• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Mộng Tưởng đảo ngây người một buổi sáng, Giản Minh Thần có chút không muốn đi ra, tiểu hài tử trong bồn tắm kia hẳn đã tỉnh a, thuận tay theo vườn rau hái được một ít nguyên liệu liền có thể làm thêm hai món ăn a.

Vừa mới tiến vào phòng ngủ, liền cảm thấy sau lưng một người nhanh chóng dùng một cây dao gọt trái cây gác ở cổ mình: “Kháo, ngươi, tiểu tử vong ân phụ nghĩa, lão tử cứu ngươi, ngươi cứ như vậy đáp tạ ta.” Giản Minh Thần phát hỏa, anh rất ít khi làm chuyện tốt, không nghĩ tới cứu trở về lại là một con sói kiêu kỳ.

“Ngươi là ai, tại sao phải cứu ta. Ngươi hẳn biết ta bị thương bởi súng.” Thanh âm hơi Vân Minh khô sáp, trầm thấp.“Lấy dao ra, không vui vì được ta cứu thì cút nhanh lên, làm lão tử lãng phí nhiều tễ thuốc như vậy.”

Vân Minh sờ sờ bụng vết thương, không thể không bội phục cái nam hài thoạt nhìn quá mức xinh đẹp, quá mức nhu nhược này, y thuật rất lợi hại. Cân nhắc lợi hại, chậm rãi thu dao. Hiện tại nếu như Giản Minh Thần biết rõ Vân Minh nghĩ như vậy khẳng định phải cười to ba tiếng, thuận tiện hung hăng đánh cho cậu bé một trận. Giản Minh Thần ghét nhất người khác nói anh xinh đẹp, nhu nhược.

“Xem ra ngươi khôi phục không sai, có thể lấy dao uy hiếp ta.” Giản Minh Thần xoay người, đã lui về phía sau hai bước, anh không thích để lộ lưng cho người không quen biết. Thân thể của Vân Minh như một con thú bị thương, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như thế làm cho anh rất không thoải mái. “Ngươi chờ một chút, ta lấy cho ngươi mấy bộ y phục. Đúng rồi, vết thương của ngươi hiện giờ như thế nào?” Mộng Tưởng đảo xuất phẩm quả nhiên không phải vật phàm, cái lỗ máu kia đã bắt đầu khép lại.

“Đã không còn đau, vừa rồi thực xin lỗi, là ta quá khẩn trương. Còn có, cám ơn ngươi.” Giản Minh Thần nhìn xem Vân Minh ngoan hơn rất nhiều, liền khẽ cười cười, xoay người đi gian phòng của mình tìm quần áo. Quần áo trước kia của Giản Minh Thần hẳn là có thứ thích hợp. Mình bây giờ so với trước kia cao thêm không ít. Đã sớm đem quần áo trước kia của Giản Minh Thần đóng gói giấu đi.

Tìm kiếm nửa ngày, từ quần trong đến bộ ngoài anh đều tìm được vài món, Giản Minh Thần cười tà, vừa rồi dám lấy dao uy hiếp ta, vậy ta liền cầm quần lót tình thú cho ngươi. Tìm được một cái quần lót báo hoa, chính là nó hắc hắc hắc.

Tư Đồ Ninh trước kia đều đè nén thật lâu bản tính ác ma, luôn cẩn cẩn dực dực khi ở cùng Lăng Dạ, sợ mình làm sai gì đó sẽ khiến Lăng Dạ chán ghét. Hiện tại anh là Giản Minh Thần, anh không cần phải đè nén bản thân, muốn gì làm nấy.

“Cho ngươi quần áo này, trước cầm đi thay đi, tuy nhiên hơi có chút lớn, nhưng cũng tạm được, ta rất nghèo, không có tiền mua quần áo phù hợp cho ngươi, thay xong xuống lầu một chờ ta, một hồi có thể ăn cơm.” Giản Minh Thần không để ý tới Vân Minh đối với quần áo trong tay ngẩn người, đem xong anh liền tranh thủ thời gian xuống lầu. Không biết Vân Minh nhìn thấy cái khố hoa văn da báo sẽ có biểu hiện gì, hắc hắc không vui có thể không mặc.

Nam hài xinh đẹp hấp tấp đi xuống lầu, Vân Minh đột nhiên buông tay ra, quần áo Giản Minh Thần cho toàn bộ rơi trên mặt đất. Cậu có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, đoạn thời gian trước còn không ngừng chạy trối chết, mỗi ngày đổi một bộ quần áo, hiện tại để cho cậu mặc đồ của người khác, còn không bằng giết cậu cho rồi.

Ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xem xét từng kiện từng kiện quần áo, phát hiện chỉ có quần lót cùng sơ mi mang theo nhãn hiệu. Vân Minh bất chấp tất cả xé toang nhãn hiệu liền mặc vào. Còn cái quần đáng chết kia thì đi gặp quỷ đi thôi.

Vân Minh mặc quần áo tử tế tựa hồ cũng không có phát hiện cái gì không đúng, trực tiếp đi xuống lầu. Cậu đã ba ngày ba đêm không có ăn cơm đi, bọn cướp chết tiệt kia, ngàn vạn lần đừng để cho cậu bắt được. Nếu không sẽ cho bọn chúng nhịn đói từ mười ngày đến nửa tháng cho bọn chúng thử xem, đánh cậu, cậu không sợ, nhưng cậu lại rất sợ đói. Một khi đói, tinh thần liền hoảng hốt.

Vừa xuống lầu đã nghe thấy từ trong phòng bếp truyền đến trận mùi đồ ăn, Vân Minh hướng phòng bếp nhìn thoáng qua, đôi mắt đã bị cái thân ảnh bận rộn kia hấp dẫn. Nam hài xinh đẹp buộc lên tạp dề, nhanh nhẹn đổ đống cải canh vào xào. Một tay theo cái kệ đồ gia vị bên cạnh, cầm lấy một ít gia vị bỏ vào trong nồi.

Vân Minh nuốt một ngụm nước bọt, không biết là đói hay là bị hấp dẫn.

Trên bàn ăn đã có một món súp, một nồi cơm điện cùng hai cặp bát đũa.

Vừa ngồi xuống, Vân Minh cảm giác cái mông có vấn đề, liền bật dậy, hướng sau lưng vừa sờ, lại lấy ra một cái đuôi nhỏ dài 20 cm, cúi đầu xem xét, lại thấy cậu đang mặc một cái quần lót tình thú, còn là báo hoa. Khuôn mặt nhỏ nanh trong nháy mắt không còn chút máu. Đây là trả thù trắng trợn.

Từ phòng bếp bưng món ăn ra tới, Giản Minh Thần vừa hay nhìn thấy một màn này, không hề giữ hình tượng cười ha hả: “Tiểu tử, rất gợi cảm a, không phải là muốn dụ dỗ ta đi, đến quần cũng không mặc, ngươi nếu nghĩ lấy thân báo đáp, ta cũng chỉ có thể cố tiếp nhận thôi.”

Nghe được Giản Minh Thần trêu chọc, Vân Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ là có thích sạch sẽ mà thôi, ta không thích mặc quần áo người khác đã mặc qua.” Vân Minh đem cái đuôi hướng sang bên, thoải mái ngồi vào trên ghế, tự động thủ xới cơm. Hiện tại cậu muốn đói chết rồi, một cái đuôi chả có gì mấy đi.

Đặt đĩa cải xanh vừa xào xuống, Giản Minh Thần nhếch khóe môi, tiểu tử này rất hợp tính mình. “Uy, đừng chỉ cố ăn, nói xem ngươi là xảy ra chuyện gì, ta không muốn nghĩ đã cứu tội phạm quốc gia truy nã.”

Ăn xong ba chén cơm, Vân Minh mới ngẩng đầu: “Ta Vân Minh,18 tuổi, không nghề nghiệp, mấy ngày hôm trước bị trói, không phải, là bắt cóc, sau bị bọn họ đả thương mới nhảy xuống biển, sau đó chính là được ngươi cứu. Ta không có làm chuyện phạm pháp, cũng không phải tội phạm truy nã, chỉ là có chút sự tình ta quên, có thể hay không tạm thời trước để cho ta ở lại nơi này, ta sẽ không ở không, đến lúc ta có thể về nhà, ta sẽ báo đáp ngươi.”

Giản Minh Thần cầm lấy chiếc đũa, bĩu môi, tiểu tử này còn 18, thấy thế nào cũng giống như 14-15 tuổi, còn nói chính mình không có làm chuyện xấu, ai tin a. Người bình thường sao có thể lưu lại vết chai do cầm súng trên bàn tay, những cái đó cũng không phải một năm hai năm có thể tạo ra. Còn cố ý giả bộ, không muốn nói thì đừng nói a, coi như mình cùng cậu cũng là hữu duyên, vậy cứ tạm để cậu ở đây đi: “Ở lại cũng có thể, nhưng con người của ta không thích nói không, từ nay về sau ngươi làm quản gia ở đây đi ”

“Hảo, ta sẽ không ăn không, ở không.

“Ân, còn có, không có việc gì không cần ở trong trang viên loạn đi dạo, làm hỏng đồ đạc ngươi cũng đền không nổi. Ta gọi là Giản Minh Thần, trong này còn ba ba của ta, con ta, buổi tối chờ họ trở lại sẽ giới thiệu cho ngươi nhận thức.”

Nghe được Giản Minh Thần nói anh còn có con trai, Vân Minh còn đang ăn cơm có chút giật mình, người này thoạt nhìn cùng tuổi chính mình không sai biệt lắm, tại sao có thể có con trai, đây cũng quá thần kỳ.

Hai người lại cùng nói chuyện một hồi, Giản Minh Thần liền chuẩn bị đi làm. Mấy ngày nữa chính là đêm 419 của “Đêm Khuya”, ngày cuối cùng mỗi tháng đều là đêm cuồng hoan, chính mình vẫn là chưa có thời gian gặp qua a, chỉ là nghe nói rất náo nhiệt, tháng này ca B có một bartender xin nghỉ, anh cũng muốn đi giúp một hôm, vừa vặn để biết một chút về cái gọi là đêm 419. (ờ vâng, em thử biết nhưng là biết rõ luôn đấy:”>)

() tình một đêm

Trước lúc ra ngoài lại dặn dò Vân Minh một chút, bây giờ cậu còn bị thương, tốt nhất không cần đi ra ngoài, ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày.

Theo sơn đạo hướng xe công cộng đi tới, trời nóng phải biết, đi chưa được mấy bước Giản Minh Thần liền mồ hôi đầm đìa. Phía trước trên đường ngừng lại 5,6 chiếc xe của công ty dọn nhà, đem đường đều chắn mất. Giản Minh Thần vừa định mắng ai không có công đức như vậy, một đạo thân ảnh quen thuộc đập vào mắt.

Mặc dù là đưa lưng về phía Giản Minh Thần, dù là hóa thành tro, anh cũng sẽ nhận ra. Đó là Lăng Dạ. Là người anh yêu kiếp trước, là người anh nghĩ đến cả đời sẽ không còn nhìn thấy. Đột nhiên toàn thân cảm giác lạnh muốn chết, vừa rồi còn nóng như lửa, hiện tại một mảnh lạnh buốt.

Lăng Dạ sau khi cùng trao đổi xong với người bên công ty dọn nhà, chuẩn bị lái xe rời đi, cảm giác sau lưng có người, xoay người lại xem xét, liền thấy một nam hài xinh đẹp đứng cách đó không xa đang ngẩn người. Nam hài này anh đã gặp qua trong buổi tang lễ của Ninh Ninh, là nam hài có thói quen hút thuốc giống Ninh Ninh, không ngờ đến Z quốc lại gặp được người có quan hệ với Ninh Ninh.

Vốn hắn đến Z quốc để phát triển, chính là nghĩ rời xa hết thảy của Ninh Ninh, muốn quên đi Ninh Ninh. Mỗi ngày sinh hoạt tại địa phương quen thuộc của bọn họ, hắn cảm giác mình đều muốn điên rồi. Thời điểm thi thể Ninh Ninh vừa được vớt lên hắn liền điên rồi. Sát thủ Tu La môn cơ hồ toàn bộ xuất động, nhưng tên tại Hy Lạp tập kích người của hắn, một tên cũng không để lại, giết toàn bộ. Nhưng hắn tra thế nào cũng không ra kẻ giết Ninh Ninh là ở đâu tới.

Điều này khiến cho lương tâm hắn trong suốt nửa năm bị khiển trách, không thể báo thù cho Ninh Ninh là tiếc nuối lớn nhất của đời hắn. Ninh Ninh chết khiến cho hắn cũng đánh mất linh hồn của bản thân. Người hắn yêu nhất trong cuộc đời này cứ như vậy mà ly khai. Cừu hận là cái gì, đều cũng đã qua mấy chục năm, cho dù Tư Đồ gia bị hủy, phụ thân hắn cũng không thể sống lại.

Dàn xếp xong cho Tư Đồ Linh Lung, hắn liền đến Z quốc, nhưng hắn không muốn ở LA, hắn không dám đối mặt với bất cứ người hay vật nào có liên quan đến Ninh Ninh. Chỉ là không có nghĩ đến ngày đầu tiên đến Z quốc lại cư nhiên gặp phải người cùng Ninh Ninh có quan hệ.

Giản Minh Thần đứng một hồi, giảm bớt một chút tâm tình của mình, hướng Lăng Dạ đi đến, mỗi một bước đều cần cường đại dũng khí, cách càng ngày càng gần, Giản Minh Thần tự nói với mình, ta đã không phải Tư Đồ Ninh, Lăng Dạ cũng không còn là người ta yêu nhất, buông tay thôi.

Chống lại ánh mắt Lăng Dạ, Giản Minh Thần mỉm cười, xem như bắt chuyện. Dù sao hai người bọn họ ở khoảng cách vô cùng gần, coi như là hàng xóm, từ nay về sau khẳng định sẽ còn gặp lại, luôn trốn tránh không phải tác phong của anh.

Gặp thoáng qua trong nháy mắt, Giản Minh Thần cảm giác giống như qua một thế kỷ dài vậy, từng bức tranh được thu nhỏ lại nháy mắt hiện lên trong đầu, 12 tuổi Lăng Dạ dơ bẩn một mình ngồi xổm trong bóng đêm ở ngã tư đường, mưa rơi lác đác, làm ướt tóc hai người, anh vươn tay, mang theo Lăng Dạ. Từ giây phút đó, Lăng Dạ trở thành kiếp nạn của anh.

Giản Minh Thần lúc đã đi một khoảng xa, nhếch khóe môi, anh như thế nào cảm giác thu lưu Vân Minh cùng trước kia mình thu lưu Lăng Dạ rất giống. Bất quá anh không yêu Vân Minh, tuy nhiên Vân Minh lớn lên rất tốt, rất phù hợp yêu cầu của anh, làm tình nhân cũng không tệ lắm, làm ái nhân phỏng chừng còn rất xa.

Anh đã chịu qua một lần bị thương, thậm chí bị mất tính mạng, kiếp này anh không muốn yêu lần nữa. Anh không nghĩ lại bị thương tổn. Anh cũng không muốn báo thù, dù sao bây giờ anh là Giản Minh Thần, nên bắt đầu một cuộc sống mới của Giản Minh Thần.

“Thần ca, đêm 419 lần này ngươi tới chỉ huy trực ban sao?” Tiểu Ngạn đứng ở ngoài cửa ‘Đêm Khuya’ hỏi Giản Minh Thần.

“Ân, đúng vậy Tiểu Ngạn, có chuyện gì sao?” Giản Minh Thần cười nhìn Tiểu Ngạn, đứa bé này tham gia mấy lần đêm 419, rõ ràng không bị sắc lang ăn, thật đúng là không dễ dàng.

“Đúng a, lão bản nói tháng này có hoạt động, người tương đối nhiều, nhân lực đều phải điều qua.”

“Nha, như vậy a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK