Tuyết Vũ thôi không nghĩ nữa, định đứng dậy bước đi thì cô chợt nghe tiếng bịch rất to bên dưới. Tuyết Vũ vội đi xuống, nhìn thấy một người lao công lớn tuổi đang xoa xoa lưng, cô vội chạy tới.
- Dì có sao không?
Người phụ nữ kia có vẻ rất đau, bà ấy nhìn cô rồi khẽ than:
- Tôi bị ngã, lưng đau rồi lại thêm lần này nữa!
Tuyết Vũ đỡ người đó dậy, xô nước bị chảy ra sàn, ướt nhẹp. Cô lấy chai dầu trong túi thoa lên lưng người phụ nữ đó, bà ấy cảm động rối rít cảm ơn cô. Được khoảng năm phút, người phụ nữ đứng dậy khó khăn xách xô nước định đi làm tiếp, Tuyết Vũ thấy vậy vội ngăn lại:
- Dì đừng làm nữa, mau xin phép nghĩ đi rồi đến bệnh viện kiểm tra.
Người phụ nữ hơi cúi đầu, bà ấy cười khổ:
- Tôi không sao đâu, còn rất nhiều việc phải làm!
Tuyết Vũ vẫn một mực ngăn lại:
- Không được, thế này sẽ càng đau hơn. Dì nên nghỉ đi!
Người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn:
- Cảm ơn cháu nhiều nhưng tôi phải đi. Mấy hôm nay vì đứa cháu đang sốt cao, ba mẹ nó lại không có ở nhà, tôi phải nghỉ mấy hôm để chăm sốc nó, bây giờ nghĩ nữa chắc sẽ bị đuổi việc mất!
Tuyết Vũ ngậm ngùi, cô vội nói:
- Để cháu làm thay dì!
Người phụ nữ kinh ngạc, bà ấy lắc đầu:
- Sao được? Cháu còn phải làm việc hơn nữa công việc này e là cháu không làm nỗi đâu!
Tuyết Vũ mỉm cười:
- Cháu không phải là nhân viên ở đây, chỉ là có chút việc ghé qua thôi. Cháu cũng đã từng quét dọn nhà hàng rồi mấy chỗ giống như vậy. Nó không làm khó cháu được đâu!
Người phụ nữ kia vẫn một mực từ chối nhưng Tuyết Vũ lại càng kiên quyết hơn, cô bước tới cầm dụng cụ lau dọn:
- Để cháu đến tìm quản lí nói một tiếng!
Biết không thể ngăn được cô, người phụ nữ run run, bà ấy xúc động nói:
- Cảm ơn cháu rất nhiều! Thật sự rất cảm ơn!
Tuyết Vũ mỉm cười, cô đi tới văn phòng người quản lí. Cũng may quản lí là một người dễ tính thấy hoàn cảnh của người phụ nữ kia như vậy lại nghe Tuyết Vũ nhận là con gái bà ấy đã đồng ý cho cô làm thay.
Tuyết Vũ lau chùi đại sảnh, nhà vệ sinh. Cô còn nhớ trước kia ngoài công việc ở công ty buổi tối cô còn nhận thêm mấy việc đại loại thế này để kiếm tiền chữa trị cho bố cô. Có lẽ khoảng thời gian đó rất vất vả nhưng nó lại khiến cô thấy mình thoải mái hơn. Bố cô nuôi nấng chăm sóc cô từ bé đến giờ cô lại dùng chính sức lao động của mình chữa trị cho ông, điều đó đối với cô ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com