Cô không học đại học, từ tầng lớp tận cùng của xã hội từng bước từng bước đến được vị trí của ngày hôm nay.
Sự lạnh lùng của nhân tình thế thái mà cô tích lũy được có thể viết thành một cuốn sách để đám sinh viên như Lý Hạo học tập suốt đời.
Mấy người đi được một lát thì định ai về nhà người nấy.
Còn liên quan đến mối quan hệ giữa Lâm Dật và Cố Phiến Phiến, mặc dù Lâm Dật giới thiệu hai người họ chỉ là bạn bè nhưng đám người Lý Hạo không phải là kẻ ngốc.
Họ có thể nhìn ra Cố Phiến Phiến lúc nào cũng chỉ xoay quanh Lâm Dật mà thôi.
Mặc dù quan tâm không nói thành lời nhưng có thể nhìn ra được sự ngưỡng mộ yêu mến trong đó.
Quay về biệt thự, Lâm Dật tắm rửa rồi liền đi ngủ luôn.
Bởi vì sáng sớm ngày mai cậu còn phải đến bệnh viện thăm Sở An Nhiên.
Tình hình hồi phục của Sở An Nhiên lạc quan hơn tưởng tượng của Lâm Dật và giáo sư John.
Ngày thứ hai hồi phục là đã có thể tháo bình oxy ra, hoàn toàn tự thở được rồi.
Lúc Lâm Dật vội chạy đến phòng bệnh thì giáo sư John đang dặn dò cô những điều cần chú ý sau khi hồi phục.
Nhìn thấy Lâm Dật đến thì giáo sư John chủ động rời khỏi phòng bệnh để lại không gian riêng cho Lâm Dật và Sở An Nhiên.
“Cô tỉnh rồi”.
Để đến gặp Sở An Nhiên mà sáng sớm Lâm Dật đã thức dậy tắm rửa để trông mình được sảng khoái bảnh bao nhất.
Sau đó, cậu đến trước giường bệnh, khẽ nắm chặt tay Sở An Nhiên rồi nói: “Giấc ngủ lần này hơi lâu đấy.
Cô làm bệnh nhân nên bệnh nhân của cô, cô cũng không quan tâm luôn”.
“Cảm ơn cậu.
.
.
” Đôi môi Sở An Nhiên khẽ động, cô khẽ thốt ra mấy chữ.
Lâm Dật ngay lập tức đờ người ra, ánh mắt khác thường nhìn Sở An Nhiên, sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy bên ngoài cửa kính có người đang đứng giơ động tác với cậu.
Nhìn thấy Sở An Nhiên có thể nói chuyện được, con tim Lâm Dật như rạo rực muôn phần, cảm giác như sắp nhảy ra ngoài và rơi xuống đất vậy.
“Cô cố gắng tĩnh dưỡng, bất luận là công việc hay việc nhà thì đều không cần nghĩ ngợi, cũng không cần lo lắng gì.
Tất cả đã có tôi ở đây rồi, được không?” Lâm Dật biết lúc này Sở An Nhiên đang quan tâm nhất là điều gì nên cậu đã kịp thời an ủi cô.
Những người trong trường có thể không tin tưởng vào năng lực của cậu nhưng Sở An Nhiên có thể không rõ sao?“Tiền tôi nợ bệnh viện, tôi nhất định sẽ trả.
.
.
” Sở An Nhiên tránh đi ánh nhìn của Lâm Dật.
“Tiền nợ?”“Xì.
.
.
” Lâm Dật dừng lại rồi lảm nhảm một câu.
Đến lúc nào rồi mà Sở An Nhiên vẫn còn nghĩ đến điều này.
Nhưng rất nhanh cậu ta cũng hiểu được.
Những thiết bị máy móc tốt nhất thế giới rồi cả nhóm chuyên gia như giáo sư John cũng từ Đức vội đến đây phẫu thuật ngoại khoa mấy ngày liền.
.
.
Những chi phí này nếu tổng cộng lại thì chỉ e sẽ là con số trên trời.
Và Sở An Nhiên là y tá của bệnh viện nên tất nhiên cô hiểu rất rõ, mấy ngày sau khi cô nhảy lầu thì đã tiêu tốn biết bao tài nguyên y tế trên người cô rồi.
Và những thứ đó nếu tính ra tiền thì cả đời này cô cũng không trả hết được.
“Ừm.
.
.
” Lâm Dật ngẫm nghĩ một lát, nói: “Được rồi, vậy sau này cô cứ làm ở bệnh viện, mỗi tháng trừ tiền lương của cô.
Đến lúc trừ đủ rồi thì lúc đó cô mới được rời đi”.
Ngay lúc đó, nước mắt của Sở An Nhiên lại tuôn rơi, khóe mắt cũng đỏ ửng.
Điều này khiến Lâm Dật nhất thời không biết nên làm thế nào, chân tay cuống quýt liền tìm khăn giấy đưa cho Sở An Nhiên lau nước mắt.
“Khóc gì chứ, nếu không thì chúng ta trừ ít đi một chút, để lại tiền ăn cho cô là được nha”.
Lâm Dật bất lực, nói.
Ai ngờ, Lâm Dật nói như vậy thì Sở An Nhiên khóc càng to hơn.
Ban nãy là chỉ vài giọt nước mắt tuôn rơi, bây giờ đã là từng hàng lệ rơi xuống, không thể nào ngưng nổi.
Lâm Dật hoàn toàn không hiểu nổi tâm trạng lúc này của Sở An Nhiên.
Có thể khiến một cô gái trẻ kiên quyết lựa chọn từ bỏ sinh mạng của mình, điều này chắc hẳn phải tuyệt vọng với cuộc sống đến mức nào thì mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Nhưng hiện giờ, tất cả nỗi tuyệt vọng đến biến thành hi vọng rồi nhưng cô ấy nhìn Lâm Dật mà lại muốn khóc.
Sở An Nhiên như muốn bộc phát hết tất cả những uất ức tích tụ trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, vì vậy mà cô càng khóc càng uất ức, càng uất ức thì lại càng khóc.
Nhìn cô khóc mà Lâm Dật chỉ biết thở dài một cái.
Nhìn Sở An Nhiên khóc cũng đẹp, Lâm Dật không kìm nổi liền đứng dậy dùng tay khẽ ôm lấy vai cô, nói: “Được rồi đừng khóc nữa, sau này có tôi bảo vệ cô thì không có kẻ nào dám bắt nạt cô nữa”.
“Ai cần cậu bảo vệ, cậu nhóc.
.
.
” Sở An Nhiên vẫn chưa nói hết câu thì lại bật khóc thảm thiết hơn.
Lúc này, giáo sư John ở bên ngoài cuối cùng cũng không kìm được mà đẩy cửa bước vào, nói: “Khóc một chút có thể phần nào giúp cô Sở An Nhiên giảm đi gánh nặng tinh thần tích tụ trong não nhưng dù sao cô cũng vừa phẫu thuật xong nên không được kích động quá.
Hay là cậu Lâm tạm thời tránh đi một lát được không?” Giáo sư John không còn cách nào đành phải khuyên một câu.
Lâm Dật gật đầu, buông tay khỏi Sở An Nhiên rồi đứng lên.
Còn Sở An Nhiên cắn chặt môi, dần dần ổn định lại tinh thần.
“Chuyện nhà cô tôi sẽ giúp cô sắp xếp ổn thỏa, cô đừng nghĩ những gì khác nữa, cứ yên tâm dưỡng thương để đợi tôi đến đón cô xuất viện”.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lâm Dật bảo Vương Trung Sinh lái xe đưa mình đến nhà Sở An Nhiên.
Đó là tòa nhà nhỏ hai tầng cũ nát, mặc dù đất bị lấy đi rồi nhưng không có sự căn dặn của Lâm Dật thì Thân Lương Tín vẫn không dám chủ động giải phóng nhà.
Trên đường đi, Vương Trung Sinh đặc biệt ghé vào mua một ít thuốc bổ.
Lâm Dật định với danh nghĩa bệnh viện trợ cấp nhà ở cho nhân viện tạm thời giao một căn biệt thự trong biệt thự nhà phố ở thung lũng Phỉ Thúy cho bố mẹ Sở An Nhiên để đến khi giải phóng mặt bằng thì cũng coi như có nơi ở.
Hai người đi lên tầng rồi gõ cửa phòng cũ nát.
“Ai vậy, Nhiên Nhiên về đấy à?” Cùng với tiếng nói quen thuộc, bà Sở đẩy cửa ra thì nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt mình.
“Các người là…Sao lại là cậu”.
Bà Sở nhìn thấy Lâm Dật, trên mặt liền lộ ra vẻ căm ghét, xoay người định đóng cửa.
“Xin đợi một lát”.
Vương Trung Sinh nhanh tay nhanh mắt, giơ tay ra chắn ở cửa, vội nói: “Xin đừng hiểu nhầm, tôi là lãnh đạo hiện giờ của cô Sở An Nhiên, cũng là viện trưởng tại bệnh viện mà cô ấy làm việc.
Hôm nay chúng tôi đặc biệt đến hỏi thăm bác”.
“Viện trưởng bệnh viện?” Bà Sở nhìn Vương Trung Sinh với ánh mắt hoài nghi rồi hỏi: “Đến hỏi thăm cái gì?”“À, là như này.
Nghe cô Sở An Nhiên nói, phía trước nhà của bác bị phá bỏ, lúc này vẫn chưa tìm được chỗ ở mới phải không?” Vương Trung Sinh là viện trưởng bệnh viện, biết bao người quyền quý ở Nam Đô gặp mặt là đều muốn nịnh bợ mình.
Hôm nay là lần đầu tiên ông đến thăm nhà nhân viên, đã thế lại còn bị chặn ở bên ngoài không cho vào.
Nếu không phải là nhìn Lâm Dật vẫn chưa lên tiếng thì ông sớm đã bỏ về rồi.
“Đúng thế, vậy thì có liên quan gì đến ông?” Bà Sở nói với ngữ khí không khách khí chút nào.
Vương Trung Sinh liếc mắt nhìn Lâm Dật, nói với ngữ khí thâm thúy: “Là như này, bệnh viện chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến gia đình và cuộc sống của các nhân viên, muốn mỗi nhân viên của bệnh viện đều yên tâm làm việc không phải lo nghĩ gì nên khi nghe đến việc nhà mình bị phá bỏ, giờ vẫn chưa tìm được chỗ ở mới nên bệnh viện mới có phúc lợi nhà ở và mời hai vị chuyển đến sống.
“Phúc lợi gì? Ở đâu?” Lúc này bà Sở mới có chút hứng thú, nheo mắt hỏi.
“Chỉ ở gần đây thôi”.
Vương Trung Sinh vội giải thích: “Cách đây không xa lắm, nếu như giờ bác không ngại thì tôi sẽ dẫn bác đi tham quan nhà mới luôn?”“Ở gần đây?” Lúc này mặt bà Sở lại lộ ra vẻ khinh bỉ, nói: “Bệnh viện của các người cũng keo kiệt quá đấy, đây là cái nơi quái quỷ gì chứ, người ta giờ mua nhà đều mua ở những tiểu khu mới, ai còn ở lại cái nơi cũ nát khỉ ho cò gáy này chứ.
Chút đạo lý thế này mà cũng không nhìn ra sao?”Vương Trung Sinh tay cầm quà biếu mà thiếu chút nữa là ông trực tiếp ném vào mặt bà Sở rồi.
Bệnh viện vốn chẳng có cái phúc lợi nào, mặc kệ là nhân viên gì, di dời nhà bà thì liên quan quái gì đến bọn tôi.
Đây hoàn toàn là do Lâm thiếu gia nể tình cá nhân nên bỏ tiền túi ra mua biệt thự cho các người ở, thế mà còn lật mặt chỉ trích bệnh viện.
Vương Trung Sinh có khi nào phải chịu nỗi nhục như này đâu, lập tức, trong mắt ông toát ra vẻ tức giận khó kìm được.
“Nhưng nếu các bác sống ở khu mới thì sẽ cách bệnh viện mà Sở An Nhiên làm khá xa, sợ là không tiện lắm”.
Lâm Dật kéo chặt tay Vương Trung Sinh, khẽ giọng an ủi bà ta.
“Xa? Có gì mà xa? Bình thường chẳng phải nó vẫn ở ký túc xá bệnh viện sao? Cứ coi như sống ở nhà thì sáng dậy sớm chút có sao đâu.
Mua cái xe điện, chỉ cần một tiếng là đến thì có gì là xa.
Tôi thấy bệnh viện các người là không muốn bỏ tiền ra nên mới sắp xếp cho chúng tôi ở nơi khỉ ho cò gáy.
Nếu các người nhất quyết bắt chúng tôi ở đó thì chi bằng đưa tiền cho chúng tôi để tôi đến khu mới thuê nhà, những thứ khác không cần các người quan tâm nữa”.
-----------------------
.
Danh Sách Chương: