- Cứu tôi! Có trộm! Có trộm!
Tên trộm nhanh chóng bịt miệng Tuyết Vũ, cô cố gắng giãy dụa nhưng vô ích, cả người mất trọng tâm ngã xuống sàn, mảnh vỡ lọ hoa đâm vào tay cô đau điếng. Tên trộm từ từ cúi xuống, hơi thở hắn phả ra trên mặt cô tanh tưởi:
- Cô em định chạy đi đâu, ngoan ngoãn một chút, ngày mai còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Tuyết Vũ sợ hãi lùi lại, cô nhặt một mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất giấu vào tay. Tên trộm kia tưởng đã khống chế được cô, hắn thoải mái đi mở đèn. Lúc hắn sáp lại gần, Tuyết Vũ đâm mảnh thủy tinh vào bả vai hắn, tên trộm rít lên một tiếng đau đớn. Tuyết Vũ vội vàng bỏ chạy nhưng ngay lập tức cô bị một lực mạnh kéo lại. "Bốp." Bàn tay hắn in hằn lên mặt cô, máu tanh từ trong khoang miệng bỗng chốc chảy ra. Hắn gầm lên:
- Con ranh, dám làm ta bị thương. Để xem mày có sống nổi tới ngày mai không?
Tuyết Vũ cảm thấy cả người không còn chút sức lực. Ngay lúc hắn sấn tới chỗ cô thì một tiếng rầm vang lên. Cánh cửa bên ngoài phòng khách bị đá bay từ lúc nào. Một bóng người cao lớn nhào tới phía cô, Tuyết Vũ cố nhìn rõ. Cô trợn mắt, sao lại là anh? Thiên Đức đá phăng một cước vào tên trộm, hắn mất trọng tâm ngã nhào xuống đất. Thiên Đức còn bồi thêm mấy cú, cuối cùng hắn không chịu được nằm bò trên sàn. Tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài cũng vang lên. Thiên Đức vội chạy tới chỗ Tuyết Vũ, cả người cô mềm nhũn. Tay cô níu chặt áo anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng cô đứt quãng:
- Sao bây giờ anh mới tới? Sao bây giờ mới tới?
Thiên Đức vội ôm chặt lấy cô. Anh có thể cảm nhận được người cô đang run lên từng hồi, chắc cô đã sợ hãi lắm. Mấy ngày nay anh đều vô thức lái xe đến dưới nhà cô, anh dừng bên ngoài rất lâu. Hôm nay, lúc anh định lái xe quay về thì đột ngột điện thoại cô gọi tới, anh bắt máy thì nghe được tiếng động rất hỗn loạn, cảm thấy có chuyện chẳng lành, anh vội vàng phá cửa. Thật may mắn, nếu anh đến trễ hơn chút nữa, không biết cô sẽ ra sao?
Cảnh sát áp giải tên trộm kia rồi dặn anh ngày mai bảo cô tới đồn lấy lời khai. Tuyết Vũ trong lòng anh đã thiếp đi từ lúc nào. Thiên Đức nhẹ nhàng ôm cô về giường. Anh đắp chăn cẩn thận lên người cô. Ngay khi anh định rời đi thì cánh tay bị Tuyết Vũ níu lại, cả người cô run rẩy. Chắc cô vẫn còn hoảng sợ. Thiên Đức dừng lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô. Trán Tuyết Vũ từ từ dãn ra. Anh đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, miệng lẩm nhẩm: "Không sao! Không sao nữa rồi!"
Đến khi cô ngủ yên, Thiên Đức mới từ từ đứng dậy. Anh nhìn quanh căn phòng một lượt. Trận giằng co vừa rồi khiến mọi thứ lộn xộn cả lên. Nhìn thấy tay Tuyết Vũ vẫn đang chảy máu, anh hận không thể bóp chết tên cầm thú kia. Thiên Đức tìm thấy hộp cứu thương, anh cẩn thận sơ cứu cho cô, nhìn thấy đôi tay mảnh mai gầy guộc kia anh thật muốn nắm lấy. Thiên Đức dừng lại thật lâu trên gương mặt đang ngủ của cô, anh không hiểu tại sao cô lương thiện là thế, nhu mì là thế, nhưng lại nhẫn tâm phá đi đứa con của hai người. Cô có biết rằng trong lòng anh đau đớn chừng nào không? Hai người vẫn có thể quay lại, hai năm trước anh đã từng nghĩ thế, cũng đã từng cố gắng làm cô hồi tâm chuyển ý nhưng sau khi nghe tin cô phá thai, anh không còn bình tĩnh được nữa. Lẽ nào tất cả là do cô hận anh nên mới quyết định đến bước đường đó? Cô thật nhẫn tâm.
Hiểu Khiết cũng vừa tới. Lúc nhận được tin nhắn của Tuyết Vũ, cô đang ở cách xa thành phố. Hiểu Khiết vội gọi cho cảnh sát trước rồi lái xe quay về. Cô sững sờ nhìn Thiên Đức đang đứng ở cửa. Cô vội hỏi thăm tình hình Tuyết Vũ, Thiên Đức đem mọi chuyện kể cho cô rồi dặn cô nói Tuyết Vũ ngày mai đến đồn cảnh sát, xong xuôi, anh lặng lẽ ra về.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com