“Nhưng nói đi phải nói lại, cháu thật sự có chút giống bố cháu.
Đối mặt với bao nhiêu tên lưu manh như vậy mà không chịu thua”.
Trên mặt Hà Chấn Nam lộ ra nụ cười thích thú.
Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.
Hà Chấn Nam hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Dật hỏi: “Lâm Dật! Cháu còn nhớ kẻ đã bắt cóc cháu năm đó có bộ dạng như nào không?”
Mặc dù biết là hy vọng rất mong manh nhưng Hà Chấn Nam vẫn muốn thử xem có thể tìm được tên bắt cóc đáng hận đó không, để sự việc có thể được đưa ra ánh sáng.
“Lúc đó cháu vẫn còn nhỏ nên làm gì có ấn tượng gì ạ? Từ lúc bắt đầu cháu có thể nhớ được chuyện thì cháu đã ở nhà hiện tại của mình rồi.
Nếu như không phải bố mẹ đẻ tìm thấy cháu thì cháu cũng không biết chuyện này”.
Lâm Dật nói với sắc mặt bất đắc dĩ.
“Haizz! Thật đáng tiếc, thật sự không muốn tha cho tên bắt cóc đó, muốn bọn chúng phải chịu tội trước pháp luật”.
Hà Chấn Nam nói với ngữ khí nghiêm khắc.
“Thôi được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.
Chuyện ngày hôm nay chú sẽ giải quyết giúp cháu.
Cháu và bạn của cháu không sao nữa rồi.
”
Hà Chấn Nam vỗ vào vai của Lâm Dật rồi đi ra ngoài căn dặn: “Điều tra kỹ cho tôi mấy tên làm loạn ở trong KTV.
Mấy phần tử làm nguy hại cho xã hội này không được tha cho kẻ nào”.
Đội trưởng gật đầu rồi kèm theo nụ cười: “Rõ!”
“Kết quả xử lý sự việc nhất định phải báo lại cho tôi.
Nghe kỹ đây, bất luận đối phương có lai lịch thế nào, có ai chống lưng thì vẫn phải nghiêm khắc xử lý”.
Hà Chấn Nam nhìn chằm chằm vào đội trưởng mập mập kia, lời nói vô cùng sắc bén.
Lâm Dật ở bên cạnh nhìn, cảm thấy người chú người mình thật uy phong.
Mấy người anh em của Lâm Dật vừa được thả ra, mặc dù họ không phải chịu trách nhiệm gì nhưng mặt mũi ai nấy đều sưng đỏ tím bầm.
Điều này khiến Lâm Dật có chút đau lòng.
Sau khi mấy người nhìn thấy Lâm Dật thì lập tức chạy tới hỏi han: “Lâm Dật! Cậu chậm quá đấy! Chúng tớ còn lo là cậu có xảy ra chuyện gì bất trắc không nữa?”
“Không đâu không đâu! Chẳng phải là tớ vẫn bình an vô sự sao”.
Lâm Dật cười, nói.
Trương Dương thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ vai Lâm Dật một cái, nói: “Lâm Dật! Tớ biết là chuyện ngày hôm nay khiến cậu hiểu nhầm em gái tớ.
Nhưng nếu như không phải là con bé giúp thì chúng ta chưa chắc đã ra được đâu”.
Lâm Dật cảm thấy có chút bất ngờ, hỏi: “Ý cậu nói đến Lăng Tiêu Tiêu à?”
“Đúng vậy! Nếu không thì mọi chuyện không giải quyết dễ dàng như vậy đâu.
Cậu của Tiêu Tiêu làm việc ở đây, cậu của con bé sắp xếp cho chúng ta được ra ngoài đấy”.
Lâm Dật không hề nói gì.
Lúc này, có mấy cô gái xuất hiện ở trước cổng cục Cảnh sát.
Người đi đầu là Lăng Tiêu Tiêu, ở bên cạnh là Triệu Mẫn và Anna.
Đúng như trong dự liệu, lúc đám Triệu Mẫn nhìn thấy Lâm Dật thì biểu cảm không vui vẻ chút nào.
“Đúng là đồ khốn! Tiêu Tiêu, sao cậu phải làm người tốt thả đám người này ra làm gì”.
Triệu Mẫn không khách khí mà nói, tiếp đó còn nhìn Lâm Dật với ánh mắt căm hận.
Hôm nay cô ta định để Vương Ca dạy cho đám người này một trận, tiếc là đến cuối cùng thì không được như ý nguyện.
“Yên tâm đi! Bọn chúng đã gây chuyện thì Vương Ca nhất định sẽ không tha cho bọn chúng đâu”.
Anna ở bên cạnh cũng phụ họa vào, trên mặt còn mang theo biểu cảm đắc ý.
“Đủ rồi đấy, chuyện đã như này rồi mà các cậu còn nghĩ nó chưa đủ lớn sao?” Lăng Tiêu Tiêu nói với mấy người kia một câu rồi đi về phía Lâm Dật.
“Chuyện này cậu chỉ cần xin lỗi một câu là được”.
Lâm Dật nhìn Lăng Tiêu Tiêu mà không hề nhúc nhích.
“Bất luận nói thế nào, nếu như lần này không phải nhờ cậu tôi thì cậu đừng nghĩ mình được ra khỏi đấy.
Là một người con trai, xin lỗi con gái cũng không có gì to tát cả.
Nếu như cậu cảm thấy chúng tôi đi hát với các cậu mà làm tốn tiền của cậu thì tôi có thể trả lại số tiền đó cho cậu”.
Lăng Tiêu Tiêu từ trong túi lấy ra một nghìn tệ rồi đập thẳng vào mặt Lâm Dật.
“Nhanh lên! Mau xin lỗi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi”.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Sắc mặt của đám Trương Dương đều đỏ ửng, họ đều nắm chặt tay.
Rõ ràng là đám Triệu Mẫn gây chuyện nhưng sao giờ lại bắt Lâm Dật phải xin lỗi.
Nhưng bọn họ cho rằng Lăng Tiêu Tiêu cứu bọn họ ra nên tự biết mình đuối lý, vì vậy mà không dám mở miệng.
Lâm Dật nhìn mấy đồng tiền dưới chân mình mà không nói gì.
Kể cả là hiện giờ cậu có tiền rồi nhưng cũng không thể chấp nhận được việc làm cầm tiền đập lên mặt người khác như vậy.
Có thể dùng nhiều cách để phát huy tác dụng của tiền nhưng chỉ có một việc duy nhất không thể đó là dùng nó để làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác.
Lâm Dật cúi người xuống rồi nhặt đồng tiền ở trên đất.
Hành động này khiến Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy rất không vừa ý.
Trong mắt cô, người nhặt những đồng tiền như này, đúng là đê tiện đến cực điểm rồi.
“Lâm Dật! Cậu…” Trương Dương nói với giọng bất lực.
Lâm Dật dùng tay lau đồng tiền rồi tiện tay đưa cho Trương Dương, nói: “Cậu cầm lấy số tiền này, tớ còn có việc tớ đi trước đây.
Các cậu không cần đi cùng đâu”.
Lâm Dật không quay đầu lại mà rời đi luôn.
“Đúng là đồ vô dụng, loại đàn ông này đúng là mất mặt”.
Triệu Mẫn nói một câu châm biếm, lúc này cũng không thèm để ý xem bọn họ có xin lỗi bọn mình không.
Theo như cô ta thấy, dáng vẻ vô dụng của Lâm Dật khiến cô ta chẳng còn hứng thú đi chửi mắng hay bắt nạt nữa.
Còn Lăng Tiêu Tiêu lúc này thì đờ đẫn nhìn bóng dáng Lâm Dật rời đi.
Không biết tại sao, cô lại cảm thấy ánh mắt ban nãy mà Lâm Dật nhìn cô thật sự rất kỳ quái.
.
Danh Sách Chương: