• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Chủ tịch Lục nói đánh đến chết!

Tô Dao ngây người.

Cô sai khiến người khác đâm Chu Đồng? Làm sao có thể?

Cô bất giác nhìn vê phía Abby ở chỗ không xa, Abby im lặng nhìn cô, trong ánh mắt ngập tràn sự đồng cảm.

Tô Dao biết đây nhất định lại là sự trừng phạt của Lục Lệ Thành đối với cô.

E là nửa đời còn lại cô đều phải sống trong sự trả thù dồn dập rồi.

Tô Dao đi đến trước mặt Abby: “Làm phiền cô chuyển lời cho Lục Lệ Thành, anh ấy đưa ra sự trừng phạt gì tôi cũng chấp nhận, nhưng tôi vẫn câu nói đó, chuyện này không phải do tôi làm.”

Abby gật đầu: “Tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”

“Còn một chuyện nữa muốn nhờ cô, có thể giúp tôi kiểm tra camera an ninh buổi tối hôm đó không? Camera an ninh nhất định sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi.”

“Được.” Abby trả lời: “Tôi sẽ đi điều tra giúp, có kết quả sẽ nói với cô.”

“Cảm ơn cô, Abby.”

Tô Dao ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cửa sổ trên lầu hai, ánh mắt tham lam và lưu luyến.

Lục Lệ Thành, em không hối hận vì yêu anh, chỉ là anh đã bị lừa gạt che mờ hai mắt, em đợi ngày sự thật sáng tỏ.

Cô xoay người dứt khoát bước lên xe cảnh sát.

Đã sống hai mươi năm, Tô Dao không còn gì cả, chỉ còn lại duy nhất tờ giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ cha con đó.

Trong buồng giam nữ, phòng không quá sáng, có tám người ở trong căn phòng không lớn cũng không nhỏ.

Hai tay Tô Dao đeo còng sắt nặng nề. Thật ra những tội danh đó của cô vốn chỉ là vu oan giá họa, vốn không nên bị đối xử như thế này, nhưng mà cô vẫn được chăm sóc “đặc biệt”.

“Nhanh lên, lề mà lề mề, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc…” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của cai ngục vang lên sau lưng, đồng thời thò tay ra đẩy cô một cái, Tô Dao không đứng vững liên ngã nhào vào buồng giam.

“Phụt!” Tiếng cười của một người phụ nữ vang lên: “Bây giờ tôi cũng biết thế nào là chó đớp phân rồi, ha ha hal”

Tô Dao chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong buồng giam có sáu bảy người phụ nữ đang đứng hoặc ngồi, tất cả đều là phạm nhân.

Trong có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thân hình rắn rỏi nhếch miệng cười u ám, nhìn cô với vẻ mặt không thân thiện.

“Tô Dao?” Người phụ nữ cười khẩy một tiếng, đứng dậy đi về phía cô, giãm lên tay cô hết sức chuẩn xác, còn day mạnh hai cái.

Một cơn đau thấu tim lập tức từ tay truyền đến.

“Mày tên là Tô Dao phải không? Nghe nói còn là đại tiểu thư của một tập đoàn gì đó?”

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán rớt xuống, Tô Dao cắn môi không nói lời nào.

“Đại tiểu thư thì sao nào? Ra vẻ thanh cao cái gì, còn không phải là cũng ở trong căn phòng tồi tàn này giống chúng tao à?” Một người phụ nữ khác có làn da ngăm đen trợn mắt với cô, nói với giọng khinh thường: “Vào đây rồi thì đâu còn phân biệt sang hèn? Mắt cao quá trán, xem thường ai hả?”

Tô Dao vừa oan ức vừa tủi thân, cô vừa mới vào thì đã xem thường họ khi nào chứ?

Tóc cô đột nhiên bị kéo một cái, Tô Dao bị ép ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Người phụ nữ giống như một con sói hung ác, đay nghiến nói: “Tao mặc kệ trước đây mày là nhân vật gì, nếu đã vào đây thì phải tuân thủ quy định ở đây, nếu không thì tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là sống không bằng chết!”

Người phụ nữ vung tay thật mạnh, đầu của Tô Dao đập mạnh xuống đất, một vệt máu từ trên trán chảy xuống.

Nhìn thấy máu chảy ra, trong mắt người phụ nữ thoảng qua một chút hoang mang. Trước đó bà ta đã nhận tin nói muốn họ trừng trị một người phụ nữ đã đắc tội với nhân vật lớn, nhưng trừng trị cũng có giới hạn, để xảy ra án mạng thì không được.

Cô ta liếc nhìn cai ngục đứng ở cửa theo bản năng. Cai ngục liếc nhìn vết máu trên đầu Tô Dao, lạnh lùng quay mặt đi giống như không nhìn thấy.

Trong tình huống thông thường thì trong nhà giam không cho phép xảy ra ẩu đả, nếu cai ngục nhìn thấy cũng sẽ nghiêm khắc khiển trách người đánh người, nhưng mà cai ngục không những không quát mắng ngăn cản, lại còn giả vờ như không nhìn thấy.

Mọi người lập tức mừng thầm, xem ra người phụ nữ này thật sự đã đắc tội với nhân vật lớn.

Người phụ nữ càng to gan hơn nữa, hung hăng đá vào bụng Tô Dao một cú, chửi bới: “Đừng có giả chết ở đây, tự giác lột hết quần áo ra, đến nhà vệ sinh đứng một tiếng!”

Đầu óc Tô Dao trống rỗng, nhìn cô ta với vẻ khó hiểu.

“Không hiểu phải làm gì hả?” Người phụ nữ cười rất xấu xa: “Đây là quy định, mỗi một người mới đến đều phải làm, nhanh vào trong cởi quần áo ra, đứng trong góc tường một tiếng”

“Tôi không làm.” Tô Dao đứng dậy nhìn thẳng vào cô ta: “Đây là quy định ở đâu ra?”

“Tao là chị đại ở đây, lời tao nói chính là quy định!” Người phụ nữ cao lớn rõ ràng là bị chọc giận, chỉ vào mặt Tô Dao nói: “Mày có đi không?”

“Không đi!”

Một tiếng “bốp” lanh lảnh vang lên, một cái bạt †ai giáng vào mặt Tô Dao.

Mấy người lúc này còn đứng xem trò vui lập tức ùa lên, thượng căng chân hạ căng tay với cô.

Trong hỗn loạn, không biết ai đã giật tóc của Tô Dao, da đầu truyên đến một cơn đau điếng người, không phân biệt rõ là nắm đấm hay là chân cứ liên tiếp nện vào người cô. Trong buồng giam yên tĩnh, tiếng “bộp bộp” không dứt bên tai, từng cái bạt tai vang dội giáng xuống mặt cô.

Tiếng động trong buồng giam lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mấy cai ngục.

Hai ba cai ngục cầm dùi cui điện đứng ở cửa nhưng làm như không nhìn thấy, khóe miệng cười khẩy, vẻ mặt liếc mắt xem trò vui.

Tô Dao vốn còn muốn cầu cứu nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh.

Tiếng trao đổi của cai ngục loáng thoáng truyền đến: “Tiếp tục đánh như vậy không sao chứ? Ra tay ác quá rồi, nếu như đánh chết người thì phải làm sao?”

Một cai ngục khác cười một tiếng khinh miệt, nói không hề do dự: “Sợ gì chứ, cấp trên đã sớm dặn dò xuống dưới, giày vò đến chết, giữ lại một hơi thở là được”

“Chậc chậc, người phụ nữ này nhìn cũng không lớn, rốt cuộc là đã đắc tội với nhân vật lớn nào vậy?”

“Người một tay che trời ở tỉnh Lâm Nghi, còn có thể là nhân vật lớn nào nữa?”

“Lục Lệ Thành?” Tiếng kinh ngạc vang lên, tiếng trao đổi dân dần nhỏ đi.

Trái tim Tô Dao cũng lạnh theo!

Lục Lệ Thành, ba chữ này giống như một cái búa tạ đập mạnh vào tim cô, đập đến xương cốt toàn thân cô rã rời vụn nát.

Giày vò đến chết, giữ lại một hơi thở là được.

Tô Dao rất hy vọng mình bị điếc, không nghe thấy câu nói này.

Cô không dám tin đây là lời nói do người đàn ông cô yêu bằng cả mạng sống nói ra.

Mười mấy phút sau, cuối cùng mấy người phụ nữ cũng đã đánh mệt, hung hãn đá Tô Dao nằm bẹp dưới đất một cú, coi như là kết thúc.

Lần này kết thúc, sẽ còn có lần sau, lần sau nữa, cho đến khi cô rời khỏi nơi này.

Tô Dao khẽ cử động ngón tay, một cơn đau buốt nhói lập tức truyền đến, toàn thân cô như rã rời, không động đậy nổi.

Tô Dao yên tĩnh nhìn một vết máu nhỏ trước mặt, vết máu đỏ tươi nhưng cũng sáng ngời, phản chiếu ngược bóng dáng của cô.

Tóc bên trái rụng xuống rất nhiều, để lộ ra một mảng da đầu trắng dã, má vừa đỏ vừa sưng, không hề nhìn ra nét đẹp lúc ban đầu.

Cũng không biết trên người cô đã thành ra như thế nào rồi.

Tô Dao không muốn nghĩ, cũng không dám ngHĩ.

Cô đã sống hai mươi năm rồi nhưng chưa từng bị người khác đối xử như thế này.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi cô đã rơi xuống vực thảm, từ công chúa xinh đẹp biến thành ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu.

Tất cả những chuyện này chẳng qua là vì cô đã yêu một người đàn ông.

Giờ khắc này, cuối cùng Tô Dao cũng biết Lục Lệ Thành muốn trừng phạt cô như thế nào.

Anh muốn lấy mạng cô, anh muốn cô đau đớn.

Nỗi đau bị người khác hiểu lầm. Nỗi đau bị người khác nhục mạ. Nỗi đau bị người khác đánh đập.

Nỗi đau bị người thân vứt bỏ.

Anh muốn mỗi ngày Tô Dao đều sống trong địa ngục, đền tội cho Chu Đồng.

Những nỗi đau này giống như đàn kiến đông nghịt gặm nhấm xương cốt của cô, ăn mòn mỗi một tấc da của cô.

Lúc nãy không kêu một tiếng nào, giờ đây Tô Dao hơi hé miệng nhả ra hai chữ nhẹ tựa bông tuyết: “Đau quá…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK