- Hắn nghi ngờ. – Elise nói một cách căng thẳng – Hắn ra lệnh cho tôi phải đi ngay bây giờ.
- Không thể như thế được! Nếu như thế thì hắn đã cho bắt và bắn chị như Paul và André.
- Hắn nghi ngờ tôi rồi. – Elise lặp lại, bộ mặt đau khổ và giận dữ của Lisette đã tác động đến cô. Cô nhớ lại những lời đồn đại và mối quan hệ giữa Lisette với Paul Gilles, lần đầu tiên cô tự hỏi điều đó có thật hay không – Hắn không cho phép một người nào khác đến Valmy, vì chỉ có mục đích là gài bẫy họ. Tạm biệt Lisette. Không còn thì giờ nữa. Tôi phải đi.
Lisette bước lại phía cô:
- Máy ảnh đâu? – Nàng hấp tấp hỏi.
Đôi mắt Elise trông buồn thảm.
- Trong túi xách của tôi.
Cánh mũi thanh tú của Lisette phập phồng:
- Chị sẽ bị lục soát. – Nàng nói gấp – Hãy đưa tôi giấu nó.
- Nhưng nguy hiểm lắm. – Elise phản đối một cách yếu ớt.
- Cứ đưa nó cho tôi. – Nàng cương quyết nài nỉ.
Elise chớp mắt ngần ngại, trước mặt cô là một Lisette đã thay đổi, cứng rắn và cương quyết, khó lòng lay chuyển được ý định của nàng.
Elise cúi xuống chiếc túi dưới chân và mở dây kéo.
- Nó ở trong này đây. – Cô lôi ra một hộp thiếc đựng sữa bột.
- Máy đã gắn phim chưa?
Elise mở to mắt:
- Có, nhưng…
- Tôi sẽ đưa nó cho ai?
- Cô không thể làm điều đó, Lisette ạ. – Elise hoảng hốt nói – Cô không đủ khả năng đột nhập vào căn phòng đó đâu. Đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm.
- Tôi sẽ cố gắng. – Lisette sôi nổi nói – Và nếu tôi không thành công, tôi muốn biết phải giao cuộn phim này cho ai?
Họ nghe tiếng giày bốt nặng nề đi vào đại sảnh và những tiếng nói đầy chất vấn vang lên. Elise lùi lại phía cửa:
- Tôi phải đi. Họ đang tìm tôi.
- Nhưng tôi phải giao cuộn phim này cho ai?
Elise thoáng ngập ngừng rồi vội vã nói:
- Jean Jacques, quán Candide, Bayeux. Tạm biệt Lisette. Chúc may mắn.
Cô chạy ra khỏi phòng, vội vã đi dọc hành lang và xuống cầu thang. Vài giây sau có tiếng cửa đóng sầm rồi tất cả lại chìm vào yên lặng.
Lisette ngồi xuống giường và mở chiếc hộp. Nàng đẩy những ngón tay giữa lớp bột mịn cho đến khi chúng chạm vào một vật gì cứng và đặc. Mắt nàng sáng lên. Nàng phải thực hiện những gì mà Elise không còn làm được nữa.
Nàng tin tưởng vào quân đồng minh sẽ biết đích xác kế hoạch mà Dieter Meyer đưa ra đối phó với họ. Và nàng sẽ vô hiệu hoá chúng. Cái chết của Paul và André không thể bỏ qua mà không trả thù, dù nàng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Năm ngày sau, André Caldron được chôn cất tại sân nhà thờ Saint – Marie – des – Ponts. Dieter Meyer đã đột ngột thông báo với ông bá tước rằng không một ai trong toà lâu đài Valmy được phép tham dự đám tang đó. Nhưng vẫn có người chống lại lệnh cấm của Dieter.
Không phải Lisette hay ông bà tước mà lại là bà bá tước.
- Nhưng mình có quen biết Caldron nhiều lắm đâu? – Ông Henri phản đối, mặt đầy vẻ lo lắng.
- Nhưng đây là một tập tục. – Bà Héloise lặng lẽ nói, vừa đặt chiếc nón đen nhỏ nhắn lên búi tóc của mình – Ông ta chết tại Valmy. Em có bổn phận phải đi dự đám tang, và không ai được ngăn cản em hết, ngay cả thiếu tá Meyer.
- Anh hiểu tâm trạng của mình. Hãy tin anh. Nhưng mình không nên cãi lệnh hắn.
Bà bá tước sửa lại chiếc mạng che mặt. Trông bà như sắp sửa đi dự bữa tiệc ở nhà hàng Ritz chứ không phải đi dự đám tang một ông chủ quán cà phê tại Saint – Marie – des – Ponts. Đôi chân thon dài của bà được bọc trong váy lụa đen. Ba năm trước đây, bà đã dấu đôi vớ ấy đi, chỉ định mang nó trong ngày giải phóng, nhưng cái chết của André Caldron và Paul Gilles trên mảnh đất của gia đình Valmy khiến bà đã lôi chúng ra cùng bộ vét đen do tiệm Balmain may trong chuyến đi Paris lần cuối cùng trước khi chiến tranh bùng nổ.
- Hắn sẽ ngăn cản mình. – Chồng bà báo trước – Hắn sẽ không cho phép ai coi thường mệnh lệnh của hắn.
Héloise không nói gì. Bà cầm lấy cuốn kinh, khuôn mặt đẹp và quý phái của bà không hề có dấu vết của thời gian. Ông Henri trìu mến nhìn bà, ông thấy nao nao trong dạ. Bà luôn tạo cho ông những bất ngờ.
Một người vô cùng thù ghét sự náo động, đôi co và luôn tìm cách tháo lui những tình huống đó nếu có thể, giờ đây lại chủ động khơi dậy và đối mặt với cơn thịnh nộ của Meyer theo cách xử sự của riêng mình.
- Cho dù anh chưa hề nói về tình yêu bất diệt của anh, – ông bá tước nói, tiến lại phía vợ và hôn lên thái dương bà – nhưng em hãy tin rằng, điều ấy luôn tràn ngập trong tim anh.
Đôi má bà Héloise ửng hồng.
- Cám ơn anh, Henri! – Bà nói rồi quay đi, nhưng khi ông bá tước tiễn chân bà đến cửa, bà Héloise ngăn lại – Không Henri, đừng đi với em. Em muốn làm việc này một mình.
Bà dừng lại ở đầu cầu thang, cố nén một cơn run nhẹ rồi bước xuống, bên ngoài trông bà vô cùng điềm tĩnh. Dieter biết rõ bà bá tước định làm gì. Thái độ can đảm và thách đố của bà cũng hệt như con gái mình. Khi bà bá tước băng qua đại sảnh, hắn mở cửa phòng ăn chính, bóng của hắn chắn ngang lối đi.
- Bà đi đâu vậy? – Hắn lặng lẽ hỏi.
- Tôi đến dự đám tang André.
Giọng nói trong như tiếng sáo của người đàn bà lạnh băng. Đã có thời gian bà chuyện trò thân mật với hắn, mời hắn cùng ăn tối, những tưởng thế nào cũng có một người Đức khác biệt, một người Đức không phải là đảng viên đảng quốc xã. Nhưng bà đã lầm. Dieter nhìn bà một cách ngưỡng mộ lẫn bực tức. Dáng dấp của bà chưa hề lộ vẻ gì của một phụ nữ ở tuổi năm mươi. Nhìn bà hắn liên tưởng đến hình ảnh mai sau của Lisette, rồi nàng cũng sẽ như thế. Nghĩ đến Lisette, ánh mắt hắn lộ rõ nét đau đớn. Hắn cộc cằn nói:
- Tôi đã ra lệnh không ai ở Valmy được đi dự đám tang cả.
Nãy giờ bà vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn đến Dieter. Câu nói của hắn làm bà quay lại và đôi mắt xanh xám nhìn hắn đăm đăm.
- Tôi có biết lệnh của ông, thiếu tá Meyer ạ.
- Và bà muốn phản đối?
- Nếu muốn ngăn tôi đi dự đám tang nguời mà ông đã bắn chết thì ông phải làm chuyện đó một cách khác kia.
Dieter thở dài. Hắn tự hỏi bà sẽ nói gì nếu hắn cho biết người đàn ông mà bà muốn đi dự đám tang đã hèn hạ nêu tên con gái của bà cũng là thành viên của quân kháng chiến.
- Được rồi! – Hắn nén giọng – Tôi sẽ gọi xe đến cho bà.
- Thiếu tá Meyer, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ đến đám tang của một trong những nạn nhân của ông bằng xe của cơ quan Đức. Thà tôi lết đến đó còn hơn. – Bà quay lưng bước nhanh, gót giầy cao gõ trên mặt sàn lát đá.
Hắn quay lại với bản báo cáo đang hoàn tất. Mọi nỗ lực đã sụp đổ. Với trạng thái thần kinh căng thẳng, hắn chỉ còn nghĩ tới Lisette. Rồi không thể chịu đựng thêm nữa, hắn giận dữ rời khỏi lâu đài, đến chỗ chuồng ngựa, nơi làm nhà xe cho chiếc Horch của hắn và ra lệnh cho tài xế đưa hắn tới Vierville.
Tuyến phòng thủ vẫn chưa được đáp ứng đầy đủ. Họ còn cần nhiều bê tông, sắt thép, những vòm xoay cho công sự và kô cốt để những cầu vồng lửa từ súng của họ không bị cản trở.
Khuôn mặt của Lisette vẫn lởn vởn trong tâm trí khiến hắn rên rỉ. Không biết đến bao giờ nàng mới lắng xuống. Hắn đang cần đàn bà, phải thật nhiều đàn bà. Và hắn đã có phép nghỉ cuối tuần trong tay.
Khi chiếc Horch phóng qua con đường nhỏ có bờ giậu cao, hắn quyết định đi Paris. Những viễn tưởng hấp dẫn này cũng không làm hắn phấn chấn nổi. Hắn không còn ham muốn những người đàn bà khôn ngoan, từng trải, những người đã đem lại cho hắn một cảm giác sảng khoái trong những kỳ nghĩ phép trước đây. Hắn chỉ muốn Lisette.
Khuôn mặt nàng lại bừng lên trong tâm trí hắn. Hắn nhớ cả nhịp đập tim nàng dưới bàn tay của hắn, tiếng cười nho nhỏ trong miệng, chiếc miệng gợi tình thanh thoát của nàng. Rồi hắn nhớ đến mối căm thù sôi sục của nàng và điều đó khiến cơn thịnh nộ sâu lắng đang cố nén lại trong Dieter càng thêm thiêu đốt hắn. Tên người Anh chẳng liên quan gì đối với họ. Nàng, phải, chính nàng có trách nhiệm với cái chết của Paul Gilles. Nếu nàng không điên rồ dính líu với quân kháng chiến thì Gilles không có lý do gì phải im lặng.
Tuy nhiên, hắn phải quyết định nói với nàng rằng hắn biết những hoạt động kháng chiến của nàng. Đó là cuộc chạm trán mà hắn sợ hãi. Hắn chỉ gặp nàng một lần từ khi xảy ra vụ bắn giết. Chính nàng đã yêu cầu gặp hắn, và trong khoảnh khắc, hắn đã hy vọng là nàng đến để hoà giải, nhưng không phải thế, nàng đến để báo cho hắn biết Paul Gilles được chôn cất tại Valmy.
- Đây có phải là một yêu cầu không? – Hắn cáu kỉnh hỏi khi cơn giận đã dịu xuống.
Nàng lạnh lùng im lặng, đôi mắt thâm quần, gương mặt xanh xao tái nhợt. Hắn tự hỏi phải chăng nàng cũng mất ngủ nhiều như hắn, hắn mong ứơc điều đó cũng xảy ra với nàng.
- Tại sao Gilles lại được chôn ở Valmy?
- Anh ta không có gia đình và chết tại Valmy, nên việc chôn cất Gilles tại Valmy là lẽ dĩ nhiên. – Mọi đường nét trên cơ thể nàng như căng ra vì sự căng thẳng, giọng nàng đanh lại.
Nàng mặc một chiếc áo hắn chưa bao giờ thấy. Nó được may bằng lụa đen với tay dài và cổ cao, không hề có món nữ trang tô điểm nên nét giản dị lại càng nổi bật. Tóc nàng chải ngược ra sau, cột lại ở gáy bằng một giải nhung. Trông nàng càng đẹp não nùng. Hơi thở vương lại trong cổ hắn, và trong một giây, hắn không tin rằng mình có thể thốt ra lời. Rồi hắn hỏi một cách cộc lốc:
- Tại Valmy có đất thánh à?
- Đúng vậy, có một nhà nguyện nhỏ gần cổng. Họ de Valmy luôn luôn được chôn cất trên đất của Valmy.
- Và bây giờ Paul Gilles được gia nhập dòng họ này à?
Nàng cảm thấy bối rối vì sự căm thù trong giọng nói của hắn, nhưng rồi nàng thong thả đáp:
- Phải.
Hắn không thể chịu đựng sự gần gũi với nàng thêm chút nào nữa.
- Vậy hãy chôn tên đó ở Valmy đi. – Hắn hùng hổ nói và rảo bước rời khỏi phòng, cơn thịnh nộ và thất vọng cùng sự ganh tỵ dằn vặt sâu xa trong hắn.
Một vị linh mục đã đến từ Sainte – Marie – des – Ponts và Paul Gilles được an táng tại nghĩa trang của de Valmy.
Sau ngày tang lễ, Dieter cho tài xế dừng lại cổng toà lâu đài, và như bị thôi thúc bởi vô hình nào đó, hắn tiến về phía nấm mộ. Nơi đây, hoa chỉ mới được trồng. Có những khóm dạ lan hương màu xanh tím, cây cải âm sắc màu hoa cà và siêu vẹo của nhà nguyện phủ đầy cây đậu tía cùng cây liên não và những bụi hồng dại gai góc, khi mùa hè đến, khoảng nghĩa trang nhỏ bé này sẽ tràn ngập mùi hương. Không gian quá tĩnh mịch đến nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng gầm xa xa của biển và tiếng chim ríu rít gọi nhau trong khu rừng sồi cạnh đó. Đây là nơi mà một ngày nào đó, Lisette sẽ nằm xuống, rồi đến những đứa con của nàng và các thế hệ tiếp theo. Hắn đột ngột quay người lại đi về phía chiếc xe. Hắn phải chấm dứt mọi suy nghĩ về nàng. Câu chuyện đã kết thúc, không còn gì để vương vấn. Hắn chịu đựng những cơn điên loạn trong phút chốc, và giờ đây, hắn đã bình tâm lại.
Chiếc Horch lướt đi một khoảng rồi dừng lại trên đỉnh dốc đá của Vierville. Hắn ra khỏi xe, bước trên đám cỏ ẩm ướt và phóng tầm mắt ra biển. Đây là biển Anh quốc, chiến hào đã bảo vệ nước Anh. Gió lạnh như cắt da từ hướng Tây thổi vào làm sóng lao mạnh lên bãi đá cuội. Hắn cố gắng hướng ý nghĩ về nhiệm vụ sắp tới: chiến lược phòng thủ bờ biển; bức tường Đại Tây Dương… Tuy nhiên, hắn chỉ càng thêm bực bội về sự bất lực của mình với việc gạt nàng ra khỏi tâm trí như trước đây hắn đã từng làm với nhiều người đàn bà khác. Ba mươi hai tuổi, dày dạn khôn ngoan, hắn đã quá quen với những cú sét ái tình, nó đến bất ngờ không cần đến những lý luận, biện giải, đó là sự mê đắm ngay từ giây phút đầu tiên hắn không thể thoát ra được nữa. Mắt Dieter nheo lại, hắn không thể dung thứ sự yếu đuối của kẻ khác, và thật trớ trêu nếu hắn phải chịu đựng sự yếu đuối trong chính mình. Từ nay, hắn sẽ vĩnh viễn gạt bỏ hình ảnh nàng ra khỏi ký ức.
Lisette nhét sâu lon sữa bột vào tủ đựng thức ăn, phía sau đống đồ hộp của các loại thức ăn khô khác. Như thế sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn là giấu trong ngăn kéo bàn trang điểm. Nàng hiểu, sau khi Elise ra đi, cha nàng cho rằng việc cố gắng đột nhập phòng ăn lớn đã bỏ lửng, nhưng nàng cũng chẳng cải chính với cha. Bất cứ điều gì cần làm, nàng sẽ hành động một mình.
Chân của nàng sắp lành nên bác sĩ không còn đến lâu đài nữa. Nàng tự vá bánh xe đạp, gò lại cái khung xe méo mó và thay mấy cây nan hoa mới vào bánh xe. Bây giờ là tháng 3, hoa uất kim hương đã bắt đầu nở. Nàng đã tỉa hoa hồng, cắt bỏ những phần bệnh hoạn và bị sương làm hư hại. Nàng làm việc đến tận hoàng hôn. Công việc mệt nhọc giúp nàng bớt suy nghĩ vì sự suy nghĩ chỉ khiến nàng bị dằn vặt với những tình cảm đau đớn.
Nàng hiếm khi gặp Dieter, mỗi khi trông thấy hắn nàng như thấy lại cả Paul và André, tay họ bị trói quặt ra sau lưng, cả hai chỉ còn là một đống tả tơi vấy máu. Hắn đã lên Paris để nghỉ phép, đồng thời đến bộ tham mưu của Rommel tại La Roche – Guyon và thực hiện những chuyến thanh tra. Tuy nhiên, sự canh phòng vẫn chặt chẽ mỗi khi hắn ra đi. Bây giờ có thêm lính canh gác ngay cổng Valmy. Không có ai có thể ra vào mà thoát khỏi sự kiểm soát của họ. Lisette giống như tù nhân bị giam lỏng. Đã hai lần nàng đạp xe đến Bayeux và cả hai lần nàng đều biết mình bị theo dõi. Nàng không đến quán rượu Candide mà ngồi nán lại nơi một quán cà phê bên đường với một ly rượu hồi trước khi trở về nhà, trên con đường dài và mệt mỏi. Elise nói đúng, Dieter đã nghi ngờ và vẫn còn nghi ngờ. Hắn đang chờ nàng vô tình lộ ra những thành viên khác của tổ chức kháng chiến. Cái chết của Paul và André chưa đủ. Nàng cảm thấy khổ sở với lòng ước muốn được trả thù. Điều đó giống như một sự giải thoát cho linh hồn tội lỗi của nàng.
Khi đến Saint – Marie, chân nàng đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra. Thật là một chuyến đi vô ích. Nàng mệt nhọc leo qua khu rừng sồi, tự hỏi khi nào nàng có thể thực hiện được nhiệm vụ đó. Nàng phải thông báo dự định của mình với người liên lạc của Elise ở quán rượu Candide. Nàng tránh né những ánh mắt đầy ác ý của bọn lính nhởn nhơ qua lại bằng cách đạp xe đến chuồng ngựa như thường lệ. Nàng dựa xe vào bức tường bên ngôi nhà bếp và lê bước qua những căn phòng bỏ hoang bên dưới của Valmy để vào phòng ngủ.
Đã 5 giờ chiều. Mẹ nàng đang nghỉ. Cha nàng đi dạo như thường lệ. Bà Marie báo trước sẽ đi thăm bà Chamot đang bị viêm cuống phổi. Mệt mỏi với sự thất bại nàng để nguyên quần áo lăn ra giường, mắt nhắm lại. Nàng sẽ không cố gắng thực hiện một chuyến đi nào nữa cho đến khi đã hoàn tất công tác tự nguyện của mình, đến lúc máy ảnh đã có đầy đủ những tấm phim quan trọng chờ đem rửa.
Đầu óc tỉnh táo của nàng chập chờn trong giấc ngủ. Một cảm giác bồng bềnh chao đảo làm nàng quên đi mối hận thù mà nàng đã bám víu trong từng khoảnh khắc thức tỉnh của mỗi ngày để tiếp tục sống. Khuôn mặt hắn nhập nhoè trong tâm trí nàng, mạnh mẽ ân cần. Nàng lại cảm thấy một mối quan hệ kỳ lạ, cái cảm giác hoà nhập trọn vẹn thành một với một người khác. Anh yêu em… – Hắn nói – Yêu em… yêu em… Nàng lại có thể nhìn thấy hắn và cảm thấy mùi vị quen thuộc từ thân hình hắn.
Có tiếng bước chân lạo xạo trên khoảng sân đầy đá cuội phía dưới cửa sổ phòng nàng.
- Ngài đến Caen ngay bây giờ sao, thưa thiếu tá? – Trung úy Halder hỏi, giọng xoáy vào không khí yên tĩnh buổi xế chiều.
Nàng vùng mở mắt, mồ hôi rịn trên trán. Nàng đã mơ, đã tin rằng sự kinh hoàng không hề xảy ra, rằng hắn đã rời khỏi phòng nàng sau khi ôm hôn nàng, và không có một cuộc lùng soát nào trong làng, không có viên phi công nào bị truy lùng và bị bắt.
- Đúng rồi. Đã có thêm nhiều cuộc bắt bớ. Dường như viên hầu tước ở địa phương sẽ hướng dẫn cuộc đổ bộ ở vùng bờ biển này. Tôi muốn chính tôi nghe thấy họ nói những gì.
Hơi thở nàng trở nên dồn dập gấp rút, tiếng Đức của nàng không khá, nhưng câu hỏi đó không thể lầm lẫn được.
- Còn tên phi công chúng ta đã bắt trong làng, thưa ngài?
- Ông cũng có thể đoán được đấy, hắn không hề biết gì về những hoạt động địa phuơng, và bị bắt cách đây hai ngày. – Giọng Dieter sang sảng quả quyết.
Viên trung úy lại nói tiếp nhưng Lisette không thể nghe rõ. Bước chân họ xa dần.
Nàng ngước nhìn trần nhà, người tái tê đau đớn.
Có lẽ anh chàng người Anh cũng đã bị bắn vào lưng như Paul và André. Nàng cảm thấy ớn lạnh. Nàng đã trao cho Meyer cả thân xác lẫn tinh thần, và ngay cả bây giờ, khi giấc ngủ đã cướp hết sự cảnh giác thường bảo vệ nàng từ vô thức, nàng vẫn là của hắn. Cổ họng Lisette đắng ngắt và nàng vùng dậy, cố gắng chế ngự những đợt co thắt của cơn buồn nôn và thấy ghê tởm chính mình.
Hắn sắp đi Caen. Ngay bây giờ. Hắn sẽ đi ít nhất hai tiếng, có thể lâu hơn. Nếu nàng có ý định liều lĩnh đột nhập phòng ăn chính thì đây là một cơ hội.
Nhưng bằng cách nào? Câu hỏi này đã hành hạ nàng từng giờ từng ngày từ khi Elise bỏ đi. Người duy nhất có thể giúp nàng là ông Jean Jacques nào đó nhưng nàng đã không bắt liên lạc được. Nàng phải có chiếc chìa khoá mà chỉ mình Dieter giữ. Không có cái thứ hai, ngay cả cho tên lính gác. Đầu nàng nhức buốt và nàng ép ngón tay lên thái dương đang giật giật. Nếu làm người tình của Dieter nàng sẽ có cơ hội lục chìa khoá từ đồ đạc của hắn. Hắn sẽ cởi áo vét ra và cả quần dài nữa. Mặt nàng bắt đầu nóng lên và Lisette bật khóc không thành tiếng, cố gạt hình đó ra khỏi tâm trí. Nàng không thể nào trở thành người yêu của hắn. Nàng sẽ không bao giờ là người yêu của hắn. Mãi mãi không bao giờ.
Chiếc xe hơi nổ máy. Lisette đứng yên chờ đợi cho đến khi tiếng xe mất hút về phía xa. Hắn đã đi rồi. Nàng chờ đợi một cảm giác hân hoan nhưng nó không đến. Chỉ có nỗi đau và niềm lẻ loi giá buốt đang làm nàng tàn tạ, khô héo.
Nàng rời khỏi giường, giấc ngủ không thể đến được nữa vì cứ khép mắt lại, nàng sẽ thấy thân thể nhàu nát của Paul và André, thấy gương mặt của viên phi công đã ngước nhìn nàng trong những giây phút trước khi anh ta bị kéo đi lãnh án tử hình ở Caen, và đôi mắt khẩn thiết của Dieter van nài nàng hãy quên họ đi, hãy xem như những chuyện ấy không hề xảy ra.
Nàng quyết định ra khỏi phòng. Nàng sẽ pha trà, rồi rảo một vòng quanh lâu đài để kiểm tra lại đã xem các vỉ sắt chắn cửa sổ phòng ăn chính buổi tối đã khóa hết chưa. Đã có lần chúng không bị khoá. Bây giờ thì khả năng đó không thể có. Nàng nhớ tới ánh mắt của viên trung úy khi hắn biết Paul và André đã trốn thoát. Hắn sửng sốt khi biết căn phòng quan trọng như thế lại mất an toàn vì sự bất cẩn, chắc chắn nó không được phép tái diễn. Lần này cuộc thăm dò của nàng chỉ phí thời giờ. Các vỉ sắt đã bị khoá, nhất cử nhất động của nàng đều bị theo dõi, nhưng nàng phải hành động, nàng phải linh động và tháo vát hơn. Khi tới đầu cầu thang, Lisette thấy gian phòng đại sảnh thật yên ắng. Khuôn mặt tên lính gác trẻ trơ trơ tẻ ngắt. Nàng căm thù nhìn hắn. Hắn không có quyền ở trong nhà nàng, sự hiện diện của hắn làm ô uế nơi này. Khi nàng nhìn hắn từ trong bóng tối ở đầu cầu thang, hắn rời vị trí. Lisette liếc nhìn đồng hồ, tim đập mạnh. Hắn đang chán, còn sỹ quan chỉ huy của hắn đang trên đường tới Caen. Có lẽ… có lẽ…
Lạy Chúa, hãy làm hắn rời khỏi vị trí, nàng thầm cầu nguyện, xin Chúa hãy giúp con.
Tên lính gác lại nhìn đồng hồ và khẽ nhún vai, hắn rảo bước khỏi phòng ăn chính ra đến cửa trước. Nàng thấy hắn rút ra gói thuốc lá trong túi quần rồi mở tung cánh cửa to lớn bằng gỗ sồi của lâu đài Valmy và bước ra ngoài ánh nắng xế chiều. Hơi thở như dồn lại trong cổ họng khiến nàng khó thở. Nếu hắn đứng ngay lối đi nơi cửa ra vào, nàng cũng không thể làm điều gì hết. Nàng thấy hắn dừng lại, nhìn quanh quẩn rồi nhanh nhẹn tìm một nơi ít bị chú ý để thưởng thức điếu thuốc trái phép của hắn.
Cánh cửa không bị canh gác nhưng vẫn còn khoá. Tim Lisette bắt đầu đập nhanh. Nếu Elise có ở đây, hẳn cô đã lợi dụng được tình thế. Cô có thể mở khoá lẻn vào phòng rồi. Nàng vội vã xuống cầu thang, chân run rẩy, tay đầy mồ hôi. Người ta đã bỏ ngỏ tấm vỉ nơi cửa sổ, đó chỉ là một hành động bất cẩn. Nếu lần này cánh cửa lại không khoá nữa thì…
- Xin Chúa giúp con! – Nàng khẩn khoản cầu nguyện – Ôi lạy Chúa, hãy để cho cánh cửa này cũng không bị khoá! Hãy cho con một cơ hội.
Không có tiếng động nào trong toà lâu đài trống vắng, dường như Valmy đã bỏ hoang. Giá mà tay nắm trên cánh cửa trạm trổ cầu kỳ mở ra khi tay nàng chạm đến…
Nàng bước chân qua đại sảnh và cầm lấy cánh tay cửa, cầu nguyện một cách nhiệt thành như chưa bao giờ cầu nguyện. Mắt nhắm lại, nàng xoay nhẹ tay nắm và đẩy cánh cửa. Bằng một sự dễ dàng quen thuộc xa xưa, nó đã mở ra. Lisette thở hổn hển và suýt ngã, máu nóng như bốc lên từ tai và mắt nàng. Phép lạ đã xảy ra! Nàng đã được ban cho một cơ hội! Cái máy hình. Nàng phải có cái máy hình.
Nàng quay người, lao nhanh qua hành lang rồi xuống bếp. Tên lính gác sẽ không đi lâu. Hắn chỉ hút một điếu thuốc, có lẽ hai điếu và rồi sẽ trở lại. Lisette suýt vấp ngã nơi cửa bếp. Năm phút thôi, có lẽ nàng chỉ cần 5 phút để tìm lại máy ảnh rồi quay vào phòng chụp hình bất cứ tài liệu nào mà nàng trông thấy. Nàng quờ quạng tìm cánh cửa, giật mạnh ra rồi chạy băng qua phòng đến chiếc tủ đựng bát đĩa.
Những ngón tay nàng luồn qua những lon thiếc đựng rau diếp xoăn hoặc cà rốt. Chúa ơi! Tại sao nàng không thể làm nhanh hơn? Nàng vớ lấy một lọ, đẩy bật nắp hộp. Bột sữa đổ đầy sàn khi nàng lấy được máy ảnh. Nàng ôm chặt chiếc máy vào ngực. Nàng đã mất bao nhiêu thời gian rồi? Sáu mươi giây chăng? Hay hai phút? Như có con chó săn của quỷ dữ sát bên chân, nàng vụt lao ra cửa, chạy hết tốc lực xuống hành lang. Thời gian! Tất cả những gì nàng cần là thời gian. Cánh cửa đồ sộ của phòng ăn vẫn mở. Toà đại sảnh vẫn hoang vắng. Nàng thốt ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Chỉ cần vài phút nữa, vài phút nữa thôi. Nàng lao vào phòng, tay run bần bật khi đóng cánh cửa sau lưng lại. Nàng phải bình tĩnh, phải hành động nhanh và có hiệu quả. Có một tấm bản đồ của bờ biển treo trên tường và trên bàn để một bình mực, cuốn sổ nháp cùng một chồng giấy gọn gàng bên cạnh. Ít ra nàng cũng phải đối phó với một sấp hồ sơ chỉnh tề để mất thời gian xét đoán cái nào là quan trọng.
Nàng vội vã lại gần chiếc bàn dài bóng loáng. Giấy tờ được xếp theo thứ tự cẩn thận và nó cũng phải được giữ nguyên như vậy sau khi nàng rời khỏi căn phòng. Không được bất cẩn, điều đó sẽ dẫn đến thất bại, làm vuột mất cơ hội của nàng. Nàng phải thành công. Nàng sẽ phục vụ quê hương, giúp quân đồng minh biến những kẻ đã được bố trí cẩn thận của Dieter trở nên vô ích.
Trên cùng của xấp giấy tờ là bức thư gửi thống chế Erquin Rommel, tổng tư lệnh quân đoàn 8. Rít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, nàng canh ống kính và bấm máy.
- Em ngốc lắm! – Giọng Dieter lặng lẽ vang lên sau lưng nàng – Em thật nông nổi, đúng là một cô bé ngây thơ, ngốc nghếch.
Nàng quay lại khiến sấp hồ sơ bắn tung toé xuống sàn nhà. Nàng gần như nín thở và cũng không cất tiếng nổi. Hắn tiến lại phía nàng, và qua sự kinh hãi, nàng nhận thấy không có sự thịnh nộ trong giọng nói hay trên nét mặt hắn. Chỉ có nét hằn sâu.
- Lisette, chắc em không tin là cửa phòng đã không khoá và tên lính gác đã rời vị trí ngay khi em vừa định xuống cầu thang.
Nàng cố trấn tĩnh.
- Tôi chỉ tìm cơ hội như Paul và André khi họ thấy tấm lưới cửa sổ không bị khoá.
Hắn ngừng lại cách nàng hai mét, giọng hắn đều đều một cách kỳ lạ.
- Em cũng rơi bẫy như Paul và André.
Nàng không còn cảm nhận được thế nào là sự kinh hoàng nữa vì một cảm giác khác đã lấp vào – khủng khiếp hơn nhiều – người nàng co rúm lại trước ánh mắt như thôi miên của hắn.
- Tôi không hiểu nổi anh? – Nàng thều thào, mắt mở to, gương mặt trắng bệch như thạch cao.
Hắn muốn ôm nàng trong tay và an ủi nàng nhưng thay vì thế, hắn lại tàn nhẫn nói:
- Trong một lúc, em không thể nào hiểu rằng, sự tẩu thoát của Gilles và Caldron chỉ là ngẫu nhiên. Tấm lưới chắn không khoá, cửa sổ cố ý mở để họ tìm chỗ tẩu thoát và bị bắn lúc đang hành động.
Lisette tưởng rằng nàng đã đi đến giới hạn của sự kinh hoàng. Bây giờ nàng biết không phải thế. Đó là một hố thẳm không đáy và người ta không thể biết hết chiều sâu của nó. Nàng co rúm người lại. Chạm mạnh vào chiếc bàn phía sau khiến giấy tờ rơi vung vãi quanh nàng.
- Tại sao vậy? – Giọng nàng nghẹn lại – Anh là loại người như thế nào?
Hắn im lặng một lúc lâu rồi ngồi xuống một góc bàn, một chân mang giầy bốt sáng bóng khẽ đong đưa, chân còn lại chống trên mặt sàn.
- Anh đã làm điều đó vì em. – Hắn đột ngột lên tiếng, đường viền quanh miệng hắn đanh lại – Em phải chịu trách nhiệm về cái chết của họ. Lisette à, chính em và sự ngu xuẩn của em, những trò tập tễnh trẻ con để trở thành nữ anh hùng của nước Pháp.
Nàng đứng im, không phản ứng. Giây phút ngột ngạt giữa họ kéo dài và hắn hiểu rằng nếu nàng nắm được vấn đề nàng sẽ không im lặng như vậy.
- Paul Gilles là thủ lãnh kháng chiến quân địa phương. Em là liên lạc viên. Nếu Gilles bị đưa đến sở mật vụ Gestapo ở Caen, em có biết bao lâu sau anh sẽ ra lệnh bắt em không?
- Paul Gilles không bao giờ phản bội. – Nàng đáp.
Tim hắn nhói đau khi thấy sự tin tưởng tuyệt đối trong giọng nàng.
- Paul Gilles thì không. – Hắn nói cộc lộc – Nhưng chính Caldron đã phản bội em.
Hắn thấy nàng nao núng, nhưng nàng vẫn cố gắng che giấu cảm xúc bằng vẻ can đảm giả tạo bên ngoài và hắn biết rằng hắn đã thua trong trận chiến riêng tư mà hắn đang tiến hành. Hắn không bao giờ phủ nhận nổi sự hiện diện của nàng. Điều đó vượt khỏi khả năng của hắn.
Hắn muốn nhổm dậy và tiến đến gần nàng, ánh mắt hắn sẫm lại.
- Em hãy nghe đây Lisette. – Giọng hắn gấp rút – Em phải hiểu rằng tất cả những gì anh đang làm đều vì em. Gilles và Caldron dầu sao đi nữa cũng phải chết. Họ sẽ phải chết sau nhiều ngày hay có lẽ nhiều tuần trong sự tra tấn. Thay vì thế, họ được chết một cách nhanh chóng và sạch sẽ tại Valmy.
- Một cách sạch sẽ! – Nàng giật lùi lại, ánh mắt quắc lên trên gương mặt sửng sốt của nàng – Lạy Chúa, một cách sạch sẽ! Làm sao anh có thể thốt ra chữ đó! Anh thủ tiêu họ! Anh đã thủ tiêu Paul và André cùng anh chàng người Anh! Chẳng khác gì với bọn SS dã man tại Caen! Anh là một tên Đức quốc xã nhơ bẩn, sát nhân!
Vừa nổi giận trước tình thế khó khăn họ lâm vào, và lo lắng cho sự an toàn của Lisette, hắn lại thêm thất vọng vì nàng không đủ sức hiểu vấn đề, tất cả bừng lên trong hắn. Hắn đưa tay ra tát mạnh Lisette khiến nàng khụy xuống.
- Chúa ơi! – Hắn la lên trước hành động của mình và càng giận dữ vì nàng đã làm hắn phát cáu lên – Tại sao cô không sáng suốt hơn? Caldron đã phản bội cô nên hắn phải chết! Paul Gilles thà chết ở Valmy còn hơn là trong xà lim hôi thối ở Caen. Cô phải biết rằng, anh ta đang đưa cô và có lẽ bao nhiêu người khác đến chỗ chết.
Nàng nức nở mắt mờ lệ, những dấu ngón tay hằn những vệt đỏ trên má nàng.
- Còn viên phi công? – Nàng hổn hển – Anh có thể biện minh cho cái chết của anh ta không?
Hắn buông mình quì xuống trước mặt nàng, man dại nắm lấy vai nàng khiến Lisette rên rỉ đau đớn.
- Dẹp hết những chuyện ấy đi!
Hắn gầm lên khi Lisette phản đối. Hắn áp chặt miệng lên môi nàng, mạnh mẽ và cứng rắn.
Từ khi đặt tay lên vai Lisette, hắn biết rằng hắn không dừng được nữa. Nhục dục của hắn đối với nàng quá mãnh liệt. Sự kích động như dòng điện đã tăng dần giữa họ ngay từ lúc đầu làm hắn rung động. Hắn áp chặt nàng bên dưới, chiếm lấy môi nàng, không màng gì đến nước mắt và nắm tay nàng trên vai hắn. Suốt cuộc đời hắn đạt được những gì hắn muốn và giờ đây là Lisette. Hắn đã chuẩn bị đương đầu với gia đình, với sự lăng nhục của bạn bè và thách thức cả luật lệ quân đội để Lisette trở thành vợ hắn. Giờ đây nàng chỉ có một mình, không thể để lòng trung thành cấu xé trong nàng tiếp tục cản trở hắn. Hắn chộp lấy cổ tay nàng, một tay khoác chặt chúng trên đầu nàng, tay còn lại giật tung chiếc váy của Lisette.
Dục vọng gầm lên trong mạch máu hắn. Hắn nghe nàng khóc và nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt nàng, nhưng rồi đôi mắt của chính hắn cũng mờ đi. Người nàng như tan biến dưới cơ thể hắn và rồi hắn chìm sâu vào nàng trong niềm hoan lạc bay bổng.