Phạm Tiểu Vân cũng đã bị đả kích cực lớn.
Cơn ác mộng mấy năm trước, lại không phải do Hạ Vũ Yến làm ư?
Người mà cô luôn căm ghét tận xương tủy suốt mấy năm, lại đột nhiên có một ngày thông báo cho cô cô đã nhầm lẫn rồi ư?
Cảm xúc của Phạm Tiểu Vân có chút phức tạp.
Không biết nên khóc hay nên cười đây.
Thì ra người mà luôn luôn muốn hãm hại cô, luôn luôn không phải Hạ Vũ Yến, mà là Giang Mỹ Linh.
Thì ra Giang Mỹ Linh đã ôm ấp âm mưu hãm hại cô từ lâu lắm rồi.
Phạm Tiểu Vân cười to tiếng một cách mỉa mai.
Cô liền muốn gọi điện cho Lục Nghệ Văn ngay trong vô thức, nhưng ngón tay của cô sau khi ấn bàn phím điện thoại xong thì liền nhanh chóng tắt điện thoại đi.
Không được, không thể gọi cho Lục Nghệ Văn.
Đợi đã!
Phạm Tiểu Vân đột ngột nhớ ra chuyện gì.
Chẳng lẽ,,, Hạ Vũ Yến còn chưa chết ư?
Ngón tay của Phạm Tiểu Vân lướt trên trang giấy.
Nếu Lục Nghệ Văn biết được chân tướng của sự việc, thì chắc hắn sẽ dắt cô đi gặp Hạ Vũ Yến.
Dù cho sự thật là như vậy, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể làm vậy được.
Đối với cô mà nói, sự tồn tại của Hạ Vũ Yến khiến người khác phải chán ghét như vậy, không thể tùy tiện bỏ qua cho cô ta được.
Phạm Tiểu Vân để đống tài liệu về lại chỗ cũ.
Cô hít thở sâu nhiều lần, mới có thể quyết tâm cầm điện thoại lên gọi.
Và số điện thoại mà cô gọi đến, không phải là người khác, đó chính là Giang Mỹ Linh.
Giang Mỹ Linh nhanh chóng nghe điện thoại, giọng nói vừa kích động vừa vui mừng: “Tiến Hải ca ca!”
“Là tôi, Phạm Tiểu Vân.” Phạm Tiểu Vân nhẹ nhàng nói.
“Cô gọi đến để làm gì?” Giọng nói của Giang Mỹ Linh đột ngột trở nên sắc bén lại.
“Tôi muốn hợp tác với cô.” Phạm Tiểu Vân nói, “Cô đừng lo, chuyện của hai chúng ta sau này sẽ tính tiếp.”
Hợp tác ư?
Đây là trò đùa mới mẻ nào thế này?
Cô ta và Phạm Tiểu Vân đã trở mặt triệt để rồi, bây giờ lại nói với cô ta là Phạm Tiểu Vân muốn hợp tác cùng cô ta ư?
Giữa hai người họ có gì hay để hợp tác chứ?
Giang Mỹ Linh cười khì nói: “Phạm Tiểu Vân, cô lại đang mưu tính chuyện gì nữa?”
“Tôi nghi ngờ Hạ Vũ Yến còn chưa chết.” Phạm Tiểu Vân cũng không thèm nói nhiều với cô ta, đi thẳng vào vấn đề, “Còn việc mà trước kia cô đã từng nói, tôi cũng đã biết được rồi, nhưng tôi bây giờ không hề có hứng thú gì với cô, cho nên so với cô, Hạ Vũ Yến mới là sự tồn tại đáng lo hơn.”
Cái gì?
Hạ Vũ Yến còn chưa chết ư?
“Sao cô lại biết được?” Giang Mỹ Linh nói, “Lúc trước do cô chính mắt chứng kiến cô ta nhảy lầu cô mà.”
“Tôi không hề nói dối cô, tỷ lệ sống sót của Hạ Vũ Yến chắc phải đạt đến 90%,” Phạm Tiểu Vân nói, “Cô cũng phải nhận biết rõ thứ tự trước sau có được không? Bây giờ điều quan trọng nhất là giải quyết Hạ Vũ yến mới phải.”
“Nhưng tôi không thể tin được là cô ta không chết.” Giang Mỹ Linh nói, “Sao cô ta có thể không chết được? Đó rõ ràng là lầu sáu đó.”
“Nếu tìm người thay thế, thì điều đó hoàn toàn có khả năng đấy.” Giang Mỹ Linh nói, “Rất có khả năng có người giúp đỡ cô ta chạy trốn rồi, và thi thể mà chúng ta thấy qua là giả.”
Giang Mỹ Linh nhíu chặt mày lại.
“Có muốn hợp tác hay không thì cô cũng cho tôi câu trả lời dứt khoát đi.” Phạm Tiểu Vân thờ ơ nói, “Tôi đã buông xuôi thù hận rồi, thì cô còn lo sợ gì nữa?”
Giang Mỹ Linh cắn chặt môi, do dự một hồi lâu mới đồng ý: “Được.”
Gác máy xong, Phạm Tiểu Vân nhìn vào đống tài liệu đó, trong lòng trống trải vô cùng.
Lần cuối cùng rồi, lần này nhất định phải tận mắt nhìn thấy Hạ Vũ Yến chết thì cô ta mới yên tâm được.
Xin lỗi nha, Hạ Vũ Yến.
Dù cho cô không phải là hung thủ của chuyện đó, nhưng cô lại là hung thủ cướp mất Lục Nghệ Văn.
Cô ta đã mất hết tất cả rồi.
Hạ Vũ Yến ngay đến hạnh phúc còn lại trong nửa sau cuộc đời của cô ta cũng không thể phá hủy được.
…
“Hôm nay cảm thấy có đỡ hơn không? Đứa bé có đạp phá em không?” Lục Nghệ Văn mang theo giỏ trái cây đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Vũ Yến đang nằm xéo trên giường xem tivi, ánh mắt hắn liền dịu hẳn lên.
“Ừ.” Hạ Vũ Yến chỉ trả lời một tiếng ừ.
“Vậy thì tốt rồi, anh đã mua trái cây mà em thích nè.” Lục Nghệ Văn cười toe toét nâng giỏ trái cây lên, “Anh sẽ gọt cho em.”
Hạ Vũ Yến xoay đầu lại nhìn người đàn ông đang gọt trái chanh dây ấy, đột nhiên nói: “Anh có hối hận không? Bởi đây là đứa con của Tống Tiến Hải.”
“Không có gì phải hối hận hết.” Lục Nghệ Văn nói, “Anh bây giờ chỉ muốn em sinh đứa bé này ra một cách khỏe mạnh là được, anh sẽ cùng em nuôi nấng nó khôn lớn.”
Hạ Vũ Yến nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, cô lại có chút hoảng hốt.
Hắn bây giờ mỗi ngày đều qua thăm cô, dù cô có yêu cầu gì thì hắn cũng đều đáp ứng, tính tình của hắn càng giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trở nên dịu dàng hơn hẳn, dù cô có yêu cầu vô lí như thế nào thì hắn cũng mỉm cười nhận lời.
Nhiều lúc thậm chí cô cảm thấy dường như bản thân mình đang mơ thấy một giấc mơ đẹp, không bao lâu nữa thì sẽ tỉnh giấc, nhưng thế giới sau khi tỉnh dậy cũng sẽ là bộ dạng như cũ, không một ai tin tưởng cô, cô vẫn luôn cô đơn một mình.
“Đang nghĩ gì thế?” Lục Nghệ Văn nhìn bộ dạng thất thần của cô liền qua nắm lấy tay cô, nhưng khi nắm được hắn liền ra sức nhíu mày lại, “Sao tay em lại lạnh ngắt thế này?”
Sau đó hắn liền bắt đầu lải nhải nói những câu chuyện liên quan đến chú ý giữ ấm cho bà bầu.
Hạ Vũ Yến nghe thấy những lời quan tâm của hắn, nụ cười trên khóe miệng cô nhoẻn cao đến nỗi chính cô cũng không hề ý thức được.