Tuyết Vũ không có trong phòng, đồ đạc vẫn còn. Mọi người đổ xô đi tìm xung quanh nhưng vô ích. Thiên Đức gọi điện đến bệnh viện nhưng cô không có ở đó. Chẳng lẽ lần này cô đã ra đi thật rồi sao?
Hơn một tuần không có tin tức gì của cô, Thiên Đức điên cuồng tìm khắp mọi ngõ ngách của thành phố. Cô biến mất như bọt biển vậy. Ngay cả người cha đang trong bệnh viện cô cũng không thèm đến thăm.
Thiên Đức không thể tập trung cho công việc được, anh cứ mãi ngóng tin cô từ thám tử và cảnh sát, anh sợ lỡ như có chuyện gì xảy ra với cô.
Một số điện thoại lạ gọi đến trong lúc anh đang có cuộc họp. Thông thường anh sẽ không nhấc máy nhưng linh tính mách bảo anh nên nghe cuộc gọi đó.
- A lô!
- Thiên Đức cứu em!
Là Tuyết Vũ, anh không tin nổi vào tai mình, anh hỏi cô dồn dập:
- Em đang ở đâu? Ở đâu vậy hả? Có biết mọi người đang tìm kiếm em vất vả lắm không?
-Em bị bắt cóc. Tuyết Vũ mếu máo. Chúng sắp bán em qua Trung Quốc rồi!
- Cái gì? Thiên Đức gần như đứng bật dậy. Vậy em đang ở đâu, nói rõ đi?
- Em cũng không biết nữa, chúng nhốt em và một số người nữa trong một kho hàng bỏ hoang. Bọn em cố thoát ra được nhưng trong rừng khiến em không biết đâu là phương hướng, điện thoại là em lấy trộm của tên đã bắt em.
- Chủ tịch, đã tìm thấy vị trí! Ở Điện Biên ngay sát biên giới.
Thiên Đức thấy lo lắng thực sự. Anh hít một hơi dài rồi nói với cô:
- Bây giờ em phải bình tĩnh, chúng sẽ tóm lại được em thôi. Chiếc điện thoại đó có GPS, anh sẽ nhanh chóng đến ngay. Xóa cuộc điện thoại vừa rồi vứt nó đi, cố gắng đi ra con đường lớn gần đó cách em 2km nữa về phía Đông. Nếu em thoát được gọi ngay cho anh.
Tuyết Vũ khóc nấc lên;
- Anh đến ngay đi, em sợ lắm!
- Em tin anh chứ! Cứ ở đó chờ anh, bất kể phải đánh đổi gì anh cũng sẽ tìm ra và mang em trở về. Nhanh làm theo lời anh nói đi.
Tuyết Vũ tắt máy, tiếng tút tút kéo dài khiến Thiên Đức lo lắng. Anh vội ra sân bay. Phi cơ riêng của anh đã chờ sẵn.
- Tốc độ nhanh nhất có thể, đến sân bay Điện Biên Phủ.
Bên phía cảnh sát cũng đã được anh thông báo nhưng anh sợ chờ họ đến thì trễ mất."Tuyết Vũ , làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra với em!"
Chuyến bay chỉ kéo dài chưa đến một tiếng nhưng cũng khiến Thiên Đức đứng ngồi không yên.
- Chủ tịch! Đã mất tín hiệu truyền đi rồi ạ!
Tuyết Vũ cũng không gọi lại. Trường hợp xấu nhất đã xảy ra, Tuyết Vũ đã bị chúng bắt lại. Phải nhanh chóng tìm được cô ấy trước khi mọi thứ đã quá trễ.
- Điạ điểm cuối cùng nhận được là ở đây.
Thiên Đức nhìn quanh, căn nhà kho bỏ hoang đã trống trơn, không còn ai ở lại. Không biết bọn chúng đã đi đâu? Phía bên cảnh sát thông báo họ dã chặn lại những chốt đi qua biên giới Điện Biên - Vân Nam. Tất cả mọi ngả đường cũng đã cho người kiểm tra gắt gao. Tạm thời bọn chúng không thể đưa người đi được.
Thiên Đức mở bản đồ. Gần đây có một số địa điểm khả nghi mà bọn buôn người có thể dùng làm chỗ trú tạm. Hơn mười địa điểm, đành phải chia người đi kiểm tra từng chỗ một.Trần Lương chia người thành từng nhóm nhỏ. Trước khi bọn họ đi Thiên Đức dặn:
- Nếu phát hiện thấy chỗ khả nghi, hãy đợi tôi đến rồi hành động tránh bọn chúng nghi ngờ!
- Rõ!
...
Hơn mười giờ đêm vẫn chưa có tin tức gì, Thiên Đức cũng đi lùng sục từng chỗ một nhưng vô ích. Chợt một người gọi điện về thông báo có một căn nhà khả nghi gần nơi anh bảo người đó đi kiểm tra. Thiên Đức lập tức đi tới đó. Quả nhiên có một chiếc xe thùng màu đen đậu trước nhà, đi hỏi một người sống trong làng thì họ bảo căn nhà đó rất ít khi mở cửa, có vài tối thấy ánh đèn nên người trong làng hơi sợ, họ cấm con cái đến gần vì sợ ma quỷ.
Thiên Đức mỉm cười, chẳng có ma quỷ gì cả, anh có thể khẳng định là bọn chúng. Trần Lương gọi điện báo với bên phía cảnh sát.
- Mười phút nữa họ sẽ đến! Chúng ta cứ chờ họ vậy!
Thiên Đức cũng nhẫn nhịn chờ đợi. Kỳ lạ. Tại sao chỉ có một người.Trong ánh đèn hơi mờ, Thiên Đức nhận ra người đó. Là Tuyết Vũ. Anh chắc chắn là cô. Cô nép mình sau những thùng cac-tông ở góc phòng. Bọn chúng lôi cô đi xềnh xệch. Thiên Đức lặng lẽ tiến sát đến sát cửa. Một tên có mái tóc bạch kim đẩy cô ra giữa nền nhà:
- Ai bảo mày thả hết bọn chúng đi, giờ thì chỉ có mày chịu trận.
- Con khốn! Làm bọn tao mất đi mối làm ăn!
Tuyết Vũ hoảng sợ ngồi co ro ở giữa. Cô lấy hết bình tĩnh hét lên:
- Tao là người đã có chồng rồi đó! Bán tao chả được bao nhiêu tiền đâu!
Thiên Đức ở đằng xa nghe lời cô cũng cảm thấy buồn cười. Cô cũng biết mình đã có chồng rồi đấy.
Tiếng cười xung quanh vang lên đáng sợ, một tên gằn lên:
- Đến phụ nữ mang thai bọn tao còn chưa tha, mày nghĩ mày là ai chứ?
- Đáng đời!
Tuyết Vũ ngồi im bất lực, tay chân cô bị trói lại chẳng thể làm được gì. Lúc này cô chỉ còn biết kêu trời. Ai bảo cô tin người làm gì. Bọn ác ôn này không biết đã hại biết bao cô gái rồi. Lúc này cô chợt nhớ tới Thiên Đức. Anh ít ra cũng còn tốt hơn mấy tên khốn kiếp này. Nhưng anh đang ở đâu rồi sao không đến cứu cô. Tuyết Vũ cố van xin chúng nhưng vô ích. Cô sợ hãi lết dần ra đằng sau.
Không được rồi, Thiên Đức định lao ra nhưng Trần Lương đã ngăn anh lại. Bọn người đó có khoảng tám tên đều to lớn. Phía anh chỉ có ba người, chờ cảnh sát và nhóm người còn lại đến quá lâu. Anh sợ rằng Tuyết Vũ sẽ bị hại mất. Anh đẩy tay Trần Lương rồi chạy về hướng Tuyết Vũ. Anh hét lên tên cô. Tuyết Vũ khựng lại, cô òa khóc. Đúng là anh đến thật rồi. Bọn buôn người cố nhìn hai người đang chạy tới. Bị bất ngờ mấy tên đứng gần cửa bị anh đá ngã xuống nhà. Tuyết Vũ tròn mắt. Không ngờ bình thường thấy anh như thế mà cũng biết đánh đấm y như xã hội đen vậy. Cảnh tượng ở đây đúng thật hỗn loạn. Tuyết Vũ cố cởi dây trói nhưng không được. Lợi thế dần nghiêng về phía bọn xấu kia. Bọn chúng đông người, bên anh chỉ có anh và người bảo vệ kia là có thể đối phó được. Trần Lương vẫn đang chờ người từ bên ngoài tới. Kết quả anh bị bọn họ đánh cho tơi tả. Tuyết Vũ khóc nấc lên. Thiên Đức vội cởi trói cho cô, anh hét:
-Em chạy nhanh lên đi!
"Phập" một dao đâm vào lưng anh. Máu chảy ra đỏ thẫm ướt cả chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Tuyết Vũ hoảng sợ. Cô đỡ người anh đang lảo đảo ngã xuống. Là tiếng còi của xe cảnh sát, Thiên Đức mỉm cười. Cô cuối cùng cũng đã được cứu. Tuyết Vũ lấy tay che miệng vết thương cho anh, giọng cô lạc đi trong nước mắt:
-Đừng! Em xin anh đừng chết!
Gắng gượng, Thiên Đức lấy tay lau nước mắt cho cô, anh khẽ nói:
-Chuyện tối hôm đó, anh xin lỗi!
Mắt anh từ từ nhắm lại, Tuyết Vũ ôm chặt lấy anh, cô hét lên:
-Giúp tôi với, anh ấy... Ai đó, làm ơn! Thiên Đức!
...
Tuyết Vũ ngồi im trước cửa phòng cấp cứu. Chưa bao giờ cô sợ như lúc này. Y tá và bác sĩ cứ chạy vào chạy ra khiến cô càng sợ hơn. Trần Lương bảo cô đi băng lại mấy vết thương trên tay nhưng cô vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Cô muốn ở lại với anh. Là tại cô khiến anh bị thương. Thiên Đức. Con người máu lạnh đó sao lại liều mình cứu cô? Thà cứ để cô bị bắt bán đi còn hơn. Trong khoảnh khắc sinh tử này mọi hình ảnh của anh hiện lên xung quanh cô. Từ lúc cô gặp anh lần đầu tiên ở bệnh viện rồi đám cưới của cô và anh. Mọi thứ cứ hiện lên mồn một. Hình như cô đã yêu anh mất rồi. Sâu đậm đến nỗi cô cũng không hề biết. Mặc kệ anh đối xử với cô ra sao, nhất định nếu sau này anh khỏe lại cô sẽ đối tốt với anh hơn bất kỳ ai trên đời." Thiên Đức! Anh nhất định phải sống!"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com