Chương 11 Gặp phải ma quỷ
Đứng ở cửa, hít sâu một hơi, Tô Dao đẩy cánh cửa kính trước mặt ra.
Trong phòng kín tâm nhìn tối mờ, một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ mặc hở hang đứng hát ở trên bục, có mấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa.
Tô Dao cúi đầu, thu nhặt vỏ chai rượu trên mặt bàn, một cái vỏ chai rượu bán được năm đồng, Tô Dao cố gắng ôm hết vỏ chai vào lòng.
Bất giác cô hơi mất tập trung.
Trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Diệp Tư Thần. Diệp Tư Thần biết mình làm việc ở đây, người đó… chắc hẳn cũng sẽ biết chứ?
Nhớ đến người đó là trong lòng cô bất giác dấy lên nỗi lo sợ.
Không được, không thể tiếp tục ở đây được nữa, ngày mai cô sẽ xin nghỉ việc rồi rời khỏi chỗ này.
Một tiếng “choang” vang lên, một chai rượu vang rơi xuống đất vỡ vụn, chất lỏng màu đỏ chảy trên nền nhà.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi… Tô Dao vội vàng xin lỗi.
Người đang hát bị làm mất hứng liền bất mãn nhìn cô.
“Tô Dao, cô làm sao vậy? Lóng nga lóng ngóng, ngay cả chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được hả?” Nữ tiếp viên Viên Viên lớn tiếng quở trách: “Chai rượu vang đó là anh Vương đưa từ Italy vê đó, cô đền nổi không?”
Ở trong góc, nghe thấy hai chữ “Tô Dao”, một cặp mắt đen láy sâu thảm nhìn vào người cô, bộc lộ một chút kinh ngạc.
“Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi…”
Tô Dao khom lưng không ngừng xin lỗi.
Viên Viên xua tay, nói với giọng thiếu kiên nhẫn: “Xin lỗi thì có ích gì, cũng không thể mài ra ăn được, cô vẫn nên tranh thủ đền tiền đi.”
Cô vừa mới đi làm một tháng, còn chưa nhận được một xu tiên lương nào, trên người chỉ có hơn một trăm đồng, lấy gì mà đền?
Tô Dao không có cách nào khác, không ngừng khom lưng xin lỗi người đàn ông ở trên bục: “Anh Vương, thực sự xin lỗi anh, tôi nhất định sẽ đền cho anh, chỉ là… bây giờ tôi không có tiền, đợi tôi góp đủ tiền nhất định sẽ đên cho anh…”
Trên bục, anh Vương thiếu kiên nhẫn xua tay: “Một người đưa rượu như cô thì một tháng kiếm được mấy đồng? Đợi cô góp đủ tiên thì đến mùa quýt à. Chi bằng như thế này đi, cô biểu diễn một màn góp vui cho cả đám chúng †ôi, chuyện này coi như cho qua.”
Trong lòng Tô Dao lập tức chùng xuống, cô lắp bắp hỏi: “Biểu diễn… thế nào?”
Anh Vương cười: “Quỳ xuống, nói ông ơi con sai rồi.”
Mặt Tô Dao lập tức tái nhợt.
“Sao, không muốn?”
Thấy cô bất động, anh Vương có vẻ không vui: “Tôi đã cho cô cơ hội rồi, nếu không biết quý trọng như vậy thì tôi cũng hết cách. Chai rượu này tám mươi ngàn đồng, cộng thêm phí vận chuyển tổng cộng là chín mươi ngàn đồng, hoặc là cô quỳ xuống, hoặc là lập tức đền tiền.”
Chín mươi ngàn đồng, đừng nói là Tô Dao không có, cho dù có thì cô cũng sẽ không lấy ra.
Tiền là mạng sống của cô, là món nợ của cô.
“Bụp” một tiếng, Tô Dao gần như quỳ xuống đất mà không hề do dự gì, vẻ mặt cứng đờ, liên tục dập đầu thật mạnh xuống vũng nước đỏ lòm: “Ông ơi, con sai rồi… Ông ơi, con sai rồi…”
Cô không muốn quỳ nhưng lại không có cách nào khác.
Huống hồ cô còn quỳ ít lần sao? Ở trong nhà giam, cô từng trân truồng quỳ trong nhà vệ sinh cả đêm.
Chỉ cần để cô sống tiếp, chỉ cân không lấy tiền của cô, chút tủi thân này có tính là gì chứ?
Trong góc, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên nghiêm túc, nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất với vẻ không tin nổi.
Đây là… Tô Dao?
Là Tô Dao tự tin cởi mở, cao ngạo cứng cỏi đó sao?
“Tốt, không tệ.” Anh Vương hài lòng xua tay: “Ra ngoài đi, lần sau cẩn thận một chút.”
Tô Dao thở phào một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Ị”
“Đứng lại Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Mặt Tô Dao lập tức trắng bệch.
Máu toàn thân dường như đều dồn hết lên đỉnh đầu, đầu óc cô trống rỗng, trên mặt để lộ ra vẻ sợ hãi rất rõ ràng, cơ thể không thể khống chế được mà run bắn lên.
Đã bốn năm rồi, hơn một ngàn ngày đêm, giọng nói này vẫn giống như lời nguyên rủa, từng giờ từng phút đều giày vò cô.
Chân của cô giống như bị dán chặt tại chỗ, rất lâu vẫn không bước đi được.
“Cô tên là Tô Dao?” Giọng nói lạnh lùng kia tiếp tục vang lên, ngữ khí bộc lộ một chút suy đoán.
Tim của Tô Dao giống như bị một bàn tay bóp chặt khiến cô không thở nổi, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Chủ nhân của giọng nói đó thiếu kiên nhẫn: “Gọi cô đó không nghe thấy hả?”
Cô muốn trốn, muốn chạy trốn không quay đầu lại.
Nhưng cô biết không người nào có thể thoát khỏi tay Lục Lệ Thành.
Tô Dao hít sâu một hơi; chậm rãi quay người lại.
Cô run rẩy hai hàm răng khẽ va vào nhau, tay buông xuôi bên người bóp chặt đùi, cưỡng ép mình ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt giống như ác mộng đó.
Ánh đèn tối mờ chiếu lên người Lục Lệ Thành, khuôn mặt giống như tạc tượng khuất trong chỗ tối, toàn thân tản ra sự nổi bật và tôn quý không thể coi thường.
Anh ngồi vắt chéo chân, nhìn cô với vẻ mặt hờ hững, trong mắt lóe lên sự sắc bén.
Chỉ liếc nhìn một cái Tô Dao đã nhanh chóng cúi đầu xuống.
Vô số ngày đêm cô đều bị khuôn mặt này làm tỉnh giấc, đối với Tô Dao mà nói khuôn mặt này là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời cô.
Không có giây phút nào cô dám quên, cô chịu đủ sự giày vò, mỗi một sự giày vò đều là nhờ anh ta ban tặng.
Cô chịu đủ mọi nhục nhã, mỗi một nỗi nhục nhã đều là lời căn dặn của Chủ tịch Lục.
Bốn năm rồi, cô cả người đẫm máu bò từ trong địa ngục ra nhưng vẫn gặp phải tên ác quỷ này!