Năm rưỡi chiều trong tòa nhà lớn của tập đoàn Lâm Khê của thành phố Nam Đô.
Đã là lúc tan làm nhưng đèn trong tòa nhà vẫn sáng bừng, nhân viên trong tập đoàn đều đang bận túi bụi.
“Từ lúc nào mà công ty chúng ta lại đi lấy cái mảnh đất hoang ở Bắc Hoàn vậy? Còn ba công ty cùng khai phá nữa, trận này lớn quá ha”.
Một số nhân viên không rõ được chân tướng sự việc khi nhìn thấy tài liệu không ngừng được chuyển đến thì lẩm bẩm nói với nhau.
“Không biết nữa, tổng cộng chưa đến hai trăm mẫu, từ lúc nào mà công ty mình lại đi lấy mảnh đất thấp hơn nghìn mẫu vậy, có phải xây dựng bệnh viện hay trường học gì không, nếu không thì hoàn toàn không có giá trị đầu tư”.
Một nhân viên văn thư phân tích.
“Ha ha! Cậu nói đúng rồi, nghe nói mảnh đất đó hợp tác với đại học Nam Lâm xây dựng khu trường mới, còn xây dựng cả tòa nhà nghệ thuật và phòng nhạc lớn, đều xây dựng theo địa chất Nam Đô, là dự án đầu tư lớn đấy”.
Một người biết sự việc nhưng không muốn để lộ danh tính, nói.
Tập đoàn Lâm Khê là tập đoàn bất động sản xếp hạng lớn trên toàn quốc, những dự án họ nhận đều là xây dựng khu mới của thành phố nào đó và những kết cấu mang tính biểu tượng.
Nhưng dự án xây dựng trên mảnh đất có diện tích nhỏ như này là lần đầu tiên họ làm.
“Hơn nữa tối nay sếp tổng Lợi hình như còn mời những người phụ trách dự án lần này đến nhà hàng Bách Hoa tổ chức tiệc gì đó.
Nếu như chỉ là công trình xây dựng khu trường học mới thì cũng không đến mức được Quách tổng coi trọng vậy chứ nhỉ?” Có người đang lật xem tài liệu, không đồng ý lắm với cách nói của người nói trước đó.
“Đúng vậy! Tập đoàn của chúng ta nhiều năm nay đều không có hoạt động nào lớn vậy! Lần trước, khi mà dự án còn chưa bắt đầu thì đã triệu tập người phụ trách đến để chúc mừng, hình như là xây dựng đại sảnh cấp quốc gia ở Ma Đô vào năm năm trước.
Đại sảnh đó chuyên để tiếp đón những lãnh đạo cấp cao của ngoại quốc, lẽ nào lần này…” Nói đến đây, tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào nữ nhân viên trẻ tuổi.
Tất cả đều với vẻ mặt tỉnh ngộ, sau đó là với biểu cảm như muốn nói ‘À, tôi hiểu rồi’.
Tiếp đó là sự ngưỡng mộ một cách điên cuồng.
“Mẹ kiếp! Trước đó khi nhận được tài liệu của dự án này, tôi còn tưởng rằng đó là công trình nào bị bỏ quên cơ nên cũng chẳng để ý.
Sớm biết vậy thì tôi đã chủ động nhận rồi, những dự án bên cạnh kết thúc rồi thì còn có thể có được chút lợi…Hàng trăm triệu đấy”.
“Đúng vậy! Nếu thật sự đúng như tiểu Đông suy đoán thì bữa tiệc lần này sẽ có rất nhiều lãnh đạo tầm cỡ tham gia, bên cạnh họ cũng sẽ có rất nhiều con cháu cán bộ cấp cao.
Hối hận thật đấy…” Lúc này phòng tài vụ lại yên tĩnh lạ thường trong những tiếng tiếc nuối của mọi người.
Tập đoàn Lâm Khê là công ty niêm yết, còn phòng tài vụ là phòng ban quan trọng của tập đoàn.
Những ai ra vào đây đều phải nhận diện khuôn mặt, ai nấy đều là người tài giỏi trong lĩnh vực tài chính.
Mặc dù số lượng không nhiều nhưng bất cứ ai cũng đều có quyền hành trong tập đoàn.
Phòng tài vụ nắm trong tay những bí mật quan trọng của tập đoàn.
Phó tổng giám sát của phòng tài vụ là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Cô ta trời sinh tính kiêu ngạo và thanh cao.
Cô ta mặc váy đồng phục màu đen, đeo kính vành đen, sắc mặt như núi băng ngàn năm, bình thường rất kiệm lời khiến người ta có cảm giác cô độc kiêu ngạo, hơn nữa đều có cảm giác không dễ đến gần.
Lúc này cô ta đang ngồi trước bàn văn phòng phó tổng giám sát, dùng tay nâng gọng kính lên rồi lạnh lùng nói với tám nhân viên phòng tài vụ: “Chắc là mọi người đều biết rồi.
Lần này tập đoàn sẽ có một hoạt động lớn ở công trường phía Bắc Hoàn.
Theo như quy định của công ty thì chúng ta phải cử ra hai nhân viên tài vụ vào công trường để cùng với tổng giám sát tài vụ của tập đoàn Vinh Nghiệp giám sát tất cả quy trình của các hạng mục thanh toán đồng thời phải kịp thời báo cáo lại với công ty”.
“Hơn nữa theo như điều lệ thì chúng ta sẽ sắp xếp một nhân viên có kinh nghiệm dẫn theo một nhân viên ít kinh nghiệm vào đó để thực tập và học hỏi kinh nghiệm giám sát và quản lý tài vụ”.
“Nhưng lần này tình hình lại khác trước, nhìn nhận từ việc Quách tổng coi trọng dự án lần này nên nhân viên không đủ kinh nghiệm thì hoàn toàn không thể đảm nhận công việc lần này.
Để bảo đảm không xảy ra sơ suất gì, tôi quyết định, lần này sẽ do tôi đích thân đến công trường phụ trách giám sát quản lý tài vụ, những người khác ở lại công ty làm tốt trách nhiệm của mình, bất cứ lúc nào cũng phải phối hợp với tôi làm tốt công việc ở công trường, mọi người có hiểu không?” Lợi Ni thản nhiên nói, đồng thời tỉ mỉ quan sát phản ứng của một vài nhân viên.
Đặc biệt là nhân viên thực tập mới đến, Lăng Tiêu Tiêu.
Trong lòng mọi người đều rõ nhưng không nói gì nhiều.
Lợi Ni tầm hơn hai mươi tuổi đã làm việc ở công ty tài chính nhưng làm đến bây giờ vẫn là chức phó.
Trong lòng những người ở đây đều rõ, cô ta vẫn luôn đợi cơ hội như này để tham gia vào dự án công trình lớn của công ty, lấy được số lượng lớn tài khoản vốn lưu động thì mới có tư cách trực tiếp đến tìm Quách tổng và nói đến chuyện thăng chức từ phó lên chính.
“Lăng Tiêu Tiêu! Cô là người mới, tôi sắp xếp như vậy, cô không có ý kiến gì chứ?” Thấy không có ai nói gì nên Lợi Ni rất hài lòng với điều này, lập tức ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu Tiêu đang vô cùng căng thẳng.
“Dạ, tôi không có ý kiến gì ạ”.
Lăng Tiêu Tiêu vội nói.
“Ừm! Vậy thì tốt”.
Lợi Ni gật đầu, nói: “Cô là thực tập sinh mới vào công ty, văn phòng chủ tịch làm theo quy tắc trước đây nên mới cho cô chức danh giám sát tài chính.
Nhưng họ không hiểu về tình hình thực tế của công trường, đợi sau khi tôi đi mà có người đến hỏi thì cô cứ giải thích cho họ, nói là năng lực của cô chưa đủ nên đã chủ động từ bỏ chức này rồi.
Cô hiểu chứ?” “Dạ hiểu rồi ạ…” Lăng Tiêu Tiêu cắn môi, thấp giọng đáp.
“Hiểu được là tốt, đợi lát nữa sau khi mọi người tan làm thì Lăng Tiêu Tiêu thu dọn văn phòng một chút, sau đó cô cũng đọc kỹ những báo biểu tài vụ của dự án này.
Đợi lát nữa tôi phải đến nhà hàng Bách Hoa tham gia bữa tiệc của tập đoàn.
Đợi lúc tôi về sẽ phải báo cáo tỉ mỉ tình hình thực tế của dự án này cho tôi, tôi sẽ không xem lại nữa.
Mọi người tan họp đi”.
Lợi Ni đập bàn nói, lúc này mọi người liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Lăng Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ không nhúc nhích, đợi sau khi mọi người rời khỏi thì thu dọn lại văn phòng.
“Không biết là mọc đâu ra loại người này, vừa vào công ty đã muốn cướp tư cách giám sát công trình của sếp tổng Lợi.
Cũng không nhìn xem mình có sức như nào, đúng là chán sống rồi mà”.
Một nhân viên tài vụ vẫn chưa ra khỏi cửa liền đi sát bên cạnh Lợi Ni, nói với giọng nịnh nọt.
“Đúng vậy! Đoán chừng cũng là người thân của nhân viên nào trong văn phòng đây, chắc là không muốn làm nữa nên mới dám vượt mặt sếp tổng Lợi- người giám sát công trình vô cùng quan trọng.
Sếp Lợi của chúng ta cũng dễ tính thật đó, nếu là tôi thì sẽ cho con bé ngu ngốc đó cuốn xéo luôn, còn giữ ở phòng tài vụ làm gì, chê chúng ta ở đây nhiều người nhàn hạ quá sao?” “Ha ha, trẻ tuổi mà, chắc phải nhận được mấy bài học thì mới hiểu chuyện được.
Sau này những việc vặt của mọi người đều không phải làm nữa, giao cả cho Lăng Tiêu Tiêu đi.
Chẳng phải cô ta thích làm tài vụ sao, vậy để cô ta làm cho sướng đi”.
Nghe thấy phía sau nói những lời châm biếm và đàm tiếu mà họ không để ý mình có nghe thấy không, Lăng Tiêu Tiêu ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt đến nỗi ửng đỏ.
“Công việc này là Lâm Dật khó khăn lắm mới giúp được mình, bất luận người khác nói gì thì mình đều phải nỗ lực làm việc, nhất định không được phụ sự kỳ vọng của Lâm Dật”.
Lăng Tiêu Tiêu đang thầm nghĩ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
“Alo! Lâm Dật! Sao anh lại gọi điện thoại đến vậy?” Lăng Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, gượng cười nghe điện thoại.
“Ừm! Cô tan làm chưa?” Lâm Dật hỏi.
“Em tan rồi nhưng có lẽ phải tăng ca một lúc.
Sao vậy, anh tìm em có chuyện à?” Lâm Dật có thể chủ động gọi điện thoại cho mình, Lăng Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy rất vui.
“Sao mới đi làm ngày đầu đã phải tăng ca rồi.
Lát nữa không rảnh sao, tôi muốn mời cô ăn cơm”.
Lâm Dật có chút nghi hoặc.
Lăng Tiêu Tiêu là giám sát tài chính mà mình chỉ định, lúc này phải đang trên đường đến nhà hàng Bách Hoa dự tiệc chứ, sao vẫn còn tăng ca ở văn phòng…” “Nhưng…” Lăng Tiêu Tiêu nhìn báo biểu tài vụ dày cộp trước mặt, do dự nói: “Có lẽ em phải tăng ca rất muộn, hơn nữa anh giới thiệu cho em công việc tốt như vậy, nếu mời thì phải là em mời anh ăn cơm mới đúng, anh xem tối mai được không? Tối mai có lẽ em không bận, anh muốn ăn gì thì nói với em, em mời anh”.
“Bận thế sao?” Lâm Dật quay đầu sang nhìn Lâm Huy đang gọi điện, ngẫm nghĩ lát rồi nói: “Vậy được, cô cứ làm việc đi, làm xong thì gọi cho tôi, tôi mời cô ăn đêm”.
-----------------------
.
Danh Sách Chương: