Thân người của Phạm Tiểu Vân cứng lại, nhưng lại nhanh chóng được nới lỏng ra, mỉm cười dịu dàng với hắn: “Nghệ Văn…”
Lục Nghệ Văn ngơ ngác nhìn người trước mặt mình, tầm nhìn có chút mờ ảo, nhưng vẫn mập mờ nhìn thấy người phía trước mặt hắn, chính là Hạ Vũ Yến.
“Hạ Vũ Yến, cô đã trở về rồi ư…” Tầm nhìn của Lục Nghệ Văn dần dần trở nên mơ hồ, hắn thò tay ra sờ vào khuôn mặt người trước mặt, “Ta biết, cô sẽ không chết đâu, bọn chúng đều đang lừa dối ta…”
Trong mắt của Phạm Tiểu Vân lướt qua một chút không cam tâm và nham hiểm.
Tại sao? Rõ ràng Hạ Vũ Yến đã chết rồi, nhưng tại sao anh lại cứ không thể nào quên được cô ta?
Lục Nghệ Văn, rốt cuộc em có vị trí nào trong tim anh?
Không sao, không sao cả, chỉ cần thành công trong đêm nay, vậy thì hắn sẽ không còn lí do nào để thờ ơ với cô.
Cô sẽ khiến hắn yêu thương cô thêm lần nữa
Giống như lúc trước vậy.
Phạm Tiểu Vân cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, sau đó lại đeo chiếc mặt nạ dịu dàng lên: “Em đã về rồi…”
Thế nhưng một giây sau, Lục Nghệ Văn lại ghì chặt đôi vai của cô một cách mạnh bạo!
“Hạ Vũ Yến, sao cô lại nhẫn tâm như vậy?” Đôi mắt Lục Nghệ Văn ửng đỏ lên, trông có vẻ uất ức một cách kỳ lạ, “Ta còn chưa ly hôn với cô! Ta còn chưa chán bỏ cô, cô vẫn là món đồ chơi của ta, ta nói cô biết, nếu cô đã trở về rồi thì đừng hòng thoát khỏi ta!”
Nụ cười trên mặt của Phạm Tiểu Vân dần dần cứng đơ ra, dù cho sức lực của Lục Nghệ Văn đang ghì chặt đôi vai ấy có lớn lao cỡ nào đi nữa thì cô dường như vẫn không hề cảm nhận được.
Lục Nghệ Văn dần dần muốn ôm lấy cô, nhưng lúc ngửi được mùi hương trên cơ thể cô liền nhíu mày lại, đầu óc đột tỉnh táo hẳn ra, hắn đẩy mạnh Phạm Tiểu Vân ra ngoài, nhìn cô bằng sắc mặt tỉnh táo: “Vân Vân ư?”
Phạm Tiểu Vân cứ nhìn hắn như vậy, trong ánh mắt cô chợt hiện lên sự ấm ức, nước mắt tuôn rơi.
Lục Nghệ Văn nhìn bộ dạng ấm ức của cô, liền thầm mắng chửi bản thân mình là súc sinh, nhưng nhìn thấy đống quần áo ngay ngắn của cô, cũng thầm cảm thấy yên tâm, hắn dụi đôi chân mày lại: “Xin lỗi em Vân Vân, anh, lúc nãy anh không được tỉnh táo, nếu đã mạo phạm đến em, thì em cũng đừng nổi giận…”
Nói xong, hắn liền lảo đảo đứng dậy: “Anh, anh về phòng đây, có gì thì ngày mai hãy nói, ngày mai anh nhất định sẽ xin em tha thứ một cách đàng hoàng….”
Nói xong, hắn liền một thân một mình đi lên lầu.
Phạm Tiểu Vân ngồi trên xe lăn ngắm nhìn tấm lưng đang rời xa của hắn, cô nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, đến nỗi khớp tay cũng trắng bệt lên.
Hạ Vũ Yến!
Nếu không phải cô ta đã chết rồi, thì cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta!
Thế nhưng...dù sao bây giờ Hạ Vũ Yến cũng đã chết rồi, cô còn có thể tính sổ với ai được nữa?
Phạm Tiểu Vân tự giận chính bản thân mình, cô nhìn vào những cái chai trải đầy trên sàn, chịu không nổi cầm lấy chai rượu còn chưa uống xong kia, đổ rượu nuốt trọn vô cổ họng.
…..
Giang Mỹ Linh đã vui mừng suốt ba ngày sau khi biết được tin Hạ Vũ Yến đã chết.
Con tiện nhân chướng mắt này cuối cùng cũng đã chết rồi!
Chỉ có như vậy, thì Tiến Hải ca ca chắc sẽ thuộc về một mình cô rồi đúng không?
Giang Mỹ Linh trang điểm một cách đẹp đẽ, đem theo túi xách đi đến ngôi nhà cổ của nhà họ Tống.
Thế nhưng hỏi thăm mới biết được, Tống Tiến Hải đã không về nhà cổ từ lâu lắm rồi.
Trái tim của Giang Mỹ Linh đột nhiên nhói lên.
Cô không nói thêm lời nào liền vận dụng thế lực của mình đi tìm kiếm tung tích của Tống Tiến Hải ngay lập tức.
Thế nhưng câu trả lời mà cô nhận được lại là tìm không thấy.
Chính bản thân cô cũng đã tìm hết tất cả mọi nơi, nhưng ngay đến bóng dáng của anh cũng không thấy.
Chẳng lẽ Tiến Hải ca ca đã đi theo Hạ Vũ Yến thật rồi ư?
Mỗi khi nghĩ đến đây, Giang Mỹ Linh đều cảm thấy lạnh buốt từ tim đến toàn thân.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn một chút hy vọng, cô cứ cảm thấy Tiến Hải ca ca sẽ không dễ dàng rời xa cô như vậy.
Phạm vi tìm kiếm của cô bắt đầu trải rộng ra, cô trở nên càng ngày càng tiều tụy.
Cuối cùng cũng đến một ngày nào đó, người được phái đi tìm kiếm đã truyền tin về cho cô.
Họ nói đã phát hiện tung tích của Tống Tiến Hải tại một thị trấn nhỏ ở nước ngoài.
Giang Mỹ Linh xác nhận lại nhiều lần, còn kêu người đó gửi hình cho cô.
Cô không chần chờ gì mà mở mail ra ngay sau khi nhận được, nhìn thấy thân hình cao ốm, bộ dạng ôn tồn như ngọc đó trên ảnh, nước mắt của Giang Mỹ Linh chảy xuống trong chớp mắt.
Quả nhiên là Tiến Hải ca ca của cô!
Cô đã nói mà, Tiến Hải ca ca chắc chắn vẫn chưa chết!
Cô vừa khóc vừa nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất và nhanh nhất, trông cô giống như một con chim non vậy, không hề chần chờ gì mà muốn bay tới nước ngoài ngay, bay đến vòng tay của Tống Tiến Hải.
…
“Hôm nay cảm thấy có đỡ hơn không?” Tống Tiến Hải mỉm cười cầm lấy giỏ trái cây đi vào trong sân, đôi chân để lại di tật của anh khiến anh bây giờ không thể đi nhanh được, thậm chí còn có chút khập khiễng.
“Anh đã về rồi.” Một người đàn bà đang nằm trên ghế dựa, bụng của cô đã nhô lên, đang nằm hóng mát thì mỉm cười khi thấy anh đi vô, muốn đứng dậy chào đón anh.
Người đàn bà này hiển nhiên chính là Hạ Vũ Yến đã qua đời ấy!
“Em đừng động đậy, nằm ở đó là được rồi.” Tống Tiến Hải vội vàng lo lắng nói.
“Không khoa chương đến như vậy đâu.” Hạ Vũ Yến lại nằm xuống một cách bất lực, mỉm cười nhìn vào anh.
“Thì em cứ hưởng thụ cho tốt đi, Tiểu Yến của chúng ta đã chịu cực khổ nhiều rồi.” Tống Tiến Hải mỉm cười nói, “Khó khăn lắm anh mới có thể chăm sóc cho em được, đương nhiên anh phải chăm sóc tốt cho em rồi.”