• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ha ha, nói đến cùng vẫn là tham lam đi, con người chính là như vậy, ăn uống no đủ liền nghĩ muốn theo đuổi những thứ cao hơn, rõ ràng chính mình đã có được thân phận cao quý, lại vẫn còn yêu cầu xa vời phú quý hơn nữa, hôm nay chỉ mới bị kích thích hai câu, đã nghĩ đến chuyện không từ thủ đoạn để cho con gái của mình hiến thân.

Người mẹ như thế, thật đúng là vẫn chán ghét như trước đây.

'Con biết rồi, mẹ.'

Nhàn nhạt đáp lại một câu, Tiết Tuyết vẫn chẳng buồn phản bác lời nói của đối phương, dù sao cô không có cách nào đánh thức một người đang chìm trong giấc mộng phú quý của mình.

Không hài lòng với loại thái độ ứng phó này của con gái, nhưng Vân Như cũng không dám tiếp tục bức bách, dù sao Tiết Tuyết cũng là một tay ông cụ Tiết nuôi dưỡng, không nên tiếp tục giáo huấn, còn chưa tới phiên bà nói thêm điều gì, suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầy khiến cho bà ta càng thêm nóng giận.

Chú Trần vẫn yên lặng lái xe đã sớm bất mãn trong lòng, trên mặt lại chưa từng lộ ra chút nào.

Thật là, không trách được năm đó ông cụ Tiết bất mãn với người con dâu này nên mới đưa cháu gái đến bên cạnh để tự mình dạy bảo.

Cứ thấy lợi là ham như vậy, thậm chí muốn để cho con gái dùng thủ đoạn hạ mưu làm tổn hại đến hạnh phúc của cô, thật sự là việc mà một người mẹ nên làm sao?

Cho dù là dùng loại phương pháp này gả vào nhà họ Cơ, về sau cũng sẽ bị nhà người ta khinh thường mà thôi, cả đời đều sẽ không được hạnh phúc.

Ngay cả một người tài xế như ông cũng đều có thể bấm đốt ngón tay để suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ Tiết phu nhân lại không rõ? Chỉ sợ hai mắt vẫn luôn bị lợi ích che đậy, căn bản không để hạnh phúc của con gái ở trong mắt? Quả thực quá đáng giận rồi, may mà tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông cụ Tiết, nếu như được người mẹ như thế này dạy bảo, kia mới thật sự là bị hủy hoại.

Mãi cho đến khi hai người xuống xe, Tiết Tuyết vẫy tay chào một tiếng mới vào cửa, Vân Như còn hừ lạnh một tiếng, tận tình phát tiết bất mãn trong lòng.

Dừng xe ở trong ga ra, lái xe tự nhiên im lặng xuống, suy tư một lát sau đó bấm điện thoại gọi tới một dãy số.
'Lão gia tử, hôm nay...'

Âm thanh của chú Trần thấp dần vào biến mất theo làn gió.

Bên kia Vân Như vừa mới vào cửa, liền nghe thấy một âm thanh vừa ngọt ngào lại mang theo khiếp đảm.

'Mẹ, người đã về rồi?'

Mẹ? Quản gia và người hầu ở bên cạnh nhìn về phía bé gái còn đang chớp đôi mắt to, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Đáng chết, đứa con gái mang từ cô nhi viện này về sao chẳng biết xấu hổ như thế!

Vân Như cũng sửng sốt trong giây lát, tươi cười trên mặt Tiết Tuyết càng sâu thêm vài phần.

Đón nhận ánh mắt của người ngoài, bé gái lập tức trở nên hoảng hốt lo sợ, giống như phạm phải tội lớn ngập trời gì đó.

'Thực xin lỗi, dì... Con, con chỉ cảm thấy dì đặc biệt hòa ái dễ dần, quả thực giống như người mẹ trong mỗi giấc mơ của con, cho nên mới gọi như thế, con, con không nên như thế... Thực xin lỗi, là lỗi của con, đều là lỗi của con, con không nên tự chủ trương như thế.'

Bé gái vừa nói vừa than thở khóc rống lên, giống như chịu kinh hãi gì đó, lông mi cong cong tràn đầy nước mắt, khiến cho người ta nhìn vào mà thấy đau lòng.

Vân Như nhìn bé gái, trong lòng chẳng có lấy chút đồng tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK