Mục lục
Siêu Đại Gia Trong Trường Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Ai, ai không trả tiền chữa bệnh? Các ông thuộc đơn vị nào, sao vừa đến đã nói vớ vẩn rồi.

"

Ngũ Huệ Mẫn lập tức nóng nảy, cô ta ngăn cản ba người trung niên phía trước với vẻ mặt không hài lòng.



"Bộ phận Kiểm tra Kỷ luật của Sở Giáo dục thành phố, đây là giấy chứng nhận của tôi.

"

Người đàn ông trung niên lấy giấy chứng nhận ra cho mọi người trong phòng xem.



"Đưa tôi xem có phải giả mạo hay không? Lãnh đạo Cục Y tế còn chưa tới, Cục Giáo dục làm sao có thể đến nhanh như vậy được.

"

Ngũ Tuệ Mẫn giật giấy chứng nhận của người đàn ông trung niên, sau đó cô ta nghi ngờ đứng dậy quan sát.



Vẻ không hài lòng xuất hiện trong mắt người đàn ông trung niên.



Đồng thời Ngũ Tấn cũng thản nhiên hỏi: "Các ông nhận được báo cáo của ai? Ngay cả người của Cục Y tế cũng chưa tới điều tra rõ ràng, các ông có phải vội vã quá rồi không?"

"Nếu có bất kỳ ý kiến nào về cuộc điều tra này, thì có thể trực tiếp khiếu nại lên Văn phòng thành phố.

Lâm Huệ, hiện tại chúng tôi muốn hỏi bà ba vấn đề.

Đây là chứng cứ cho cuộc điều tra, mong bà hãy trả lời chi tiết và trung thực.

"

Người đàn ông trung niên trực tiếp đi qua Ngũ Tấn rồi hỏi thẳng Lâm Huệ.




"Đầu tiên, trước khi chuyển vào viện điều dưỡng, bà có biết về chi phí ở đây không?"

Lâm Huệ nghe vậy thì vội vàng phủ nhận: "Tôi thậm chí còn không biết viện điều dưỡng này là nơi nào nữa, đều do người thân kia của tôi nhất quyết đưa tôi đến đây, cậu ta nói rằng điều kiện ở đây rất tốt, bác sĩ trình độ cao, cậu ta còn quen biết một số bạn bè ở đây nữa.

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ đi theo cậu ta đến bệnh viện này.



“Người bà con đó tên là gì ?” Người đàn ông trung niên hỏi.



"Lâm Trực Cương, Lâm Dật và Liễu Quế Hoa, ba người nhà này đều là người từ tỉnh ngoài tới.

Bọn họ đến từ nông thôn, không ai có công việc đàng hoàng cả.

Bây giờ tôi còn nghi ngờ bọn họ làm bác sĩ trong bệnh viện đen này, nếu không tại sao bọn họ phải giới thiệu cho tôi bệnh viện thu phí đắt như này chứ.

Thế mà tôi còn tin tưởng bọn họ, kết quả lại bị người thân như họ hãm hại! ”

Vẻ mặt Lâm Huệ oán hận nói.



"Lúc trước tôi giới thiệu cho mẹ tôi một bác sĩ tốt lắm, nhưng không ngờ lại bị nhà bọn họ lừa đến đây.

Tuy rằng các ông thuộc Phòng giáo dục, nhưng việc như thế này cũng phải phản ánh lại với các ban ngành liên quan, không thể cho phép loại bệnh viện lòng dạ hiểm độc như này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được.

Phải trừng phạt bọn họ thật nghiêm khắc!"

Ngũ Huệ Mẫn dùng giọng điệu giáo dục nói chuyện với người đàn ông trung niên.



"Ừ, tôi hiểu rồi.

"

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó ông ta hỏi câu thứ hai.



"Còn chữ ký trên các hóa đơn và trên thông báo chi phí do bệnh viện gửi tới, là do tự bà ký hay người nhà bà tự chủ trương quyết định?"

Vừa nói xong câu này thì cả phòng bệnh bỗng nhiên yên lặng.



Thật ra bọn họ căn bản không nhìn kĩ số tiền trên thông báo viện phí.



Bọn họ vốn vẫn cứ nghĩ rằng một ca phẫu thuật lấy sỏi mật nhỏ sẽ không tốn bao nhiêu tiền.



Hơn nữa cho dù có tốn kém thì vẫn có gia đình của Lâm Trực Cương.



Bọn họ có thể bỏ tiền ra thuê một căn biệt thự ở Bách Hoa Lộc, thì chả lẽ lại mặt dày không trả tiền thuốc men cho nhà bà?

Hơn nữa Lâm Huệ cũng biết anh cả của bà rất coi trọng tình cảm anh em ruột thịt, chỉ cần bà mở miệng thì cho dù là bao nhiêu tiền ông ấy cũng nhất định sẽ đưa cho bà.



Nhưng bà không ngờ là toàn bộ chi phí nằm viện cộng với chi phí phẫu thuật lại lên tới 790 nghìn tệ.

Hơn nữa Lâm Trực Cương lại tắt máy, hiện giờ bà ta không liên lạc được với ai trong gia đình bọn họ.



"Tôi không biết!"

Phòng bệnh yên lặng trong chốc lát, sau đó Lâm Huệ bỗng nhiên sốt ruột hét to lên.



"Ngày nào tôi cũng phải ký bao nhiêu tờ giấy thông báo, ai có thời gian đọc rõ ràng từng chữ? Hơn nữa tôi là bệnh nhân, đôi khi não không còn minh mẫn là chuyện bình thường.

Bệnh viện bọn họ đáng lẽ phải có trách nhiệm nhắc nhở chúng tôi, đó không phải là nghĩa vụ của bọn họ sao? Dù sao tôi cũng không nhận hóa đơn này, tôi không nhớ cái gì cả! "

Lâm Huệ lớn tiếng nói xong thì quay mặt sang một bên, bà ta tỏ thái độ nhất quyết không nhận nợ.




"Đúng thế! Chúng tôi không thừa nhận những hóa đơn này.

Lần nào bệnh viện cũng cố tình chọn lúc tôi và bố tôi đi vắng, nhân lúc mẹ tôi ý thức không rõ ràng để yêu cầu bà ký vào những giấy tờ thông báo này.

Điều này cho thấy bọn họ cố tình hãm hại chúng tôi.

Cho nên những hóa đơn này không có hiệu lực pháp luật gì cả, không được tính! Chúng tôi sẽ không trả tiền!” Ngũ Huệ Mẫn cũng khoanh tay tỏ thái độ lạnh lùng.



"Được, tôi hiểu rồi.

"

Từ đầu đến cuối người trung niên cũng không tranh luận với bọn họ, ông ta trực tiếp đưa ra câu hỏi thứ ba.



“Lâm Huệ, bà hiện tại không có khả năng trả 790 nghìn tệ tiền viện phí, nói cách khác nếu bệnh viện cho bà thời gian thích hợp, để bà có thể thông qua phương thức thế chấp và cho vay trả tiền chữa bệnh đúng hạn, bà có làm được không? "

"Ý ông là gì!"

Ngũ Huệ Mẫn lập tức nhảy dựng lên, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, "Vừa rồi ông không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Đây là bệnh viện đen.

Chúng tôi còn bị người thân lừa gạt, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Các ông rốt cuộc đến đây làm quái gì hả, không phải muốn đến điều tra mẹ tôi đấy chứ? "

"Vị đồng chí này, các ông chỉ mới nhận được một thông báo mà đã tiến hành điều tra một bệnh nhân vừa giải phẫu xong còn chưa hồi phục.

Việc này hình như có vẻ không phù hợp với trình tự đúng không?"

Ngũ Tấn cau mày, ông ta vốn nghĩ rằng mấy người này vì nhận được thông báo nên mới tiến hành hỏi Lâm Huệ như thường lệ.



Nhưng nhìn điệu bộ này, có vẻ bọn họ muốn tra xét đến cùng.



"Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.

"

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không để ý tới Ngũ Tấn, ông ấy tiếp tục hỏi Lâm Huệ.



"Ôi trời, đầu tôi đau quá!"

Không ngờ Lâm Huệ trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên đưa tay ôm đầu, bà ta nằm trên giường bắt đầu giả bộ.



"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Ngũ Huệ Mẫn sợ hãi, cô ta vội vàng chạy đến.



"Mẹ đau đầu quá.

Hiện giờ không thể nghĩ gì cả, đầu mẹ như muốn nổ tung.

Mau, mau bảo bọn họ ra ngoài! Nếu mẹ không ổn thì con mau chạy đi gọi bác sĩ cho mẹ!"

Lâm Huệ nằm trên giường bệnh rên rỉ, bà ta thoạt nhìn giống như thật sự sắp chết.



"Nhưng không phải mẹ.

.

.

"

Ngũ Huệ Mẫn vốn dĩ muốn nói không phải mẹ làm phẫu thuật lấy sỏi mật hả, tại sao tự dưng lại đau đầu.



Nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Huệ liên tục nhìn chằm chằm vào mình qua khe hở ngón tay, thì Ngũ Huệ Mẫn lập tức hiểu ra, cô ta quay đầu lại hung dữ nói với người đàn ông trung niên: "Các ông còn đứng đây làm gì! Các ông khiến mẹ tôi tức giận như thế, nếu hôm nay mẹ tôi xảy ra chuyện gì, mấy ông có chịu trách nhiệm được không? Còn không mau cút đi! "


“Tôi nói cho các ông biết, tôi biết cục trưởng sở giáo dục của thành phố này, hôm nay tôi sẽ nói với ông ấy tất cả những điều các người đã nói ở đây, để cho ông ấy biết thanh tra kỷ luật đối xử với bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong thế nào.

Đồng thời tôi cũng sẽ báo cáo vấn đề này với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Thành phố, các ông có thể điều tra người khác, thì cũng sẽ có người khác có thể điều tra mấy ông! "

Ngũ Tấn đỏ bừng mặt giận dữ, ngón tay ông ta chỉ thẳng khuôn mặt của người đàn ông trung niên.



Người đàn ông trung niên cau mày, đây là lần đầu tiên ông gặp phải tình huống như vậy, mặc dù rất hoài nghi tình trạng hiện tại của Lâm Huệ, nhưng sau khi cân nhắc kĩ.

Ông quay đầu nhỏ giọng thương lượng với đồng nghiệp, sau đó nói: “Hiện tại chúng tôi sẽ chờ ở bệnh viện, đợi bác sĩ làm xong kiểm tra sức khỏe cho người bệnh, chúng tôi sẽ quay lại.

"

"Cút!"

Ngũ Huệ Mẫn lớn tiếng mắng.



Sau đó cô ta tỏ vẻ căng thẳng che chở cho Lâm Huệ, nhanh chóng đuổi nhân viên điều tra kỷ luật ra ngoài.



Tận khi các nhân viên kiểm tra kỷ luật rời đi được một lúc, Ngũ Tấn kiểm tra không có ai ở ngoài hành lang thì ông ta mới vội vàng đóng cửa bước tới bên giường.



"Làm sao bây giờ? Xem ra Cục Giáo dục muốn điều tra chuyện này.

Nếu chúng ta không thể thanh toán tiền chữa bệnh, đừng nói công việc của em bị mất mà ngay tất cả chúng ta cũng có thể sẽ phải đối mặt với quan tòa.

" Ngũ Tấn chau mày nói.



"Tại sao chúng ta phải trả số tiền này? Phải trả cũng là gia đình Lâm Trực Cương trả cho chúng ta.

Nhà bọn họ giới thiệu chúng ta đến nơi này.

Hiện tại xảy ra vấn đề, gia đình họ phải chịu trách nhiệm!" Ngũ Huệ Mẫn tức giận nói.



"Nhưng hiện giờ chúng ta không liên lạc được với bọn họ.

Tiền viện phí hết 790 nghìn tệ đấy.

Mẹ con sắp về an hưởng tuổi già rồi, giờ nếu lỡ như mất việc ở thời điểm này, gia đình chúng ta lại phải gánh khoản nợ lớn như vậy, thế thì chẳng khác gì muốn mạng của chúng ta sao! "

Ngũ Tấn thở dài, đồng thời ông ta cũng nhìn vào đôi mắt oán hận của Lâm Huệ rồi hỏi: "Bà định làm thế nào?"

“Làm sao bây giờ?” Bây giờ Lâm Huệ hoàn toàn không còn bộ dáng đau đớn như vừa rồi, ngược lại khuôn mặt bà ta tràn đầy oán hận, bà ta cười ha ha nói, “Dù sao hiện giờ tôi như thế này, mấy người thanh tra kỷ luật kia cũng không dám làm gì tôi.

Bây giờ tôi kéo dài thời gian ở đây, còn Mẫn Mẫn đi tới biệt thự mà Lâm Trực Cương vừa thuê chặn bọn họ lại, tôi không tin anh ta có tiền thuê biệt thự lại không chịu trả chút tiền chữa bệnh này cho tôi! "

"Đúng! Nếu không phải do bọn họ, chúng ta cũng không đưa mẹ đến bệnh viện này chữa trị.

Mẹ đừng lo lắng, giờ con lập tức đi tìm bọn họ, con xem bọn họ có phải mặt dày không biết xấu hổ không chịu chi tiền hay không!"

-----------------------




.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK