...
Hiểu Khiết đang chuẩn bị ăn tối bên bờ biển lãng mạn thì có điện thoại gọi tới. Cô lầm bầm: "Không biết mình đang trong tuần trăng mật sao? Ai mà vô duyên thế không biết?"
Vương Khánh Quân ngồi đối diện nhìn cô cười cười. Hiểu Khiết bực bội lên tiếng:
- Alo!
- Tôi là Đồng Thiên Đức!
Hiểu Khiết phải mất mấy giây mới tiêu hóa được câu nói của Thiên Đức, giọng cô đầy vẻ giễu cợt:
- Có chuyện gì làm phiền chủ tịch Đồng phải hạ cố điện thoại cho tôi thế này?
Thiên Đức bỏ qua câu nói mỉa mai của Hiểu Khiết, anh vào thẳng việc chính:
- Hai năm trước Tuyết Vũ bị tai nạn, đừng nói với tôi là cô không biết?
Hiểu Khiết im lặng một lúc lâu, anh ta biết rồi. Lẽ nào đã tìm tới Tuyết Vũ, như vậy chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ hơn thôi. Hiểu Khiết lạnh giọng:
- Tôi biết việc đó thì sao?
Thiên Đức nắm chặt tay, anh cố nén cơn giận:
- Vậy tại sao cô không nói cho tôi? Kể cả việc Tuyết Vũ mang thai nữa? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý chuyện này rồi sao?
Hiểu Khiết cười nhạt:
- Tôi là bạn của Tuyết Vũ, lời của anh so với cô ấy có là gì, hơn nữa dù tôi có muốn nói cũng không nói cho một kẻ mặt dày trơ tráo như anh!
Thiên Đức lặng người, sao Hiểu Khiết lại nói vậy? Chẳng phải trước đây cô luôn giúp đỡ anh về lại bên Tuyết Vũ hay sao? Còn bảo anh là mặt dày trơ tráo, thật nực cười. Thiên Đức gằn giọng:
- Cô bảo ai mặt dày trơ tráo?
Hiểu Khiết cũng không hề kém cạnh, bây giờ chắc Tuyết Vũ cũng đã đến Đà Nẵng được mấy ngày rồi, tất cả mọi chuyện cũng nên bày ra cho anh ta biết tội lỗi của mình. Cô hừ lạnh:
- Tất cả đều không phải một nhà các người gây nên sao? Mẹ anh miệt thị cô ấy, vợ anh nói mấy lời khó nghe khiến cô ấy không chịu nổi lao đầu ra đường. Mà chung quy lại, vấn đề không phải bắt nguồn từ anh sao? Vô liêm sỉ, ngoài miệng nói yêu cô ấy, muốn quay lại với cô ấy trong khi mình thì có người đàn bà khác, lại còn có con với cô ta nữa. Nếu Tuyết Vũ không muốn gia đình anh tan nát thì tôi đã sớm đem chuyện này làm rùm beng lên rồi.
Thiên Đức cảm thấy thật hoang đường, anh vội hỏi lại:
- Vợ tôi? Ngoài Tuyết Vũ ra thì tôi còn người vợ nào nữa? Con, thật nực cười, chẳng phải con tôi đã bị cô giấu đi nên mọi chuyện mới như ngày hôm nay sao?
Hiểu Khiết cảm thấy kỳ lạ, cô cau mày:
- Chẳng phải anh và cái cô nghệ sĩ gì đó có con sao? Lại còn sắp kết hôn nữa? Cô ta rảnh việc chạy tới nói cái gì đó với Tuyết Vũ hại cô ấy mất bình tĩnh chạy ra đường bị xe đâm phải. Đến khi anh đến thì cũng phải nói dối cho gia đình các người êm ấm, Tuyết Vũ thật quá hiền nên mới bị các người hại ra nông nỗi đó.
Thiên Đức không tin nổi vào tai mình, hóa ra tất cả mọi chuyện đều từ Bạch Băng mà ra, chẳng trách Tuyết Vũ không muốn quay về bên anh. Là cô tưởng anh đã có gia đình sao? Thiên Đức cười cay đắng, vậy mà hai năm qua anh luôn sống trong thù hận với cô, chẳng tìm hiểu kỹ mọi chuyện. Cả đời anh vốn luôn cẩn thận trong mọi chuyện vậy mà lần này lại mắc một sai lầm lớn đến vậy.
Hiểu Khiết cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghe giọng Thiên Đức thì hình như mọi chuyện đang lệch đi hướng nào đó. Chưa kịp để cô hỏi rõ, Thiên Đức đã lên tiếng:
- Tôi không hề kết hôn với Bạch Băng, cô ta rời đi ngay sau khi Tuyết Vũ đi khỏi. Cả hợp đồng cũng chấm dứt từ hai năm trước.
- Cái gì? Hiểu Khiết lắp bắp - Con khốn, vậy mà nó lại dám...
Thiên Đức cắt ngang lời cô:
- Yên tâm, cô ta hại chúng tôi tới bước đường này, tôi nhất định không để yên. Bây giờ tôi muốn biết mọi chuyện về Tuyết Vũ, nói cho tôi đươc chứ?
Sau giây phút tức giận, Hiểu Khiết cũng trở nên bình tĩnh hơn, giọng cô dịu lại:
- Nếu đúng như lời anh thì tôi xin lỗi. Nhưng bất kỳ ai là tôi trong hoàn cảnh đó cũng đều sẽ làm vậy thôi!
Giọng Thiên Đức trầm xuống:
- Mọi việc cũng qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Những điều cô biết hai năm trước và cả bây giờ về Tuyết Vũ hãy cho tôi biết.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com