Tiết Nhu cược cực kỳ dịu dàng, rất xinh đẹp- cũng cực kỳ ác độc, nhiều ngày trôi qua như vậy, cô ta đều một mực chờ đợi cơ hội này, trải qua khoảng thời gian quan sát, Tiết Tuyết chỉ là một người không hề có nguyên tắc, đối với người nào cũng là dáng vẻ bình dị gần gũi, có thể coi là tính kế một người như vậy thật sự quá đơn giản.
Nếu hôm nay đại tiểu thư của Tiết gia bị giam ở nhà, chỉ có mình cô ta được tham gia tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia nhà họ Cơ, tất nhiên cô ta có thể lấy được đãi ngộ của tiểu thư Tiết gia, được vô số người vây quanh.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng như thế thôi đã khiến cho Tiết Nhu không nhịn được mà muốn cất tiếng cười to.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng thở dài.
'Tuy không có camera, nhưng có ghi âm thì làm sao bây giờ?'
Tuy không thấy người đứng phía sau cửa, nhưng chỉ cần nghe được âm thanh mềm mại lại thanh sảng kia, liền không khó tưởng tượng ra chủ nhân của nó dịu dàng tốt đẹp thế nào.
Vẻ mặt Tiết Nhu thay đổi rõ ràng, nhìn cửa phòng ngủ chậm rãi bị đẩy ra, Tiết Tuyết quơ quơ điện thoại trong tay, hiện ra phần ghi âm trên màn hình, tươi cười có vẻ khó coi.
'Em gái, làm sao em có thể làm ra loại chuyện này.'
'Tiểu thư, cô ta vu oan cho tôi, bộ lễ phục này chính là cô ta tự mình cắt.'
Người giúp việc lập tức đứng sau lưng Tiết Tuyết, nhìn về phía Tiết Nhu mang theo oán giận: "Tuổi cô ta còn nhỏ mà đã có loại tâm cơ này rồi, về sau không biết còn biến thành người độc ác như thế nào, tiểu thư, không thể giữ cô ta lại trong nhà!'
Sau khi người giúp việc vừa đi, Tiết Nhu lập tức quỳ rạp xuống đất, nức nở khóc lóc, nước mắt rơi xuống cằm nhỏ đến trên thảm lông dê trắng muốt.
'Vì sao lại làm chuyện này?' Tiết Tuyết nửa ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt tóc dài của Tiết Nhu, dọc theo đuôi tóc đụng đến đốt xương sống, đốt ngón tay lưu luyến ở nơi này, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm.
Cô còn nhớ rõ ở kiếp trước, cô đã bị Tiết Nhu dùng giày cao gót dẫm đến không thể đứng lên nổi, một đời này lại dễ dàng bị bại lộ điểm yếu trước mặt cô như thế, chỉ cần dùng lực một chút thôi, nhất định nơi này sẽ vỡ vụn, cô ta cũng sẽ giống như cô, mãi cho đến lúc chết cũng chỉ giống như loài bò sát trên mặt đất.
Tuy Tiết Nhu cảm thấy chỗ xương sống tê dại mang đến cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cô ta chỉ lo làm bộ làm tịch khóc rống lên, muốn để cho Tiết Tuyết đồng tình với mình.
Không phải chỉ là một người đơn thuần thôi sao, chỉ cần cô ta có thể rơi nhiều nước mắt một chút, khóc nhiều một chút, hối hận một chút, Tiết Tuyết vẫn sẽ tha thứ cho cô ta thôi.
Thật không dễ dàng gì mới kìm nén được kích thích trong lòng, cuối cùng Tiết Tuyết cũng chậm rãi thu tay, đỡ lấy bả vai em gái.
'Em thực sự có thể đồng ý với chị, lần sau không làm loại chuyện này nữa sao?'
'Em cũng không dám, chị, chị tin tưởng em...'
Tiết Nhu khóc đến nước mắt giàn dụa, vẻ mặt đều là nước mắt và nước mũi, Tiết Tuyết nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi thở dài.
'Được rồi, vậy lần này chị sẽ không nói cho mẹ biết, nhưng... em gái, có thể đồng ý một chuyện với chị không?'
Ánh mắt của Tiết Tuyết rõ ràng dịu dàng lại dễ gần, không biết vì sao, Tiết Nhu lại chỉ thấy sau lưng lạnh toát, nhưng cô ta không có lựa chọn nào khác.
'Được.'