Anh chỉ còn cách ở lại lâu đài và cầu thượng đế cho họ thành công.
Quốc lộ 13 xuyên thẳng như một mũi tên qua những vùng đầm lầy và đồng ruộng ngập nước. Chỗ cao nhất vượt lên mặt nước xao động, tối tăm đến khoảng một mét tám. Greg biết rằng họ là những mục tiêu lộ liễu, nhưng không còn cách nào khác để đến được Carentan. Phải vượt qua bằng được con đường đắp cao này mà họ vẫn gọi đùa là dải băng nhựa. Không còn chỗ nào có thể ẩn nấp hoặc dừng lại để chỉnh đốn hàng ngũ. Đạn của lính nhảy dù Đức đã lẻ tẻ nhắm vào họ. Một chiếc máy bay dội bom Luphtquaphphe đã bổ nhào xuống. Súng cối nã vào suốt hàng lính dài ngoằng và trong khi họ phải nhích tới từng tấc đất đỏ máu thì Greg Dering lại đắm mình với hình ảnh của một vóc dáng mảnh mai cuộn mình trên chiếc ghế bành sâu, một người con gái mà chàng quyết sẽ tìm hiểu trước khi rũ lớp đất nhuộm máu của Normandy ra khỏi gót giày.
Tại Valmy dường như không còn phân biệt được ngày và đêm nữa, khi không thể đứng nổi nữa, Lisette cố gắng lấy vài phút quý báu để ngủ, nép mình trên chiếc ghế bành trong một góc phòng của Greg Dering, nàng không biết anh đang ở đâu và còn sống không.
Nước giếng được kéo lên liên tục nhưng không sao đủ cả. Ngay khi được biết ở vùng trong có nước, một thị trấn an toàn nằm trong khu vực của quân Đồng minh, đội cứu thương liền chuyển dụng cụ và thương binh lên một đoàn xe tải đến đó.
Lisette nhìn họ ra đi với một tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Vui vì quân Đức đã rút khỏi Normandy quá nhanh, và buồn vì không còn những công việc lút đầu để nàng có thể lãng quên những đau khổ của mình.
Nàng đứng đó, trong cái lạnh ẩm ướt của một buổi sáng sớm, hai tay ép chặt vào người khi chiếc xe cuối cùng của đoàn thương binh ầm ầm chạy xuống lối đi rải sỏi. Dieter chết rồi. Nàng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy hắn nữa, nàng phải cúi đầu và chấp nhận thực tại phũ phàng đó. Phía sau nàng, Valmy đang chờ đợi với biết bao kỷ niệm – kỷ niệm của buổi gặp gỡ trong phòng ăn, của những cuộc ái ân nồng nhiệt đến kỳ diệu trong căn phòng nhỏ trên toà tháp; nàng vẫn còn cảm giác của thân thể hắn trong vòng tay, của dòng máu ấm đang chảy loang dần một màu đỏ bầm dễ sợ trên những phiến đá lát cổ kính. Nàng không thể trở về nơi đó, không thể nào, Luke Brandon ở lại phía sau, nhất quyết chờ đợi để gia nhập với lực lượng Anh ngay dịp đầu tiên, nhưng sự hiện diện của Luke cũng không thể an ủi nỗi đau buồn của nàng. Chiếc xe hồng thập tự đã mất hút sau chỗ quẹo để lại một đám bụi mù. Lisette quyết định quay đi, nàng men theo con đường dẫn ra khỏi lâu đài và đi về hướng mũi đất ra biển. Những cuộn dây thép gai khổng lồ làm rào ngăn đã lâu giờ đây đã tả tơi và bẹp dí dưới sức nặng của xe tăng Đồng minh. Những xác chết vẫn chưa được chôn cất. Họ nằm đó, người Đức và người Mỹ lẫn lộn, bên cạnh là tàn tích của những chiếc xe cháy rụi, méo mó.
Nàng quay mặt đi khỏi cảnh chết chóc, ngước nhìn bầu trời trong vắt bao la. Hôm nay sẽ là một ngày oi bức. Cái rét mướt buổi sáng sớm đã tan đi và mặt trời ấm áp truyền qua lớp áo len mỏng của nàng. Những con tàu che khuất cả một vùng biển, người lên xuống lao xao, hết chuyển thương binh lên bờ, lại thả thêm thiết giáp, xe tải, đồ đạc xuống. Họ đã đổ bộ được bảy ngày. Quân Anh đang ở Bayeux và sẽ tiến đến Caen. Quân Mỹ giữ những thành phố duyên hải từ Colleville đến Ste, Mere Egkuse và theo như Luke nói, họ đang tiến quân đến một hải cảng ở Cherbourg. Bây giờ có lẽ họ đã cập bến. Dieter nói rằng cách duy nhất đẩy lui quân Đồng minh là chặn ngay từ bãi biển. Hắn đã nổi khùng lên vì sự lưỡng lự của Hitler trong việc Rommel kiểm soát thêm các sư đoàn thiết giáp. Nếu có được lực lượng này thì sự tàn phá xung quanh đây sẽ là kết quả sự thất bại cho quân dội Mỹ thay vì chiến thắng như hiện nay.
Nàng khép nhẹ mi mắt để có thể nghe lại giọng nói của hắn, để có thể thấy khuôn mặt rắn rỏi quen thuộc với đôi mắt sáng và hàng mi đen rực cháy vì tình yêu đối với nàng. Những tiếng nấc quá lâu đè nén cứ dâng lên không gì kiềm chế được nữa. Nàng buông người xuống đám cỏ và bật khóc nức nở. Trái tim nàng đã tan vỡ, bàn tay nắm chặt đập mạnh trên mặt đất trong cơn đau khổ cùng cực.
Giờ đây nàng đã hiểu ra. Sẽ không có một tương lai nào dành cho họ cả. Họ đã sống trong một thế giới mộng tưởng mà thời gian và hoàn cảnh sẽ đưa họ đến hồi kết thúc, cho dù Dieter còn sống. Định mệnh đã không để họ sống hạnh phúc bên nhau. Hơi thở nàng run rẩy khó nhọc. Nàng nhấc đầu khỏi cánh tay, gạt nước mắt và nhìn đăm đăm ra những làn sóng bạc cuộn dâng ngoài biển khơi nhưng chẳng cảm thấy được hình ảnh nào cả. Dù sao họ cũng cưỡng lại được định mệnh trong một thời gian ngắn ngủi. Họ đã yêu nhau say đắm và cuồng nhiệt, đã dồn hết tình yêu cả đời người trong những tháng ngày hạnh phúc. Nhưng giờ thì nó đã qua rồi.
Nàng đứng dậy và cảm thấy mệt mỏi. Phía trên nàng, những đám mây điểm trên nền trời. Từ Vierville vọng lại tiếng chuông nhà thờ ngân xa. Tay nàng đan chặt trên bụng. Sự kết thúc đã qua và bây giờ là sự bắt đầu. Nàng đã may mắn hơn cả người may mắn nhất vì có một đứa con làm nguồn hy vọng. Đứa con của Dieter, một đứa bé với mái tóc vàng như bắp và đôi mắt sáng đầm ấm, một đứa con mà Dieter hẳn sẽ hãnh diện.
Khi nàng trở về Valmy, những nét căng thẳng muộn phiền nơi miệng và trong đôi mắt đã được che giấu khéo léo. Luke ra mở cửa, anh chống mình nặng nề trên cặp nạng.
- Tôi lo quá, không biết cô đi đâu.
Nàng bước nhanh về phía anh với vẻ nhẹ nhàng duyên dáng.
- Tôi chỉ dạo quanh đây thôi. Tôi còn nghe thấy tiếng chuông nhà thờ ở Vierville mà.
- Chưa có gì là an toàn cả. – Luke nói cộc lốc – Khi quân Mỹ chuyển đi, họ đã cảnh giác chúng ta phải cẩn thận. Họ nghĩ là quân Đức còn ẩn náu quanh Saint – Marie – eds – Ponts.
- Tôi không đi vào làng. Tôi chỉ đi bộ ra mũi đất. – Nàng mỉm cười trấn an.
Luke nín thở. Đây là lần đầu tiên anh thấy nàng cười. Vẻ rạng rỡ của nó làm anh sững sờ. Anh muốn cầu hôn nàng vì một thôi thúc muốn chuộc lỗi và bảo vệ nàng, nhưng giờ đây anh biết rằng mình vẫn làm như thế cho dù không có cái chết của Dieter Meyer.
- Lisette, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau. – Họ bước vào nhà bếp của lâu đài. Anh nhìn theo Lisette khi nàng bắt đầu pha 2 tách cà phê từ phần lương thực của lính Mỹ để lại.
Nàng gật đầu, nghĩ rằng anh muốn nói về một việc tiến triển của cuộc đổ bộ.
- Quân Anh đã chiếm được Caen chưa? – Nàng tò mò hỏi.
- Chưa có thêm tin gì cả. Mà không dễ dàng chiếm được đô thị đó đâu. Tụi Đức sẽ bám chặt lấy nó đến viên đạn cuối cùng. Nhưng tôi không muốn nói về Caen, tôi muốn nói về chúng ta.
Mắt nàng mờ đi.
- Chẳng được gì đâu, Luke à. – Nàng nói dịu dàng, nàng biết rõ anh đang muốn đề cập đến chuyện gì – Tôi rất biết ơn đề nghị của anh, nhưng…
Đôi mày vắt ngang của Luke dựng lên:
- Dẹp cái chuyện biết ơn đó đi. Tôi không cần sự biết ơn.
Đôi má Lisette đỏ ửng lên. Luke chống nạng lùa những ngón tay vào tóc, nói lại:
- Cũng không phải tôi tìm những thú vui xác thịt. Lisette, tôi không thể sống ở đây lâu hơn nữa. Tôi phải đi gặp đơn vị của tôi, cho dù có phải bò lết. Một khi gặp được họ, thì cũng phải cả tháng nữa tôi mới trở lại đây được. Tôi muốn chăc cô sẽ đợi tôi.
- Anh biết là tôi sẽ… – Nàng nói và cảm thấy nghẹn ngào trong cổ.
- Cô sẽ bằng lòng chứ? – Đôi mắt xanh của Luke bừng bừng, giọng anh căng thẳng.
Lisette lắc đầu, làn tóc óng ánh như giải lụa đen.
- Không. – Nàng đáp và những đốt ngón tay trên thành nạng của Luke trắng bệch ra – Tôi coi anh như một người bạn.
Sự thất vọng làm anh choáng váng, anh gầm lên hung hãn:
- Đó không phải là điều tôi muốn. Tôi muốn được tình yêu mà cô đã dành cho Dieter Meyer.
Khuôn mặt nàng biểu lộ một nỗi đau vô bờ. Luke tự nguyền rủa mình là một thằng khùng, anh đã đưa quan hệ mong manh, mới chớm giữa họ vào chỗ bế tắc.
- Tôi không bao giờ dành cho ai tình cảm đó nữa. – Nàng quay mặt đi, đôi mắt sáng quắc – Đối với anh và bất cứ người nào khác cũng vậy.
Nàng cầm lấy chiếc xô và đi nhanh ra cửa, không muốn anh nhìn thấy sự đau khổ của nàng.
Luke bất lực nhìn Lisette đi ra, ước gì anh có thể quăng cây gậy này đi để chạy theo, giữ nàng lại. Họ đã bên nhau suốt bảy ngày bảy đêm. Anh đã quan sát nàng trong cơn rối loạn kinh hoàng nhất. Đã thấy nàng trở về sau khi chôn cất Dieter Meyer, với những giọt máu của người yêu thấm ướt trên váy áo, đã thấy nàng bất chấp lửa đạn quân thù với lòng can đảm không bao giờ mất đi. Và cả khi chăm sóc các vết thương, an ủi người hấp hối, bao giờ nàng cũng tận tụy với thái độ dịu dàng, tế nhị nhất.
Vẻ đẹp mong manh huyền ảo của nàng đã làm anh choáng váng, nhưng biết nàng không yếu đuối. Nàng được tôi luyện bằng ngọn lửa thép của trái tim và lòng dũng cảm. Đề nghị ban đầu của anh được thúc đẩy là vì mặc cảm tội lỗi, vì anh đã bắn chết cha của chú bé, chỉ vài giờ sau khi nàng liều mình cứu anh. Vì trong cơn hấp hối Meyer đã yêu cầu anh chăm sóc nàng, anh chỉ có thể thực hiện điều đó qua cuộc hôn nhân. Nhưng giờ đây anh muốn cưới nàng vì tình yêu đối với nàng, vì sắc đẹp quyến rũ và lòng can đảm của nàng khiến anh không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Một khi đã gia nhập quân đội Anh thì không biết bao giờ anh mới quay lại Valmy. Anh phải chắc nàng còn ở đây khi anh trở về. Nếu như có sự trả thù những người kết giao với Đức, thì nàng cũng sẽ bị lôi cuốn đi với hàng trăm ngàn người không nhà khác đang sống lang thang khắp Châu Âu, tơi tả vì chiến tranh.
Anh không phải là người lãng mạn, nhưng việc họ gặp nhau dường như có bàn tay của định mệnh. Nhưng giờ đây anh có thể mất nàng, điều đó thật ngoài sức chịu đựng.
Lisette bước nhanh qua khoảng sân lát đá cuội đến máy bơm nước. Nàng bắt đầu hì hục bơm. Những lời của Luke đã khuấy động sự yên tĩnh trong tâm hồn nàng, và nỗi đớn đau đã lắng dịu lại dâng lên. Một chiếc xe tải lăn bánh lạo xạo trên con đường trồng cây đoạn. Lisette vội bỏ thùng xuống, chạy vòng ra trước nhà. Đó là một chiếc xe tải của Mỹ, bám bụi, chở đầy lính. Trông họ vui vẻ quá, nàng đưa tay che đôi mắt nheo lại vì chói nắng. Chiếc xe dừng lại cách nàng nửa mét.
- Bệnh viện dã chiến dời đi nơi khác rồi.
Một thân hình vạm vỡ nhảy xuống từ sau xe và chạy về phía nàng. Đôi mắt Lisette rạng rỡ, đó là Greg Dering, bộ đồ trận màu cỏ úa đóng một lớp bùn khô và bụi bẩn. Nón sắt trên đầu và bên hông là khẩu colt 45.
- Không sao đâu. – Chàng cười toe toét rồi nhấc bổng nàng lên quay một vòng – Chúng tôi không cần nó nữa.
Lisette bật cười, nàng cũng vui lây với sự thân mật tự nhiên của anh.
- Tôi rất vui mừng. – Nàng nói khi Greg đặt mình xuống – Gặp lại anh, Luke sẽ mừng lắm đấy. Đã chiếm được Carentan chưa? Chúng tôi chẳng nghe được tin tức gì cả. Hoàn toàn không có.
Greg nhìn nàng mỉm cười. Đã nhiều lần, ngay dưới làn mưa đạn, trên con đường từ Carentan đến Valmy, chàng tự hỏi mình có được bình thường không. Thật ra, thì ai cũng có thể đảm nhiệm được việc càn quét tụi lính Đức còn lẩn quẩn ra khỏi Saint – Marie – des – Ponts và các làng lân cận, nhưng chính chàng đứng ra làm việc đó chỉ vì chàng muốn gặp lại nàng. Giờ đây chàng đang đón nhận nụ cười của nàng vả cảm thấy sung sướng vì điều đã làm.
- Brandon vẫn còn ở đây chứ? – Chàng hỏi khi họ đi về phía lâu đài.
- Vâng. Anh ấy nhất định không chịu đi tàu về nhà như một thương binh. Ngay khi chân lành, anh ấy sẽ tìm đến quân đội Anh ở Caen. – Lisette ngoái nhìn qua vai mấy người lính vẫn còn ở sau xe tải – Họ đang tới đó sao?
Greg lắc đầu nụ cười tắt dần:
- Không, chúng tôi đang trên đường đi trinh sát Sainte – Marie – des – Ponts và các làng vùng duyên hải để lùng hết tụi Đức còn sót lại.
- Tôi hy vọng rằng không có. – Nàng lo lắng – Dân làng đã bắt đầu trở về nhà. Nếu tụi Đức vẫn còn lảng vảng đâu đây thì nên báo cho họ biết.
Nàng nghĩ đến bá tước Bridet, bà Chamot và bà Tellier mới sinh con. Từ lúc bắt đầu trận đánh, nàng không còn gặp ai trong bọn họ.
- Tôi đi với anh được không? Có vài người lớn tuổi trong làng cần được chăm sóc. Mấy tuần sắp tới đây, ở Valmy sẽ tiện nghi hơn ở nhà họ.
- Không! – Greg dịu dàng nói – Điều đó nguy hiểm lắm.
Ánh mắt nàng trở nên bướng bỉnh.
- Nếu tôi không đi với anh, tôi sẽ đạp xe xuống đó một mình. Và như vậy thì nguy hiểm hơn nhiều.
- Thôi được! – Greg miễn cưỡng đồng ý, hy vọng rằng sẽ không gặp chuyện gì ở Sainte – Marie – Nhưng chỉ ở Sainte – Marie thôi nhé. Rồi tôi sẽ đưa cô trở lại. Được chứ?
Lisette gật đầu. Nàng đang mỉm cười với Greg thì Luke mở bật cánh cửa gỗ sồi to nặng nề của Valmy. Những thớ thịt trên mặt Luke giật giật. Vừa rồi trông thấy nàng còn ủ rũ âu sầu là thế, vậy mà giờ đây, mới gặp lại Dering, nàng đã tươi tắn hẳn lên. Anh cố kiềm lại cảm giác ganh tỵ đang nhen nhúm trong lòng. Nhưng nếu sự trở về của Dering giúp nàng được vui thì anh cũng nên lấy làm mừng… Anh chàng người Mỹ to lớn này với khuôn mặt rám nắng và nụ cười thoải mái thật đáng kính. Anh thầm cảm ơn là Dering đã không bị giết trong cuộc tấn công đẫm máu tại Carentan.
- Trung tá Dering sắp dẫn tôi đến Sainte – Marie. – Lisette nói và nhặt chiếc áo len choàng lên vai – Có vài người già yếu trong làng muốn tới Valmy tá tức một thời gian, ở đây vẫn còn phòng cho họ.
Luke đưa mắt nhìn Greg:
- Liệu có an toàn không?
- An toàn hơn là để cô ấy đạp xe một mình xuống đó. – Greg trả lời tỉnh bơ – Chúng tôi đang thực hiện chiến dịch càn quét khắp các ngôi làng ven biển. Không một tên Đức nào còn lẩn quất sau khi chúng tôi đi qua.
- Còn Carentan?
Chiếc cằm vuông của Greg bạnh ra:
- Chúng tôi đã chiếm được ngày hôm sau, – anh nói cộc lốc – bắng giá rất đắt.
Luke chợt nhớ đến Lisette đang có mặt ở đây nên không hỏi thêm chi tiết.
Trung đoàn sáu nhảy dù, một trong những đội quân thiện chiến nhất của Đức đóng tại Carentan. Anh có thể đoán được sự tổn thất sinh mạng sẽ lên tới mức nào khi họ đụng độ với sư đoàn tác chiến 101 của Hoa Kỳ.
- Nếu anh thấy ở Sainte – Marie có chiếc xe Jeep nào bỏ không thì mang về đây hộ tôi. – Anh nói khi họ sắp sửa đi.
- Được rồi, tôi kiếm cho. – Greg nhoẻn cười.
- Để ý đến Lisette. – Luke dặn thêm khi nàng hướng về chiếc xe tải đang đợi – Tôi định cưới cô ấy sau khi buổi tiệc này kết thúc.
- Tôi sẽ chăm sóc cô ấy. – Greg vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Luke – Tôi sẽ phá hỏng dự định của anh bằng mọi cách.
Luke mím chặt môi. Anh cũng đoán vậy vì không có lý do gì mà Dering lại trở về Valmy trong cuộc viếng thăm chớp nhoáng như vậy.
Lisette ngồi phía trước xe, giữa viên trung tá và người tài xế mặt nhọ nhem những khói, chiếc nón sắt trên đầu làm cho họ không được thoải mái lắm, nhưng Greg cứ nài nỉ nàng đội nó. Trên đường đến Valmy họ chưa gặp vụ bắn tỉa nào, nhưng chẳng ai có thể ngờ trước được, nó có thể tới từ bất cứ lúc nào mà không biết từ đâu. Đến cuối lối xe chạy, họ quẹo trái, qua khu rừng sồi nằm rải rác bên vệ đường, dị dạng trong cái chết.
- Tại sao họ chưa được chôn? – Nàng run run hỏi.
Giọng Greg đanh lại.
- Chúng tôi không có đủ thời giờ và nhân lực. Và có nhiều xác lính Đức có mìn do chính đồng đội của họ gài vào.
Qua những hàng cây, nàng thấy nông trại của gia đình Keiphpher và gia đình Bleriot, cả 2 đều ám đen khói làm nàng quặn đau. Nàng biết Jean Keiphpher chưa rời khỏi làng. Ông là một trong số những người được phép ở lại để cung cấp sữa và trứng cho bọn Đức. Họ vội lách xuống cầu tránh một chiếc xe tải quân đội khác chạy ngược chiều với tốc độ khủng khiếp. Sự việc xảy ra trong tích tắc. Greg ngó theo.
- Các anh đi đâu vậy? – Chàng hét to với người tài xế.
- Đến Vierville. Nghe nói có một tiểu đoàn Đức ở đó.
Greg gật đầu.
- Chúng tôi sẽ bắt kịp các anh sau. Chúc may mắn.
Chiếc xe tải sang số một, hai và ba rồi chạy biến trong đám bụi khói mù mịt.
- Nếu họ vừa đi qua Sainte – Marie, thì có lẽ ngôi làng đã được an toàn. – Greg nói với Lisette, biết rằng nàng đang nôn nao dưới bề ngoài điềm tĩnh.
- Tôi hy vọng như vậy. – Nàng đáp lại tuy vẫn thấp thỏm – Cả hai nông trại đã đi qua đều bị đạn pháo.
- Chỗ nào cũng bị đạn pháo. – Người tài xế ngồi cạnh nàng cáu kỉnh nói chen vào.
Họ phóng nhanh qua cầu. Lisette chợt nhận ra Jean Keiphpher đang chạy bổ về phía họ, một vẻ tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt hồng hào của ông.
- Hoan hô! Hoan hô! Người Anh muôn năm! Người Mỹ muôn năm! Nước Pháp muôn năm!
Nàng chồm qua Dering và ló ra ngoài cửa xe, gọi rối rít:
- Jean, mọi người về làng chưa? Có ai cần gúp đỡ gì không?
Jean cười toe toét với nàng, miệng không còn cái răng nào.
- Về gần hết rồi, gia đỉnh Laphphont không bao giờ chịu đi đâu. Họ khoá kín cửa hầm lại và ở đó cùng 5 đứa con, cả dê và gà mái nữa. Bà Chamot thì hôn lính Mỹ nhiều đến không còn nhớ nổi! Tuyệt lắm!
Chiếc xe lại lắc lư rồi ngừng lại, những người lính nhảy xuống từ bửng sau và tản nhanh vào các đường phố, kiểm soát lại Sainte – Marie xem có đúng như lời bác Jean nói không.
- Cô vẫn bình an chứ, tiểu thư de Valmy? – Bà Bridet và mấy đứa con chạy lại phía nàng, rồi bà vòng tay ôm ghì lấy nàng – Lạy Chúa, ba mẹ cô đâu? Họ ở Balleroy à? Tốt, tốt lắm, nhưng tôi không muốn ở bất cứ nơi nào khác trong ngày hôm nay ngoài Sainte – Marie ra. Cuối cùng chúng ta đã được giải thoát. Ôi! Không còn tin nổi nữa. Tôi đã treo lá cờ Pháp trên cửa sổ cao nhất. Nó đẹp lắm, phải không cô? Không còn tụi Đức nữa, chúng chỉ đáng nhổ vào mặt.
Chuồng gá mái của bà Bridet bị nổ tan tành và Lisette đã hứa tìm cho bà một chỗ khác thay thế. Bà Lechevailer bị gãy tay vì một nửa nhà bếp đổ đã đè lên. Còn ông già Bleriot thì được tìm thấy ở cuối vườn đang say bí tỉ, và mọi người thấy lão đã ngất nga ngất ngưỡng ở đó trong suốt cuộc đổ bộ.
- Cô cảm thấy vui hơn chứ? – Greg hỏi khi Lisette bước ra khỏi căn nhà chỉ còn trơ lại 4 bức tường của bà Chamot, nàng sẽ mang vải lanh và soong chảo lại.
- Vâng, mọi người đều được an toàn ở trong khi làng bị dội bom và bắn phá. Không có ai bị thương nặng, mặc dù họ nói là có tiếng súng ở phía nam ngôi làng lúc sáng nay,
Greg gật đầu:
- Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc dạo chơi của chúng tôi không phải là vô ích. Đã đến giờ triệt hạ của bọn chúng. Tôi sẽ đưa cô về Valmy bây giờ. Có ai muốn đi cùng không?
- Không đâu. Họ đang mừng được trở về nhà dù có phải bò lê đi nữa.
- Vậy chúng ta đi thôi. – Chàng nắm tay Lisette để đỡ lên xe nhưng chợt khựng lại. Có tiếng súng nổ lạch tạch rất rõ từ phía Valmy.
Greg mím môi lại.
- Chuyện quái gì nữa đây? – Chàng đóng sầm cửa hông lại rồi chạy vòng qua bên kia xe, nhảy vào chỗ tài xế.
- Cái gì thế? – Lisette hoảng hốt hỏi, nàng chưa nghe rõ tiếng súng.
- Tôi không chắc. – Giọng Greg hung dữ – Nhưng tôi sẽ tìm ra.
Greg mở máy, những người lính vội ùa lên phía sau xe. Xe vẫn không rời chỗ, chàng nhấn mạnh chân ga, chiếc xe vọt ra khỏi con đường làng, người với gà vịt chạy tán loạn phía trước.
Khi họ tới cái cầu ở chân đồi, nàng đã nghe thấy nó: tiếng lạch tạch của súng máy. Nàng lặng người đi. Âm thanh quá quen thuộc. Nếu không có nét lo lắng trên khuôn mặt và đôi môi mím chặt của Greg, nàng đã không chú ý đến nó. Họ lao nhanh qua đồi, và nàng chợt hiểu ra. Tiếng súng vọng đến từ Valmy.
- Nhanh lên! – Nàng thì thào, bàn tay nắm chặt trong lòng – Ôi! Làm ơn nhanh lên!
Trước khi đi hết vạt rừng, họ đã nhìn thấy khói. Nó bốc lên và cuộn lại thành từng cụm đen lớn. Rừng thưa dần, mũi đất trải dài phía trước họ, và Valmy sừng sững trong vẻ tráng lệ cổ kính, đang bốc cháy dữ dội.