• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: MynMyn

“Ba ba con muốn chọn cho Ninh ca ca một lễ vật đặc biệt.”

“Mặt dây chuyền ngọc thạch thì thế nào, còn có loại có thể bảo vệ bình an.”

“Ân, nghe ba ba.”

Lại bắt đầu thêm một giờ nữa, Lạc Lạc rốt cục chọn xong lễ vật cho Kiều Nhạc Ninh, một đôi ngọc bài. Bất quá Giản Minh Thần buồn bực ngọc bài ngược lại ngọc phiến bình thường, một mặt có khắc hoa văn phức tạp, mặt khác có khắc chữ: “Chấp tử chi thủ” – “Cùng tử giai lão” [ đại ý: nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời (đến già) ]

“Lạc Lạc đây là mặt dây chuyền tình lữ, giờ đưa cho Kiều Nhạc Ninh có phải là sớm không.”

“Nha, mặt dây chuyền tình lữ sao? Liền muốn nó.”

Giản Minh Thần khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể mua mặt dây chuyền tình lữ. Rất nhiều năm về sau khi cậu phát hiện Lạc Lạc trên cổ đeo: “Cùng tử giai lão”, kinh ngạc thiếu chút nữa đem cái cằm rớt xuống đất. Nguyên lai Lạc Lạc nhà bọn họ 4 tuổi đã cùng với Kiều Nhạc Ninh tư định chung thân.

Yến hội sinh nhật của Kiều Nhạc Ninh rất đơn giản, chỉ có Kiều gia phụ tử cùng Giản gia phụ tử. Kiều Tử Phỉ trong nhà không có người hầu, bữa tối chỉ có thể để Giản Minh Thần làm. “Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh đi mở quà, sau đó ăn điểm tâm được không, ba ba sẽ làm cho Lạc Lạc thịt kho tàu.”

“Giản thúc thúc bề bộn, thúc yên tâm, không cần quản chúng ta.”

“Ân, ba ba nhớ làm thịt kho tàu nha, con cùng Ninh ca ca đi gian phòng mở quà.”

Khổ bức Giản Minh Thần bất đắc dĩ bĩu môi, đây là chuyện gì a. Kiều Nhạc Ninh cũng không phải con của cậu, vì cái gì sinh nhật bữa tối muốn cậu làm.

“Thân ái, anh tới giúp em nấu ăn được không.” Kiều Tử Phỉ đi lên, vẻ mặt chân thành giúp Giản Minh Thần mặc tạp dề.

“Anh có thể giúp đỡ cái gì, không để cho em thêm phiền cũng là tốt lắm rồi.” Cậu rất không tin tưởng Kiều Tử Phỉ lớn như vậy, còn là tổng tài mà biết làm cơm. Đem rau dưa cậu đã sớm chuẩn bị ngâm xuống bồn nước, chuẩn bị tẩy rửa.

Cậu mệnh khổ a, ở nhà nấu cơm còn chưa đủ, còn chạy nhà Kiều Tử Phỉ nấu cơm.

Đứng ở sau cậu, đôi mắt Kiều Tử Phỉ đều muốn bốc hỏa, Giản Minh Thần là buổi chiều trực tiếp tới, đồng phục chưa có đổi. Ngạo nghễ ưỡn lên tiểu pp bao vây tại quần lót trong quần dài tây thon gọn, vô cùng dụ hoặc. Kiều Tử Phỉ nhịn không được cả người đều dính đi lên.

“A! Phỉ, làm gì thế.” Giản Minh Thần bị sờ soạng pp, như là bị điện giật, thân thể không khỏi run lên một cái. Kiều Tử Phỉ vui mừng, hắn không có nghĩ đến Giản Minh Thần đối với hắn vuốt ve lại nhạy cảm như vậy.

Bên này Kiều Tử Phỉ đang đùa giỡn Giản Minh Thần, trên lầu Kiều Nhạc Ninh lại vẻ mặt lại như ăn khổ qua. Giản Minh Thần cũng chuẩn bị lễ vật cho hắn, một kiện đồng phục thủy thủ màu xanh da trời, trên ngực còn có một hình Đại Lực Sĩ Thủy Thủ.

“Oa, ba ba thật thiên vị, mua cho Ninh ca ca quần áo đẹp như vậy.” Kiều Nhạc Ninh xấu hổ a, tuy Lạc Lạc nói đẹp. Nhưng hắn đường đường thái tử hắc bang mới sẽ không thích kiểu thủy thủ phục ngây thơ như vậy.

“Ninh ca ca nhanh mặc thử xem, nhất định sẽ rất đẹp trai.”

“Hôm nào ca ca sẽ mặc, chúng ta tới trước nhìn xem lễ vật Lạc Lạc như thế nào.” Kiều Nhạc Ninh tranh thủ thời gian dời đi tầm mắt Lạc Lạc, hắn cũng không muốn mặc vào đi dọa người.

“Lễ vật của Lạc Lạc khẳng định so với ba ba tốt hơn.”

Kiều Nhạc Ninh đem lễ vật Lạc Lạc tặng ra. Lắc lư hai cái ngọc bài trong tay, phát ra thanh âm ‘leng keng’.

“Lạc Lạc biết rõ hàm nghĩa của hai cái ngọc bài sao?”

“Ân, ba ba nói là tình lữ ngọc bài, Lạc Lạc muốn cùng Ninh ca ca trở thành tình lữ.”

“Lạc Lạc đã nói như vậy, Ninh ca ca đương nhiên đáp ứng a, bất quá phải chờ ngươi 18 tuổi, chúng ta sẽ làm quyết định cuối được không. Nếu như đến lúc đó ngươi còn muốn cùng ta trở thành tình lữ, chúng ta liền cùng một chỗ mang cái ngọc bài này.”

“Hảo, nghe Ninh ca ca. Ai, hiện tại Ninh ca ca có thể mặc y phục của ba ba a, chúng ta còn chưa có thổi cây nến, Ninh ca ca nhanh lên thay quần áo, chúng ta đi thổi cây nến a.”

Kiều Nhạc Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể thay thủy thủ phục, nghĩ thầm chết thì chết a, nhiều nhất bị Kiều Tử Phỉ cười nhạo là xong.

Dưới lầu phòng bếp, Kiều Tử Phỉ đã đem Giản Minh Thần chà đạp mặt đỏ tới mang tai, cả người anh ghé vào sau lưng Giản Minh Thần, một đôi tay còn không thành thật để bên hông Giản Minh Thần. “Bảo bối, hiện tại anh thật muốn đem em làm ngay tại chỗ, em cảm giác được sao?”

“Phỉ, thả, hai đứa nhỏ tùy thời sẽ xuống.” Giản Minh Thần cũng không phải ngốc tử, phía sau vật cứng chọc phải cậu là vật gì, không cần nghĩ cậu cũng biết.

“Ba ba xem xem Ninh ca ca có đẹp trai hay không?” Lạc Lạc cao hứng bừng bừng từ trên lầu chạy xuống.

Giản Minh Thần vừa nghe thanh âm Lạc Lạc dùng sức giãy dụa Kiều Tử Phỉ ra, cậu cũng không muốn để cho Lạc Lạc chứng kiến bộ dáng mình bị vuốt ve.

“Kiều Nhạc Ninh.” Kiều Tử Phỉ thối nghiêm mặt gọi Kiều Nhạc Ninh, hai đứa làm hỏng chuyện tốt của anh.

Bất quá Kiều Tử Phỉ quay đầu lại chứng kiến Kiều Nhạc Ninh một thân thủy thủ phục, phù một tiếng rất không có hình tượng cười ha hả: “Ha ha, Ninh Ninh quả thực rất đáng yêu.” Kiều Tử Phỉ cười thở không ra hơi, còn kém đập bể cái bàn.

“Có cái gì buồn cười, Nhạc Ninh rất soái.”

“Đúng thế đúng thế, Ninh ca ca đẹp trai nhất.”

“Phỉ, anh không phải biết làm cơm sao? Phòng bếp liền giao cho anh.” Giản Minh Thần nhãn châu xoay động, đem việc nấu cơm tối ném cho Kiều Tử Phỉ: “Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc tới, chúng ta đi chụp ảnh thổi ngón nến a.”

Lạc Lạc nghe thế lập tức kéo Kiều Nhạc Ninh liền hướng nhà ngoài chạy. Thật vất vả Kiều Nhạc Ninh mới cởi được một ít trang phục kia ra, hắn thật không muốn chụp hình lưu lại bộ dáng này.

Ba người biến mất tại cửa phòng bếp, Kiều Tử Phỉ buồn bực. Dựa vào cái gì một mình anh nấu cơm a! Cầm lấy điện thoại nội tuyến, kêu đầu bếp tới. Không có Giản Minh Thần, anh ở phòng bếp không còn tí sức lực nào.

Giản Minh Thần đội cho Kiều Nhạc Ninh cái mũ sinh nhật, đem bánh ngọt cắm thêm mấy ngọn nến. Lạc Lạc cười ha hả lôi kéo Kiều Nhạc Ninh chụp ảnh. Nếu như không phải Lạc Lạc thơm hắn một cái, đánh chết hắn cũng sẽ không mang cái mũ sinh nhật ấu trĩ này.

“Đến, Phỉ, mau tới đây hát bài hát sinh nhật.”

“Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday … Happy birthday … Happy birthday to you”

“Ninh ca ca nhanh ước đi.” Lạc Lạc cầm tay Kiều Nhạc Ninh tay cùng hắn ước và thổi cây nến.

Giản Minh Thần cameras trong tay răng rắc răng rắc cái không dứt. Kiều Tử Phỉ ở một bên nhìn xem ba người làm ầm ĩ.

Qua một hồi lâu, Giản Minh Thần đột nhiên quay đầu lại hỏi Kiều Tử Phỉ: “Phỉ, anh không phải nấu cơm sao? Như thế nào chạy ra đây.”

“Có người nấu cơm, yên tâm đi, lập tức có thể ăn.”

“Đến, Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc đi trước rửa tay, chờ cơm nước xong, chúng ta cắt bánh ngọt.”

Bữa tối ăn dị thường ấm áp, Kiều Nhạc Ninh chiếu cố Lạc Lạc, Kiều Tử Phỉ chiếu cố Giản Minh Thần.

“Lạc Lạc nên ăn ít thịt nha, đều nhanh béo thành trư.”

“Cái kia Nhạc Ninh có thể ăn nhiều một chút, cháu hiện tại quá gầy, trên mình đều không có bao nhiêu thịt.” Vừa nói Kiều Tử Phỉ tay không quên chiếm chút tiện nghi, tại bên hông Giản Minh Thần ngắt một cái.

“A, không cần phải gắp thêm … đĩa rau đã đủ nhiều.”

“Ninh ca ca nhĩ hảo xấu nha, lấy bơ bôi mặt ta.” Lạc Lạc liếm liếm bơ trên ngón tay, cười xấu xa một chút, nhanh chóng đem bơ trên ngón giữa bôi đến trên mặt Kiều Nhạc Ninh: “Lúc này mới công bằng.”

“Tốt, Tiểu Lạc Lạc lại tạo phản, xem ta vô địch bắn bơ đây.”

Hảo hảo một cái bánh sinh nhật thành đạn pháo của hai tiểu gia hỏa, Giản Minh Thần lại cũng gia nhập vào, cả ba cùng một chỗ giúp nhau vẽ loạn bơ.

Lau xong bơ trên mặt, Kiều Tử Phỉ bình tĩnh không được, “Được rồi, không cần phải náo loạn, Kiều Nhạc Ninh mang Lạc Lạc đi rửa, buổi tối hai người các ngươi cùng một chỗ ngủ. Kiều Nhạc Ninh nhớ chiếu cố tốt Lạc Lạc.”

“Biết rồi.” Hai người vui đùa ầm ĩ chạy trên lầu đi. Kiều Tử Phỉ nhìn mình đứa con trai này bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi.

Hắn còn nhớ lúc Tần Diệp đưa Kiều Nhạc Ninh tới, cùng hắn nói một câu, ‘Tiểu Ninh so với ta trong sát thủ lãnh khốc nhất trong bang hội lãnh còn muốn lãnh hơn vài phần, hy vọng ngươi có thể khai đạo hắn, làm cho hắn và bạn cùng lứa khoái hoạt lớn lên.”

Anh và Kiều Nhạc Ninh sinh sống nhiều năm như vậy, vẫn là dùng thân phận bằng hữu ở chung. Rất ít gặp Kiều Nhạc Ninh vui vẻ nở nụ cười như vậy. Trước kia nụ cười của thằng bé luôn lạnh như băng, chỉ có nụ cười hôm nay mang theo nhiệt độ.

“Phỉ, nhìn cái gì đấy, em cũng vậy muốn đi tắm rửa, một thân toàn bơ.”

“Hảo, đến phòng ngủ của anh.” Kiều Tử Phỉ thu hồi tầm mắt, phòng tắm là nơi dễ dàng củi khô lửa bốc nhất.

“Trước tiên đem quần áo cởi ra, anh lấy đi giặt, nếu không ngày mai cũng không có y phục mặc.”

“Vậy thì làm phiền anh.” Giản Minh Thần sảng khoái đáp ứng bắt đầu thoát quần áo.

Kiều Tử Phỉ vốn cho rằng có thể trơn trượt hạ xuống tròng mắt, nhìn xem đùi đẹp của Giản Minh Thần. Đáng tiếc anh tính toán sai a, vào mùa đông mấy đồ nội y giữ ấm chỉ có Kiểu Tử Phỉ anh là không mặc.

Chưa từ bỏ ý định Kiều Tử Phỉ tiếp tục mưu phúc lợi cho mình, thừa dịp Giản Minh Thần không chú ý trộm một cái hôn, “Hương vị cũng không tệ lắm nha.” Kiều Tử Phỉ ăn hết bơ trên mặt Giản Minh Thần, mới cảm thấy mỹ mãn đem quần áo đem cho người hầu giặt. Kiều Tử Phỉ vừa đóng cửa lại Giản Minh Thần liền chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa. Hương vị bơ ngọt như vậy anh không thế nào thích.

Tại phòng ngủ Kiều Tử Phỉ đi dạo một vòng, Giản Minh Thần kinh ngạc, gian phòng của Phỉ cũng quá lớn đi, là phòng ngủ thôi thì không nói, lại còn có nhiều cửa. Cái thứ nhất mở ra cửa bên trong một phòng tây trang, giống như cửa hàng trang phục. Cửa thứ hai bên trong tất cả đều là quần áo trong, so với tây trang còn nhiều hơn. Giản Minh Thần buồn bực, quần áo của Kiều Tử Phỉ so với minh tinh không biết nhiều hơn bao nhiêu lần a. Thở phì phì mở ra cửa thứ ba. “Di, trong này còn có một phòng ngủ.”

Cùng thông với phòng ngủ Kiều Tử Phỉ, lắp đặt thiết bị phong cách cơ hồ đồng dạng. Chỉ là thoạt nhìn thật lâu không ai ở. Bên trong không có bất kỳ đồ dùng cuộc sống nào. Chỉ có bàn học, phía trên còn có một cái khung ảnh. Giản Minh Thần cầm lấy xem xét, trong khung trong ba cái tiếu dung nam hài sáng ngời song song đứng. Cùng mặc quần áo chơi bóng, hẳn là vừa đánh cầu xong, vẻ mặt còn mồ hôi. Bên trong đó một cái nam hài là Kiều Tử Phỉ.

“Bảo bối trong này a, làm cho anh đi tìm.”

“Dựa vào, phòng ngủ anh thật là lớn, em tìm một vòng không có tìm được phòng tắm.”

“Có lớn như vậy sao? Đi, anh mang em đi tắm rửa.”

“Phỉ cái người trên tấm ảnh này là ai?” Giản Minh Thần lắc lắc cái khung. Kiều Tử Phỉ xem xét cùng khung nhíu mày, “Cùng ta hình dạng không sai biệt lắm là đại ca ta Kiều Tử Húc, một cái khác là bằng hữu Vệ Như.”

“Tốt lắm, tuy trên người của em rất ngọt, làm anh không nhịn được muốn ăn em, bất quá vẫn là đi tắm rửa thôi.”

Giản Minh Thần nhìn thoáng qua nam hài trong khung hình, trong nội tâm có chút không thoải mái. Bất quá cậu cũng không nói lên được lý do?

“Phỉ, đồ ngủ ở đâu?”

“Anh để trong phòng tắm.”

“Phòng tắm ở đâu.”

“Cái cửa kia.” Kiều Tử Phỉ chỉ cách Giản Minh Thần không xa một cái cửa.

“Ân, biết rồi.”

“Bùm.” Kiều Tử Phỉ bị giam ngoài cửa.

Giản Minh Thần thư thư phục phục nằm ở trong bồn tắm lớn của Kiều Tử Phỉ tắm bọt, cậu cũng không phải ngốc tử, sao có thể không biết Kiều Tử Phỉ đánh là cái chủ ý gì. Cậu cũng sẽ không đơn giản có thể để cho Kiều Tử Phỉ thực hiện được. Vẫn là hảo hảo quan sát một thời gian ngắn mới nói.

Chờ Giản Minh Thần thoải mái theo phòng tắm đi ra, Kiều Tử Phỉ buồn bực nằm ở trên giường, ngây ngốc nhìn hướng phòng tắm. Mong muốn tắm uyên ương của anh đã không thành.

“Phỉ, tối nay em muốn ngủ chỗ đó.”

“Gian phòng cách vách kia sao?” Kiều Tử Phỉ nghiến răng nói, “Chỗ đó cũng không được đi, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh.” Nói xong đứng dậy đi tắm rửa.

“Chờ cái mao a, ngu ngốc mới chờ.”

Không khác sở liệu của Kiều Tử Phỉ, anh theo từ phòng tắm đi ra, trong phòng nơi nào còn có thân ảnh Giản Minh Thần. Lấy tay ấn xuống tay cầm cửa của gian phòng cách vách, rõ ràng khóa trái. “Tiểu gia hỏa hình như quên đây là phòng của ta.”

Tại ngăn kéo tìm kiếm nửa ngày, Kiều Tử Phỉ rốt cục tìm được một chuỗi chìa khóa. Trên mặt còn mang theo một cái đầu mèo Garfield treo lủng lẳng cùng một cái thiết bài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK