Trong phòng tắm ở nơi ở của Đoạn Hành Dạ có một chiếc gương rất lớn, không biết có phải do ánh sáng không mà sáng nay cậu luôn cảm thấy sắc mặt vô cùng tái nhợt. Nhưng Đoạn Hành Dạ không quan tâm, tắm rửa xong bước ra cửa.
Ngoài ý muốn là, Đoạn Hành Dạ còn chưa bước được hai bước, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, loạng choạng đi tới phía sau ghế tựa, bắt đầu hít thở sâu. Cậu nhớ tới lần trước khi ở Diệp Thiên cung, hoàng đế từng nói với Đoạn Hành Dạ rằng không có thuốc trong tháng này, cậu có thể sẽ cảm thấy khó chịu... Thời gian trôi qua, nếu không phải đột nhiên đau tức ngực, cậu gần đây rất bận rộn, đã quên mất điều này.
Nguyên chủ vẫn luôn là một đặc vụ ngầm có biểu hiện tốt, từ trong trí nhớ Đoạn Hành Dạ căn bản không biết được cậu sẽ phải đối mặt với tình huống gì khi tác dụng của thuốc xảy ra. Tuy nhiên, Đoạn Hành Dạ đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay, khi cơn đau không thể chịu đựng được, cậu lấy thuốc giảm đau chuẩn bị từ trong túi ra và nuốt từ từ.
Đoạn Hành Dạ thấy không có nước bên cạnh, cậu trực tiếp nuốt xuống, trong tích tắc, một cỗ chua xót không nói nên lời truyền xuống cổ họng và thực quản. Thời gian từng chút một trôi qua, Đoạn Hành Dạ chậm rãi ngồi trên mặt đất, hô hấp càng ngày càng gấp, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.
Rõ ràng, thuốc kiểm soát của hoàng thất không phải thứ thuốc giảm đau thông thường có thể chống lại. Thậm chí Đoạn Hành Dạ cũng hoài nghi bây giờ cơn đau nghiêm trọng như vậy có phải bởi vì vừa rồi cậu uống thuốc một cách tùy tiện không. Dù đã luyện võ từ nhỏ, nhưng Đoạn Hành Dạ chưa từng bị ngoại thương trừ lần bị đâm chết ở đời trước... Nằm trên mặt đất, trong lòng cậu thật sự có vô số câu chửi thề muốn mắng..
Lúc này Đoạn Hành Dạ đang ở nhà ăn tầng 1. Sau khi cậu ngã xuống, người máy xung quanh lập tức cảm nhận được tình hình bất thường và kích hoạt, rất lo lắng vây quanh cậu. Cùng lúc đó, cửa biệt thự tự động mở ra.
Đau thấu xương, Đoạn Hành Dạ đã có chút mơ hồ. Không biết là khi nào, cậu chợt nhìn thấy một bóng người hiện ra từ cửa biệt thự.
Người nọ đầu tiên có chút do dự liếc nhìn vào bên trong, sau đó phát hiện Đoạn Hành Dạ đang nằm trên mặt đất.
“Đoạn… Đoạn Hành Dạ?” Người đứng ở nơi đó bất định nói.
Nghe thấy có người gọi mình, Đoạn Hành Dạ rốt cục khó khăn mở mắt ra nhìn về phía trước. Cậu thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm đang đứng ở cửa. Cậu có thể nhận ra điều đó từ mái tóc xoăn dài đến khuỷu tay. Người đàn ông ở cửa hóa ra là Tô Minh Ca.
Mật độ khu dân cư của Trân Thúy tinh không hề thấp, là phó chủ tịch viện nghiên cứu, Tô Minh Ca sống gần nhà của Đoạn Hành Dạ. Buổi sáng, Tô Minh Ca dự định sẽ trực tiếp đi huyền phù tới tòa nhà thí nghiệm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cánh cửa rộng mở của biệt thự bên cạnh. Nếu là trước kia, Tô Minh Ca chắc chắn sẽ không để ý tới. Tuy nhiên, lần này, sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Minh Ca đã hạ thấp độ cao của huyền phù và đáp xuống cửa nhà của Đoạn Hành Dạ.
Không ngờ rằng,người bên trong lại xảy ra chuyện.
Mặc dù hai người không hợp nhau, nhưng nhìn thấy Đoạn Hành Dạ như thế này, Tô Minh Ca không khỏi khẩn trương. Điều này hoàn toàn không trách hắn, con người ở thời đại này đã trở nên mạnh mẽ hơn, nói chung là rất khó để phát bệnh chứ đừng nói đến việc nằm trên mặt đất hơi thở thoi thóp như Đoạn Hành Dạ.
Nhìn thấy Tô Minh Ca đi tới, Đoạn Hành há hốc miệng thở d0"c lại vô pháp nói chuyện. Lúc này, cảm giác đau đớn trong lồng ngực đã lan ra toàn thân, dây thanh quản thậm chí không còn sức lực mà rung lên.
Trong mắt Tô Minh Ca và hầu hết các đồng nghiệp thân quen của hắn, Đoạn Hành Dạ luôn là một kẻ lãnh đạm và tàn nhẫn như một cái máy, đến mức những người xung quanh thậm chí không thể nhìn thấy hơi thở của người sống từ cậu. Có lẽ là do so sánh với hình ảnh trước đây, tình cảnh của Đoạn Hành Dạ lúc này bị nỗi đau thống trị đặc biệt đáng sợ.
Tô Minh Ca chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn do dự vươn tay đặt lên vai Đoạn Hành Dạ. Sau khi cảm nhận được sự run rẩy của đối phương, anh cau mày ngập ngừng hỏi: " Đoạn Hành Dạ? Anh... anh có phải không sắp chết?"
Đoạn Hành Dạ cảm thấy mình sẽ bị Tô Minh Ca chọc tức chết.
Thấy Đoạn Hành Dạ không trả lời mình, Tô Minh Nhiên lập tức đứng dậy mở quang não liên lạc với bác sĩ của Trân Thúy tinh. Thực ra, Đoạn Hành Dạ đã có thời gian liên hệ với bác sĩ khi cơn đau mới bắt đầu, nhưng cậu không muốn người khác biết tình trạng thể chất của mình vào lúc này.
Đáng tiếc là Đoạn Hành Dạ lúc này đã kiệt sức không còn sức lực để bảo hắn dừng lại, chỉ sau vài giây, Tô Minh Ca đã gửi một tin nhắn cho bác sĩ.
... quên đi, thế là xong.
Mặc dù rất ghét đối phương, nhưng về bản chất, Tô Minh Ca không ghét anh ta đến chết. Sau khi gửi tin nhắn, Tô Minh Ca dường như vẫn nghĩ rằng Đoạn Hành Dạ sắp chết, anh lo lắng đi lại bên cạnh, tiếp theo lại một lần nữa mở quang não.
Không hiểu sao, sau khi nhìn thấy hành động của đối phương, trực giác Đoạn Hành Dạ cảm thấy sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Qủa nhiên, cùng lúc khi bác sĩ của Trân Thúy tinh cưỡi huyền phù tới, Tô Minh Ca bắt đầu nhập thông tin vào quang não. Sau vài giây, Tô Minh Ca đặt quang não xuống, đi tới chỗ Đoạn Hành Dạ và nói, "Cậu yên tâm, tôi đã báo tin tức này cho nguyên soái rồi. "
...yên tâm, tôi đã báo, tôi đã báo tin tức này cho nguyên soái rồi
...yên tâm, tôi đã nói với nguyên soái.
…… yên tâm.
Với tư cách là phó viện trưởng viện nghiên cứu cơ giáp, với trình độ của Tô Minh Ca, hắn quả thực có thể liên lạc thành công với Mạnh Cẩm Hoài. Sau khi nghe thấy lời nói của đối phương, Đoạn Hành Dạ cả buổi sáng chịu đựng, cuối cùng cũng ngất đi.
Trước khi ngất đi, Đoạn Hành Dạ nhìn thấy một đám bác sĩ vây quanh mình, nhân tiện, Tô Minh Ca cũng vẻ mặt kinh hãi hỏi bọn họ, "Đoạn... Đoạn Hành Dạ chết rồi sao?
"...
Đồng đội heo có lẽ ai cũng gặp phải trong đời, chưa kể Tô Minh Ca lại càng không phải đồng đội. Sau khi hắn làm điều này, trong vòng một giờ, toàn bộ tinh hệ biết rằng Đoạn Hành Dạ đã ngất xỉu tại biệt thự của Trân Thúy tinh. Nhân tiện, một chương trình có rating rất cao trong tinh hệ cũng đã tận dụng độ nóng làm chuyên đề nói về chuyện này.
Nhiều người biết rằng Đoạn Hành Dạ sức khỏe kém.
Nguyên chủ lúc nhỏ không đi học phổ thông mà theo cha mẹ học về cơ giáp. Tai nạn thử nghiệm hơn mười năm trước rất nghiêm trọng, tuy rằng lúc đó không ở trong phòng thí nghiệm, nhưng cậu vẫn chịu nhiều đả kích. Bên cạnh thể lực sa sút, trí lực của nguyên chủ cũng bị tổn hại rất lớn, chẳng hạn như là một nhà chế tạo cơ giáp, cậu ta còn không thể tự mình lái xe được.
Đoạn Hành Dạ vốn là một bạch nguyệt quang yếu đuối đối với nhiều người, sau chương trình này, hình ảnh của cậu lại một lần nữa dịch chuyển gần hơn về hướng này... Chỉ trong một buổi sáng, Đoạn Hành Dạ đã không biết bao nhiêu chàng trai, cô gái đã rơi lệ và thậm chí là đề tài nỳ trên tinh võng đã tích lũy hàng tỷ tin nhắn chúc phúc chỉ trong một giờ.
Tất nhiên, Mạnh Cẩm Hoài, "người yêu" nhận được tin tức của Tô Minh Ca, không thể không tỏ vẻ, anh lập tức điều một phi thuyền quân sự đến gần Trân Thúy Tinh, mang theo Đoạn Hành Dạ và bác sĩ, lúc đó đang hôn mê, đi cùng.
Đây là những gì Đoạn Hành Dạ nhìn thấy khi tỉnh dậy sau cơn mê... Trước mặt cậu là trần nhà màu xám nhạt hoàn toàn khác biệt với nơi ở của Trân Thúy tinh, Đoạn Hành Dạ chậm rãi dời mắt từ trên trần nhà xuống. Đây là một căn phòng ngủ rất lớn, ngoại trừ chiếc giường ở chính giữa nơi cậu đang nằm, đồ đạc chỉ có một chiếc bàn cách đó không xa.
Lúc này, có một người đàn ông mặc quân phục đen ngồi cạnh bàn làm việc.
Dường như cảm nhận được Đoạn Hành Dạ đã tỉnh, người đàn ông ngồi bên bàn làm việc ngẩng đầu lên cười với cậu, sau đó thu dọn sự vụ trong tay, bước nhanh tới. Có lẽ là bởi vì hôn mê quá lâu, nên tầm mắt của Đoạn Hành Dạ có chút mơ hồ, phải đến khi người đàn ông đi tới bên cạnh mình, Đoạn Hành Dạ mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Từ từ! Tại sao lại là Mạnh Cẩm Hoài?
Sau khi nhìn thấy rõ ràng diện mạo, Đoạn Hành Dạ mới hoàn toàn thanh tỉnh. Tại sao Mạnh Cẩm Hoài lại ở đây?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Đoạn Hành Dạ, Mạnh Cẩm Hoài đi tới, sờ nhẹ lên trán cậu, sau đó rất dịu dàng nói: "Sáng nay em hôn mê ở Trân Thúy tinh, tôi đã nhờ người đưa em lên phi thuyền của mình, cùng trở về Nam Chư tinh. Vừa rồi bác sĩ đã khám cho em rồi… Tuy rằng nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng nhưng nếu tỉnh lại có nghĩa là đã qua khỏi cơn nguy kịch. ”
Qủa nhiên, Đoạn Hành Dạ không còn cảm giác đau đớn nữa. Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông trước mặt lại nhẹ nhàng dịch góc chăn và nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi làm trước, khi tới Nam Chư tinh tôi sẽ trở lại. " Tiếp theo liền đi ra ngoài.
Cũng không biết hoàng thất đã sử dụng loại thuốc khống chế nào, lúc phát tác, Đoạn Hành Dạ rõ ràng rất đau, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bình phục - cơn đau vừa rồi giống như một cơn ác mộng, không thể tìm ra dấu vết.
Mạnh Cẩm Hoài đã rời khỏi, nhưng trái tim của Đoạn Hành Dạ vẫn đập loạn xạ. Cậu từ từ ngồi dậy khỏi giường, sau đó cậu nhận thấy quang não đang nhấp nháy.
Nguyên chủ không thích giao du, chỉ có một số ít người có số liên lạc của hắn. Đoạn Hành Dạ mở quang não ra, nhất thời xuất hiện không ít lời chúc của nhân viên viện nghiên cứu, trong đó có tin nhắn muộn màng của Lam Tịnh Trì. Nhưng chưa đợi Đoạn Hành Dạ hồi phục, quang não lại lóe lên và một tin nhắn không có thông tin của người gửi hiện lên.
“Giáo sư Đoạn, tốt hơn là cậu không nên giở trò.”
Trí nhớ của nguyên chủ nói với Đoạn Hành Dạ rằng đây là tin nhắn từ hoàng thất. Chắc chắn, tin tức về việc cậu té xỉu đã làm dấy lên sự nghi ngờ của họ...
Lúc này, bên ngoài phòng ngủ được ngăn cách bởi một bức tường, Mạnh Cẩm Hoài cũng mở một tập tài liệu mới nhận được.
"Máu bình thường, nội tạng bình thường..." Ngoài sức mạnh tinh thần, hàng ngàn thông điệp dưới dạng đều có màu xanh nhạt tượng trưng cho sức khỏe, Mạnh Cẩm Hoài nhìn lướt qua rồi đóng tập tài liệu lại. Hắn lạnh lùng liếc nhìn phòng ngủ, sau đó lại gửi cho đối phương một tin nhắn, “Tiếp tục kiểm tra kỹ càng.”