Chương 15 Tối nay sẽ sắp xếp cho cô một vị khách sộp nhất
Cô vội vã lùi vào trong xe, và “râm” đóng sầm cửa lại.
“Này, không phải là bảo cô xuống rồi hay sao?…Sao cô lại quay lại?”
“Xin anh… cho xe chạy nhanh lên!” Tô Dao căng thẳng đến mức không nói lên lời: “Xin… xin anh, tôi thêm tiền cho anh, tôi thêm cho anh một trăm, có được không?”
Vừa nghe đến tiền, người lái xe taxi liền do dự.
“Thêm ba trăm, cô thêm ba trăm, tôi sẽ đi cho côi”
Ba trăm! Tô Dao hơi cảm thấy hơi xót ruột, cô đi làm vất vả cả tháng, cũng mới chỉ kiếm được hơn một nghìn thôi!
Thấy xe của Lục Lệ Thành đang tiến đến gần, Tô Dao cắn răng. “được, ba trăm thì ba trăm!”
Người lái xe vừa khởi động xe thì bất ngờ có tiếng “rầm” từ phía saul Xe bị tông rồi!
Giọng người lái xe mang vẻ đen đủi, anh ta biết rằng mình không nên kéo theo người phụ nữ điên này!
“Mẹ kiếp, đứa nào đấy, mắt mù không nhìn thấy đường à…?”
Sau khi nhìn thấy chiếc Land Rover đắt tiên và bốn người đàn ông lực lưỡng, mặt lạnh như tiền, tài xế như muốn nuốt lại những lời nói vừa rồi.
Cánh cửa ô tô mở ra, một đôi chân mảnh khảnh bước ra và đi châm chậm về phía Tô Dao.
Tô Dao run rẩy trong xe, như thể đứng ngoài kia là thân chết có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Tiếp đó là một giọng nói trâm mà lạnh lùng vang lên trong không khí yên tĩnh: “Xuống xe GIÌ 5 Tô Dao gục đầu vào ghế xe, hai tay bịt tai, toàn thân cô run rẩy!
Không nghe thấy gì hết, cô không nghe thấy gì hết!
Lục Lệ Thành quả thật không nhẫn nại hơn được nữa, giọng nói chứa đựng sự giận dữ: “Tô Dao, cô biết tính tôi rồi đấy, tôi khuyên cô nên xuống xe đi, đừng làm tôi tức giận.”
Móng tay cấu chặt vào ghế ô tô, hai hàm răng của Tô Dao va lập cập vào nhau, cô nhắm chặt hai mắt, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cô không cần biết gì hết.
Sự im lặng của cô khiến Lục Lệ Thành mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng!
“Lôi cô ta xuống!”
Hai vệ sĩ lập tức bước lên phía trước, kéo cánh tay Tô Dao một cách thô bạo!
“Không… thả tôi ra… không được bắt tôi…” Tô Dao cố hết sức kéo người lái xe: “Xin anh, nhanh nhanh lái xe đi được không, tôi cho anh tiền, tôi có bao nhiêu tiền, tôi cho anh hết…”
Người lái xe có chút không đành lòng: “Thôi, có gì từ từ nói với nhau, hà tất… phải động chân động tay chứ?”
Lục Lệ Thanh lừ mắt một cái, những lời nói còn lại như muốn nuốt vào trong.
Ánh mắt của anh ta thật quá đáng sợ. Người lái xe sợ rằng anh ta bị cô gái này liên lụy, mà đắc tội với những người có quyền có tiền, lập tức quay ra an ủi Tô Dao: “Cô gái, đi về đi, có gì thì nói rõ cũng không muộn. Cô đừng kéo nữa, tay áo tôi sắp bị cô kéo rách hết rồi đây này… “
“Xin anh cho xe chạy đi, cho tôi rời khỏi chỗ „ này…
Nước mắt rơi lã chã, bao nhiêu năm rồi, Tô Dao cho rằng mình không còn nước mắt để khóc nữa rồi, nhưng khi sự sợ hãi ập đến, cô mới phát hiện mình vẫn còn có thể khóc được.
“Ồ” Lục Lệ Thành cất tiếng cười khinh bỉ: “Tô Dao, hình như cô quên mất một việc quan trọng?”
Tô Dao toàn thân run cầm cập, quay đầu nhìn Lục Lệ Thành, cô cất giọng nói chậm chạp pha chút ảm đạm trong không khí tĩnh lặng: “Tôi không quên, tôi đã hại chết Chu Đồng, nhưng tôi đã phải trả giá cho tội lỗi đó, tôi đã ngồi tù bốn năm rưỡi, chịu đủ sự giày vò, bị mọi người vứt bỏ, chẳng nhẽ như vậy chưa đủ sao?”
Lục Lệ Thành cất giọng cười nhạo báng, nói từng lời sắc lạnh vào tai cô: “Mới chỉ là bốn năm rưỡi ngồi tù mà thôi, còn lâu mới đủ đền tội cho Chu Đồng! Món nợ của cô, cô phải dùng cả đời này mà trả, cho nên, cô đừng có mơ đi đâu được!”
“Không… anh không được làm thế… anh không được phép giày vò tôi cả đời…”
Anh ta đã lấy đi của cô quá nhiều thứ, chẳng nhẽ đến chút hy vọng cuối cùng anh ta cũng muốn cướp nốt của cô hay sao!
Nếu chưa được gặp lại con lần cuối, cô đến chết cũng không dám chết.
Cô không còn mặt mũi nào để gặp con cô dưới suối vàng!
Đôi mắt tuyệt vọng của cô, làm cho Lục Lệ Thanh có chút mềm lòng. “Cô muốn đi như vậy? Được, chỉ cần cô đồng ý một yêu cầu, tôi sẽ thả cho cô đi.”
Trong đôi mắt ảm đạm của Tô Dao bỗng dưng loé lên tia hy vọng, hai tay níu lấy chân của anh ta mà nói gấp: “Bất luận là yêu câu gì, tôi đều đồng ý!”
Trong ngực bỗng dưng nổi lên sự phẫn nộ, Lục Lệ Thành nhìn Tô Dao đang quỳ dưới chân mình với sắc mặt tái mét.
“Bất luận là yêu cầu gì cô đều đồng ý? Cô cũng thật đê tiện! Kêu cô đi làm gái, cô cũng đồng ý đúng không?”
Tô Dao sắc mặt đột nhiên trắng bệch như cắt không còn giọt máu!
Hóa ra anh ta muốn cô làm gái!
Tô Dao, mày còn chưa nhìn ra sự thật hay sao?
Rốt cuộc mày còn trông đợi điều gì?
Thân thể của mày, lòng tự tôn của mày, tất cả mọi thứ của mày, trong mắt anh ta chỉ là thứ rác rưởi mà anh ta có thể chà đạp bất cứ lúc nào!
Mày sở dĩ còn sống trên đời này, chỉ vì anh ta còn chưa giày vò đủ mà thôi.
Chẳng qua chỉ là ngủ cùng đàn ông thôi mà, không sao cả.
Thứ mà mày còn lại duy nhất, chẳng qua cũng là chút giá trị ít ỏi này.
Tô Dao cúi lưng một cách lúng túng, nói lí nhí: “Tôi đồng ý…
Lục Lệ Thanh vô cùng tức giận!
Cô ta chính là Tô Dao tràn đầy kiêu hãnh sao?
Sao lại ti tiện đến mức chấp nhận làm gái!
“Được, được, được…” Cực kỳ phẫn nộ, Lục Lệ Thanh nói liên tiếp ba từ được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ cô cũng biết tiến biết lùi đấy chứ, đêm nay tôi sẽ sắp xếp cho cô ông khách sộp nhất, đừng có mà lãng phí khả năng thiên phú hâu hạ đàn ông trên giường của cô đấy nhé!”
Anh ta quay người lên xe, giọng lạnh lùng dặn dò: “Đưa cô ta về Thiên Đô, bảo Vũ Mi sắp xếp khách cho cô ta.”
“Đợi đãi” Tô Dao hét lên, và hỏi lại một cách thận trọng: “Có phải chỉ cần tôi đồng ý đi khách, anh sẽ thả tôi ra đúng không?”
“Nằm mơ đi!” Giọng Lục Lệ Thành đầy phẫn nộ, cố nén nỗi bực tức trong lòng, dùng ánh mắt đằng đẳng sát khí nhìn cô: “Bán được mười nghìn chai rượu, tôi sẽ thả cô đi.”
Nhân viên bán rượu trong khu giải trí Thiên Đô đâu phải chỉ mình cô?
Số lượng rượu bán được trong một đêm cùng lắm cũng chỉ mười mấy chai, giờ anh ta yêu cầu phải bán đủ mười nghìn chai, vậy cô phải bán đến bao giờ mới đủ?
Thế nhưng Tô Dao vẫn cắn răng đồng ý: “Được, tôi đồng ý!”
Cô không từ chối, vì cô biết rằng, không bao giờ có chuyện được phép đưa ra điều kiện với ma quỷ!
Hai người vệ sĩ kéo cô vào xe một cách thô bạo, chiếc xe nhanh chóng khởi động, phóng như bay trên đường.
Chớp mắt, đã vê đến khu giải trí Thiên Đô.
“Rầm”, Tô Dao bị kéo ra khỏi xe.
Lục Lệ Thành ngồi vắt chân, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ngoan ngoãn về đi, đừng có mơ mộng chạy trốn nữa, nếu như để tôi phát hiện ra một lần nữa, tập đoàn Tô Thị và cô đêu phải cút xéo khỏi tỉnh Lâm Nghi này.”
Tô Dao ngẩng đầu lên nói: “Tôi và họ đã đoạn tuyệt quan hệ, anh không được làm như vậy!”
“Cô nói không sai, cô và tập đoàn Tô Thị đã đoạn tuyệt quan hệ, cho nên tôi có làm gì Tô Thị, thì cũng không liên quan đến cô, việc cô cần làm là biết điều, đừng để tôi thấy thêm một lần nào nữa.”
Nói xong liền đóng sầm cửa, xe ô tô khởi động rất nhanh, mất hút trong màn đêm.
Tô Dao bò trên đất một lúc lâu, mới bóp bóp đầu gối đang bị đau nhức, đi về hướng khu giải trí Thiên Đô.
“Tô Dao.” Vừa mở cửa bước vào, Vũ Mi đã gọi cô với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng: “Có phải là cô đã đắc tội với ai rôi không?”
Tô Dao hơi sững người một chút, trong đầu hiện lên khuôn mặt nham hiểm của Lục Lệ Thành, gật đầu đáp: “Phải.”
“Nếu sớm biết cô đắc tội với ông chủ lớn, tôi sẽ không bao giờ cho cô bước chân vào Thiên Đô.” Vũ Mi nói bằng giọng tức tối: “Ông chủ yêu cầu sắp xếp cho cô đi khách, với với thân hình gầy gò ốm yếu thế này của cô, thì chịu làm sao được giày vò?”
Trái tim của Tô Dao đã chùng xuống nay lại càng chùng xuống hơn nữa.
Cô như rơi vào một cái hố không đáy, gió lạnh quất vào tới tấp.
Người đàn ông mà cô đã dùng cả tính mạng của mình để yêu; người đàn ông duy nhất mà cô yêu cả đời này, lại bắt cô đi làm gái.
Tô Dao nghe thấy giọng của mình, nhẹ như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay: “Không sao hết, chị Mi… tôi làm được.”