• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: MynMyn

Cửa trường quý tộc Tỉnh Đức vĩnh viễn đều giống như mở hội triển lãm xe, các loại danh xe làm cho người ta không kịp nhìn. Giản Minh Thần cầm túi sách lắc lư đi ra ngoài, Vân Dịch Chi vừa bị lão sư gọi đi rồi, nếu như không đợi cậu sẽ không xe có thể đi nhờ, chỉ có thể tự trở về. Ngẫm lại cái kia, Giản Minh Thần nhíu nhíu mày. Người quả nhiên là không thể hưởng thụ, bị Vân Dịch Chi cùng Cốc Tiểu Bắc đưa đón thành thói quen, cậu hiện tại một chút cũng không nghĩ đi xe công cộng.

Kiều Tử Phỉ cách thật xa liền chứng kiến Giản Minh Thần rũ cụp đầu như con rùa đen đồng dạng đi ra ngoài. Sải bước đi qua, không để cho Giản Minh Thần mở miệng liền lôi kéo người liền nhét vào trong xe.

“A, Kiều ca, đau a đau …” Giản Minh Thần còn không có kịp phản ứng mình đã lên xe Kiều Tử Phỉ. Vừa rồi Kiều Tử Phỉ túm lấy cậu dùng sức không nhẹ, hiện tại cổ tay đều đỏ một vòng.

“Đau nhức cái p, nếu anh không đến tìm, em có phải hay không đời này cũng không nghĩ trông thấy anh.” Kiều Tử Phỉ tức giận một chân dẫm nát chân ga, xe cứ như bay mà chạy đi.

Vân Dịch Chi vội vội vàng vàng chạy ra, chỉ nhìn thấy Kiều Tử Phỉ đã chở Giản Minh Thần đi xa. “TMD, ta chỉ muộn 1 phút Kiều Tử Phỉ tên hỗn đản này liền chui vào chỗ trống.”

“Kiều ca ngươi chậm một chút a, quá là nhanh.” Giản Minh Thần khẩn trương vịn lấy tay cầm của xe, cậu thật lo lắng nếu buông lỏng tay có phải cậu sẽ bị bay ra hay không?

“A……” Kiều Tử Phỉ thắng gấp, tiêu sái đem xe đỗ lại ở Đêm Khuya.

Giản Minh Thần thở hào hển, vỗ vỗ ***g ngực của mình, vừa rồi hù chết cậu. Kiều Tử Phỉ không đi đua xe thật lãng phí mà.

Không đợi Giản Minh Thần mở miệng, Kiều Tử Phỉ đưa tới một cái hôn bá đạo. “Ngô ngô” Giản Minh Thần bản năng đẩy Kiều Tử Phỉ, chính là càng đẩy Kiều Tử Phỉ lại càng tiến tới. Một tay đã chế phục hoàn toàn cậu.

“Ân…..” Đậu đỏ trước ngực bị niết lên. Một dòng điện đánh trúng tâm của cậu. Giản Minh Thần không tự chủ được rên rỉ lên.

“Thần, em với anh có cảm giác đúng hay không?” Kiều Tử Phỉ buông đôi môi của Giản Minh Thần ra, ghé vào bên tai cậu nói nhỏ.

“Kiều ca, đừng. Như vậy, anh chỉ là một lúc xúc động mà thôi, anh còn là thích nữ nhân, em không muốn làm cho anh về sau hối hận.”

Kiều Tử Phỉ thân thể cứng đờ, nghĩ thầm nói gì vậy, anh khi nào thì nói qua mình thích nữ nhân.

Tuy mình đối với nam nữ đều có thể, nhưng người nào không biết Kiều Tử Phỉ thích nam hài, hơn nữa anh cũng đã từng tuyên bố từ nay về sau chỉ cưới nam nhân, tuyệt đối sẽ không cưới nữ nhân. Anh ấp ủ điều này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, Giản Minh Thần là ở đâu nghe tới anh thích nữ nhân.

“Thần, anh chỉ thích em, thật sự.”

“Kiều ca, em……”

“Kêu anh Phỉ, anh thích nghe em kêu như thế.”

Lại là này câu, Giản Minh Thần tạc mao, dùng sức đẩy ra Kiều Tử Phỉ, tức giận nói: “Ngươi đem ta thành cái gì, có phải là tất cả với nam nhân nữ nhân trên giường đều được ngươi bảo như vậy.” Kiều Tử Phỉ có chút mộng, đây là cái tình huống gì. “Đương nhiên không phải, em cùng bọn họ không giống, chỉ có em mới có thể kêu anh là Phỉ.”

“Ngươi còn muốn gạt ta, lần trước ta rõ ràng nghe được một nữ nhân cũng kêu ngươi như vậy.” Giản Minh Thần ghét nhất nhất là lừa gạt, không nghĩ tới Kiều Tử Phỉ hiện tại cũng bắt đầu lừa gạt cậu, có chút ủy khuất, đôi mắt sáng ngời hiện lên một hơi nước.

“Anh có lừa gạt ai, cũng không thể lừa gạt Tiểu Thần đáng yêu a, thật sự, em muốn anh chứng minh như thế nào mới có thể tin tưởng anh.” Kiều Tử Phỉ vừa nhìn thấy Minh Thần một bộ cực kỳ ủy khuất, thật khiến anh đau lòng a!!

“Không cần ngươi chứng minh, lần trước ta điện thoại cho ngươi, một cái nữ thân thiết kêu ngươi Phỉ, đây là ta chính tai nghe được, ngươi còn muốn chống chế.”

Nữ nhân, gọi mình Phỉ, Kiều Tử Phỉ đột nhiên nghĩ tới, lần trước Kiều Nhã Lan giống như giúp mình tiếp điện thoại Giản Minh Thần, không lẽ tiểu tử này hiểu lầm a! Vậy nguyên nhân khiến mình bị lạnh nhạt lâu như vậy thật đúng là oan uổng.

“Thần, em là đang ghen sao? Anh biết em đối với anh cũng có cảm giác mà, còn sống chết không thừa nhận.” Kiều Tử Phỉ không để ý Giản Minh Thần phản kháng đem cậu ôm vào lòng, tiếp tục nói: “Lần trước em nghe được là muội muội của anh, thân muội muội Kiều Nhã Lan.”

Giản Minh Thần nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật hiểu lầm. Bất quá lúc này nội tâm của cậu còn đang giãy dụa, nếu như theo Kiều Tử Phỉ đây chính là chỉ có bị áp, hơn nữa cậu thật sự đã có thể lại yêu một người sao? Bài học về Lăng Dạ còn khắc sâu trong tim.

“Kiều ca, đến con anh cũng đã có, chẳng lẽ còn có thể sai sao? Ta thực sự là G thuần, bạn lữ của mình tuyệt đối không thể nào là cái song tính. Ta ghét nhất là song tính.” Giản Minh Thần cũng không giãy dụa, nhìn chằm chằm vào Kiều Tử Phỉ.

“Nếu như anh với em đồng dạng, vậy em sẽ cùng anh sao?” Kiều Tử Phỉ bắt đầu cho Giản Minh Thần hạ bộ.

“Ân, nếu như Kiều ca cũng là G thuần, em liền đi theo anh.” Giản Minh Thần tự cho là thông minh, cho rằng chỉ cần có hài tử thì người này khẳng định là song tính. Lần này cậu thật rơi trúng hầm, thật không có thể trách người khác a! Chính cậu cũng là G thuần nhưng cũng có Lạc Lạc đứa con trai này sao?

“Mẹ của Kiều Nhạc Ninh là thông qua thủ đoạn cưỡng chế mới mang thai hài tử của anh.” Kiều Tử Phỉ có chút mất tự nhiên khi nói đến chuyện này. Cái đoạn kí ức này là sỉ nhục của anh, nếu như không phải là vì truy Giản Minh Thần, đời này có đánh chết, anh cũng không để cho bất luận kẻ nào biết.

“A!” Giản Minh Thần kinh hô một tiếng, nữ nhân kia lợi hại như vậy, lại có thể cùng Kiều Tử Phỉ cứng cường. Kiều Tử Phỉ cũng không phải là bao cỏ.

“Mẹ của Kiều Nhạc Ninh là đại tỷ của một hắc bang bên Châu Âu, gọi Tần Diệp. Ngay từ đầu mục đích của nàng cũng rất rõ ràng, là đến mượn giống tốt, giúp nàng kế thừa bang hội. Nàng tuy là nữ nhân nhưng cũng không dám tùy tiện lập gia đình. Vì để giữ vững địa vị của nàng, chỉ có thể mượn giống. Mà anh hoàn toàn hợp pháp nhãn của nàng, xuất thân của anh có một nửa huyết thống quý tộc Châu Âu, không quản theo phương diện kia, gien của anh vẫn là ưu tú.” Kiều Tử Phỉ ngừng một chút, đem dây an toàn của Giản Minh Thần cởi bỏ, cách dây an toàn ôm không thoải mái.

“Anh không lẽ cứ như vậy đơn giản đáp ứng sao?” Giản Minh Thần tìm một cái vị trí thoải mái tựa ở trên ghế ngồi.

“Em nghĩ gì vậy, anh vốn là thuần G, bên ngoài cũng biết anh chưa từng có cùng bất kỳ một nữ nhân nào thượng qua giường.”

Giản Minh Thần hết chỗ nói rồi, xem ra xã hội thượng lưu vì mặt mũi chuyện gì cũng làm được.

“Hơn nữa anh cũng không vô duyên vô cớ hiến hạt giống của mình a. Phản ứng đầu tiên của anh khẳng định là cự tuyệt. Bất quá Tần Diệp nữ nhân này cũng đủ chấp nhất. Cả kế mỹ nhân cũng đều đem ra, chính là anh đối với nàng dậy hứng thú không nổi nên mỹ nhân kế khẳng định thất bại.”

“Cuối cùng Tần Diệp thừa dịp anh nghỉ phép, trực tiếp đem anh bắt cóc đến hòn đảo của nàng, còn cho anh ăn xuân dược. Ý tứ chính là: Nếu anh không để lại hạt giống, thì cứ nhịn đi.” Kiều Tử Phỉ vừa nghĩ tới chính mình bị Tần Diệp uy hiếp, tình cảnh đó là đầy ngập lửa giận a!!

Bị dược tra tấn, trên giường lăn qua lăn lại. Mà Tần Diệp còn cười mị mị đứng ở trước giường hỏi anh, rốt cuộc là chính anh lấy tay giải quyết hãy để cho chính cô ta thượng.

Đại tỷ này cường hãn cỡ nào a! Kiều Tử Phỉ bất đắc dĩ chỉ có thể dùng tay phải giải quyết, về sau thông qua thụ tinh nhân tạo có được Kiều Nhạc Ninh, bất quá đoạn bị uy hiếp trên giường này Kiều Tử Phỉ là chắc chắn sẽ không nói cho Giản Minh Thần, nếu như Giản Minh Thần biết vậy hình tượng của anh còn không toàn bộ bị hủy.

“Thật không nghĩ tới, Kiều ca cũng có lúc bị cường.” Giản Minh Thần khóe môi hơi hơi nhếch lên, tâm tư bị cường Kiều Tử Phỉ là cái gì biểu lộ.

“Gặp gỡ cái nữ nhân không sợ chết này, anh cũng vậy xem như lật thuyền trong mương. Phát sinh việc này anh cuối cùng không thể sau đó tìm nàng tính sổ a!”

Kiều Tử Phỉ lời này chỉ nói một nửa, còn có một nửa không có cùng Giản Minh Thần nói. Anh không tìm Tần Diệp phiền toái không phải vì anh trượng nghĩa, mà là anh sau khi trở về được Tần Diệp cho hai cái địa bàn, xem như tổn thất phí tinh thần. Hai cái thành đấy Kiều Tử Phỉ đã sớm muốn tới tay, chỉ là trở ngại Tần Diệp nên không có động thủ, thật không ngờ chính mình lại cầm hạt giống đổi trở về.

“Dựa theo lời anh nói, Tần Diệp là vì sinh người thừa kế, vậy vì cái gì Kiều Nhạc Ninh lại theo anh?”

“Em nghĩ rằng anh giống người thích mang theo hài tử sao?! Lúc Kiều Nhạc Ninh được 5 tuổi liền bị Tần Diệp đưa tới, lý do là hắn rất khó khăn quản giáo, Lam bang của nàng cũng bị Kiều Nhạc Ninh làm hư, không có cách nào chỉ có thể kín đáo đưa cho anh.”

Giản Minh Thần xấu hổ, Tần Diệp thật sự là một thần nhân. Một hài tử 5 tuổi có thể làm ra chuyện gì để hủy một cái hắc bang. Bất quá Kiều Nhạc Ninh cũng là mệnh khổ, 5 tuổi sẽ không có mẹ ở bên. Đồng tình tràn lan, Giản Minh Thần thầm nghĩ từ nay về sau Kiều Nhạc Ninh đi nhà bọn họ chơi nhất định hảo hảo chiếu cố cậu bé.

Cái này còn không có thể như thế nào đây, Giản Minh Thần đã bắt đầu thay Kiều Tử Phỉ lo lắng cho Kiều Nhạc Ninh.

“Hiện tại yên tâm chưa, anh thật sự không thích nữ nhân.”

“Nha, anh có thích nữ nhân hay không liên quan gì em.” Giản Minh Thần tiếp tục mạnh miệng, chết sống chính là không thừa nhận, cậu đối Kiều Tử Phỉ có cảm giác.

“Vừa rồi em cũng đã đáp ứng anh, chẳng lẽ em nghĩ đổi ý, cái này hậu quả chính là rất nghiêm trọng.” Kiều Tử Phỉ tay chỉ không biết khi nào thì thăm dò vào trong quần Giản Minh Thần, chỉ cần anh vừa dùng lực, mệnh căn tử của Giản Minh Thần tuyệt đối sẽ bị nắm đến.

“Kiều ca, em.” Không đợi Giản Minh Thần nói ra lời nói, Kiều Tử Phỉ đã đem tiểu gậy gộc của Giản Minh Thần đang ngủ say nắm trong tay.“Kêu ta Phỉ, Thần Thần thân ái.” Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng sờ chút tiểu gậy gộc trong tay. Giản Minh Thần hô hấp biến thành ồ ồ đứng dậy.

“Phỉ, không cần phải, van anh.”

“Vậy em nói cho anh biết vừa rồi có phải em nói nếu như anh không phải song tính, em sẽ đi theo anh, lời này có phải thật vậy hay không?” Giản Minh Thần không lên tiếng, Kiều Tử Phỉ tăng thêm độ mạnh yếu trên tay.

“Ân, Phỉ, đau nhức a.”

“Không nói còn có càng đau nhức nha.” Kiều Tử Phỉ phát huy tính cách phúc hắc, bức Giản Minh Thần nói ra lời anh muốn nghe.

“A! Phỉ, em từ nay về sau đi theo anh.” Giản Minh Thần không tại cậy mạnh, tiểu gậy gộc của cậu chính là tại trong tay Kiều Tử Phỉ.

“Hảo, thân ái, anh sẽ nhớ kỹ, nếu như từ nay về sau em dám đổi ý, nhớ cẩn thận tiểu gậy gộc của mình.” Kiều Tử Phỉ tìm được đáp án thỏa mãn cũng không tiếp tục làm khó Giản Minh Thần, nhưng cũng không muốn thả tay.

Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi, Kiều Tử Phỉ không phải người a, lại đùa giỡn như vậy.

“Đúng rồi, Thần một mực nói mình là thuần G, chính là Lạc Lạc từ đâu đến, em cũng sẽ không phải là bị cường a!”

“Nếu như em cho anh biết, em đã quên Lạc Lạc là ở đâu tới anh tin tưởng sao?”

“Đương nhiên tin tưởng, cái kia Lạc Lạc là thân sinh của em sao?”

“Ân, nghiệm qua DNA, em trước kia có sinh bệnh qua, rất nhiều trí nhớ cũng không rõ ràng, Lạc Lạc là làm sao tới em một chút ấn tượng đều không có.” Giản Minh Thần có chút uể oải, mẹ của Lạc Lạc có nên tìm đến hay không a, không lẽ nàng không cần Lạc Lạc.

“Được rồi, không cần phải suy nghĩ, chúng ta đi ăn cơm.”

Hôm nay bắt được Giản Minh Thần khiến cho Kiều Tử Phỉ dị thường vui vẻ, cả buổi tối đều cười mị mị, làm cho Giản Minh Thần lúc ăn cơm kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Kiều Tử Phỉ hóa thú đem cậu giống điểm tâm mà ăn sạch sẽ. Bất quá khá tốt, hữu kinh vô hiểm, Kiều Tử Phỉ rất thân sĩ tiễn Giản Minh Thần về nhà.

Trong lòng của anh minh bạch, nóng vội ăn không hết đậu hũ nóng, hôm nay Giản Minh Thần thừa nhận quan hệ của hai người đã là thiên đại tiến triển. Kiều Tử Phỉ anh tuyệt đối là sẽ cho chính mình mưu phúc lợi người, trước khi đi không quên đòi hỏi Giản Minh Thần nụ hôn ngủ ngon.

Chỉ là đương khi hai môi chạm vào nhau, nụ hôn ngủ ngon liền thành nụ hôn ẩm ướt đúng tiêu chuẩn.

Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần lưu luyến nói: “Thần, thật không nghĩ buông ra em.”

“Tốt lắm đi nhanh đi, đã muộn, đừng để cho Kiều Nhạc Ninh một mình ở nhà.” Giản Minh Thần liếm liếm đôi môi bị hôn đau nhức, nghĩ thầm Kiều Tử Phỉ là cẩu sao? Như thế nào luôn thích cắn môi của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK