Một cơn gió nhẹ thổi những tàn lửa và tung lớp tro bụi về phía họ. Từ những cửa sổ bể nát ngọn lửa bốc cao khi trần nhà đóng cửa cổ kính bắt đầu cháy dữ dội.
Họ chay nhanh ra khỏi vạt rừng cuối cùng về hướng con đường dành cho xe chạy, khói làm mắt họ cay xè chui cả trong cổ họng.
- Nhanh lên! Nhanh lên! – Lisette nức nở. Họ gặp lại chiếc xe tải của quân đội Mỹ chở binh lính mà họ đã vượt qua khi đi tới vùng bìa ngôi làng. Greg chặn xe lại, anh chạy tới mở cửa xe quát ầm lên.
- Chuyện gì vậy?
Lisette tất tả chạy theo. Nàng đưa tay che mặt khi sức nóng ập tới.
- Thưa trung tá, hình như tụi Đức đã ập vào khi trung tá vừa đi xong. – Một viên đại úy trả lời, trông anh ta mệt mỏi với cây súng vẫn còn nơi tay – Chúng tôi vấp phải hỏa lực khá mạnh trong khi tới đây. Có hai người bị thương, một người bị thương nặng.
- Luke đâu? – Lisette thở dốc – Luke đâu rồi?
Viện đại úy ngơ ngác không hiểu.
- Có một phi công của quân Đồng minh trong lâu đài. – Greg giải thích tóm tắt – Các anh có thấy anh ta không?
Viên đại úy lắc đầu:
- Lúc chúng tôi đến đây, tụi Đức đã chiếm được lâu đài rồi. Chúng không đông lắm. Chỉ khoảng năm, sáu tên nhưng chống trả kịch liệt. Khi chúng tôi ném lựu đạn vào có hai tên vẫn còn sống và từ lúc đó đến giờ không thấy có tiếng súng nữa.
Lisette định chạy về hướng mà giờ đây đã biến thành lò thiêu nhưng Greg đã giữ lấy tay nàng lại.
- Cô chẳng thể làm gì được đâu. – Chàng la lên, giữ chặt lấy nàng – Chắc chắn không còn ai sống sót.
- Nhưng tôi muốn xác định điều đó tận mắt tôi.
Một loạt tàn lửa bắn về phía họ. Greg càng giữ chặt nàng hơn.
- Vô ích! Anh ta đã chết rồi. Tụi Đức đã giết anh ta trước cả lúc lựu đạn quăng vào.
Có những tiếng sôi sục réo lại, dường như linh hồn của toà lâu đài đang bị huỷ hoại, rồi tiếng đổ vỡ ầm ầm vọng ra khi ngọn lửa cháy rực lan đến phòng ăn lớn. Lisette đứng lặng mặt trắng bệch vì đau khổ và giận dữ. Nàng đã cứu được anh ta nhưng rồi cuối cùng anh ta đã chết, cũng như Dieter, như trăm ngàn người khác.
- Bây giờ ta phải làm gì, thưa trung tá? – Viên đại uý hỏi.
- Lục soát lại các ngôi làng chung quanh. Tôi sẽ gặp lại các anh tại Isigny trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.
Toán lính lục đục kéo đi nhưng Lisette vẫn im lìm, cả khu vườn cũng đang cháy, những cánh hồng quăn queo lại và rớt xuống, những con chim hút mật nám đen. Greg nắm chặt vai nàng.
- Đi thôi, Lisette. Chẳng còn vớt vát gì được nữa, tất cả sẽ bị thiêu rụi.
Đã bảy thế kỷ qua toà lâu đài vẫn sừng sững nơi khu rừng sồi trên bờ biển, kiêu hãnh tráng lệ và bất khả xâm phạm. Ngọn lửa đói khát đang bắn ra với đủ các màu sắc xanh tím và lục, nàng nhìn sững toà tháp với bức màn che nặng nề đang bắt lửa.
Anh nhẹ nhàng kéo nàng đi, lần này nàng không kháng cự nữa.
- Tôi sẽ đưa cô đến Sainte – Marie – des – Ponts. – Giọng Greg cương quyết.
Nàng gật đầu. Nàng sẽ đến Balleroy với cha mẹ, còn giờ thì nàng chưa suy tính được gì cả.
- Thành thật chia buồn cùng cô về chuyện Luke Brandon. – Greg ái ngại nói khi mở cửa xe cho nàng.
- Cám ơn anh. – Nàng nói nhỏ, đôi mắt đầy vẻ đau khổ.
Greg tự hỏi nàng đã quen Luke được bao lâu, thường thường những phi công trong trường hợp này phải sống nhờ cả tháng trời với những gia đình người Pháp che chở cho họ.
Họ cùng im lặng, cho tới khi đến gần cầu nàng mới cất tiếng:
- Anh làm ơn cho tôi xuống đây, tôi muốn đi bộ một quãng.
Chàng chỉ muốn giữ nàng lại, không để nàng xuống đâu cả nhưng rồi chàng đã đạp thắng, chiếc xe lúc lắc dừng lại.
- Cô khoẻ rồi chứ?
- Dạ, vâng. – Giọng nàng thật cương quyết khó mà thuyết phục – Tạm biệt trung tá Dering, và cám ơn anh nữa chứ. Anh đã quá tốt với tôi.
Chàng không biết nên nói gì với nàng nữa. Nàng vừa chôn một người bạn của gia đình, có thể là họ hàng không chừng, rồi lại đến cái chết của Brandon một người vừa mới cầu hôn nàng. Còn giờ đây, khi chàng đang vòng qua để mở cửa xe cho nàng thì ngôi nhà yêu dấu đang cháy thành tro bụi. Chàng đỡ nàng xuống xe, chỉ mong nàng sẽ ở lại.
- Cô có chắc là sẽ không gặp gì khó khăn tại Sainte – Marie chứ?
Nàng ngước mắt nhìn chàng. Sự quan tâm của Greg làm nàng xúc động.
- Chắc chắn tôi không gặp trở ngại gì đâu. – Đường nét dịu dàng của đôi môi nàng khiến anh liên tưởng đến khuôn mặt nàng khi đôi môi đó mỉm cười – Thôi, tạm biệt trung tá Dering.
Greg nâng tay nàng lên hôn nhẹ.
- Tạm biệt. – Chàng ngẫm nghĩ đến lời chia tay của họ, nó sẽ thật là buồn cười khi họ sắp sống với nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Bà Chamot sửng sốt khi biết Valmy đã bị thiêu rụi, nhưng lại rất hoan hỉ khi có Lisette đến tá túc tại nhà bà. Sau đám cháy, phần ngoài toà lâu đài bị cháy xém đã nguội đi. Lisette và ông già Bleriot vào các phòng xem xét, họ ngạc nhiên khi góp nhặt lại một số đồ vật đã trốn thoát khỏi ngọn lửa. Nào là thùng đựng bánh mì khổng lồ bằng đá của bà Marie, chiếc khung ảnh bằng bạc lồng hình đám cưới của cha mẹ nàng đã bị khói ám đen, và cả một bình hoa bằng thiếc nữa.
Chẳng có dấu vết gì của toán lính Đức sau đám cháy. Luke cũng thế, và đám đồ mỹ thuật mà họ thu nhặt cũng chẳng hề có dấu vết của Dieter. Và một buổi tối kia, khi nàng trở về nhà bà Chamot, kiệt sức mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác, định mệnh đã giáng cho nàng một đòn tàn nhẫn cuối cùng. Thoạt đầu nàng chỉ hơi cảm thấy một cơn đau nhẹ phía dưới lưng, nhưng đến khi có một dòng máu âm ấm chảy xuống đôi chân thì nàng chợt hiểu.
Nàng nằm trên một chiếc giường hẹp nơi chái của túp lều nhỏ của bà Chamot và cầu nguyện cho máu ngừng chảy. Nhưng nó vẫn tiếp tục một cách rời rạc trong ngày kế tiếp và đến khi việc đó chấm dứt nàng biết rằng mình chẳng còn hy vọng gì về giọt máu của Dieter nữa. Định mệnh đã quá khắc nghiệt. Nỗi mất mát lớn lao khiến nàng cảm thấy bàng hoàng đau xót. Thế là hết, nàng đã mất tất cả.
Một tuần sau, cha nàng từ Balleroy trở về, họ cùng đi xem xét sự thiệt hại của ngôi nhà.
- Phần ngoài vẫn còn nguyên vẹn. – Giọng ông đầy vẻ chịu đựng – Chỉ có phòng ăn lớn không xây lại được nữa nhưng những phòng khác vẫn có thể ở được sau khi sửa chữa.
- Nhưng ba sẽ ở đâu cho đến khi sửa xong? Ở Balleroy à?
- Không, ba sẽ ở đây.
Nàng mở to mắt:
- Ba ở đây à? Không thể được, sàn nhà và trần nhà có còn đâu.
- Nhưng căn phòng phía ngoài chuồng ngựa vẫn còn ở được. Ba sẽ sống ở đó, nơi đó cũng là Valmy vậy.
Sự ngang bướng của ông đã khơi dậy những tình cảm của nàng. Những căn phòng gần như bỏ không bị khói ám đen chẳng có điện nước gì cả ngoại trừ cái bơm ở sân sau. Lần đầu tiên từ khi mất đứa bé nàng lại cảm thấy cuộc sống có mục đích. Nàng hăng hái nói:
- Vậy thì con cũng ở đây với ba, mình sẽ sửa chữa lại từng phòng để ở tiếp.
Ông vỗ vỗ tay nàng.
- Mẹ con sẽ không tham gia với cha con mình đâu, nhưng ở Buboscqo bà cũng khá thoải mái và khi chiến tranh chấm dứt bà sẽ đến Paris chứ không trở lại đây nữa.
Bà Chamot làm đủ mọi cách để thuyết phục Lisette thay đổi ý kiến nhưng nàng vẫn khăng khăng trở về Valmy. Đó là lối thoát duy nhất cho nàng.
Ông già Bleriot tới thăm họ, mang theo những tin tức lượm lặt từ đám lính ở bãi biển, họ đang bận chuyển lương thực và thiết bị mới lên bờ. Cuối tháng sáu, cò tin đồn quân Mỹ đã chiếm được Cherbourg. Lisette cảm thấy lo lắng. Cuộc chiến rất gay go. Tổn thất của Mỹ theo báo cáo lên rất cao.
- Ba à, con hy vọng anh ấy sẽ an toàn. – Lisette chợt nói khi họ kéo những tấm ván lót sàn bị cháy xém ra khỏi phòng điểm tâm.
- Con nói ai vậy? – Ba nàng hỏi, lưng ông ê ẩm, hai bàn tay bị trầy xước hết cả.
- Trung tá Dering. Anh chàng người Mỹ đã đến Valmy đó ba.
- Ba cũng mong vậy. – Ông nói một cách chân thành. Lisette đã kể cho ông biết về viên trung tá Mỹ rất tử tế với nàng; về Luke Brandon, một phi công người Anh bị bắn rớt và đã chết về tay quân Đức. Và cả cái chết của Dieter.
Vì thương Lisette ông cảm thấy xót xa cho hắn nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào. Sẽ không có cái đám cưới Pháp – Đức phức tạp đó nữa. Tạ ơn Chúa, thật sự là không cần như thế. Nhưng ông không thể cầm lòng khi thấy con gái ngày một xanh xao héo hắt chỉ vì đứa bé. Rồi sẽ đến lúc nó hiểu rằng sự việc nên xảy ra như thế thì tốt hơn. Và giờ đây, tất cả những gì ông có thể làm cho Lisette là tình thương, sự thông cảm của ông. Ông thầm cầu nguyện cho con gái sẽ sớm tìm được hạnh phúc, một hạnh phúc thật trọn vẹn.
Lisette ngày càng chìm sâu vào nỗi bất hạnh. Có những lúc nàng cảm thấy như bị nghẹt thở vì đau đớn. Dường như cuộc đời không còn mục đích, không còn gì để ước mơ và hy vọng nữa.
Dãy phòng phía trên chuồng ngựa đã tạm ở được sau khi cọ rửa và quét vôi lại. Nhưng có lẽ phải nhiều năm nữa họ mới có thể dời vào lâu đài. Mẹ nàng chỉ lặng lẽ thông báo rằng bà sẽ không trở lại. Bà hiểu và thông cảm với chồng. Ông không muốn rời Valmy, nhưng bà không thể chia sẻ điều đó. Sau khi rời Buboscqo, bà sẽ đi Paris. Thỉnh thoảng ông Henri sẽ lên thăm bà và có thể ở lại một vài tháng, nhưng họ sẽ không bao giờ sống lại không khí gia đình như hồi ở Valmy nữa. Ông bà cũng dự tính cho Lisette rời Normandy lên Paris khi chiến tranh kết thúc.
Lisette kéo một cây xà nhà ra khỏi đống gỗ cháy đen, bỏ nó xuống sân sau trải sỏi. Nàng cố gắng hình dung một cuộc sống mới mẻ ở Paris nhưng vô ích. Dường như sự đau khổ đã làm thui chột trí tưởng tượng của nàng. Nàng không còn nghĩ được gì cho tương lai ngoài việc cảm nhận những việc đang xảy ra mỗi ngày, tìm lại niềm vui trong những chuyện nhỏ nhặt như khi có một gia đình chuột sóc đã làm nhà trong đống xà bần hay một cây đậu tía nở những bông hoa kiêu hãnh trên bức tường ám đen khói, hoặc cảm nhận được cơn gió biển trong lành mơn man trên mặt khi nàng đi dạo ở mũi đất.
Chiến tranh đã chấm dứt quanh vùng Sainte – Marie – dea – Ponts, nhưng đối với Normandy có lẽ còn lâu lắm.
Nơi những bờ giậu bên vệ đường, nhiều cây thánh giá bằng gỗ thô sơ được dựng lên trước những nấm mồ chôn vội vàng. Ở phía đông, quân Anh vẫn chưa chiếm được Caen. Có những báo cáo về trận chiến ác liệt xảy ra ở phía Tây khi người Mỹ cố gắng chiếm vùng St. Lô. Khả năng quân Đồng minh có thể bị đẩy lùi xuống biển trở lại vẫn có thể xảy ra. Lisette cố gắng thu lượm mọi tin tức về những cuộc tiến công của họ.
Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, Lisette ngồi cạnh cha. Ông đang mải mê nghiên cứu bản đồ quốc gia và tô đậm những vùng ông tin tưởng đã nằm trong tay quân Đồng minh. Một vết nhăn hằn sâu trên trán, ông lo lắng nói với Lisette:
- Họ phải thoát khỏi Normandy và chiếm Paris vào cuối mùa hè. Nếu dằng dai đến mùa Đông họ sẽ gặp trở ngại trong việc tiếp tế quân nhu và quân dụng vì lúc đó biển động. Nhưng nếu không chiếm được Caen họ không thể thoát khỏi Normandy.
Lisette ngồi bó gối, những suy nghĩ của nàng không hướng về Caen mà về St. Lô. Đó là nơi quân đồng minh đang chiến đấu và có rất nhiều khả năng rằng trung tá Dering cũng đang ở đó. Nàng hy vọng chàng sẽ được an toàn, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra nàng cũng chẳng thể biết được vì ai sẽ báo tin cho nàng? Nàng đăm chiêu nhìn bản đồ với đôi mắt buồn rầu. St. Lô là tổng hành dinh của tướng Marcks, một tướng Đức mà Dieter hết sức ngưỡng mộ và là người thống lĩnh những quân đoàn bộ binh tám tư anh dũng. Mặc dù St. Lô nhỏ hơn Cherbourg nhưng chắc chắn sẽ khó chiếm hơn.
Ngày nào Lisette cũng xoắn lấy ông già Bleriot để hỏi thăm tin tức về những cuộc tiến công vào vùng trong. Nhưng ông chỉ có thể cho nàng biết thêm rằng người ta vẫn tiếp tục đưa thêm quân tới St. Lô mà vẫn chưa chiếm được, còn bệnh đau bên hông của ông ngày càng tệ hại đến nỗi mỗi ngày ông phải uống một hũ Calvados để làm dịu cơn đau.
Greg Dering phải nhìn nhận rằng thật là khổ sở khi tâm trí luôn bị ám ảnh bởi một cô gái. Suốt ba tuần nay, anh và đồng đội đã sống dưới làn mưa đạn. Người bê bết bùn đất, kiệt sức, râu ria không cạo và cứ thế, họ đã băng rừng lội suối, bao nhiêu đạn súng máy, súng cối nã vào họ, rồi những cuộc chạm trán với xe tăng và phải chịu đựng nỗi đau như xé qua tiếng thét vì vết thương, còn những người tử trận bắt buộc phải để lại. Con đường tới St. Lô trơn tuột vì máu. Greg biết rằng mình sẽ không ở lại Pháp một ngày nào nữa sau khi chiến tranh chấm dứt, vì vậy chàng phải cưới Lisette ngay khi trận chiến tạm ngưng và chàng có thể xin được giấy phép.
Chàng lau mồ hôi trán và tiếp tục bò tới mục tiêu, một nông trại có tụi Đức đầy trong đó. Mẹ chàng hẳn sẽ thích một cô gái Pháp. Bà là con gái của một nhà triệu phú vùng bờ biển phía Đông và luôn luôn quan niệm rằng văn hoá Pháp là nền văn hoá duy nhất có giá trị trên thế giới.
Đạn bay vèo vèo ngang chàng, các vũ khí cá nhân tiếp tục nổ dữ dội ép họ nằm bẹp xuống. Bây giờ chàng phải có quyết định sống còn, hoặc là cho binh lính sẽ bò về phía sau nông trại, bỏ phần lớn khoảng đất họ đã chiếm được; hoặc là liều mạng tấn công ngôi nhà để tiêu diệt toàn bộ.
Chàng la to gọi viên phó chỉ huy đang nằm mé bên kia con đường bụi bặm.
- Thiếu tá chuẩn bị. Chúng ta sẽ quăng lưu đạn khói vào căn nhà khốn kiếp đó rồi xông vào đánh xáp lá cà bằng lưỡi lê.
Chàng chợt nghĩ đến việc nàng có thể từ chối. Thất bại không phải là từ ngữ chàng đã gặp trong cuộc sống. Mẹ chàng luôn có phong cách thoải mái dễ chịu, gia sản kéch sù và vị trí quan trọng trong xã hội đã đem lại cho bà một vẻ tự tin tuyệt đối. Đó là thế giới của mẹ chàng, thế nhưng trước đám cưới vài ngày, bà đã dám bỏ trốn theo một tay vệ sĩ lực lưỡng, Greg đã thừa hưởng bản năng táo bạo và gan dạ của cả hai người. Còn cha Greg với tham vọng mãnh liệt và sự kiên trì tuyệt đối, đã chuyển từ vùng bờ biển Caliphornia sang ghế chủ tịch của một trong những công ty giàu mạnh nhất trong tiểu bang đó. Chàng đã sớm học được rằng bản lĩnh là một món quà thiên phú cho các hành động. Và giờ đây chàng vẫn đang theo nó, chàng sắp sửa tấn công ngôi nhà trong nông trại và cưới Lisette de Valmy.
Những ngày ngột ngạt, nóng bức của tháng sáu sắp đến, Lisette càng thêm nóng nảy bồn chồn. Nàng cố tìm những công việc nặng nề để quên đi nhưng vô ích. Và đến khi không chịu nổi nữa, nàng đi ra bờ biển đến sát nơi được binh lính cho phép phóng tầm mắt ra những con sóng ngoài xa. Còn đâu hình ảnh Lisette ngày nào, một thiếu nữ đang trong độ tuổi xinh đẹp với chiếc mũ bê rê đỏ và chiếc áo khoác sờn cũ, đạp xe trên khắp các nẻo đường trong vùng Normandy để thực hiện các công tác Paul giao phó. Nàng biết mình sẽ không bao giờ tìm lại được sự vô tư thuở đó. Cuộc sống giờ đây dường như không có chỗ cho một Lisette đã thay đổi, đã từ trẻ thơ thành người đàn bà với một tình yêu cuồng nhiệt trong căn phòng nhỏ trên toà tháp và ánh sáng lung linh của ngọn đèn dầu.
Nàng đút sâu hai tay vào túi váy rồi quay lưng lại những con sóng xám bạc đang cuồn cuộn. Lần đầu tiên trong đời, sóng biển đã không xoa dịu và đem lại cho nàng sự yên tĩnh, mà chỉ làm cho nàng càng thêm thất vọng chán chường.
Khi nàng trở về, Greg đang thoải mái dựa nơi cổng dẫn vào sân sau theo lối xe chạy. Chàng đang đợi nàng, mái tóc xoăn màu nâu sậm dày bồng bềnh như một cây thạch nam, nụ cười lung linh trên khuôn mặt sạm nắng.
Lisette khựng lại. Nàng không dám tin vào mắt mình nữa, rồi nàng bắt đầu chạy về phía chàng, lòng vui mừng nhẹ nhõm trước sự bình yên của Greg.
Tim chàng bắt đầu đập rộn rã trong lồng ngực. Mái tóc bay loà xòa trên mặt đã được nàng cột gọn gàng bằng một dải băng sau gáy. Dưới hàng lông mày sậm, đôi mắt màu tím của nàng chưa bao giờ đẹp đến thế.
- Trung tá Dering! Thật là một bất ngờ thú vị! – Nàng la lên, chạy lại phía Greg, mặt rạng rỡ.
Nụ cười bùng lên trên khuôn mặt Greg, chàng mở rộng vòng tay, và trước niềm vui bất ngờ của cả hai, nàng đã lao vào không chút ngần ngại.
Bỗng nàng cảm thấy ngỡ ngàng, hành động vừa qua của nàng chỉ do sự phấn khích tự nhiên khi gặp lại Greg với đôi tay mở rộng của chàng, chỉ có thế thôi, nàng không hề để ý đến sự va chạm giữa hai người. Nàng chỉ muốn chào đón chàng như đối với cha nàng, nhưng khi vừa làm thế, nàng đã nhận ra mình đã lầm, Greg hoàn toàn khác với cha nàng. Lisette đỏ mặt bối rối đặt tay lên ngực Greg, cố quay khỏi thân hình rắn chắc của chàng.
Greg nhìn xuống nàng, chàng không cười nữa. Mắt chàng màu nâu sậm và ấm áp, có một điểm vàng nhỏ xíu gần đồng tử, khuôn mặt chàng không thể hiện một tình cảm đơn thuần giữa hai người. Chàng nói với vẻ chân thành mộc mạc:
- Tôi nhớ em, Lisette. Tôi chỉ muốn cưới em.
Nàng đang ở trong vòng tay của anh, không thể nói rằng Greg đang bốc đồng, chắc chắn như vậy. Chiến tranh đã được lược bớt những lề thói cư xử theo truyền thống và những phản ứng đột ngột đã trở thành bình thường trong cuộc sống.
- Nhưng tôi đâu biết gì về anh. – Lisette nhận ngay ra sự thiếu thành thật trong câu nói của mình. Nàng đã biết khá nhiều về chàng, một thanh niên tử tế và rất được nhiều người kính mến. Nàng biết mình đã bị lôi cuốn vì nàng cũng thích anh và cảm thấy yên tâm ở bên anh.
Greg mỉm cười cởi mở.
- Thế thì dễ thôi. – Chàng vẫn giữ nàng trong vòng tay – Tôi là người Caliphornia, 27 tuổi, thu nhập khá, có tinh thần vững vàng trong cuộc sống và chưa có vợ. Được chưa nào?
Nàng chỉ muốn cười sặc lên. Từ khi Dieter chết, lần đầu tiên nàng lại cảm thấy một niềm yêu thương ấm áp và sống động, nhưng nụ cười chợt tắt trên môi nàng. Nàng quay đi, gỡ mình ra khỏi Greg, đôi mắt đầy vẻ đau đớn.
- Và anh cũng chẳng biết gì về tôi.
Greg hơi nhíu mày khi nghe câu nói của Lisette. Nàng bắt đầu đi về phía vườn hồng đã tả tơi, chàng đi bên cạnh nhưng không chạm vào người nàng.
- Nếu tôi không trở lại với em có lẽ tôi sẽ điên lên mất. Tôi biết bấy nhiêu về em đủ rồi (so squeet). Đây không phải là một quyết định sai lầm để rồi tôi phải ân hận.
Nàng nhìn anh, im lặng. Mùi hoa hồng còn sót lại sau trận hoả hoạn cũng nồng như mùi khói dưới ánh mặt trời tháng sáu. Một mối xúc cảm mãnh liệt dâng lên khiến nàng muốn chàng lại chạm vào người nàng để nàng có thể cảm thấy mình sống lại thoải mái trong vòng tay chàng. Lisette lặng lẽ nói:
- Nhưng người tôi yêu và sắp làm đám cưới chỉ mới chết cách đây vài tuần.
- Tôi biết. – Chàng cầm lấy tay nàng và giữ thật chặt – Luke đã nói cho tôi biết.
Nàng mở to mắt sửng sốt, không ngờ Luke Brandon đã nói với Greg về Dieter.
- Tôi không hy vọng là em sẽ quên câu chuyện đó như nó không hề xảy ra. – Greg dịu dàng nói – Nhưng em không thể sống mãi như vậy với quá khứ, Lisette. Chuyện gì đi qua sẽ không bao giờ trở lại.
- Nhưng tôi làm sao để thôi yêu anh ấy được? – Nàng không thể chịu đựng được nữa và bật khóc – Tôi không biết làm sao để bắt đầu yêu một người khác.
Greg cười nhẹ:
- Để tôi chỉ cho em. – Chàng đưa cánh tay mạnh mẽ kéo sát nàng vào lòng.
Lisette hoàn toàn bị khuất phục bởi một cảm giác xa xưa nào đó. Nàng cũng đã chìm đắm trong vòng tay của Dieter trong cùng một tình huống khi nàng chưa biết nhiều về hắn mà chỉ tin cậy vào bản năng mình, giác quan thứ sáu đã đánh bại lý trí và lẽ phải.
Lisette lại nhìn lên khuôn mặt sạm nắng của Greg. Nàng đã lấy lại tự chủ, nàng có thể lựa chọn và quay lại nếu nàng muốn. Nàng có thể tiếp tục sống trong nỗi cô đơn khắc khoải, ray rứt bởi một quá khứ và không còn chút ý niệm về tương lai, nhưng nàng cũng có thể thay đổi cuộc sống đó và lần này chắc chắn sẽ không đổi thay như lần đầu tiên khi nàng rơi vào vòng tay của Dieter. Tất cả tuỳ thuộc vào sự lựa chọn và quyết định của nàng.
Những nét khắc của nụ cười lại xuất hiện nơi đuôi mắt và khoé miệng Greg. Đôi lông mày rậm và sậm màu hơn mái tóc màu mật ong đang rối bù xù của chàng. Đó là khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai, tự tin, lịch sự và rộng lượng.
Chàng giữ nàng một cách vững chãi, bàn tay vuốt ve dọc theo lưng nàng lên mái tóc, xoa nhẹ nơi gáy nàng và nâng cằm nàng lên. Nàng run rẩy, một cảm giác khát khao thúc giục lại xâm chiếm cơ thể khi chàng từ tốn cúi xuống hôn nàng. Ý thức tội lỗi trổi dậy trong nàng và cuối cùng nàng đành khuất phục trước sự vững vàng chắc chắn của Greg. Nàng choàng tay lên cổ Greg, đôi môi hé mở ngọt ngào và ấm áp.
- Bốn mươi tám giờ nữa anh sẽ rời đây đi Paris. – Chàng vẫn chưa rời Lisette – Anh muốn chúng ta sẽ làm đám cưới trước khi anh phải lên đường.
Đôi lông mày đẹp của Lisette cong lên vẻ không tin nhưng rồi nàng mỉm cười:
- Không thể được, ở đất nước này một đám cưới cần phải có thời gian chuẩn bị những nghi lễ, nhất là phải có sự cho phép và làm lễ cưới ở nhà thờ.
Greg móc ngón tay dưới cằm nàng, khuôn mặt trái xoan thanh tú nghiêng nghiêng.
- Sự tự do anh đem lại làm viên thị trưởng ở Saint – Marie – des – Ponts đã rất vui vẻ cử hành những nghi lễ ngay lập tức. Còn vị linh mục rất thông cảm, ông ta đang chờ nói chuyện với em. Ở chỗ cha em, họ đang gạch những đường mới trên bản đồ theo sự kiểm soát của quân Đồng minh.
- Em chẳng tin đâu. – Mắt Lisette tỏ vẻ nghi ngờ dưới làn mi rậm.
- Phải tin chứ! – Greg mỉm cười vòng tay ôm eo nàng và đưa nàng đến khu chuồng ngựa ở sân sau – Cha Laphphort đang mong nói chuyện với cô dâu tương lai đang e thẹn.
Dường như để bù cho những bông hoa đang bị cháy và tàn tạ, những nụ hồng còn sót lại đã nở thật lộng lẫy và hương thơm ngát trong nắng chiều. Tiếng ong bay kêu o o trong không gian tĩnh mịch, xa xa có tiếng sóng cuộn yếu ớt ngoài biển. Thời gian như lắng đọng.
Nàng ngước nhìn Greg, mái tóc sẫm màu óng ả.
- Vâng! – Nàng đến chóng mặt quay cuồng trong vòng tay mạnh bạo của Greg đang nhấc bổng nàng lên và quay nàng đánh vòng với tiếng reo mừng rỡ.
Họ đi vào phòng tiếp khách tạm thời của bá tước Henri de Valmy ở phía ngoài chuồng ngựa. Ông tròn mắt nhìn họ ngạc nhiên. Tay Lisette đang nằm gọn trong tay người lính Mỹ, đôi mắt rạng rỡ với niềm hạnh phúc mà ông ngờ rằng sẽ không bao giờ thấy lại lần nữa.
- Thưa ba, con sẽ lấy trung tá Dering.
Ông bàng hoàng đứng dậy, để mặc cha Laphphort đang ngồi ở bàn với tấm bản đồ nước Pháp.
- Anh ta có nói với ba khi vừa đến đây con ạ. Nhưng ba cứ nghĩ là anh ta đã lầm…
- Đó hoàn toàn không phải là một sự lầm lẫn, thưa ngài. Và nếu ngài cho phép, chúng tôi sẽ làm lễ thành hôn ngay bây giờ, trước khi tôi chuyển đi Paris.
- Nhưng còn giấy tờ… – Ông Henri chống chế yếu ớt.
- Tôi có giấy khai sinh, thẻ y tế và có giấy chấp thuận được lập gia đình của sỹ quan chỉ huy. – Greg vừa nói vừa rút một chiếc ví trong túi áo trận – Cha Laphphort không phản đối. Cha sẽ vui mừng làm lễ cưới cho chúng tôi ngay bây giờ nếu ngài đồng ý.
Ông bá tước quay sang hỏi Lisette:
- Đó có phải là điều con mong muốn không, con gái yêu của ba? Con chắc chứ?
Nàng bước tới nắm tay cha:
- Vâng, thưa ba.
Ông thận trọng hạ thấp giọng:
- Viên trung tá có biết gì về… – Ông hắng giọng không nêu tên Dieter nhưng cha Laphphort nhạy bén vô cùng.
Lisette gật đầu:
- Luke có nói anh ấy biết.
Ông Henri cảm thấy nhẹ nhõm, vậy thì không có gì phải nói nữa. Nếu Lisette muốn lấy anh ta, ông sẽ để tuỳ nàng quyết định, dù sao có con rể người Mỹ vẫn tốt hơn là người Đức.
Đám cưới được cử hành 3 tiếng đồng hồ sau tại một ngôi nhà thờ nhỏ vùng Normandy trong làng Saint – Marie – des – Ponts. Hoa hồng ở Valmy, những bông Ophelia màu hồng nhạt và Gloire do Dijon màu kem đầy bệ cửa sổ nhỏ bằng đá và dưới bàn thờ.
Chỉ có 8 người hiện diện: viên thị trưởng, cha Laphphort nhỏ bé và nhanh nhẹn hài lòng trong việc làm phép cưới sau những tang lễ khắc nghiệt đã xảy ra, bà Chamot nhất định cô dâu chú rể phải có những giây phút riêng tư sau đám cưới tại nhà bà trong khi bà đi thăm bà Pichon, ông già Bleriot tắm giặt cạo râu đứng thẳng người như cây thông nòng súng trong bộ vét bóng bẩy ủi thẳng tắp, thiếu tá Harris làm phù rể, bá tước Henri, cô dâu và chú rể.
Áo cưới của Lisette chính là chiếc áo bà Chamot đã mặc 30 năm trước trong một bữa tiệc ngoài vườn ở Deauville. Đó là một chiếc áo với dải đăng ten thanh nhã trên lưng bàn tay, chiếc áo tha thướt quét trên sàn nhà. Tóc nàng búi cao, có những lọn tóc xoăn xinh xắn nơi thái dương và sau gáy. Một chiếc khăn che mặt được gỡ ra từ chiếc mũ mùa hè của bà Chamot được đính vào một đoá hoa hồng nở tung.
Bộ đồ trận của Greg đã được thay bằng một bộ đồ sạch bong mới ủi, đó là cả một kỳ công, còn hơn cả chiếc áo cưới của cô dâu. Vẻ tự tin và phong cách thoải mái của chàng làm Bá tước Henri cũng phải yên tâm, hài lòng khi nhớ đến nỗi khổ sở của ông cách đây vài tháng, giờ đây chính cuộc hôn nhân này làm ông cảm thấy nhẹ nhõm khi chứng kiến.
Nến được thấp lên khi hoàng hôn buông xuống. Họ hát bài tụng ca được cô dâu ưa thích. Rồi cha Laphphort đứng trước họ.
- Lisette và Gregory! – Ông cố nói chậm để anh chàng người Mỹ này có thể hiểu được – Các con đã cùng đến nhà thờ này, để Chúa kết hợp ban thêm sức mạnh cho tình yêu các con, trong sự hiện diện của linh mục nhà thờ và cộng đồng.
Ông già Bleriot và bà Chamot đại diện cho cộng đồng vội sửa lưng ngay lại và đứng cứng đơ trong hàng ghế dành riêng cổ kính.
- Chúa ban phước cho tình yêu này. Ngài đã lên phong con trong lễ đặt tên thánh và giờ đây Ngài đã cho con thêm sức mạnh và sự tinh tế phong phú trong buổi lệ ban phước đặc biệt này để con có thể tiếp nhận bổn phận vợ chồng trong sự tương hỗ và lòng chung thuỷ lâu dài.
Lisette nghẹn ngào. Nàng cả tin rằng nàng sẽ nghe những lời này bên cạnh Dieter. Trong một giây ảo ảnh với những gì đáng lẽ phải xảy ra chập chờn trước mắt nàng. Những ngón tay nàng siết chặt bó hoa hồng. Không, nàng không đang làm lễ cưới với Dieter, anh ấy đã chết rồi, mà là với Greg Dering, một người mạnh mẽ với nụ cười hiện diện cả trong đôi mắt và trái tim rộng lượng. Nàng đang thành hôn với chàng và sẽ đem lại hạnh phúc cho chàng.
- Vì vậy, trong sự hiện diện của nhà thờ, tôi mong muốn các con nói lên ý nguyện của mình. – Giọng cha nghiêm trang.
Greg nhìn xuống nàng, ánh mắt đầy vẻ thông cảm và trấn an.
Chàng có biết mình đang nghĩ gì không nhỉ, Lisette tự hỏi và mỉm cười với Greg, nàng muốn làm giảm bớt sự băn khoăn của chàng.
Cha Laphphort tiếp tục.
- Lisette và Gregory, các con hãy tiếp nhận những điều bắt buộc trong hôn nhân. Các con có sẵn sàng làm theo một cách tuyệt đối và cùng trao cho nhau bản thân mỗi người trong cuộc hôn nhân này không?
- Con xin hứa! – Giọng Greg quả quyết.
Cha Laphphort mỉm cười nhắc khẽ.
- Còn con, Lisette?
- Con xin hứa! – Giọng nàng nhỏ nhưng rõ và chắc chắn.
- Các con có sẵn sàng yêu thương, kính trọng nhau như vợ chồng trong suốt cuộc đời còn lại của mình không?
- Con xin hứa! – Chàng trả lời không chút do dự.
Trong ánh sáng xanh nhạt của buổi hoàng hôn, những cây nến chập chờn toả một ánh sáng ấm áp.
- Con xin hứa! – Lisette đáp và nhìn lên người đàn ông cao lớn với đôi vai rộng cạnh nàng. Đôi mắt nồng ấm và cương quyết không gây cho nàng một chút e ngại nào.
Cha Laphphort quay lại Greg.
- Con hãy lặp lại theo ta. Tôi xin thề rằng không có bất cứ lề luật nào có thể cản trở cuộc sống vợ chồng giữa tôi, Gregory James Dering với Lisette de Valmy.
Mắt họ lại gặp nhau; màu tím và màu nâu, khi họ nói lời thề nguyền, và rồi Greg đeo vào ngón tay áp út bên trái của nàng một chiếc nhẫn quá rộng của chàng.
- Bây giờ anh có thể hôn cô dâu. – Cha Laphphort nói.
Greg vén khăn che mặt và cúi xuống đầy vẻ tự tin. Bà Chamot nháy mắt với nàng, ông già Bleriot thì nhe răng cười còn cha nàng thì nhớ lại buổi lễ rửa tội của Lisette, không ngờ thời gian đã trôi nhanh đến thế.
Nàng đưa bó hoa cho bà Chamot rồi hôn một cách nồng nhiệt lên má thiếu tá Harris và ông già Bleriot và ôm chặt lấy cha. Sẽ không có lễ cưới vì trong ba giờ nữa Greg phải trở lại St. Lô để cùng đồng đội chuẩn bị một cuộc tấn công cho sáng mai vào mục tiêu kế tiếp, đó là khu phố chở của Torgin.
Sau khi chúc họ hạnh phúc, thiếu tá Harris đã cấp tốc về trại. Cha nàng và ông già Bleriot vượt qua ngọn đồi để trở về Valmy với dự định chia sẻ chia Calvados. Bà Chamot ấn chìa khoá vào tay Greg và vội vã bỏ đi với đôi má đỏ ửng. Đêm nay bà sẽ ở lại nhà bà Pichon.
Hai người đứng trong ánh sáng tắt dần của buổi hoàng hôn dưới cánh cổng có phủ rêu, giờ đây họ đã là vợ chồng. Greg ôm eo nàng dịu dàng hỏi:
- Em có muốn chúng ta bắt đầu tuần trăng mật chưa, bà Dering?
Nàng dựa đầu vào vai chàng, ngượng ngập với những ký ức mà nàng đang cố xoá bỏ. Đó là lúc Dieter đem nàng vào lâu đài trong bộ quân phục với đôi tay vấy máu, đó là khuôn mặt xương đanh lại của anh khi kể cho nàng nghe về âm mưu ám sát Hitler, khuôn mặt mê đắm đó đã biến đổi trong tình yêu mỗi khi ân ái với nàng giữa ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn dầu trong căn phòng nhỏ của toà tháp. Nàng run rẩy như một kẻ bị bắt quả tang trong lúc ngoại tình.
Greg đưa tay ôm lấy vai, xoay nàng lại và cảm thấy sự phiền muộn của nàng.
- Anh hiểu điều đó hãy còn quá sớm đối với em. – Đôi mắt chàng đã mất vẻ linh động vì cơn khao khát đang đè nén – Nhưng chúng ta không nên ở sân nhà thờ cho hết thời gian ít ỏi còn lại, mình hãy về nhà bà Chamot nói chuyện.
Nàng gật đầu biết ơn vì sự thông cảm của Greg và cảm thấy lòng dịu lại.
Greg lướt ngón tay theo đường viền khuôn mặt nàng rồi cúi xuống hôn lên tóc. Đôi môi chàng làm nàng cảm thấy rạo rực trong sự yên bình ấm áp. Greg đã là chồng nàng, mới vài phút trước đây nàng đã hứa dâng hiến tình yêu cho chàng dù giàu hay nghèo, dù đau ốm hay khoẻ mạnh, họ sẽ cùng nhau chung sống cuộc đời còn lại với con cái và hạnh phúc.
Đôi môi Greg đang mơn man trên da thịt nàng, chúng dừng lại trên gáy nàng. Lisette ôm choàng lấy chàng, cánh cửa kỉ niệm đã khép lại.
- Em muốn chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ. – Giọng nàng trầm xuống, tay đặt vào tay chàng.
Greg ghì chặt lấy nàng, hạnh phúc quá lớn lao khiến chàng không nói nên lời. Cuối cùng chàng lên tiếng, giọng chàng khàn đi:
- Vậy chúng ta đi.
Và chàng đưa nàng ra khỏi bóng tối của sân nhà thờ, tay vẫn ôm chặt lấy nàng. Họ đi vào con đường đá cuội hẹp dẫn đến căn nhà tranh của bà Chamot.