Tiết Tuyết đi từng bước một tới gần, ánh hoàng hôn chiều tà làm cho dáng người của cô càng thêm tinh xảo, cô duỗi tay nâng gò má Tiết Nhu lên, nhẹ nhàng giúp cô ta lau nước mắt đi, đôi mắt trong giây lát liền cong lên thành hình trăng non, cô cười khẽ.
"Tiểu Nhu vì sao lại khóc, có phải có chỗ nào không hài lòng hay không?"
Cô bé sửng sốt, trước đây cô ta điều tra qua vị thiên kim tiểu thư này của nhà họ Tiết, phát hiện đối phương chỉ là một đứa con gái ngu xuẩn không có đầu óc, từ nhỏ lại không được cha mẹ yêu thương, chỉ cần làm nũng đáng yêu một chút là lập tức có thể làm cho đối phương mềm lòng, không nghĩ tới Tiết Tuyết sẽ hỏi ra một câu như vậy?
Tiểu Nhu còn không kịp trả lời câu hỏi ngoài ý muốn, gương mặt của Vân Như đã âm trầm xuống trước, bà ta là một người có ham muốn khống chế rất mạnh, ghét nhất là người khác không vừa lòng với sắp xếp của bản thân, vốn dĩ nhìn thấy nước mắt của Tiểu Nhu cũng không có gì, như bây giờ vừa nhìn lại liền thấy nó khóc cũng có chút quá mức, không biết còn tưởng rằng chính mình ép buộc dẫn nó từ bên ngoài về.
Vân Như tức khắc hừ lạnh một tiếng, giữ chặt tay của con gái đang giúp đối phương lau nước mắt, "Khóc cái gì mà khóc, được vào nhà họ Tiết hẳn là phải cười vui vẻ mới đúng, khóc thành như vậy chỉ sợ là không thích nhà họ Tiết này đi?"
Trong lòng Tiểu Nhu cả kinh, vội vàng co rúm lại mở miệng, "Không, con rất thích nhà họ Tiết, chỉ là do quá vui mừng nên mới khóc."
Giải thích như vậy có hơi gượng gạo, Vân Như trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, vừa nãy khi ở cô nhi viện còn cảm thấy rất đáng yêu, hiện tại so sánh với con gái của chính mình thì thực sự không tốt chút nào, bộ dạng giống như bị ức hiếp này là muốn cho ai xem.
"Được rồi, để quản gia mang nó đi xuống đi, thu xếp tốt một chút."
Vân Như vẫy vẫy tay, chú Vượng vâng một tiếng sau đó liền chuẩn bị dẫn bé gái đi, Tiểu Nhu không dám lại nói nhiều, trơ mắt nhìn Tiết Tuyết tiếp nhận túi xách từ trong tay Vân Như, dịu dàng tươi cười, Vân Như lại càng hỏi han ân cần đối với con gái hơn.
Bé gái hung hăng nắm chặt tay, cắn chặt răng.
Vân Như là một người phụ nữ rất dễ bị khơi gợi lòng nghi ngờ, chỉ cần nói hai ba câu nói mấu chốt là có thể nhấc lên vô tận ngờ vực trong lòng bà ta, chính mình tuyệt đối không thể bị bà ta ghét bỏ!
Đáy mắt của cô ta bắt đầu xuất hiện cảm xúc quỷ quyệt, nhưng mà cái này chỉ là một sự suy sụp nho nhỏ thôi, cô ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp uốn nắn lại!
Chạng vạng cha Tiết mới biết chuyện này ngược lại cũng không có nhiều lời, tiếng nói của ông ta ở trong nhà cũng không nhiều lắm, huống chi mẹ Tiết lại là một người cố chấp, ông ta chỉ cảm thấy cô bé kia lớn lên giống như búp bê Tây Dương, tính cách còn ngoan ngoãn đáng yêu, cũng không có nói thêm cái gì, lại thêm vài tiếng kêu chú dịu dàng nữa, cho nên quả thực có điểm thích cô ta.
Tiết Tuyết vẫn luôn yên lặng ăn cơm, tựa hồ căn bản không có phát hiện ra cô gái đến từ cô nhi viện đang cố ra vẻ thông minh, hình ảnh này rơi vào trong mắt của quản gia khiến ông càng thêm bất mãn.