Mặc dù các thành viên quan trọng của quân đội cũng sống ở Nam Chư tinh, nhưng cô bé Đông Phương Du hôm nay cuối cùng cũng được quen biết với nam thần của mình, cô bé tất nhiên là rất phấn khích. Khi được cha bế ra khỏi sảnh tiệc, cô bé đã nhìn thấy Đoạn Hành Dạ đứng cách đó không xa, cô bé vô cùng phấn khích vẫy tay chào cậu.
Trong mắt những người xung quanh, cô bé Đông Phương Du thực sự là một chú bê con mới sinh không sợ cọp. Ở Nam Chư tinh, ai mà không biết tính cách lãnh đạm của bạn đời nguyên soái... Ngay lúc cha của cô bé đang do dự không biết có nên nhắc nhở cô đừng quấy rầy Đoạn Hành Dạ hay không, không ngờ người đàn ông đứng cách đó không xa lại tụ nhiên quay người lại, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với cô bé.
Đoạn Hành Dạ thực sự vẫy tay!
Không, Đoạn Hành Dạ thực sự đã vẫy tay với một cô nhóc? Những người vừa dòm ngó vừa quan sát động tĩnh ở đây không khỏi trợn tròn mắt.
Tuy rằng bề ngoài, Đoạn Hành Dạ vẫn thờ ơ như trước, nhưng Đông Phương Du nhận được sự đáp lại lại rất phấn khích, vùi mặt vào lồng ngực của cha mình. Đứng bên cạnh cô bé là người cha Đông Phương thượng tướng thấy thế chạm nhẹ vào đầu cô bé, rồi khẽ gật đầu với Đoạn Hành Dạ. Tuy rằng cô bé có chút luyến tiếc, nhưng ai kêu thượng tướng biết rõ thân phận đặc vụ ngầm của Đoạn Hành Dạ, phỏng chừng là không muốn con gái tiếp xúc quá nhiều với đối phương, sau khi chào hỏi lễ phép, ba người liền rời đi.
Gần như bình chân như vại, Tô Minh Ca lúc này cũng bước ra khỏi sảnh tiệc. Điểm khác biệt so với lần trước là lần này hắn không bỏ qua Đoạn Hành Dạ, mà hắn đến chào Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài trước khi rời đi.
“… Sức khỏe của A Hành gần đây không tốt lắm, viện nghiên cứu khả năng khiến giáo sư Tô vất vả mấy ngày nay.” Mạnh Cẩm Hoài nhìn Đoạn Hành Dạ một cách ôn nhu, rồi nói với Tô Minh ca. Sau khi giọng nói rơi xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, mọi người xung quanh luôn cảm thấy ánh mắt của Tô Minh Ca đang nhìn Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Nhưng Đoạn Hành Dạ không cần nghĩ cũng biết Tô Minh Ca nhất định vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Sau khi Mạnh Cẩm Hoài nói xong, một lát sau Tô Minh Ca mới định thần lại, nói: “Khụ… Đương nhiên không thành vấn đề.” Mặc dù mọi người trong viện đều biết quan hệ của hắn với Đoạn Hành Dạ không phải rất tốt, nhưng ở bên ngoài viện nghiên cứu - đặc biệt là Nam Chư tinh, lãnh thổ của đối thủ, Tô Minh Ca vẫn rất biết phép xã giao. Hắn lần lượt bắt tay Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ, thuận tiện còn ngước mắt lên nhìn người đồng nghiệp nhựa của mình, rồi thẳng thừng nói: “Ách… giáo sư Đoạn đó, an tâm dưỡng thân thể đi.” Sau đó, nhanh chóng bước vào phi thuyền.
"..." ( ̄▽ ̄)”
Mặc dù yến tiệc của bộ quân đội không cho phép phóng viên tiến vào, nhưng khi nó kết thúc, sẽ luôn có một lượng lớn giới truyền thông canh giữ trước cửa sảnh tiệc. Từ khi hai người họ xuất hiện, một số máy quay mini vẫn luôn bay bên cạnh quay chụp Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài.
So với máy quay phim không người lái của trái đất, kích thước của chiếc máy quay mini này nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí không đáng kể. Nhưng đối với trạch nam Đoạn Hành Dạ mà nói, cảm giác được bao quanh bởi một bộ máy 360 độ vẫn còn hơi lạ lẫm.
Ảnh đế Mạnh Cẩm Hoài thì khác.
Một cơn gió đêm thổi qua, cây cối ngoài sảnh tiệc xào xạc. Cùng một giây khi cậu cảm nhận được hơi lạnh vuốt v3 đôi má mình, một chiếc áo khoác vẫn còn nguyên nhiệt độ cơ thể của Mạnh Cẩm Hoài được khoác nhẹ lên cơ thể của Đoạn Hành Dạ. Đoạn Hành Dạ vốn dĩ thấp hơn Mạnh Cẩm Hoài một chút, so với cơ bắp khác biệt của đối phương sẽ không quá khoa trương, nhưng trông cậu có vẻ hơi gầy yếu.
Bộ quân phục màu đen của Mạnh Cẩm Hoài khoác trên người của Đoạn Hành Dạ, bộ quân phục hơi rộng khiến người trước mặt có cảm giác mỹ lệ gọi là yếu đuối.
Bức ảnh này đã được phát trực tiếp tới hàng nghìn hộ gia đình trong tinh hệ.
Nguyên soái Mạnh Cẩm Hoài có độ nổi tiếng và số lượng người hâm mộ vô cùng lớn ở Diệp Thiên đế quốc,
mỗi khi anh ấy và Đoạn Hành Dạ xuất hiện trên tinh võng, ratings của họat động phát sóng trực tiếp sẽ lập kỷ lục. Ngoài những người ở nhà xem phát sóng trực tiếp bằng quang não, thậm chí còn có một số fan cuồng trên tinh cầu đem phát sóng chiếu ở trung tâm thành phố.
Đoạn Hành Dạ biết rằng máy quay lơ đang lửng trước mặt cậu đang quay mình, nhưng cậu không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này.
...
Hội trường nơi bữa tiệc được tổ chức hôm nay thực ra là một phần của phủ nguyên soái. Sau khi bữa tiệc chính thức kết thúc, Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài trở lại bên trong phủ Nguyên soái.
Bởi vì mấy hôm nay vẫn luôn sống trong tiểu khu của viện nghiên cứu, đây là lần đầu tiên Đoạn Hành Dạ quan sát kỹ phủ của nguyên soái kể từ khi cậu xuyên vào "Khuynh đảo tinh cầu". So với cung điện có phần trầm mặc, thiết kế của phủ nguyên soái sẽ khiến người ta cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, không có chút xa hoa nào cả.
Đi ngang qua sảnh tiệc là phòng ngủ.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù hai người kết hôn đã lâu, nhưng bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng riêng biệt. Mặc dù là một đặc vụ ngầm, nhưng tính cách lạnh lùng của nguyên chủ là do thật, cậu ta không phải là loại người có thể tiếp xúc thân mật với người khác một cách tùy tiện. Đúng là cả hai đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên từ nhiều năm trước, nhưng điều này vẫn không thay đổi sự thật rằng họ là một cuộc hôn nhân chính trị.
Lúc đó vừa mới kết hôn bọn họ thật ra không thực sự quen thuộc, xuất phát từ thói quen cùng tôn trọng đối phương nên mỗi người đều ở phòng riêng, cứ thế cho đến hiện tại
Nghĩ vậy, Đoạn Hành Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt của con người không thể che giấu, mặc dù Đoạn Hành Dạ đã cố gắng hết sức giả bộ bình tĩnh, nhưng nguyên soái vẫn đọc được một hai điểm tò mò trong mắt cậu. Vì vậy, trên đường trở về, Mạnh Cẩm Hoài vô cùng hứng thú nói với cậu về cấu trúc của dinh thự.
Không thể không nói Mạnh Cẩm Hoài quả thực là một người có thể được miêu tả là "hoàn hảo". Cho dù là kể chuyện, anh cũng rất am hiểu.
Trên đường từ sảnh tiệc trở về phòng ngủ, Đoạn Hành Dạ bị âm thanh đấy làm cho mê mẩn... Chỉ là sau khi nhìn thấy vẻ dịu dàng của đối phương, cậu đột nhiên rùng mình một cái, Đoạn Hành Dạ dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay,lại tự nói với mình - người trước mặt cậu là nguyên soái Mạnh Cẩm Hoài, người vừa bị mình hại, thời thời khắc khắc đều đang tìm cơ hội trả thù cậu.
Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng lý trí trở lại.
Mặc dù nguyên chủ đối với chuyện tình cảm là một người vô cùng trì độn, nhưng trước khi kết hôn với Đoạn Hành Dạ, hoàng gia đã có một số khóa đào tạo về lĩnh vực này.
Ví dụ như... So với Đoạn Hành Dạ ước gì tối nay liền ly hôn,hoàng gia thực sự lo lắng không biết Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài vẫn luôn ở riêng thì có hay không cảm tình ngày càng lãnh đảm. Vì vậy, khi cả hai lén ở chung, nguyên chủ sẽ "dụ dỗ" nguyên soái rất thẳng thừng theo lệnh của hoàng gia. Theo đánh giá từ những phản ứng mà hoàng gia đưa ra, rất có thể họ cũng đặt những tai mắt cấp thấp khác xung quanh nguyên chủ hoặc Mạnh Cẩm Hoài để quan sát sự tương tác hàng ngày giữa hai người.
Có lẽ là kỹ năng diễn xuất của nguyên chủ không đủ tốt, hoặc cậu ta không có tài năng trong việc làm bộ thâm tình. Mạnh Cẩm Hoài trong nháy mắt có thể ra được sự miễn cưỡng của cậu, vì vậy Mạnh Cẩm Hoài vẫn luôn có ấn tượng tốt với nguyên chủ, lúc đó sẽ rất cân nhắc từ chối đề nghị này.
Anh đang chờ ngày hai người tâm ý tương thông.
——Đây mới là thai độ chân chính đối đãi với bạch nguyệt quang! Nguyên chủ tại sao lại luôn tìm đường chết như vậy! Đoạn Hành Dạ nhịn không được phàn nàn.
Khi hai người đi gần tới phòng ngủ, Đoạn Hành Dạ rốt cuộc nhớ tới điều này. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng nhớ lại tình cảnh bi thảm khi thuốc khống chế mấy ngày trước, Đoạn Hành Dạ rốt cuộc lại dấn thân vào con đường ngượng ngùng như nguyên chủ.
Đoạn Hành Dạ đứng tại chỗ, từ từ cởi chiếc áo khoác quân phục mà Mạnh Cẩm Hoài đã khoác lên người.
“Có chuyện gì vậy?” Mạnh Cẩm Hoài thấy có chút kì lạ dừng lại.
... Dù cho Đoạn Hành Dạ, đời trước đã đọc rất nhiều tiểu thuyết cẩu huyết, trong đầu đã lấp đầy hàng trăm cách để dụ dỗ trong một giây cuối cùng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Cẩm Hoài, cậu không khỏi không dừng động tác.
Nguyên soái Mạnh nhìn thấy người đàn ông đối diện đưa chiếc áo vào tay mình vẻ mặt đại nghĩa, phi thường khách khí nói “Cảm ơn vì chiếc áo khoác của anh.”
“Không có gì đâu.” Mạnh Cẩm Hoài mỉm cười khoác lại áo khoác, “Lần này anh không để ý, lần sau ra ngoài nhất định phải mặc quần áo dày.” Lời nói của anh thật giống như lời một người đàn ông quan tâm bạn đời cho biết.
Cùng lúc lời nói vừa dứt, hai người cuối cùng đi đến phòng ngủ của Đoạn Hành Dạ.
Sau khi ngẫm lại màn biểu diễn đáng xấu hổ vừa rồi của mình, Đoạn Hành Dạ cắn răng hỏi Mạnh Cẩm Hoài theo thói quen của nguyên chủ: “Tối nay nguyên soái nghỉ ngơi ở đâu?”
Sau khi nghe được lời này, anh liền làm theo kịch bản. Mạnh Cẩm Hoài, người lẽ ra nên từ chối lời mời của cậu, đang đi thẳng đến phía bên kia hành lang sau đó đột nhiên dừng lại. Anh đứng tại chỗ, sau đó hơi cúi đầu nói với Đoạn Hành Dạ với ái muội: “A Hành tối nay muốn tôi ở cùng em sao”
Chờ đã… Sự phát triển của sự việc có vẻ hơi khác một chút cùng mình tưởng tượng có chút không giống.
Đoạn Hành Dạ nhịn không được chửi tục trong lòng.
Dù biết nếu từ chối, hình tượng có thể sụp đổ, nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn quyết mượn vấn đề sức khỏe không tốt cần tĩnh dưỡng để từ chối Mạnh Cẩm Hoài một cách lịch sự. Tuy nhiên, trong lòng bối rối vẫn còn chậm lại một bước, Đoạn Hành Dạ chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Cẩm Hoài đã dẫn đầu bước vào cửa, quay đầu lại cười nói với Đoạn Hành Dạ: "Nếu nói như vậy thì tôi sẽ chăm sóc A Hành tối nay."
Kỳ thật là không cần đâu(っ °Д °っ... (tự chui vào hang cọp hihi)
Này, anh bạn à.
Cánh cửa phòng ngủ được Mạnh Cẩm Hoài từ từ đẩy ra, đèn cảm biến bật sáng, tấm thảm len dày màu be và chiếc giường đôi lớn ở trung tâm phòng ngủ hiện ra trước mặt Đoạn Hành Dạ. Cùng lúc đó, mi mắt phải của Đoạn Hành Dạ nhảy lên kịch liệt.