Đoạn Hành Dạ phân không rõ ánh mắt này chứa bao phần thật giả... Mạnh Cẩm Hoài đang nhìn Đoạn Hành Dạ khi cậu ấy còn nhỏ, đúng không?
Trên thực tế, Đoạn Hành Dạ không tự cho mình là người cảm tính, dù sao cậu cũng có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết máu phong phú. Cho nên sau khi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Cẩm Hoài, Đoạn Hành Dạ thực sự cảm thấy có chút tiếc nuối - nếu như không có tai nạn thí nghiệm năm đó, nguyên chủ đã không bị hoàng thất mang đi, hắn cùng Mạnh Cẩm Hoài sẽ trở thành một đôi phu thê ân ái thật sự.
Nói xong lời vừa rồi, Mạnh Cẩm Hoài lại xoay người lại. Anh từ từ đặt lòng bàn tay lên khung cửa sổ lớn trước mặt, vừa nói vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: "Phong cảnh trên tuyến đường này rất tốt, chỉ là nếu muốn nhìn thấy phong cảnh thực sự hùng vĩ, phi thuyền phải hơi lệch khỏi quỹ đạo, nhưng đồng thời phải chịu được nhiệt. "
Lúc này, Đoạn Hành Dạ nhìn thấy qua cửa sổ, phi thuyền mà cậu đang đi đang từ từ hướng tới một tinh cầu đỏ rực rất lớn. Mặc dù "thủy tinh" đặc biệt của phi thuyền có thể chặn hoàn toàn ánh sáng chói mắt độc hại bên ngoài cửa sổ và cho dù Đoạn Hành Dạ không có chứng sợ hãi cự vật, nhưng khi phi thuyền từ từ đến gần, cậu không thể không nắm chặt tay. Cảm nhận được sự không khỏe của người bên cạnh, Mạnh Cẩm Hoài nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Đúng như lời nguyên soái nói, khi phi thuyền đến gần sau đó đi qua tinh cầu đỏ khổng lồ này, tầm nhìn đột nhiên mở ra.
Đây là một biển sao? Đoạn Hành Dạ không biết diễn tả thế nào, chỉ biết rằng với sự hiểu biết nông cạn của mình về vũ trụ ở thế giới này, cậu sẽ không bao giờ có thể tìm thấy cảnh tượng nào ngoạn mục hơn khoảnh khắc này.
Mạnh Cẩm Hoài nói không sai, đây thực sự có thể là cảnh đẹp nhất trong vũ trụ được biết đến.
...
Phi thuyền giảm xuống tốc độ an toàn tối thiểu để du hành trong vũ trụ, cậu không biết mình đã im lặng bao lâu, cuối cùng Mạnh Cẩm Hoài cũng lên tiếng tiếp tục chủ đề: "Khoảng cách này chỉ có thể đạt được bằng những phi thuyền lớn. "
Là một người vừa mới nghiên cứu về cơ giáp, sau khi nghe Mạnh Cẩm Hoài nói, Đoạn Hành Dạ lập tức rút ra một điểm kiến
thức khác.
Chỉ những cphi thuyền lớn mới có thể tiếp cận khoảng cách này, vậy còn những chiếc phi cơ thì sao?
Mặc dù phi thuyền có sức mạnh kém hơn nhiều so với cơ giáp ở cấp độ chiến đấu, do kích thước khổng lồ cũng như về nguyên tắc, không cần xét đến trọng lượng và tinh thần lực của chính nó, chất lượng thành ngoài của phi thuyền chắc chắn cao hơn so với cơ giáp.
Vừa nghĩ đến lĩnh vực chuyên môn của mình, Đoạn Hành Dạ đột nhiên có một mong muốn hiếm thấy được nói chuyện. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cơ giáp hiện đại nhất tinh tế cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì khoảng cách gấp 3 đến 4 lần hiện tại. Nếu nó tiếp tục đến gần, hệ thống điều khiển sẽ hoàn toàn thất bại."
Nghe được câu trả lời của Đoạn Hành Dạ, Mạnh Cẩm Hoài cũng quay lại nhìn cậu và trịnh trọng nói: "Nếu là ở trong thời kì chiến tranh bị buộc đến nơi đây, sẽ không ai có thể chạy thoát được."
Đôi khi nguồn cảm hứng được tạo ra trong tích tắc. Sau khi nghe những lời của Mạnh Cẩm Hoài, Đoạn Hành Dạ chợt nhớ đến một thí nghiệm mô phỏng mà cậu đã thực hiện cách đây không lâu. "Đối..." Giọng nói còn chưa hoàn toàn rơi xuống, cậu bỗng nhiên cau mày, thay đổi giọng điệu và nói với tốc độ nhanh hơn, "Không, không nhất định. Việc nâng cấp vật liệu cơ giáp cũng sẽ làm tăng trọng lượng bản thân, điều này sẽ làm giảm độ nhạy của việc kiểm soát tinh thần lực. Nhưng nếu hệ thống liên kết tinh thần lực bên trong được nâng cấp, thì có thể hy vọng sẽ được trang bị được thêm nhiều vật liệu bên ngoài cao cấp hơn. "
Mạnh Cẩm Hoài gần như chưa bao giờ nghe Đoạn Hành Dạ nói hơi dài như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương và ánh mắt tập trung khi nói về lĩnh vực chuyên môn của mình, anh gần như ngay lập tức nhận ra rằng ---- những gì Đoạn Hành Dạ nói không phải là viển vông, mà là tương lai không xa sẽ thành hiện thực.
...
Chuyến đi kéo dài vài giờ, không dài cũng không ngắn. Có vẻ như không lâu sau khi phi thuyền rời khỏi biển sao tráng lệ, có một âm thanh từ phi thuyền cho biết nó sắp tiến vào Đề Trạch tinh.
Tuy nói là "chuyến đi kỷ niệm", nhưng chỉ cần ai không ngu ngốc đều có thể nhìn ra tính chất thực của chuyến đi này. Vì vậy, ngay khi phi thuyền sắp đến nơi, Đoạn Hành Dạ quay lại phòng nghỉ để thay một bộ đồ khác.
Tuy không lớn như hoàng tộc nhưng phủ nguyên soái cũng có những nhân viên chuyên lo việc đối ngoại. Sau khi trở lại phòng nghỉ, trong nháy mắt Đoạn Hành Dạ nhìn liếc mắt liền nhìn thấy bộ lễ phục được treo chỉnh tề ở phía trước. Theo lịch trình, hôm nay Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài sẽ tới một thắng cảnh trên Đề Trạch tinh trước, vì vậy kiểu trang phục chuẩn bị cho sự kiện này trông giản dị hơn bình thường một chút.
Nhìn đồng hồ, Đoạn Hành Dạ bước tới và thay bộ lễ phục. Cậu dáng người vốn đã gầy, nhưng bây giờ thay bộ quần áo trắng bình thường hơn, cả người càng thêm bất phàm. Đoạn Hành Dạ vốn vội vàng đi ra ngoài đại khái là chỉ liếc nhìn trong gương, điều mà cậu không để ý là khi khoác lên người chiếc áo màu trắng này, chiếc nhẫn màu đỏ sậm trên ngón áp út của bàn tay trái lại càng thêm lóa mắt...
Phi thuyền đến Đề Trạch tinh theo đúng thời gian đã đặt ra, để đề phòng bạo loạn do quá đông người, lúc này chỉ có tổng trưởng Đề Trạch tinh và một số nhân sự quan trọng khác đang đợi trên bến. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy sau khi phi thuyền hạ cánh, Đoạn Hành Dạ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có ít người đến chào hỏi nhưng Đề Trạch tinh rất coi trọng sự kiện này. Đoạn Hành Dạ có thị lực rất tốt đã xem qua một lượt và thấy rằng một số máy quay mini đang quay chụp xung quanh. Đương nhiên, Đoạn Hành Dạ chú ý tới máy quay và tất nhiên máy quay cũng chụp được cậu.
Cùng lúc đó, hàng trăm triệu người trong tinh tế nhìn thấy Đoạn Hành Dạ mặc đồ trắng và Mạnh Cẩm Hoài trong quân phục đen xuất hiện bên ngoài cửa cabin của phi thuyền. Mặc dù phong cách ăn mặc của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng có một sự hòa hợp không thể giải thích được, giống như giữa các vì sao sâu thẳm vô biên và các vì sao hàng tỉ năm bất diệt.
Ngay từ khi phi thuyền đáp xuống Đề Trạch tinh, giới truyền thông đã không ngừng quay chụp.
Với tư cách là nguyên soái của Diệp Thiên đế quốc, sức mạnh và ảnh hưởng của Mạnh Cẩm Hoài đương nhiên cao hơn nhiều so với tổng trưởng của một tinh cầu. Vì vậy, từ lúc đón Mạnh Cẩm Hoài, tổng trưởng liền cùng anh thao thao bất tuyệt. Về phần Đoạn Hành Dạ... Mặc dù có người cố gắng nói chuyện phiếm với chuyên gia cơ giáp nổi tiếng đế quốc này, nhưng khí chất cự tuyệt ngàn dặm của đối phương đã quá rõ ràng. Sau nhiều lần do dự, một "vòng tròn chân không" vẫn hình thành xung quanh Đoạn Hành Dạ.
Mặc dù cho rằng chủ đề của mình rất có ý nghĩa, nhưng trong mắt đại đa số khán giả, những thứ mà tổng trưởng Đề Trạch tinh đang nói quả thực đủ nhàm chán... Không chịu nổi nhất là đối phương cũng khiến cho nam thần của họ giáo sư Đoạn bị bỏ lại trong giá lạnh! Bất quá, Đoạn Hành Dạ bị làm "lơ" lại ước gì người khác không cần để ý đến mình, tranh thủ cơ hội để hai người nói chuyện, cậu nhìn cảnh vật xung quanh và trở nên mê mẩn.
Lúc này hai người đã lên tiến lên phi cơ do Đề Trạch tinh gửi tới, phi cơ này chạy không nhanh lắm, cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ đang lướt qua với tốc độ không đổi. Dù sao máy quay truyền hình trực tiếp rất muốn chụp được dáng vẻ ung dung của Đoạn Hành Dạ lúc này, nhưng họ vẫn đặt ống kính máy quay chính vào Mạnh Cẩm Hoài và tổng trưởng Đề Trạch tinh đang trò chuyện. Đoạn Hành Dạ mừng rỡ đến mức không thèm để ý, bởi vì tâm trạng thoải mái nên cảnh vật ngoài cửa sổ trở nên tươi đẹp hơn một chút.
Là một điểm đến cho kỳ nghỉ, Đề Trạch tinh thực sự đủ tiêu chuẩn. Diện tích của tinh cầu này gần bằng với Nam Chư tinh, nhưng dân số của nó chỉ bằng một phần ba Nam Chư tinh. Nhiều năm trước đây, khi đế quốc ở trong thời kì hòa bình, Đề Trạch tinh là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng. Ngay cả sau nhiều năm chiến tranh, phong cảnh của Đề Trạch tinh vẫn không thay đổi.
Mặc dù đã giảm tốc độ, nhưng phi cơ vẫn đến đích trong thời gian ngắn. Hiện tại thời tiết Đề Trạch bước vào đầu thu, chỉ nháy mắt Đoạn Hành Dạ thấy dưới chân mình là một khu rừng vàng rực, trong đó có một dòng suối trong vắt. Khu rừng này hơi giống khu rừng hồ dương lâm ở đời trước, nhưng cây cối có vẻ cao hơn và nhìn bằng mắt thường phi thường ngoạn mục.
Sau khi phi cơ đáp xống,nhìn bộ dáng của tổng trưởng Đề Trạch tinh dường như muốn tiếp tục trò chuyện với Mạnh Cẩm Hoài, nhưng may mắn thay lần này Mạnh Cẩm Hoài đã ngắt lời hắn bằng một nụ cười. Dưới cái nhìn của hàng trăm triệu người trước màn ảnh, Mạnh Cẩm Hoài bước lên phía trước một chút và sánh vai nói chuyện với Đoạn Hành Dạ.
Với nền tảng là cuộc nói chuyện trên phi thuyền vừa rồi, giờ đây hai người ở chung đều tự nhiên không ít.
Nhìn cảnh này, khán giả đang xem phá sóng trực tiếp chỉ muốn thốt lên - đây mới là thái độ đối đãi giữa vợ chồng! Bộ Dáng nguyên soái cúi đầu nói chuyện thật là ngập chết cẩu lương!
Công bằng mà nói, khung cảnh của Đề Trạch tinh ở trong tiểu thuyết, thực sự đẹp hơn nhiều so với ở Trái đất. Từ lúc bước xuống phi cơ, tâm trạng của Đoạn Hành Dạ đột nhiên rất sảng khoái. Sống trên Trái đất hơn 20 năm, Đoạn Hành Dạ đã luôn nghĩ rằng khái niệm "camera" tương đương với một khối kim loại màu đen và cồng kềnh, vì vậy khi chiếc máy quay bay cỡ con ruồi ở tinh tế bay xung quanh cậu, sau khi đã làm quen, Đoạn Hành Dạ cũng không cảm thấy khó chịu khi đối diện với nó.
Trong mắt những khán giả đang xem truyền hình trực tiếp, Đoạn Hành Dạ đang yên lặng ngắm cảnh đẹp, và Mạnh Cẩm Hoài đang lặng lẽ ngắm Đoạn Hành Dạ ở phía sau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Có lẽ là bởi vì tổng trưởng nói chuyện phiếm cuối cùng cũng dừng lại, những khán giả đang tán gẫu không ngừng trong khu bình luận cũng trở nên yên lặng rất nhiều, mọi người cũng bắt đầu thầm tán thưởng bức tranh đẹp đẽ trên màn hình trước mặt.
Nhưng sự bình tĩnh luôn chỉ là tạm thời, một sự kiện lớn được toàn bộ tinh tế ghi nhớ đang chuẩn bị diễn ra...