Hắn có chút không tin được từ từ xoay đầu về nhìn cô.
Hạ Vũ Yến cảm thấy sắc mặt ngơ ngác này của hắn thật hiếm thấy, cô bị bộ dạng của hắn làm cười khanh khách.
“Lúc nãy em, nói gì?” Lục Nghệ Văn cẩn thận hỏi lại thêm một lần nữa.
Biểu cảm thận trọng, ánh mắt dịu dàng, kèm theo chút uất ức và kỳ vọng như vậy, đã khiến Hạ Vũ Yến mềm lòng trong chốc lát.
Hạ Vũ Yến nhẹ nhàng thở dài.
Cứ mặc theo trái tim của mình mà sống thôi, bây giờ cô ấy chỉ nghĩ như vậy.
Cũng không muốn phải lo lắng về thứ gì nữa, thì cứ can đảm cược một lần đi, cũng là lần cuối cùng.
Nếu thắng thì đó sẽ là hạnh phúc nửa đời sau.
Tất cả cử động trong khoảng thời gian này của hắn cô ấy cũng đã hoàn toàn nhớ hết trong lòng, cô thừa nhận, cô vẫn không cách nào buông tay thật sự được.
Nếu không cách nào buông tay, vậy thì chi bằng thản nhiên chấp nhận nó.
Hạ Vũ Yến hít vào một hơi dài, ngước đầu nhìn hắn cười: “Em nói, vậy có nên thử xem không? Anh và em, sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới.”
Lục Nghệ Văn lại ngơ ngác lần nữa.
Hạ Vũ Yến có chút căng thẳng khi nhìn thấy bộ dạng thầm lặng của hắn.
Tại sao hắn lại có phản ứng như vậy?
Cô dần dần nhíu mày lại.
Nhưng điều cô không ngờ tới, chính là Lục Nghệ Văn đột ngột thò tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng, dù có kích động cách mấy thì cũng dè chừng né cái bụng của cô ra, không đụng vào trực tiếp.
Hạ Vũ Yến bị làm hết hồn đến nỗi phải hít vào một hơi mạnh, sau đó lại từ từ thả lỏng người.
Bàn tay của hắn ôm chặt lấy cô tựa như sắt thép vậy, lo sợ cô chạy thoát.
Hạ Vũ Yến cũng ngơ ngác một hồi lâu mới từ từ thò tay ra ôm lấy hắn, vỗ vai của hắn.
“Vậy hôm nay chính là ngày đầu tiên của chúng ta rồi.” Lục Nghệ Văn nói bên tai cô, giọng điệu mừng rỡ chưa từng có qua trước đây.
Hạ Vũ Yến gật gật đầu, tóc cô ma sát vào cô của hắn, ngứa ngáy một cách mơ hồ.
“Vũ Yến, anh rất vui, em vẫn sẵn sàng chấp nhận anh thêm lần nữa.” Lục Nghệ Văn nói.
Hạ Vũ Yến cười nói: “Em đã từng muốn quên đi anh vô số lần, nhưng em phát hiện em làm không được. Chi bằng níu kéo với chính mình như vậy, thà em đi theo ý muốn của trái tim mình… Nhưng mà, nếu anh không tốt với em, thì em nhất định sẽ rời xa anh.”
Lục Nghệ Văn lại cười: “Sẽ không có ngày đó đâu, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau suốt đời suốt kiếp dài lâu.”
Hạ Vũ Yến mở miệng ra như còn muốn nói điều gì, nhưng Lục Nghệ Văn lại có chút mệt mỏi vùi đầu vào bờ vai của cô.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như thế rất lâu rất lâu, dường như có thể ôm đến đất lở đá mòn vậy.
…
Đêm khuya.
Tống Tiến Hải Chân chân đá chân chiêu đi từ quán bar ra ngoài, toàn thân đầy mùi rượu, áo sơ-mi cũng đã cởi hết mất nút áo, nếp nhăn lộn xộn trên áo, dường như anh bị biến thành một người hoàn toàn khác vậy, không còn là chàng trai ôn hòa như ngọc đó nữa.
Ra ngoài không bao lâu, anh loạng chạng ngay lập tức, liền dìu lấy thân cây kế bên cứ mãi nôn mữa không thôi.
Nôn đến chất chua trong dạ dày cũng phải trôi ra, đến nỗi nước mắt cũng chảy ra từ khóe mắt.
“Tại sao lại tìm không được chứ…” Tống Tiến Hải ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, bầu trời đêm nay không có đến một vì sao.
Anh ấy đã sắp phải sụp đổ rồi.
Dường như dù cho anh đi đâu tìm, cũng đều không tìm ra cô ấy.
“Tôi nên làm sao đây…” Tống Tiến Hải đấm vào thân cây cực mạnh bạo, khóe mắt ửng đỏ.
“Người anh em có ổn không?” Bên cạnh có một người đi đến, mặc một cái ao thun chùm đầu, nhìn không rõ mặt mũi.
“Tôi không sao.”Tống Tiến Hải hua tay, “Không cần lo cho tôi.”
Người đó liền nhoẻn miệng lên, đột nhiên thò tay ra đánh vào gáy của anh một phát.
Tống Tiến Hải hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì, liền ngất lịm đi.
Người đàn ông đó giả dạng như không hề có chuyện gì xảy ra, vác cánh tay anh lên, dường như đang chăm sóc người bạn đang say rượu vậy, xoay người rời khỏi.
…
Hạ Vũ Yến ngột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trên trán còn có chút mồ hôi, toàn thân đều lo sợ bất an.
“Sao vậy? Em không sao chứ?” Lục Nghệ Văn hết cả hồn, nhưng cũng lập tức phản ứng kịp, đứng dậy rót một ly nước nóng cho cô, lấy một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
“... Không sao, cám ơn.” Hạ Vũ Yến uống một ngụm nước, cô lắc đầu, lồng ngực của cô còn đang nhấp nhô dữ dội.
“Những thứ đó đều là mơ thôi, đừng sợ.” Lục Nghệ Văn đau lòng nhìn bộ dạng bị làm cho khiếp sợ của cô, “Em mơ thấy thứ gì không tốt sao?”
“Không, không sao, không sao cả.” Hạ Vũ Yến lắc đầu, hướng vế hắn mỉm cười.
Lục Nghệ Văn gật đầu một cách bất lực, thò tay ra sờ tóc của cô, trao cho cô sự an ủi lớn nhất.
Hạ Vũ Yến vỗ ngực nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn tối mịt mù.
Điều này khiến cô càm thấy càng ngày càng bất an.
….
Khi Tống Tiến Hải tính dậy liền cảm thấy đầu óc nặng nề nhưng đôi chân lại phiêu diêu vô cùng, cảm giác khó chịu khi say xỉn đã hoàn toàn dồn lên hết tất cả.
Anh lắc đầu thử giữ sự tỉnh táo cho mình, nhưng đầu lại càng đau nhức hơn nữa.
Cũng từ đó mà anh mới phát hiện mình đang trong trạng thái không được tự do.
Chỉ cần anh động đậy, thì dây xích đang khóa anh lại bén phát ra tiếng kêu.
Anh nhìu chặt mày lại, nhanh chóng chấp nhận sự thật mình đã bị xích lại, nhanh chóng ngước đầu nhìn xung quanh.
Nhưng ngoài bóng tối và trống trải ra thì không hề có gì cả.
Lúc này cửa chợt bị mở ra, người đàn ông mặc áo thun chùm đầu đó đi vào.
Tống Tiến Hải chỉ có thể nhìn thấy cằm và nụ cười trên môi của hắn.
“Ngươi là ai? Tại sao lại bắt cóc ta?” Tống Tiến Hải nhíu chặt mày nói.