• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 Tại sao không có ai tin cô?

“Trường Trung, có gì thì từ từ nói, ông đập vỡ trán con bé rồi kìa..” Mẹ của Tô Dao đứng ở bên cạnh sốt ruột, có ý muốn giúp đỡ cô nhưng lại sợ cơn giận dữ của Tô Trường Trung nên không dám tiến lên.

“Bà im miệng!” Quả nhiên, Tô Trường Trung lập tức chĩa mũi nhọn về phía bà: “Con hư tại mẹ, bình thường nếu không phải do bà nuông chiều thì sao nó lại vô pháp vô thiên như vậy, còn làm ra chuyện mất mặt này?”

“Con không có!” Tô Dao hét lớn một tiếng, nước mắt đã cố kìm nén rất lâu liên tuôn ra trong nháy mắt: “Con không làm, tối qua con uống say hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sao lại ngủ cùng Lục Lệ Thành. Bố mẹ hãy tin con, chuyện này thật sự không phải do con làm!”

“Không phải mày thì có thể là ai? Tao đã sớm nói Lục Lệ Thành tâm tư quá sâu, bảo mày tránh xa hắn một chút nhưng mày cứ không nghe, thích ai không được lại cứ thích hắn.

Phàm là người có chút danh tiếng ở tỉnh Lâm Nghi đều biết mày thích Lục Lệ Thành. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mày bảo người khác làm sao tin không phải là mày làm? Chẳng lẽ có người nhét mày lên giường của Lục Lệ Thành hay sao?”

“Thích một người thì có gì sai? Lẽ nào chỉ vì con thích anh ấy mà xảy ra chuyện như vậy thì nhất định là con làm sao? Thậm chí bố mẹ còn không hỏi một câu có phải do con làm không mà đã chỉ vào mũi mắng con không biết xấu hổ. Tại sao ngay cả bố mẹ cũng không tin con?” Tô Dao đau đớn nhìn bố mẹ như người xa lạ trước mặt, nước mắt thi nhau tuôn rơi lã chã.

Cô không sợ người ngoài chửi mắng, không sợ mất đi sự trong sạch, thậm chí không sợ bị Lục Lệ Thành trả thù, cô sợ nhất là người mình tin tưởng nhất lại không tin mình.

“Chúng tao tin mày thì có ích gì… Trong thoáng chốc Tô Trường Trung như đã già đi mười tuổi, ngồi rũ người trên ghế sofa: “Chu Đồng chết rồi, Lục Lệ Thành sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tô.”

Đầu óc Tô Dao lập tức trống rỗng, miệng mấp máy, thậm chí cô còn không nghe được mình đã nói gì: “Bố nói gì, Chu Đồng… chết rồi?”

Tô phu nhân thở dài bất đắc dĩ, nói: “Chu Đồng gặp tai nạn xe bị thương quá nặng nên đã qua đời rồi. Nửa tiếng trước Lục Lệ Thành đã cắt nguồn hàng của Tô Thị, hơn nữa còn muốn chúng ta phải thanh toán khoản nợ tiền hàng ba mươi triệu trước buổi trưa ngày mai.”

Bà nói với vẻ mặt lo lắng: “Con cũng biết tình hình của nhà chúng ta rồi đó. Khoảng thời gian †rước anh trai con đầu tư thất bại, Tô Thị lâm vào tình thế ngặt nghèo, sau đó bám víu vào Lục Thị, họ chấp nhận cho chúng ta nợ tiền hàng, bây giờ khó khăn lắm chúng ta mới xoay sở được thì làm sao có ngay ba mươi triệu đây? Chuyện này không phải là muốn lấy mạng chúng ta sao?”

Tô phu nhân vừa nói vừa rơi nước mắt.

Sau đó Tô phu nhân đã nói những gì Tô Dao đều không nghe được một câu nào, trong đầu cô chỉ vang vọng câu nói đó.

Chu Đồng chết rồi.

Một người lúc nãy còn sống sờ sờ mà sao nói chết là chết được chứ?

Mặc dù cô rất ngưỡng mộ Chu Đồng có được tất cả tình yêu của Lục Lệ Thành nhưng dù gì họ cũng là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Chu Đồng cũng giống như chị em ruột của cô vậy, một người đang khỏe mạnh thế mà lại mất đi như vậy!

Nước mắt bỗng tuôn rơi.

Cô biết tâm quan trọng của Chu Đồng trong lòng Lục Lệ Thành. Chu Đồng chết rồi, vậy Lục Lệ Thành chẳng phải sẽ đau đớn cùng cực sao?

Anh ấy sẽ hận cô đến mức nào!

“Tô Dao, tốt nhất là cô hãy câu nguyện cho Chu Đồng đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Nhớ đến câu nói của Lục Lệ Thành trước khi đi, Tô Dao vô cùng sợ hãi.

Không, Lục Lệ Thành có thể không yêu cô nhưng tuyệt đối không thể hận côi!

Chuyện này không phải do cô làm. Tối hôm đó có rất nhiêu người, nhất định có người nhìn thấy chân tướng sự việc, còn có camera an ninh nữa, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho cô.

Tô Dao quay người đi lảo đảo chạy đến nhà họ Lục.

Mưa càng lúc càng lớn, lúc nấy vẫn là mưa nhỏ lâm râm, mới chớp mắt đã biến thành mưa lớn xối xả.

Tô Dao cứ mải miết chạy đi, mưa lớn rơi xuống người cô lộp bộp nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, chỉ dốc sức chạy đến nhà họ Lục.

Nửa tiếng sau, nhà họ Lục.

“Lục Lệ Thành, anh mở cửa ra, chuyện này thật sự không phải là em làm, anh hãy nghe em giải thích…” Cánh cửa sắt dày nặng giống như một đường ranh giới cản bước chân cô.

Tô Dao sốt ruột đập lên cửa sắt, căn biệt thự chìm trong màn mưa dày đặc hoàn toàn im ắng, không có bất cứ lời hồi đáp nào.

“Chu Đồng qua đời em cũng rất buồn, cô ấy giống như chị em ruột của em vậy, em đau lòng hơn ai hết. Nhưng mà muốn em phải nói sao thì mọi người mới tin em, chuyện này thật sự không phải là em làm, thật sự không phải em làm…

Cô khóc đến mức khó kiềm chế được, đến mức không thở nổi, vừa là vì nỗi oan ức của mình và cũng là vì cái chết của người chị em tốt.

Chu Đồng chết rồi, mang theo sự oán hận cô mà chết!

Bất kể cô giải thích như thế nào thì Chu Đồng cũng không nghe được, bất kể sự thật là gì thì Chu Đồng cũng không nhìn thấy được nữa.

Tô Dao nắm chặt cửa sắt, móng tay bấm sâu vào thịt, lòng cô đau đớn gần như không đứng vững nổi.

Tại sao không có một người nào chịu tin cô?

Lầu hai biệt thự, Lục Lệ Thành đứng trước cửa sổ, hai mắt u tối nhìn Tô Dao ở dưới lầu.

Toàn thân cô đều đã ướt sũng, tóc rối bời dính trên mặt, không biết từ lúc nào đã mất một chiếc giày, một chân trân đứng trong mưa, trên ống quần dính đầy nước bùn, trông cô hết sức nhếch nhác.

Tô Dao, so với nỗi đau khổ mà cô gây ra cho Chu Đồng, chút khổ này có tính là gì chứ. Tôi phải khiến cô sống nửa đời còn lại trong địa ngục, đền tội cho Chu Đồng!

“Abby, xuống dưới nói với cô ta, muốn giải thích trước mặt tôi thì phải thể hiện thành ý!”

‘Ếy Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu ñ Đợi xíu, tôi còn lời muốn nóil t Tặng quà ủng hộ tác giả nhaI

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK