Khi nào nghĩ về châu Âu, Greg cũng phải nén cơn rùng mình. Những cảnh tượng nghèo đói đau khổ đã từng trông thấy vẫn còn ám ảnh chàng. Người tản cư nối đuôi nhau nhiều dặm, địu trên lưng mớ tài sản quý giá chắt chiu; cảnh đổ nát hoang tàn ở Caen và Cherbourg, những bức tường ám khói đen của Valmy. Tạ ơn Chúa, chàng có thể đưa nàng rời khỏi chỗ ấy.
Lisette đã giữ lại cho mình những nét rất Pháp. Đó là vẻ duyên dáng đầy nữ tính và thanh lịch một cách tự nhiên thoải mái khiến chàng rất thích. Chàng có một đời sống gia đình và công việc làm ăn hoàn toàn tốt đẹp. Greg biết mình vô cùng may mắn.
Công ty quảng cáo Dering được chàng thành lập từ trước chiến tranh dưới sự yểm trợ giàu có của gia đình và được điều hành bằng tài năng đáng kể của chàng. Công ty đã làm ăn phát đạt và có được doanh số một triệu đô la mỗi năm trong thời kỳ Nhật dội bom Trân Châu Cảng. Trong lúc chàng đang phục vụ tại quân đội, một người phụ tá đã thay chàng điều hành công việc nhưng không hiệu quả mấy. Greg quay về và thấy tình trạng kinh doanh đang trì trệ nhưng chàng không hề nao núng. Chàng biết ở thời kỳ hậu chiến, thế giới sẵn sàng chờ đón việc bùng nổ cúa các dịch vụ quảng cáo, thế là chỉ trong vòng một tháng sau khi trở về chàng đã nổ lực vực công ty dậy.
Chàng vui mừng khi hay tin Luke Brandon cũng đã tìm được chỗ đứng thích hợp tại một trong những công ty quảng cáo lớn nhất London.
- Em có biết Luke cũng đang chọn nghề quảng cáo không? – Một ngày kia Greg hỏi Lisette khi họ cùng ngồi uống nước bên hồ bơi.
Má nàng thoáng ửng hồng:
- Vâng, thế mà em cứ nghĩ đã kể cho anh nghe rồi chứ.
Greg thoáng nghe đau nhói nhưng cố nén đi. Brandon đã đều đặn viết thư cho Lisette và nàng đã đưa cho chàng xem hoặc để ngỏ trong ngăn kéo của mình. Nhưng giờ đây chàng biết có ít nhất một lá thư chàng chưa được xem.
- Ngay sau khi giả ngũ, anh ấy đã làm viêc với một công ty ấn loát khoảng hai tháng. – Nàng nói – Rồi công ty Thomson đề nghị anh ấy cộng tác với họ và thế là Luke vọt ngay sang bên ấy.
Nàng tránh không nhìn chàng và đưa mắt về phía mặt hồ xanh biếc. Luke đã kể với nàng việc anh chuyển nghề trong cùng một lá thư anh hỏi nàng có được hạnh phúc với Greg không. Nếu không hạnh phúc, nàng hãy nhớ đến lời anh bảo trước kia và lập tức theo anh sang London ngay. Anh vẫn còn yêu nàng, anh viết thế. Anh vẫn cảm thấy định mệnh đã ràng buộc hai người và muốn họ phải sống bên nhau. Anh đã hỏi về Dominic và anh đã tỏ cho nàng thấy rằng nếu nàng đã dối gạt Greg thì phải lừa dối luôn cả đứa con. Thằng bé sẽ không bao giờ biết được cha ruột của nó là ai. Nàng không khi nào được phép cho nó biết về Dieter Meyer cả.
Tay run lên, nàng huỷ lá thư ngay lập tức. Nàng luôn cảm thấy bị giày vò vì viễn cảnh không bao giờ được kể cho Dominic nghe về cha của nó. Nhưng nàng không biết làm sao hơn. Nàng đã bị rơi vào chiếc bẫy của chính mình và mỗi ngày qua, gánh nặng tội lỗi càng thêm đè trĩu, làm nàng đau xót. Lisette chết lịm đi mỗi khi Greg tự hào giới thiệu Dominic là con chàng, mỗi khi bà Isabelle bày tỏ niềm vui sướng về đứa cháu nội nàng mang đến cho bà. Nhưng nàng không nói gì với Luke về nỗi đau khổ của nàng cả. Nàng viết cho anh một lá thư ngắn gọn bảo rằng đừng bao giờ xúi nàng bỏ Greg nữa… Nàng đang hạnh phúc… Và hy vọng có thêm một đứa con nữa… Nàng muốn sống bên Greg mãi mãi…
Một tháng sau nàng nhận được lá thư trả lời cũng ngắn gọn không kém. Anh sắp kết hôn với nàng Annabel Lacey, anh đã quen với cô gái ấy từ trước chiến tranh và từ ngày anh trở lại họ thường hẹn gặp nhau. Anh không yêu Annabel nhưng cô lại yêu anh. Cô ta xuất thân từ một gia đình giàu có và bản thân cô cũng có tài sản riêng. Theo anh viết một cách mỉa mai thì đó là một cuộc hôn nhân tương tự như của nàng. Lisette cũng huỷ luôn lá thư ấy.
- Hình đám cưới của vợ anh ấy trông đẹp quá! – Greg nói và Lisette thôi nhìn mặt hồ để mỉm cười với chàng.
- Vâng, cô ấy đẹp chứ. Họ làm lễ cưới tại nhà thờ thánh Magaret ở Quesminter. Em đoán chắc là đám cưới lớn phải biết. Luke mặc lễ phục trông lạ hẳn so với khi mặc quân phục nhiều lắm.
Tóc nàng vẫn nhẹ nhàng buông xuống vai như lần đầu tiên gặp chàng. Nàng trông vẫn còn rất trẻ và thanh mảnh khiến chàng phải tự nhắc mình nhớ lại rằng nàng hãy còn mới 19 tuổi. Chàng cảm thấy bất an thêm. Nàng bảo nàng hạnh phúc và yêu chàng. Nhưng làm sao chàng tin chắc được vì đôi khi tưởng rằng không ai nhìn mình, ánh mắt nàng trở nên xa vắng và đôi mày khẽ cau lại như đang có việc gì rắc rối buốn phiền. Có phải vì Luke Brandon không? Vừa rồi, khi nhắc lại đám cưới của Brandon phải chăng chàng đã khuấy động tâm tư nàng.
Greg nhớ lại Brandon đã từng bảo rằng anh sắp cưới Lisette. Chàng cũng nhớ nỗi đau khổ không che giấu trong giọng nói Lisette khi nàng bảo rằng người nàng yêu đã chết và không biết làm sao có thể yêu người khác được nữa. Sau đó khi lấy nhau rồi, nàng lại nói với chàng là chưa bao giờ yêu Luke cả, thế nhưng nàng đã có lúc yêu anh ta. Có lẽ nàng chối bỏ điều ấy đơn giản chỉ vì chàng. Mà thôi, dù sao nàng đã là vợ của chàng rồi, cũng không nên nhắc lại làm gì những chuyện đã qua.
- Em không quên chúng ta sắp dự tiệc trà tại gia đình Quarner vào lúc 7 giờ chứ?
- Em không quên đâu. – Nàng liếc nhìn đồng hồ vàng mảnh mai nơi cổ tay – Em vào nhà tắm và thay quần áo liền đây.
Chàng đặt ly nước xuống và đứng dậy. Áo sơ mi lụa trắng của chàng mở toang nút cổ và chiếc quần Jean bó sát mông.
- Cả hai đứa cùng vào em nhé? – Chàng kéo nàng về phía mình – Thời giờ để chúng ta yêu nhau hơn là tắm và thay quần áo.
- Rất hân hạnh được gặp hai vị! – Phrank Quarner niềm nở nói khi chào đón họ nơi ngưỡng cửa của toà nhà xây theo kiểu thuộc địa cũ – Xin mời vào. Nãy giờ tôi đang tranh luận với Brad Dennington đây, tôi đang cần quý vị giúp sức với tôi đây. Anh ta bảo rằng phiên toà xử tội chiến tranh tại Nurember là một sự phô trương không cần thiết. Anh nghĩ sao Greg?
- Tôi nghĩ đấy là một gã ngốc. – Greg gằn giọng gương mặt rắn lại – Đáng lẽ phải đưa cả nước Đức ra toà kia, chứ không phải chỉ bốc ra hai mươi mốt gã như thế kia đâu.
- Tôi không có mặt nơi ấy với anh. – Phrank Quarner nói trong lúc pha rượu cho họ – Nhưng anh không nên quy trách nhiệm cho cả một dân tộc chỉ vì tội ác của một số người. Tôi có một người bạn Đức chính tông, nhưng từ nhỏ anh ta đã sống ở Los Angeles. Thế anh bảo anh ấy cũng có tội chỉ vì hắn là người Đức à? Không đâu. Ảnh lôi cuốn, có học thức và…
- Đồ thối tha! – Greg gầm lên ngắt lời đến nỗi chủ nhà phải giật lùi lại theo bản năng – Anh nói mà không biết gì cả. Tôi biết, vì tôi ở đó và anh sẽ không bao giờ tin được những gì tôi đã trông thấy. Cả một dân tộc đều bị tâm thần. Họ đã để cho những cảnh ghê tởm xảy ra tại Auschquitz và Dachau. Đừng nói với tôi về những người Đức lôi cuốn và có học thức vì không có ai như thế cả đâu.
Phrank cười một cách gượng gạo. Anh không hiểu tại sao Greg lại có ấn tượng mạnh mẽ đến thế và chắc chắn anh cũng không muốn làm hỏng buổi tiệc của mình chỉ vì tội ác của người Đức.
- Thôi quên đi! – Phrank vỗ vai Greg – Để tôi giới thiệu cho anh một người bạn vừa từ Nequ York đến. Công ty của anh ấy đang nghĩ đến việc thay đổi đại lý quảng cáo. Anh có thể giúp đỡ anh ấy đấy! – Greg thở một hơi sâu và nắm tay Lisette bước theo Phrank qua một gian phòng đông đúc để tiến đến một ông có vóc người to lớn và mái tóc trắng đang hút xì gà.
Lisette không nghe được một lời nào trong cuộc đối thoại tiếp sau đó. Nàng cảm thấy lạnh ngắt tưởng như không thể nào ấm áp trở lại được. Sự căm ghét người Đức của Greg đã sâu xa vào tận xương tuỷ. Những hình ảnh Greg đã chứng kiến tại Dachau đã làm chàng khiếp sợ suốt cuộc đời. Dưới con mắt của Greg tất cả dân Đức đều là phát xít không loại trừ một ai.
- Chị có sao không? – Bà Dinah Quarner lo lắng hỏi – Trông chị tái nhợt rồi kìa. Chị ngồi xuống đây nghỉ một lát để tôi đi tìm anh Greg cho.
Nàng thấy bà Dinah cắt ngang câu chuyện giữa chàng và người thương gia Nequ York, nàng thấy Greg cau mày lo lắng và xin lỗi rồi vội vã bước về phía nàng.
- Em mệt hả? – Chàng hỏi, đôi mắt sậm màu rượu nhìn nàng đầy lo lắng.
Nàng gật đầu và họ ra về.
Đêm ấy, nằm trong cánh tay chàng, Lisette không sao ngủ được. Mắt nàng cay xè nước mắt, nàng cầu xin mình được mang thai để có thể cho chàng một đứa bé thực sự là con chàng, để giải thoát nàng ra khỏi nỗi ác mộng mà nàng đã lao vào.
Hai tháng sau, chàng mừng cuống quít khi được nàng báo tin đã có thai.
- Em sẽ sinh con vào dịp Giáng Sinh. – Nàng nói với ánh mắt ngời sáng – Đó không phải là món quà lớn nhất trên đời sao?
Chàng kéo sát nàng lại, luồn tay vào tóc nàng và hôn nàng thay cho lời đáp. Rất lâu chàng mới buông nàng ra rồi khẻ cau mày nói:
- Thế còn chuyến đi của chúng ta thì sao? Anh đã hứa tụi mình sẽ đón năm 47 tại Pháp mà.
Greg bắt gặp thoáng ao ước trong mắt vợ nhưng nàng chỉ nhún vai và đáp:
- Em không quan tâm đến chuyện đi đâu anh à. Em chỉ muốn sinh con và làm cho anh sung sướng mà thôi.
- Em không cần phải sinh thêm một đứa con nữa mới làm anh sung sướng. – Chàng nói, nụ cười với hàm răng trắng sáng rực niềm vui – Và anh thấy không có lý do gì để chúng ta phải huỷ bỏ dự định cả. Tụi mình sẽ có con đồng thời sẽ đi Pháp. Luke và Annabel cũng sẽ đón năm mới ở Valmy chứ?
Nàng gật đầu vui mừng vì thấy mình không còn cảm giác gượng gạo khi nghe nhắc đến tên Luke.
- Vâng, ba đang náo nức muốn khoe với mình về công việc đang khôi phục lại ở đó. Cách đây mấy tháng Luke có bảo anh ấy nghĩ rằng phải năm năm nữa họa may mọi người mới có thể về Valmy ở được. Ba muốn chứng tỏ là anh ấy đã lầm to rồi.
- Thật là một cuộc sum họp đầm ấm. – Greg vòng tay qua eo vợ và cảm thấy ao ước nàng mãnh liệt – Cả 3 người của gia đình mình sẽ về lại Valmy y như hồi tháng 5 năm 44 vậy.
Nàng vội né đầu khỏi vai chàng và Greg thấy một thoáng xúc động lướt qua trên mặt nàng mà chàng không sao hiểu được. Lisette đau khổ hay buồn phiền? Nàng vẫn còn nuối tiếc vì đã vội vàng nhận lời cầu hôn của chàng khi tin là Luke đã chết sao?
- Chúng ta đi ngủ em nhé! – Chàng nói. Nỗi ghen hờn nghi kỵ về Luke vẫn còn âm ỉ trong chàng qua bao nhiêu ngày tháng và chàng không muốn khơi dậy lại chút nào.
Nàng cố vỗ về những rung động nội tâm và quay sang ôm lấy cổ chàng. Nhưng sao trong một giây, hình ảnh Dieter lại mãnh liệt hiện về làm nàng muốn nghẹt thở. Dieter trong ngày đầu tháng 5 chạy lao về lâu đài sau chuyến đi hoảng loạn ở Paris, ôm nàng trong vòng tay và nói sẽ yêu nàng mãi mãi trước khi rời khỏi Valmy để đối mặt kẻ thù. Dieter gục chết trên tay nàng, máu chàng vương trên tay nàng, thấm xuống nền đá lát cổ xưa của lâu đài Valmy thành vết sậm mầu.
Greg nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp trên tóc nàng và kéo nàng ngã xuống giường. Nàng cố gắng quên hết những ký ức để đáp ứng lại chàng, nhưng tội lỗi đã làm nàng tê sững người tại buổi tiệc ở nhà Quarner vẫn còn vương đọng lại. Nàng đã yêu và cần chàng, nhưng lại không thể đáp ứng. Chàng nhận ngay ra điều đó.
- Em làm sao thế? – Chàng hỏi gấp, nhíu mày nhìn nàng – Em không yêu anh sao, Lisette?
- Có chứ! – Nàng thở dốc, vòng tay ôm chặt Greg rồi áp má vào vai chàng – Em yêu anh lắm, Greg ơi! Em chỉ… – Nàng lúng túng. Lời nói đúng hơn cả là thốt lên sự thật nhưng như thế có nghĩa là sẽ mất chàng – Em chỉ mệt quá thôi! – Nàng nói mà cảm thấy ghét mình vì sự quá yếu đuối của bản thân – Có lẽ tại cái thai đó anh à, chừng vài tháng nữa em sẽ khoẻ thôi, em tin chắc vậy đó.
Một tuần trước khi đi Âu Châu, nàng đã được gặp Jacqueline Pleydall tại một buổi tiệc. Thực tình nàng không muốn đi dự buổi tiệc đó chút nào vì thân hình nàng lúc nảy đã khá đẫy đà và lần mang thai này làm nàng thấy khó chịu nhiều hơn so với lần mang thai Dominic.
- Trông em lạ quá! – Greg đưa tay vuốt bụng Lisette trong lúc nàng đang đứng trước gương và phàn nàn về cái dáng sồ sề của mình.
- Em chỉ có thể khoác vào một tấm bạt mà thôi.
- Thế thì em hãy dùng một tấm bạt màu dâu mà em đã mặc vào buổi tiệc sinh nhật của Chrissie. – Greg trêu vợ – Em mặc cái ấy trông tuyệt lắm!
Nàng kêu lên phản đối và chàng phá ra cười. Trông nàng vẫn xinh đẹp giống như lúc còn thon mảnh dù đã khá nặng nề vì đứa bé trong bụng. Nếu không vì cái thai đã làm xáo trộn đời sống vợ chồng của họ thì chàng đã muốn nàng có bầu mãi như thế. Nhưng đằng này đứa bé đã làm mọi sự đổi khác. Cơn mệt mỏi của nàng vẫn chưa giảm đi. Chàng bắt buộc phải miễn cưỡng tin rằng chờ cho đến khi đứa bé ra đời, cuộc sống vợ chồng của họ sẽ trở lại bình thường.
- Mọi việc sẽ ổn cả sau khi em sinh xong. – Lisette đã quyết liệt thuyết phục chồng như thế – Em biết chắc mà!
Chàng đã khuyên nàng đừng lo lắng gì cả và tự đè nén những ao ước xác thịt với nàng. Chàng đã không ở bên nàng suốt thời kỳ Lisette mang thai Dominic, và chàng lấy làm ngạc nhiên thấy sinh hoạt vợ chồng của họ lại bị cắt ngang như thế. Chàng sẽ vui mừng khi thời kỳ thai nghén của nàng qua đi, lúc ấy bản chất tự nhiên của nàng lại trở về bình thường để nàng sẽ yêu chàng nhiều hơn.
Chiếc áo đầm voan màu dâu giúp nàng cảm thấy mình duyên dáng và thon thả hơn. Nàng đeo chuỗi hạt trai vào cổ, cài hoa tai bằng kim cương và hạt trai rồi phun nước hoa lên người.
Chàng đặt một chiếc hôn lên gáy vợ và hỏi:
- Xong chưa em? – Nàng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của chàng và biết rằng chỉ cần một cái chạm nhẹ vào chàng hay một lời khuyến khích được thốt lên là cả buổi tiệc sẽ được quên đi ngay lập tức.
- Vâng! – Nàng đáp và quay đi, đau đớn vì cũng cảm thấy cần chàng. Lisette không muốn tiến lên vì e rằng theo sau chắc chắn sẽ lại là sự lãnh cảm như lần trước.
Nàng run tay khi cầm chiếc ví lên. Trong hai tháng nữa nàng sẽ không còn bị dày vò day dứt. Đứa con nàng cho Greg sẽ là đứa con thật sự của chàng. Nàng sẽ trút bỏ được gánh nặng tội lỗi.
Lisette đã quá quen thuộc với các buổi tiệc họp mặt cùng với những người giàu có ấy. Trong một phạm vi nào đó, San Phrancisco cũng hạn hẹp như Saint – Marie – des – Ponts vậy. Khi họ đang chờ để đến chào ông bà chủ nhà, nàng chợt bắt gặp một phụ nữ cao, dáng yểu điệu có mái tóc vàng mà trước đây nàng chưa bao giờ gặp.
- Cái cô đứng bên cửa sổ kia là ai vậy anh? – Nàng tò mò hỏi Greg – Cô mặc áo đầm đen kia kìa!
Greg đưa mắt nhìn ngang qua gian phòng và vừa lúc ấy chàng chạm phải tia nhìn của cô gái. Lisette nhận thấy Greg bỗng sững người lại trong lúc cô gái vội quay đi, má ửng hồng e thẹn.
- Jacqueline Pleydall đấy! – Chàng đáp gọn với vẻ không bình thường – Năm vừa rồi cô ấy ở Nequ York. Cô ta là một nhà buôn về y phục thời trang của hãng Vogue.
Lisette sửng sốt nhìn lại cô gái một lần nữa, nhưng bây giờ cô ta đã hoàn toàn quay lưng về phía họ để trò chuyện với Phrank Quarner.
- Có phải anh đã có lần đính hôn với cô ấy không? – Nàng hỏi một cách lúng túng lạ thường.
- Đâu có! – Chàng cau mày đáp – Sao em lại nghĩ ra điều ấy?
- Ồ… em nghĩ… Em nghe nói ở đâu ấy…
- Người ta cứ tưởng thế. – Chàng nói với một cái mím môi mà nàng chưa thấy bao giờ – Đã có lúc anh và cô ấy cũng thân nhau. Nhưng chưa khi nào đính hôn cả.
Lisette thôi không chú ý đến Jacqueline Pleydall nữa để quay ra chào ông bà chủ nhà. Nhưng khi họ họp lại quanh nhau, nàng lại tập trung chú ý đến cô gái tóc vàng mảnh khảnh, người hiển nhiên đã nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành bà Greg Dering. Jacqueline rất đẹp với mái tóc chấm vai quyến rũ và buông từng lọn bồng bềnh xuống hai bên má. Gương mặt cô ta được trang điểm hợp thời trang: mày vòng cung và môi đỏ bóng. Trông cô rất Mỹ và đầy vẻ tự tin. Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt của Greg cô lại đỏ mặt như một nữ sinh. Cô ta không rời vị trí bên cửa sổ và Greg cũng không vội vàng tìm lối bước đến gần, nhưng Lisette biết chắc cô gái nhận biết rõ sự hiện diện của Greg quanh mình và tò mò chết được về người đàn bà đã chiếm mất chàng. Lisette ước gì mình đã hỏi chàng về Jacqueline ngay lần đầu nghe thiên hạ bàn tán về cô gái trên tàu Liberté. Đáng lẽ nàng phải tạo cơ hội cho chàng kể đích xác về mối quan hệ giữa chàng và cô gái ấy.
Bây giờ Greg đang nói chuyện với ông chủ nhà. Jacqueline Pleydall thấy Phrank Quarner không còn độc quyền nói chuyện với cô nữa nên bắt đầu rời gót từ nhóm này sang nhóm khác và mỗi lúc càng nhích đến gần Greg hơn.
- Stalin ấy à? – Phrank nói khi những ly Champagne của họ lại được rót đầy – Ông ấy cho rằng kế hoạch Marshall để yểm trợ tài chánh cho sự phục hồi của châu Âu kể luôn cả nước Đức sau những tàn phá về chiến tranh là không ngay thẳng. Ông ta không hiểu kế hoạch ấy là gì cả. Đó là một nỗ lực chân thật của Mỹ nhằm vực châu Âu đứng thẳng dậy.
Các ngón tay của Lisette bấu chặt quanh chân ly rượu. Náng chán ghét phải nói chuyện châu Âu với đám bạn bè của Greg. Họ bàn về chiến tranh và hậu quả của nó một cách hồ đồ và thực sự chẳng thông hiểu bao nhiêu. Gót giày quân Đức đã không bước trên các đường phố của San Phrancisco. Viện bảo tàng và phòng tranh của họ không bị cướp đi các tài sản quí giá. Pháo đài của họ không bị Bộ tư lệnh của Đức trưng dụng. Họ cứ nghĩ rằng họ biết châu Âu đã phải chịu đựng nhiều nhưng thực sự họ không biết gì cả. Chỉ có những người Mỹ đã sang chiến đấu ở đó mới biết thôi. và ngay chính họ cũng không thể có tâm trạng như những người lính Anh, Đức, Nga khi trông thấy đất đai, thành phố của chính đất nước mình bị tàn phá.
- Thế là người Nga sẽ thấy chúng ta viện trợ cả máy kéo, xe tải, để nhằm vào việc thúc đẩy cho mục đích chính trị và quân sự.
Greg quay nhìn sang hướng Jacqueline Pleydall đang đứng. Cô mỉm cười với Greg, một nụ cười bâng quơ và có phần bối rối.
- Phải nói rằng chính tôi cũng không rõ tại sao hàng viện trợ lại đưa tới người Đức. – Phrank tiếp tục nói với giọng cúa kẻ nông cạn – Dù sao đi nữa, chính họ là nguyên nhân phá hoại mà, đúng không?
Lisette không muốn nghe nữa. Greg đã rời khỏi nhóm người đang đứng vòng quanh nhau tự lúc nào và hiện giờ đang ở chỗ Jacqueline Pleydall. Trông chàng rất tự nhiên và mặc dù cô đang đăm đăm nhìn chàng với ánh mắt say mê, tia mắt của Greg lại dõi sang hướng khác như đang tìm kiếm ai đó.
Lisette thở hắt ra. Greg đang tìm nàng đấy. Khối dây vừa thoáng thắt chặt tim nàng vụt tan biến. Nàng đặt tay lên tay áo của Phrank và nói:
- Xin lỗi anh Phrank một chút nhé.
Không đợi câu trả lời, nàng lách khỏi Phrank và bước về phía chồng.
- À em đây rồi. Anh cứ nghĩ là em lạc đâu mất chứ! – Chàng mỉm cười nói, vòng cánh tay chắc chắn che chở qua người nàng – Anh nghĩ là em chưa gặp Jacqueline phải không? Giới thiệu với Jacqueline đây là Lisette. Lisette à, Jacqueline đó em.
- Rất hân hạnh được biết chị! – Jacqueline nói, má vẫn còn ửng hồng, khi mắt cô ta nhìn Greg, Lisette nhận thấy vẻ bất hạnh không che giấu thẳm sâu trong ánh mắt ấy.
- Lâu quá rồi phải không Greg. – Cô nói ngập ngừng như không quan tâm đến sự hiện diện của Lisette – Năm năm rồi còn gì. Phrank bảo với em rằng anh có vẻ ghê tởm bọn Đức lắm phải không?
- Anh và hàng trăm ngàn người khác nữa. – Greg lạnh lùng tán đồng.
- Em muốn được gặp anh để nói chuyện về đề tài đó.
Greg siết mạnh tay quanh eo Lisette.
- Anh và Lisette sắp đi châu Âu trong vài ngày tới, nhưng khi trở về, em phải đến dùng bữa với anh nhé. Tài nấu ăn của Lisette đang trở nên khá nổi tiếng tại San Phrancisco này rồi đó.
Jacqueline cắn môi và Lisette cảm thấy thương hại cô gái này. Bữa tiệc ba người hiển nhiên không phải là điều cô ấy mong muốn. Cô ấy muốn lấy Greg, trong khi chàng lại đi kiếm một phụ nữ khác.
- Xin lỗi Jacqueline nhé! – Greg lịch sự khẽ nói – Bọn này còn muốn chào nhiều người trước khi đi Pháp.
- Anh chị cứ tự nhiên! – Mắt cô ánh lên ngờ vực – Chúc anh một chuyến đi tốt đẹp.
Lisette biết rằng Jacqueline dõi theo một cách chăm chú khi họ đi ngang qua phòng để đến trò chuyện với gia đình Quarner. Nàng thắc mắc không nhớ rõ Greg đã viết thư cho cô ấy báo tin chàng lập gia đình như thế nào nhỉ? Chàng đã viết thư đó trước hay sau khi họ lấy nhau?
- Chúng ta về thôi! – Chàng thì thầm với nàng, vòng tay chàng nóng rực quanh eo nàng – Chúng ta xã giao tối nay thế cũng đủ rồi. Anh cần em cho chính anh đây.
Nàng tựa sát vào chồng. Có thể tối nay sẽ khác hẳn. Có thể tối nay nàng sẽ quên đi tội lỗi của mình. Có lẽ đêm nay giữa họ sẽ huy hoàng như lúc còn ở Paris.
Trong bóng tối của chiếc xe đang phóng vun vút, nàng đặt tay lên cánh tay Greg và hỏi:
- Anh đã yêu cô ấy lắm phải không? – Nàng mong sao câu trả lời sẽ là không.
Chàng không cần hỏi nàng đang muốn nói đến ai. Greg ngoặt tay lái sang phải và lao về phía Paciphic Heights.
- Anh nghĩ là có. – Chàng quay lại mỉm cười với nàng – Cho đến khi anh gặp em.
Nàng tựa đầu lên vai chồng.
- Em nghĩ rằng cô ấy vẫn còn yêu anh nhiều lắm đấy Greg à.
- Còn anh, – chàng đáp nhanh – anh yêu em nhiều lắm đấy bà Dering ạ.
Họ nhấn ga lên đồi, lao vào lối đi dẫn đến nhà. Nàng biết rằng sẽ không bao giờ nhắc đến Jacqueline Pleydall nữa nhưng nàng sẽ không quên cô ta. Nàng biết nếu nàng lại làm Greg thất vọng trong chuyện phòng the của họ thì đã có Jacuqeline đang chờ đón và sẵn sàng dâng hiến cho Greg tất cả những gì mà chàng ao ước.
Lisette reo lên thích thú khi thuyền về gần đến Le Harve.
- Chúng ta lại quay về đây cùng mưa và gió. – Greg nhăn nhó nói khi trông thấy màn sương mù bắt đầu cuốn lên khỏi các mỏm đá và nước Pháp hiện lên xa xa trước mắt.
- Ôi, đẹp quá! – Lisette sung sướng kêu lên, nàng ngửa mặt đón lấy những hạt mưa.
Greg liếc nhanh nàng kinh ngạc. Trong thời gian ở Mỹ, nàng chưa từng tỏ dấu hiệu hoài hương nào cả. Chàng đã tin chắc rằng nàng cũng vui mừng khi được rời khỏi một đất nước rách nát vì chiến tranh cũng như nàng đã cảm thấy. Dưới mắt chàng, Normandy lạnh lẽo và xám xịt không chịu nổi. Chàng thấy những cánh đồng dầy đặc những hàng cây và các con đường hẹp quanh co khúc khuỷu, còn những mái nhà thì lợp ngói cao đầy vè nghiêm trang khắc khổ. Greg chưa lúc nào thấy Lisette khác lạ như thế này, và chàng giật mình khi chợt nhận ra sao mà mình thờ ơ lạnh lùng đến thế.
- Xem kìa! – Nàng reo lên khi họ tiến đến gần bờ biển – Các ruộng muối và những cồn cát! Ô, có phải đấy là đỉnh chóp nhà thờ Sainte – Marie không? Còn kia là Valmy rồi đó, phải không Greg? Đúng rồi, em biết chắc mà.
Ông Henri de Valmy đang chờ đón họ nơi bến tàu.
- Mừng con về nhà, con yêu quí của ba! – Ông ôm chặt con gái – Mừng con trở về nước Pháp.
- Được về nhà thích quá ba ạ!
Nàng quay nhanh sang phía Simonette đang đứng bế Dominic đã được choàng quấn ấm áp, vui mừng đỡ lấy con và nói:
- Dominic ơi! Nước Pháp đây nè! Con phải đặt những bước đi đầu tiên lên đất Pháp con nhé.
Dominic cười khanh khách. Cậu bé đã chập chững tập đi trên sàn tàu Normandy rồi.
- Mẹ ơi, đi đi! – Mắt cậu bé sáng lên – Đi đi!
- Con về ba mừng quá. – Cha nàng nói với mắt long lanh lệ – Mẹ con đang chờ chúng ta ở Valmy. Lâu nay bà cũng không được khoẻ. Hình như bệnh cảm lạnh cứ tái phát hoài.
- Luke và Annabel đến chưa ba? – Lisette hỏi khi tất cả chen chúc nhau ngồi vào chiếc Citroen.
- Đến cách đây hai ngày rồi. Vợ Luke là một cô gái rất dễ thương. Họ đến thăm ba không lâu sau đám cưới. Ba nghĩ nếu có thể được chắc anh ấy cũng sẽ muốn sống luôn ở đây. Normandy như thấm vào máu của anh ấy rồi.
Greg hỏi ông nghĩ sẽ mất đi bao lâu để hoàn tất công việc xây dựng khôi phục lại đất nước, ông có ý kiến thế nào về quan điểm của Chrchill và bức màn sắt buông xuống ngang châu Âu, ông có cho rằng De Gaulle vẫn còn được nhân dân yêu mến nhiều không. Lisette ngồi im lặng khi chiếc xe chạy ầm ầm trên con đường miền quê quen thuộc. Nàng đã xa nhà hơn một năm, bây giờ trở lại không thấy có gì thay đổi cả. Các hàng cây dọc bãi biển vẫn đứng tựa ven bờ, trơ trụi lá, và uốn mình dưới cơn gió thổi vào từ hướng sông. Các đợt sóng nối nhau đập liên hồi vào các chân vách đá. Và Valmy vẫn đứng đó, với những bức tường vàng loang lổ nám đen vì khói súng nhưng vẫn hùng vĩ tuyệt vời.
Họ phóng xe vụt qua cổng, nàng quay đầu nhìn lại thật nhanh. Chắc cây anh đào giờ này đã trụi lá. Ngôi mộ của Dieter sẽ hoang vu trơ trợi lắm. Nàng không dám nghĩ đến Dieter khi Greg đang ở ngay sát bên nàng, và nhận ra được từng lay động nhỏ của tâm hồn nàng. Nàng sẽ ra thăm nơi ấy vào buổi sáng và chỉ một mình thôi. Nàng sẽ trồng ít hoa cỏ mùa xuân và mang theo một bó hoa phụ tử ra mộ. Lisette bỗng chợt nhận thấy ánh mắt cha liếc nhìn nàng qua kính chiếu hậu. Nàng nhận ra những câu hỏi không lời của ông về chuyện nàng với Greg, về Dominic, về đứa bé sắp sinh. Nàng mỉm cười với cha và nhận thấy ông có vẻ nhẹ nhõm. Lisette sẽ không làm ông phải bận tâm về nỗi bất hạnh của nàng trong suốt những tháng qua. Điều ấy sắp chấm dứt rồi. Đứa bé có thể sinh ra trong thời gian họ ở Pháp. Không ai biết rõ nàng phải trà giá đến bao nhiêu cho sự lừa dối của mình.
Chiếc Citroen cũ kỹ rầm rập chạy qua hàng cây đoạn trồng quanh bồn cỏ tròn rộng trước lâu đài. Ánh nắng mùa đông lấp lánh trên những khung cửa sổ hẹp. Mái ngói cao nhọn vút lên từ trong chạy ào ra tiến về phía chiếc xe còn đang chạy, Luke và một cô gái cao có mái tóc sáng màu tiếp theo sau.
- Mừng con yêu quí về nhà! – Mẹ nàng kêu lên, và trước khi chiếc Citroen kịp đổ hẳn lại, một Lisette mang bụng nặng nề tung cửa chạy ào ra lao vào cánh tay đang mở rộng của bà mẹ.