Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ cùng đi điến khu rừng phía sau Tư Đồ gia. ‘Phỉ em giúp anh bịt mắt lại, nắm chắc em, đừng để bị trượt chân.’
‘Thần, em xem anh như tiểu hài tử sao?’
Giản Minh Thần vốn cho rằng Kiều Tử Phỉ sẽ đối với hành động này cảm thấy phản cảm, dù sao đây cũng là biểu hiện không tín nhiệm. Bất quá thấy Kiều Tử Phỉ chẳng hề để ý mỉm cười. Trong lòng của cậu còn là ê ẩm.
Cẩn thận vịn Kiều Tử Phỉ, hai người cùng đi vào, Kiều Tử Phỉ thật là không hỏi chút gì, hoàn toàn đem bản thân giao cho Giản Minh Thần. Phần tín nhiệm này anh chỉ dành chi Giản Minh Thần, ngay cả Kiều Nhạc Ninh đều không được hưởng thụ qua.
‘Cẩn thận có bậc thang.’
‘Ân.’ Kiều Tử Phỉ cơ hồ đem cả người sức nặng đều đặt ở trên mình Giản Minh Thần, cái này đậu hũ ăn là đương nhiên.
‘Gia gia, cháu mang Kiều Tử Phỉ đến đây.’
‘Ha ha, Ninh Ninh rốt cục chịu mang Kiều Tử Phỉ đến đây, không dễ dàng a.’ Tư Đồ lão gia tử cười ha hả nói.
‘Gia gia.’
‘Ha ha không có gì không có gì.’
‘Tư Đồ lão gia tử, đã lâu không gặp.’ Kiều gia thời điểm mới tiến đến Châu Âu, người đầu tiên anh bái phỏng lại chính là Tư Đồ lão gia tử, năm đó cũng là có Tư Đồ lão gia tử trợ giúp, Kiều gia bọn họ mới có thể dừng bước tại Châu Âu.
‘Đúng là lâu không gặp, năm đó Kiều gia nhập trú Châu Âu, ta còn thật không nghĩ tới ngươi người trẻ tuổi này có thể làm cho Kiều gia tại Châu Âu trở thành một trong tam đại gia tộc.’
‘Nếu như không có Tư Đồ lão gia tử chiếu cố, Kiều gia muốn phát triển cũng khó.’
‘Hai người các ngươi làm gì vậy?’ Giản Minh Thần nghe không nổi nữa, bọn họ thật đúng là có thể giúp nhau thổi phồng.
‘Ha ha Ninh Ninh không vui, Kiều Tử Phỉ chuẩn bị khi nào thì cưới nhà Ninh Ninh của chúng ta, ta đây đã sớm chuẩn bị tốt tiền lì xì.’
‘Gia gia ….. Kiều Tử Phỉ hôm nay là dùng thân phận bạn trai lần đầu tiên tới, người liền vội vã đem cháu gả đi ra ngoài, chẳng lẽ cháu là củ khoai nóng, cần vội vã đem ra bên ngoài.’
‘Cho dù Ninh Ninh của chúng ta là thế, cũng sớm có người muốn.’
‘Cháu không nói với hai người nữa, đi nấu thuốc.’ Giản Minh Thần chạy vào trong Mộng Tưởng đảo nấu thuốc cho gia gia. Cậu nếu còn ngốc ở đó, khẳng định sẽ bị hai người này trêu chết.
‘Tử Phỉ, ngồi đi.’
Tư Đồ lão gia tử ý bảo Kiều Tử Phỉ ngồi ở phía đối diện, trên bàn trà bày biện bộ dụng cụ pha trà. Tư Đồ lão gia tử nấu nước, bắt đầu xông trà. Cái nghệ thuật uống trà trình tự phức tạp, điểm cần chú ý cũng nhiều, Tư Đồ lão gia tử không nhanh không chậm xông trà, rửa trà, chuẩn bị chén, một câu đều không nói.
Sau khi pha xong, Tư Đồ lão gia tử rốt cục mở miệng nói: ‘ Đứa nhỏ Ninh Ninh này trước kia chịu khổ rất nhiều, hiện tại tính tình tuy nhiên thay đổi một ít, chính là bản chất vẫn như cũ, không quản gặp phải sự tình gì đều thích giấu ở trong nội tâm. Nó tựa như cái nghệ thuật uống trà này, chỉ có người kiên nhẫn, mới có thể nhận ra các loại tư vị trong trà. Nếu như ngươi không có cái kiên nhẫn này, trà này không cần uống là tốt nhất.’
Kiều Tử Phỉ kéo kéo khóe môi, cầm lấy một ly trà, nhẹ nhàng uống. ‘Ta sẽ dùng cả đời đến hiểu chén trà này.’
‘Ha ha, hy vọng ngươi nói được làm được.’
‘Tư Đồ lão gia tử cái này ngươi yên tâm, ta Kiều Tử Phỉ là nam nhân, từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh.’
‘Còn gọi ta Tư Đồ lão gia tử, có nên đổi thành …’
‘Ách, gia gia ngươi uống trà.’ Kiều Tử Phỉ bình sinh lần đầu tiên đại quýnh.
‘Ha ha, không nghĩ tới ta hiện tại lại có thêm một cái tôn tử.’
Kiều Tử Phỉ xấu hổ, anh như thế nào có cảm giác bị người tính toán. Kiều Tử Phỉ đột nhiên nhớ tới, Giản Minh Thần gọi mình tới gặp Tư Đồ lão gia tử, khẳng định không phải chính em ấy nghĩ đến, hẳn là Tư Đồ lão gia tử cho ra chủ ý.
Hai người hàn huyên một hồi, Giản Minh Thần cầm chén thuốc đi ra, xem Kiều Tử Phỉ cùng mình gia gia nói chuyện rất không sai, có chút không yên tâm rốt cục buông xuống. Kiều Tử Phỉ cùng gia gia đều là nhân trung long, cậu thật đúng là sợ bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, nếu như vậy cuộc sống sau này thật phiền toái.
‘Gia gia, cả hai đang nói cái gì mà vui vậy?’ Giản Minh Thần đem dược đưa cho Tư Đồ lão gia tử, ngồi vào bên cạnh Kiều Tử Phỉ.
‘Gia gia đang cùng Tử Phỉ thương lượng cho cháu bao nhiêu của hồi môn, Tư Đồ gia chúng ta chính là không thể quá xem nhẹ, đồ cưới của Ninh Ninh ta muốn hảo hảo ngẫm lại.’
‘Gia gia, chẳng lẽ cả hai nửa ngày đều thương lượng cái này.’ Cậu còn tưởng rằng bọn họ đang thương lượng như thế nào đem Tư Đồ Việt đuổi xuống đài.
‘Còn gì có thể quan trọng hơn cái này.’ Kiều Tử Phỉ nhìn thoáng qua Tư Đồ lão gia tử, cười xấu xa.
‘Cắt, chẳng lẽ không có đồ cưới anh sẽ không tính cưới em.’ Giản Minh Thần vừa nói xong lập tức hối hận phải chết, cậu sao có thể nói lời như vậy, mắc cỡ chết người.
‘Ha ha.’ Kiều Tử Phỉ cùng Tư Đồ lão gia tử đều cười ha hả, đứa nhỏ nhà bọn họ quả thực thật là đáng yêu.
‘Gia gia đều tại người, nói cái gì đồ cưới, tại sao phải là cháu gả mà không phải là cháu cưới, chẳng lẽ cháu không thể lấy Kiều Tử Phỉ?’
‘Nguyên lai Thần Thần muốn cưới anh sao, cái này chúng ta buổi tối trở về hảo hảo thương lượng một chút.’ Kiều Tử Phỉ rất chân thành nói.
‘Ách’ Giản Minh Thần thấy biểu lộ của Kiều Tử Phỉ, đầu tiên là sững sờ, lập tức giống như lại nghĩ tới cái gì vội vàng nói: ‘Không cần không cần, vấn đề này từ nay về sau chúng ta đang đàm luận.’
‘Gia gia, hai người như thế nào không thương lượng một chút chuyện gặp ban giám đốc, luôn nói cháu làm gì vậy?’ Giản Minh Thần tranh thủ thời gian đổi chủ đề, cậu sợ Kiều Tử Phỉ sẽ nói những không phù hợp lứa tuổi.
‘Ta đều sắp xếp xong xuôi, đến lúc đó ta mang cháu qua là xong.’ Tư Đồ lão gia tử thấy đứa cháu này bị Kiều Tử Phỉ trêu chọc tạc mao, cảm giác đặc biệt ý tứ.
Trước kia Tư Đồ Ninh quá mức an tĩnh, rất ít thấy đứa nhỏ này sinh khí, rất ít nhìn thấy nó cùng người khác nói giỡn, một Tư Đồ Ninh quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ không có một tia nhân khí, mà bây giờ Giản Minh Thần này tuy thoạt nhìn nhu nhược chút ít, nhưng ông cảm giác còn là sinh động, Giản Minh Thần như vậy rất đáng yêu.
Hai người một mực ngốc đến 8 giờ tối mới chào tạm biệt Tư Đồ lão tử, Kiều Tử Phỉ thời điểm đi ra, Tư Đồ lão gia tử lại nói Giản Minh Thần không cần che mắt Kiều Tử Phỉ, cho hắn biết cũng không có vấn đề gì.
Giản Minh Thần có chút kinh ngạc, gia gia đây là?? Cho tới nay chỉ có gia chủ mới có thể biết rõ đường hầm bí mật, hôm nay gia gia như thế nào phá lệ?
‘Tốt lắm, không cần miên man suy nghĩ, về sau cháu sẽ biết.’ Tư Đồ lão gia tử sủng nịch sờ sờ đầu Giản Minh Thần.
‘Ân, gia gia mai gặp.’
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Giản Minh Thần dậy rất sớm, hôm nay cậu cùng với Tư Đồ lão gia tử cùng đi gặp ban giám đốc, cũng nên chuẩn bị một chút.
‘Bảo bối, sao không ngủ.’ Kiều Tử Phỉ thụy nhãn mông lung, đem Giản Minh Thần vừa mới đứng dậy áp đảo thân dưới, lung tung hôn một trận.
‘Ân, Phỉ, hôm nay em cần cùng gia gia đi gặp ban giám đốc.’
‘Không phải 9 giờ mới bắt đầu sao? Hiện tại mới 7 giờ, còn sớm.’ Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng gặm cắn cổ Giản Minh Thần, đêm qua bọn họ thảo luận thật lâu vấn đề “ai gả ai cưới”, cuối cùng dưới *** uy của Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần đành phải thỏa hiệp, nếu như còn không thỏa hiệp, phỏng chừng Kiều Tử Phỉ sẽ áp cậu cả đêm a.
‘Đừng, Phỉ, a, hỗn đản, anh dám ở trên cổ lưu lại dấu hôn, em liều mạng với anh.’ Hôm nay bọn họ còn có chuyện rất trọng yếu, vì cái gì Kiều Tử Phỉ một chút cũng không nóng nảy, sáng sớm còn ở nơi này phát xuân.
‘Nha, anh đây đổi lại địa phương.’
‘A, hỗn đản, điểm nhẹ.’ Mới sớm hai hồng quả đã bị Kiều Tử Phỉ ngậm vào trong miệng, tiểu lưỡi ấm áp ở phía trên không ngừng đánh dịch chuyển.
‘Ân, Phỉ không cần phải a, hôm nay em cùng gia gia……’ Không đợi Giản Minh Thần nói ra, Kiều Tử Phỉ đã phong bế đôi môi lải nhải, sáng sớm nam nhân đều rất có xúc động, đặc biệt trong ngực còn có một tiểu thân thể mềm mại, Kiều Tử Phỉ đã sớm bị dục hỏa thiêu đốt.
‘Bảo bối, nếu như còn lộn xộn, anh không bảo đảm em sẽ không muộn đến nha.’ Kiều Tử Phỉ móng vuốt sói xoa bóp bên hông mẫn cảm của Giản Minh Thần.
‘Hỗn đản, biết rõ hôm nay với em mà nói rất trọng yếu, anh còn khi dễ em.’ Giản Minh Thần trong nháy mắt không dám động, phần nào đó đang chọc trên đùi cậu, xem ra không uy no đầu lang này, cậu thật đi không được. Kiều Tử Phỉ là kẻ không bao giờ ủy khuất bản thân, dù trời sập xuống, Phỉ cũng sẽ trước tiên đem cậu ăn sạch mới quản đến chuyện khác.
‘Ngoan, liền một lần thôi, nếu không anh sẽ khó chịu, dù là công tác gì đều không làm được.’ Kiều Tử Phỉ ngoài miệng mặc dù là đang thương lượng, nhưng tay đã bắt đầu rục rịch.
Tối hôm qua ngâm ôn tuyền, tiểu động vốn có chút sưng đỏ đã hoàn toàn đóng chặt. Ngón tay ấm áp vờn ở bên trong vài vòng, đã sớm làm mềm xuống.
‘Hỗn đản, nhanh lên, nếu như em đến muộn, hừ hừ cứ chờ xem.’ Giản Minh Thần cũng bị Kiều Tử Phỉ dậy lên dục vọng, đơn giản thỏa ý nguyện Kiều Tử Phỉ, chỉ cần không chậm trễ chính sự là tốt rồi.
‘Ân, sẽ rất nhanh.’ Kiều Tử Phỉ một câu hai ý nghĩa, mạnh mẽ đẩy tiểu gậy gộc chui vào trong dũng đạo ẩm ướt dũng.
‘A, Phỉ, chậm một chút, chậm một chút.’
‘Ngoan nào, anh không muốn làm cho em muộn.’ Luật động vòng eo rất nhanh làm cho Giản Minh Thần cực yêu cực hận, đại não đã sớm mất khống chế, hiện tại chú ý đều tập trung ở một chỗ, cảm thụ từng đợt khoái cảm do Kiều Tử Phỉ đem lại.
Hai người trọn vẹn giằng co một giờ, thoả mãn Kiều Tử Phỉ mới ôm Giản Minh Thần đi toilet rửa mặt, Giản Minh Thần nhìn đã đến 8 giờ, cũng không quản chỗ cái kia có cảm giác hơi hơi sưng, hung hăng trừng Kiều Tử Phỉ, vội vàng ăn một chút điểm điểm tâm bỏ chạy đi đón Tư Đồ lão gia tử.
Đây là ban giám đốc của Tư Đồ gia tộc, đương nhiên không thể mang Kiều Thị tổng tài – Kiều Tử Phỉ đi quan sát, Giản Minh Thần ngồi trên xe trong nội tâm không khỏi lại mắng to Kiều Tử Phỉ cầm thú, thiếu chút nữa làm cho cậu muộn.
Lúc Giản Minh Thần đến, hội nghị gia tộc đã sớm bắt đầu.
‘Gia gia thực xin lỗi cháu tới đã muộn.’ Giản Minh Thần không kịp thở chạy vào trong phòng, có chút ngượng ngùng nói.
‘Không có việc gì, không cần vội, cứ để cho bọn họ đùa chơi.’
‘A……’
‘Ninh Ninh biết rõ vì cái gì Tư Đồ Việt một mực muốn để gia gia còn sống không?’ Tư Đồ lão gia tử giống như trong nháy mắt già nua rất nhiều, ông chỉ có hai người con ruột, một cái đối với sự nghiệp gia tộc không có hứng thú, một cái chỉ biết là quyền lợi cá nhân, không có một người nào có thể gánh vác Tư Đồ gia tộc. Thật vất vả có một tôn tử không tệ, đáng tiếc lại thích nam nhân. Cảm giác không người kế tục làm ông có một loại cảm giác vô lực.
Vốn muốn đợi Tư Đồ Ninh lớn thêm chút nữa, khi hiểu chuyện sẽ trở về quản lý Tư Đồ gia tộc, lại không nghĩ điều ông đợi chính là “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”. Lúc kia Tư Đồ lão gia tử thật muốn cứ như vậy đi cho xong, đem Tư Đồ gia tộc ném cho những kẻ giả bộ người tốt kia. Chính là đến cuối cùng ông vẫn là không muốn, ông cả đời vì Tư Đồ gia tộc, ông không thể nhìn Tư Đồ gia tộc suy sụp. Vì thế ông bắt đầu tìm kiếm trong các chi của gia tộc đứa trẻ để có thể chậm rãi bồi dưỡng, hy vọng từ nay về sau bọn họ có thể làm cho Tư Đồ gia tộc càng thêm huy hoàng.
Chính là ông vạn lần không ngờ Tư Đồ Ninh lại vẫn còn sống, tủ sắt của Tư Đồ Việt đột nhiên bị mất, ông liền ý thức được Tư Đồ Ninh còn sống, tủ sắt lớn như vậy lại lặng yên không một tiếng động biết mất, chỉ có một khả năng là sử dụng lối ngầm của Tư Đồ gia. Để xác nhận suy đoán của mình, ông mở ra phòng giám thị chục năm nay không có dùng đến.
Nam hài kia không phải Tư Đồ Ninh, Tư Đồ lão gia tử nhìn hình ảnh trên máy có chút thất vọng. Ông tận mắt thấy thân thể Tư Đồ Ninh biến mất, hiện tại Ninh Ninh làm sao có thể còn sống. Chính là người biết được lối ngầm chỉ có ông cùng Tư Đồ Ninh, đứa bé này làm sao mà biết được.
Tư Đồ lão gia tử cẩn thận lại nhìn lại hình ảnh, đột nhiên nhìn thấy động tác xiết ống tay áo của đứa trẻ kia, ông liền sửng sốt, đó là thói quen của Ninh Ninh lúc những lo lắng.