Lúc này cả hai đến phòng lịch sử của trường, Đoạn Hành Dạ thấy người phụ trách đang nói về vấn đề gì đó nhưng lại không để tâm lời mà anh ta nói. Ngay lúc này, Mạnh Cẩm Hoài vốn đang lắng nghe bỗng nhiên quay sang nhìn cậu.
Đoạn Hành Dạ lơ đễnh đến mức nhân viên xung quanh đều có thể nhận ra điều đó. Tuy nhiên do thân phận của cậu cùng bầu không khí ngột ngạt giữa cậu và Mạnh Cẩm Hoài nên họ xem như không biết gì cả. Thấy hắn dừng bước, vị phụ trách đang giải thích cũng dừng lại, sau đó liếc đồng nghiệp của mình và cùng lùi về phía sau.
Ấy vậy mà, cảnh tượng đáng sợ mà bọn họ tưởng tượng lại không hề xuất hiện.
Mạnh Cẩm Hoài quay người lại và khẽ thở dài với Đoạn Hành Dạ, sau đó hắn tiến thêm hai bước để đứng đối diện với cậu. Khoảng cách quá gần, Đoạn Hành Dạ bị hắn kéo lại.
Chưa kịp nói gì, cậu đã thấy vị nguyên soái đối diện từ từ cầm lấy bàn tay vốn đang cầm chặt chiếc huy chương của mình, rồi lấy nó ra.
Lòng bàn tay của hắn ấm áp, trái ngược với cơ thể lạnh như băng của cậu. “Cẩn thận tay”. Giọng của Mạnh Cẩm Hoài trầm ấm, nghe giọng hắn, ngón tay đang siết chặt của cậu vô thức thả lỏng. Thấy vậy hắn nhẹ nhàng mở lòng bàn tay của Đoạn Dạ Hành ra rồi lấy chiếc huy chương.
“Lòng bàn tay em tím xanh rồi.”. Mạnh Cẩm Hoài liếc nhìn rồi nói “Phải xử lý vết bầm đấy.”. Sau đó, hắn đưa huy chương lại cho Đoạn Dạ Hành.
...............
Chuyến tham quan vẫn tiếp tục nhưng điều đáng kinh ngạc là kể từ khi hắn lấy chiếc huy chương ra khỏi bàn tay của cậu thì Đoạn Dạ Hành đã thoát khỏi tình trạng mất tập trung. Đoạn Dạ Hành cất nó vào túi, lúc này cậu mới nhận ra mình đã nắm quá chặt và bàn tay ẩn ẩn sự đau nhức bắt đầu xuất hiện.
Đoạn Dạ Hành không khỏi “hừ” một tiếng, rồi nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước.
Quy mô bảo tàng lịch sử nơi này không lớn, cũng không có nhiều máy móc công nghệ cao nhưng dưới đôi mắt của một kẻ xuyên vào như cậu thì lại rất thần kì. Không gian rộng ước chừng 300 đến 400 mét vuông cùng với những bức ảnh động ba chiều khiến cho Đoạn Dạ Hành như thật sự đang trải nghiệm khoảng thời gian lịch sử đó.
Thấy trạng thái của Giáo sư Đoạn đã trở lại bình thường, nhân viên phụ trách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và giới thiệu từng người cho cậu. Đoạn Dạ Hành rất hứng thú về lịch sử giữa các tinh cầu nhưng vì nguyên chủ của thân thể này không có sự giáo dục đầy đủ nên trong mắt người khác, cậu chỉ là đang “thưởng thức” mà thôi.
Dù vẻ ngoài của cậu trông khó gần nhưng sau khi trao đổi một lúc, họ nhận ra rằng Đoạn Dạ Hành có lẽ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà ngược lại rất tò mò về nhiều thứ.
Vị hướng dẫn viên luôn ngưỡng mộ Giáo sư Đoạn nên càng thêm vui vẻ, nhiệt tình trao đổi. Thậm chí nhân lúc Mạnh Cẩm Hoài còn bàn việc với người phụ trách, anh ta còn ngỏ lời muốn Đoạn Dạ Hành quay trở lại xem hay không.
Từ lúc bước vào đại sảnh, Đoạn Dạ Hành luôn bị phân tâm. Các nhân viên ở đây đoán rằng có thể Giáo sư Đoạn đã không để ý các vật trưng bày ở phía ngoài.
Sau khi nghe lời đề nghị, Đoạn Dạ Hành nghĩ ngợi một lúc, sau đó gật đầu và theo anh ta quay trở lại.
Không gian không quá lớn nên đi một lát đã đến lối ra vào. Nhìn thấy niên đại được để ngay trước mặt, Đoạn Dạ Hành hiểu rằng những vật ở đây đều là cổ vật trước khi “Đề Trạch tinh chiến” kết thúc.
Không biết vì sao, Đoạn Dạ Hành cảm thấy như có cảm giác gì đó với những năm tháng ấy.
Vị hướng dẫn viên quá chuyên tâm vào việc giải thích nên đã không nhìn ra cái cau mày của cậu.
“Đề Trạch cùng nguyên soái rất có duyên, cha mẹ của nguyên soái đã sát cánh cùng nhau nhiều năm để giành lấy Đề Trạch.”. Anh ta bắt đầu kể về nguồn gốc của các bức ảnh.
Vì đã cách xa đám đông nên lúc này bên tai của Đoạn Dạ Hành chỉ có giọng nói của vị hướng dẫn viên. Trên hành lang màu đen, từng tấm hình chuyển động năm đó của Đề Trạch lần lượt hiện lên. Dòng thời gian của sự kiện bắt đầu thay đổi, tâm trạng của Đoạn Dạ Hành bỗng chốc trở nên căng thẳng mà không rõ nguyên nhân.
Nhân viên đang đi phía trước bỗng dừng lại: “Nguyên soái đã từng sống tại tinh cầu Đề Trạch khi còn bé, huy chương trong tay ngài chính là của ngài ấy vô tình đánh rơi ở đây vào lúc đó.”.
Sau khi anh ta nói xong, hành tang tối đen trước mặt cậu sáng trở lại và một tấm ảnh hiện ra.
Bối cảnh trong bức ảnh là tòa nhà với màu trắng - nơi mà cậu đang ở nhưng nó được chụp vào thời chiến tranh loạn lạc. Có khoảng hơn mười chiếc cơ giáp màu đen xung quanh dinh thự lúc đó.
Hình ảnh bắt đầu chuyển động. Đoạn Dạ Hành nhìn thấy một cậu bé mặc quân phục đen đứng dưới một cỗ cơ giáp. Tuy rằng giữa đôi mày và ánh mắt sắc bén vẫn còn một vài nét thiếu niên nhưng vẫn mang một chút khí chất của hắn ở hiện tại.
“Giáo sư Đoạn, tôi tin là ngài đã nhận ra. Người trong ảnh chính là nguyên soái.”. Vị hướng dẫn viên bước tới và giới thiệu với Đoạn Dạ Hành.