Nhà họ Cơ đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, có thể nhiều đời tồn tại mà vẫn giữ vững được địa vị cùng tài phú, ngoại trừ việc rất ít tham dự vào những chuyện loạn thất bát tao bên ngoài ra, chính là dựa vào cách bồi dưỡng đời sau giống như nuôi cổ vương* ở thời cổ đại.
*Cổ vương: cổ: sâu độc, vương: vuaà vua của những loài sâu độc
Không lập con cả cũng không lập người có tài đức, chỉ cần là người có thể sống sót đến cuối cùng, hơn nữa còn là người tài năng nhất thì có thể kế thừa gia nghiệp.
Có đôi khi Cơ Vĩnh còn phải cảm ơn cái quy củ thối nát này, từ năm mười tuổi bị định là người thừa kế của nhà họ Cơ đến bây giờ, quy định đặt ra cho anh còn thú vị hơn trước kia rất nhiều.
Trường hợp ngày hôm nay thật sự là không đáng nhắc tới.
"Tiền đặt cược, lấy ra đi."
Cơ Vĩnh nhàn nhạt nói xong, hai thanh niên kia liền vỗ vỗ tay, người làm liền dâng lên một cái khay đặt chìa khóa cùng các loại giấy tờ chứng nhận, thiếu niên chẳng thèm ngó lấy một cái, tùy ý phất tay cho người ta thu lại.
"Tiểu vĩnh, tiệc sinh nhật năm nay đúng là làm lớn nhé, cậu có biết là vì cái gì không."
Thiếu niên nhuộm tóc vàng tên Cơ Minh nở nụ cười sáng lạn thật giống như người không rành thế sự, không hề nể nang ôm bả vai Cơ Vĩnh, ánh mắt không thể bỉ ổi hơn: "Còn chưa khai trai đi, hôm nay nhìn trúng thiên kim nhà nào thì nói ra, đêm nay anh em chúng ta chọn cho cậu một bữa tiệc tối đầy mỹ vị."
Thanh niên một đầu tóc đen, vô cùng cẩn trọng, giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi, thản nhiên nói.
"Coi chừng chạm vào về sau lại không thể buông được, cậu còn chưa biết hai ngày trước Cơ Minh lấy danh nghĩa của cậu để quyến rũ một cô nhóc tên Lãnh Sương, bây giờ thì hay rồi, ngày nào cũng bị đối phương gọi điện làm phiền."
Cơ Minh hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Dạ một cái, có chút chột dạ, "Cút, cút, cút, ai bảo anh lắm miệng, cái loại con gái như nhà giàu mới nổi này, tôi cũng chỉ chơi đùa chút thôi, làm sao có thể ở bên cô ta."
Thiếu niên nhếch môi, gương mặt lạnh lẽo.
"Dùng danh nghĩa của tôi?"
Tuy nói anh thích dùng mạng của mình để làm tiền đặt cược, thích thú nhìn dáng vẻ của mấy người anh em hao hết tâm tư nhưng chẳng chiếm được tý lợi lộc nào, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể dung túng cho hành vi của bọn họ.
Làm người thừa kế được chỉ định của nhà họ Cơ, trừ khi Cơ Vĩnh bỏ mạng, còn không lời nói và quyền hành của anh trong nhà họ Cơ chỉ đứng sau mỗi ông cụ Cơ, bởi vậy ngày thường những người này có thể tùy ý nói đùa nhưng tuyệt đối không dám vượt quá giới hạn.
Sắc mặt Cơ Minh lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng hai bên thái dương, vội vàng giải thích nói, "Thật ra cũng không thể trách tôi, con nhóc kia biết toi họ Cơ liền tìm cách bò lên người tôi, cô ta tưởng tôi là cậu, tôi vẫn chưa từng thừa nhận..."
"Tôi muốn một trung tâm thương mại dưới trướng của anh."
Giọng nói thiếu niên vô cùng trầm thấp, giống như một câu nói bình thường chẳng chút cảm xúc, nhưng Cơ Minh lại không dám nói gì thêm, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng.
"Vâng."
"Chuyện của cô gái kia cũng nhanh chóng xử lý cho sạch sẽ đi."
"Vâng.''
Khom người đáp lại, Cơ Minh hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Dạ ở bên cạnh xem diễn trò, người sau chẳng thèm quan tâm nhún nhún vai.
..................