Trước kia Hạ Vũ Yến vội vã muốn rời khỏi, là vì muốn bảo vệ đứa con, nhưng bây giờ… cô thật sự không còn lí do gì để rời khỏi nữa rồi.
“Em…” Hạ Vũ Yến ngước mặt xuống, nhìn vào cái chân trái bị biến chứng của Tống Tiến Hải một lần, cô quyết tâm, “Chỉ cần anh không chán ghét em, thì em sẽ đi với anh.”
“Đương nhiên anh sẽ không chán ghét em rồi!” Tống Tiến Hải vô cùng vui sướng trong lòng, dùng sức nắm chặt bàn tay, đè nén sự vui mừng trong lòng, “Bây giờ anh sẽ đi chuẩn bị.”
Anh vừa nói xong, thì mới chú ý được còn có một người đàn bà đứng bên cạnh, người đó chính là Giang Mỹ Linh.
“Mỹ Linh, em cũng ở đây ư? Lâu rồi không gặp.” Anh nở một nụ cười dịu dàng và lịch sự.
Giang Mỹ Linh nhoẻn miệng lên, cười tế nhị: “Ừ, anh cứ không trả lời tin nhắn của em, em rất lo lắng, nên mới qua đây xem xem.”
Tiến Hải gật gật đầu, khách sáo hỏi thăm vài câu, liền để cô đứng lại một bên, sau đó xoay người bàn bạc với Hạ Vũ Yến tuyến đường bỏ trốn và nơi đến của họ.
Trong mắt của Giang Mỹ Linh toàn là đố kỵ khi nhìn vào bộ dạng say đắm dịu dàng của Tống Tiến Hải.
Tống Tiến Hải là hàng xóm của cô, là thanh mai trúc mã của cô, nhưng con tiện tì Hạ Vũ Yến này, đã cướp mất Tống Tiến Hải của cô, thậm chí còn bao gồm tất cả sự chú ý của cha cô.
Lúc trước, cô từng là công chúa trong nhà, tất cả những người trong nhà, đều lấy cô làm trung tâm của sự chú ý, nhưng tất cả những điều tốt đẹp này, đều bị con tiện nhân Hạ Vũ Yến này phá vỡ hết rồi!
Từ khi cô ta tới, người nhà của cô, bạn bè xung quanh cô, đều đã bỏ rơi cô, sau đó họ đều tập trung sự chú ý đến Hạ Vũ Yến.
Cô ta đã cướp đi hết tất cả mọi thứ của Giang Mỹ Linh!
Giang Mỹ Linh hận Hạ Vũ Yến tận xương tủy, cho nên, một năm trước, cô đã sắp đặt ra chuyện đó.
Chuyện Phạm Tiểu Vân bị người khác làm nhục, là do chính tay cô lập ra, sau đó hãm hại Hạ Vũ Yến.
Thủ đoạn của Lục Nghệ Văn thâm độc, quyền lực của hắn có ở khắp nơi, cô vốn đã tưởng rằng sau chuyện đó, Lục Nghệ Văn nhất định sẽ giết chết con tiện nhân Hạ Vũ Yến đó, nhưng thật không ngờ, hắn lại kết hôn với cô ta!
Ngược lại còn khiến cho cô ta cẩu toàn tính mệnh đến ngày hôm nay, ngoài ra còn liên lụy đến Tiến Hải ca ca của cô, khiến anh ấy biến thành người tàn phế!
Tất cả mọi thứ này, đều là bởi vì Hạ Vũ Yến!
Chỉ cần cô ta chết đi, Tống Tiến Hải, còn có sự chú ý từ cha mẹ, toàn bộ đều sẽ thuộc về cô.
Bây giờ họ muốn bỏ trốn ư, không dễ vậy đâu!
Động tác của Tống Tiến Hải rất nhanh, đêm ấy, anh đã sắp xếp hết tất cả mọi việc, thu thập hành lý, hai người chuẩn bị xuất phát.
Giang Mỹ Linh giả bộ bắt lấy tay của Hạ Vũ Yến, nhẹ nhàng nói: “Thượng lộ bình an, còn nữa, em phải thường xuyên về thăm chị và cha mẹ nha.”
Hạ Vũ Yến cảm kích cô chăm sóc cô ấy mấy ngày nay, cô trao một cái ôm ấm áp cho Giang Mỹ Linh, sau khi chào tạm biệt, Tống Tiến Hải lái xe, chạy thẳng tới bến tàu.
Họ dự định ngồi tàu, trực tiếp xuất cảnh.
Rời khỏi xe, Tống Tiến Hải nắm lấy tay của Hạ Vũ Yến, đi hướng về phía con thuyền đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng cảng tàu rộng lớn đó. trong lúc này đã có một thân hình cao lớn thon dài đứng ở đó.
Hạ Vũ Yến nhìn rất rõ khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lẽo đó, bước chân cô dừng lại ngay tức thì, kinh ngạc vô cùng.
Lục Nghệ Văn, hắn,,, sao hắn lại ở đây?
Chẳng lẽ hắn đã biết hết tất cả rồi sao? Sao hắn lại biết được?
Tống Tiến Hải cũng nhíu mày lại, nhanh chóng quay người lại: “Tiểu Yến, mau lên xe, chúng ta phải đổi tuyến đường!”
Hai người vội vã quay người chạy về phía chiếc xe, nhưng một nhóm người mặc áo đen lại xông ra trong lúc này, chặn đứng đường đi phía trước của họ.
“Hạ Vũ Yến, cô muốn đi đâu?” Giọng nói của Lục Nghệ Văn và khí thế hung tợn ấy trên người của hắn, không ngừng tiến đến gần.
Lưng của Hạ Vũ Yến cứng đơ ra, cô chịu không nổi hét to: “Lục Nghệ Văn, tôi đã ly hôn với anh rồi, hà cớ gì mà anh không cho tôi đi?”
Lục Nghệ Văn đứng trước mặt cô và Tống Tiến Hải, sắc mặt lạnh băng, kèm theo khí lạnh buốt người.
“Ai nói cô và tôi đã ly hôn? Tờ giấy thỏa thuận ly hôn đó, tôi còn chưa ký tên….”
“Cái gì? Hạ Vũ Yến ngơ ngác, “Ý anh là gì? Không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần tôi bỏ đứa con, thì anh sẽ cho tôi đi!”
Ánh mắt sắc bén của Lục Nghệ Văn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt run rẩy của Hạ Vũ Yến.
“Hạ Vũ Yến, tôi còn chưa chơi đủ, sao lại có thể tha cho cô đi được? Suốt cuộc đời này, trừ phi cô chết, nếu không thì, cô vĩnh viễn cũng đừng mong được giải thoát!”
Hạ Vũ Yến mở to mắt, đôi mắt vốn rất sáng sủa đó, dần dần bị bao chùm bởi màu xám của tuyệt vọng.